Tulip Dưới Ánh Dương

Chương 49:




Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường bệnh, tay truyền nước biển. Mắt hơi mỏi, đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời. Khánh Hạ ngồi ở ghế nhựa cạnh đó. Thấy tôi tỉnh dậy, con bé nhào đến bên cạnh tôi.
- Mày có thấy đau ở đâu không?
Nỗi đau này có là gì so với nỗi đau thể xác mà Hoàng phải chịu đâu cơ chứ? Tôi ngồi bật dậy, nhưng cơ thể không cho phép, toàn thân chỗ nào cũng đau nhức không thôi, Khánh Hạ thấy vậy liền nhanh chóng giúp tôi ngồi dậy.
- Hoàng đâu rồi? Tao phải ở bên cạnh cậu ấy.
- Mày nghỉ ngơi đi đã, mấy hôm tìm kiếm nó mày không ăn uống nghỉ ngơi gì rồi, cơ thể mày sẽ không chịu nổi mất.
- Hoàng sao rồi? Chắc chắn là cậu ấy đau quá nên chỉ ngủ một lúc thôi, cậu ấy nói rồi, chỉ cần tao hôn là cậu ấy sẽ hết đau, cậu ấy sẽ tỉnh lại.
Tôi giật ống truyền ra, định nhảy xuống giường đi tìm anh nhưng bị Khánh Hạ ngăn lại. Nó ấn tôi xuống giường và quát tôi:
- Mày đừng như thế nữa, Hoàng đi rồi, cậu ấy thật sự đi rồi. Bố mẹ cậu ấy đưa đi an táng rồi.
- Mày nói cái gì? An táng? Hoàng chưa chết. Sao bọn họ lại chôn người sống được? Sao mày không gọi tao dậy? Sao mày không ngăn họ lại?
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, tôi không dám tin, Hoàng không thể nào bỏ rơi tôi được. Anh sống dai lắm, không thể nào, không thể nào cứ như vậy mà đi được. Chắc chắn do những người kia khiến trái tim anh nguội lạnh, thế nên anh không muốn tỉnh lại. Tôi phải đi tìm anh, sưởi ấm trái tim ấy, chắc chắn Hoàng sẽ không nỡ bỏ rơi tôi mà, phải không?
Toàn thân tôi vừa vùng vẫy ra khỏi khoảng không vô định đáng sợ ấy, lại một lần nữa bị đẩy vào. Tôi không dám tin vào sự thật ấy.
- Rõ ràng tao thấy nhịp tim cậu ấy vẫn đập mà? Mọi người nói dối tao đúng không? Hoàng muốn thử lòng tao đúng không?
- Sau khi mày ngất đi, tầm một tiếng sau, tim cậu ấy ngừng đập. Gia đình đón về an táng vào sáng nay rồi. Giờ mày đến nhà có thể nhìn mặt nó lần cuối.
- Không phải, mày nói dối. - Tôi hét lên - Tại sao mày hùa vào với nó để lừa tao? Chuyện này vui lắm à? Hoàng muốn thử lòng tao, để tao không về Thái Nguyên nữa đúng không? Tao đồng ý mà, mày bảo nó dừng lại đi, tao thua rồi. Tao...
- Thùy Dương, mày bình tĩnh lại đã.
Tôi cũng muốn bình tĩnh lắm, nhưng đến suy nghĩ của tôi không còn trong tầm kiểm soát nữa. Trái tim tôi đau đớn như có ngàn mũi tên xuyên qua, hô hấp khó khăn, toàn thân lạnh toát, tôi thà tin đây là trò đùa anh bày ra để thử lòng tôi còn hơn, anh nhiều chiêu trò như thế, lần này cũng chỉ là một cách anh mới nghĩ ra thôi mà đúng không?
Tuy cách này đau đớn quá, nhưng tôi chấp nhận thua cuộc. Chỉ cần anh không sao thôi. Nhưng tôi chợt nhận ra nguyện vọng hèn mọn này của tôi lại xa tầm với đến vậy.
- Tao phải bình tĩnh thế nào hả mày? - Tôi ngồi sụp xuống, bật khóc nức nở - Hoàng bỏ tao đi rồi, cậu ấy không cần tao nữa rồi.
Khánh Hạ rơm rớm nước mắt, nó ôm chầm tôi vào lòng, để mặc tôi khóc trong lòng nó. Tôi mất anh thật rồi. Từ giờ trên thế gian này sẽ không còn người con trai tên Phạm Huy Hoàng nữa, không còn ai bám lấy Đồng Thùy Dương, vì cô ấy mà nhuộm một màu tóc. Cũng không còn chàng thiếu niên kiêu ngạo như đóa tulip rực rỡ, nhưng lại chịu cúi đầu trước tôi nữa. Chàng trai ấy biến mất theo những cánh đào rụng rơi, và sẽ chẳng bao giờ quay trở lại.
- Giá mà tao đến sớm hơn một chút thì Hoàng sẽ có cơ hội sống đúng không? - Tôi nức nở - Tại tao đến muộn quá, cậu ấy không chờ nổi nữa, nên cậu ấy đi mất rồi.
- Không phải tại mày, mày đã cố hết sức rồi mà. - Khánh Hạ vỗ vai tôi an ủi.
- Tao đánh mất cậu ấy rồi... Hai người vô cùng quan trọng với tao đều cứ như thế chết... trong vòng tay tao, mà tao thì bất lực... không làm được gì hết. Mày biết cái cảm giác bất lực đấy... nó đau thế nào không?
Khánh Hạ không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi tôi.
Tôi đau đớn ôm chặt lồng ngực mình, nó đau quá, tôi phải làm sao đây? Giá như đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh rồi tôi sẽ lại thấy anh đứng trước cổng nhà, vui vẻ chào tôi. Tôi sẽ ôm anh thật chặt, không bao giờ làm mất anh nữa. Nhưng trên đời này lại không có giá như. Nỗi đau khiến tôi không thể nào lừa dối bản thân mình được nữa, đây chính là sự thật. Tôi đánh mất Hoàng thật rồi.
***
Tôi ngồi trong phòng, co ro ngồi trên giường, ôm chặt con gấu bông anh tặng vào lòng. Những kí ức về anh lần lượt hiện lên trong tâm trí tôi như một thước phim chạy chậm, những kỉ niệm tươi đẹp ấy khiến tôi càng thấy xót xa hơn, trái tim như bị ai bóp chặt, đau nhói.
Chàng trai với mái tóc nhuộm đỏ chói, mặc áo phông, quần hộp, đứng trước chung cư của Khánh Hạ. Mỉm cười vui vẻ nói với tôi:
"Em gái trông em lúc tức giận xinh quá."
"Ô em gái cũng học DAV à? Anh là Phạm Huy Hoàng, chuyên ngành kinh tế quốc tế năm hai, rất vui làm quen em gái."
Chúng tôi đã va phải nhau như vậy, ai ngờ được rằng một câu đùa bâng quơ lúc ấy lại khiến tôi vấn vương cả đời này đâu chứ?
"Hóa ra em gái xinh đẹp tên là Đồng Thùy Dương à? Tên hay thật đấy, rất hợp với tên anh. Đây gọi là định mệnh trời ban đấy em ạ."
Có lẽ đúng thật là định mệnh trời ban, ông trời để cho chúng tôi đến bên nhau, rồi lại sai ông tơ bà nguyệt nối sợi dây tơ hồng vào hai trái tim khiến chúng tôi rung động với nhau. Và rồi tôi tìm đã ôm được đóa hoa tulip rực rỡ của riêng mình, chỉ tiếc là một phút lỡ tay đã khiến tôi đánh mất anh mãi mãi.
"Yên tâm đi, cậu quan trọng với tớ hơn mà."
"Cho tớ ôm cậu một cái được không?"
"Vậy cho tớ làm bạn thân cậu nhé?"
"Không sao đâu, có tớ ở đây rồi."
"Cậu yên tâm đi, tớ đáng tin tưởng mà. Nếu sau này cậu có gặp khó khăn gì cứ đến tìm tớ. Tớ sẽ giúp cậu."
"Hình như tớ thích cậu thật rồi."
"Nhìn thấy cậu ngã tim tớ muốn nhảy ra ngoài luôn đây này. May là cậu không sao đấy."
"Cho tớ cơ hội theo đuổi Dương nhé?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
"Tớ xin lỗi, tớ không biết cậu dị ứng thật. Lần sau tớ sẽ chú ý mà. Hay cậu viết danh sách những thứ cậu thích và không thích ra đi, tớ chắc chắn sẽ nhớ."
"Tớ thích cậu thật lòng, tớ đã rung động với cậu, chỉ đơn giản vậy, không có lí do gì hết."
"Thế nên Thùy Dương à, cho tớ cơ hội để bước vào thế giới của cậu để tìm hiểu cậu được không?"
"Tớ không nghĩ nó cao như thế, với cả vì cậu muốn chơi, còn tớ thì muốn bên cạnh cậu."
"Chào buổi sáng nàng tiên nữ lòng tớ."
"Thế nhưng tớ muốn nói với cậu là bất luận thế nào, Phạm Huy Hoàng sẽ luôn đứng về phía Đồng Thùy Dương."
"May là người bị cắn không phải cậu."
"Thùy Dương, mình yêu nhau được không?"
"Tại vì Dương muốn tớ nhuộm màu hồng mà."
"Tớ sống vì cậu được không?"
"Thùy Dương, anh yêu em."
Anh đã từng bước từng bước chiếm trọn trái tim tôi, từ rung động đến thích, và rồi tôi đã yêu anh từ lúc nào không hay. Anh luôn dịu dàng với tôi như vậy, khiến cho tôi có cảm giác như mình là ngoại lệ duy nhất của anh.
Nhưng mà cuối cùng, anh lại bỏ tôi đi mất, anh biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
- Hoàng à, em nhớ anh rồi.
Tôi khóc òa lên, nước mắt nước mũi dính đầy con gấu bông trong vòng tay tôi, khóc nhiều đến mức không thở nổi, tôi đau đớn ôm chặt lồng ngực mình, cố cảm nhận nhịp đập. Chỉ nốt hôm nay thôi, tôi sẽ phải quay trở lại cuộc sống bình thường rồi, tôi không thể chìm trong cơn ác mộng mãi, tôi không muốn mọi người lo lắng thêm nữa.
***
Tôi mua một bó tulip trắng, đến căn biệt thự của anh, mở cổng và bước vào trong, căn phòng quen thuộc vẫn như vậy, đâu đâu cũng là hình ảnh của anh, nơi đây có quá nhiều kỉ niệm khiến trái tim tôi như nghẹn lại.
Tôi nấu một nồi cháo hành, cắm hoa tulip vào bình. Sau đó múc cháo ra hai cái bát, một cái để trước ghế đối diện, một cái để trước mặt mình và bắt đầu ăn. Vị cháo mặn chát, nhưng tôi vẫn khó khăn nuốt từng thìa.
- Hôm nay nấu hơi mặn rồi, thôi đừng ăn nữa, để em đổi món khác nhé?
Nước mắt tôi cứ tự động trào ra khỏi hốc mắt và lăn xuống gò má.
- Hôm nay em đi đường, nhìn thấy người ta bán hoa tulip, lại đến mùa hoa tulip rồi, tiếc là anh chẳng ở đây... Mọi người đều bảo em phải mạnh mẽ vượt qua, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi... Nhưng mà em mệt rồi, không muốn mạnh mẽ nữa, cho em được nằm trong lòng anh một lần nữa được không?
Tôi phì cười, lặng lẽ lau nước mắt. Tôi biết anh trai và bố tôi đều đã biết chuyện, nhưng vì không muốn chạm vào vết thương lòng của tôi nên đều vờ như không có chuyện gì, cũng chẳng bao giờ nhắc đến.
Bao đêm khóc đến lả đi trên giường, những ngày như người vô hồn, không nói năng gì, nhốt mình trong phòng cả ngày. Ngày nào cũng nghe đủ những lời an ủi của mọi người xung quanh, nhưng nỗi đau đớn mất mát ấy vẫn không vơi bớt chút nào. Cứ nhớ đến hình ảnh người anh đầy thương tích nằm gọn trong lòng tôi, trái tim tôi lại đau đớn không thôi, trên đời này không còn anh nữa rồi. Và đến tận hôm nay tôi vẫn không đủ dũng cảm đến bia mộ anh, chỉ đành đến đây để nói với anh lời tạm biệt.
- Mọi người dường như đều đang muốn giúp em thoát ra khỏi cơn ác mộng ấy... Nhưng em thật sự không muốn thoát ra, vì ở trong đó còn có anh mà. Em lo anh ở một mình sẽ thấy sợ, anh nhát gan như thế...
- ...
- Em cố chấp nhỉ? Cũng giống như cái cách anh cố chấp cầm hạt gỗ ấy vậy.
Tôi chạm vào cái dây chuyền có treo cái hạt gỗ ấy, thứ duy nhất anh để lại cho tôi, anh sẽ luôn ở bên bảo vệ tôi mà đúng không?
- Huy Hoàng này, anh nợ em nhiều lắm đấy, định khi nào trả nợ em đây? Rõ ràng cuộc sống của em đang yên bình như thế, mắc cái gì anh nhảy vào làm gì? Giờ lại bỏ em lại một mình, ác thật đấy! - Trái tim tôi như nghẹn lại, tôi dừng một lúc lâu mới nói tiếp - Bọn người hành hạ anh đều bị xử lý trước pháp luật rồi, Huy Anh cũng đang cải tạo trong tù, mọi người đều ổn cả.
Tôi cầm cốc trà sữa lên uống.
- Không có anh thì mọi người đều ổn cả, em cũng sẽ ổn sớm thôi, em sẽ tự đi mua trà sữa, tự đi chơi, tự chăm sóc cho bản thân. Thế nên sự rời đi của anh chẳng có ý nghĩa gì cả, đó là sự lựa chọn ngu ngốc nhất của anh đấy.
Tôi lững thững bước ra ghế sô pha ngồi, ôm chặt cái gối tựa vào lòng. Tôi chạm vào miếng đệm bọc góc nhọn bàn, trái tim đau nhói, tôi gục đầu xuống, nước mắt cứ đua nhau lăn dài trên má.
"Đồng Thùy Dương, em đến với anh vì tình yêu hay vì ánh nhìn của người khác vậy?"
- Đồ ngốc, em đến với anh là vì em yêu anh mà. Chứ ngoài tình yêu ra anh nghĩ mình có cái gì để trói chân em lại hả?
Tôi nặn ra một nụ cười cay đắng.
- Chắc lúc đó anh tuyệt vọng lắm, muốn thoát ra mà không thoát được, muốn kêu cứu mà không có ai nghe... Có lẽ anh mong em sẽ xuất hiện như mọi lần đúng không... Xin lỗi, lần này em đến muộn rồi.
"Nếu nhỡ mà tớ chết, thì Thùy Dương hãy nhớ là trên đời này vẫn có một người nguyện chết vì cậu."
Nhưng mà anh đi rồi, tôi biết phải làm sao đây?
Tôi ôm mặt khóc nức nở, lồng ngực đau nhói. Cảm giác người mình yêu thương ra đi ngay trước mặt mình, tôi đã trải qua hai lần rồi, lần nào cũng đau đớn như vậy hết. Tôi không hiểu mình đã làm gì sai, tại sao ông trời lại bất công với tôi như vậy chứ?
- Em sẽ khóc nốt lần này nhé? Để cho anh một vị trí trong tim, rồi tiếp tục sống cuộc sống của mình, em không thể để mọi người lo lắng được nữa. Em sẽ về Thái Nguyên làm việc, để ở bên chăm sóc bố. Ở đây có nhiều kỉ niệm quá, em sợ sẽ không thoát ra được mất.
Tôi ôm chặt cái gối tựa hơn, cố hít hà mùi hương quen thuộc ấy.
- Anh yên tâm, em vẫn sẽ là Đồng Thùy Dương mạnh mẽ ấy, sẽ sống thật vui vẻ, cất giấu nỗi đau vào sâu trong tim. Nhưng mà em sẽ không nói với ai đâu, chỉ nói với một mình anh thôi, được không?
Điều đau đớn nhất là khi anh đi thật rồi, tôi mới bàng hoàng nhận ra tôi yêu anh nhiều đến vậy.
________
Tin vui: Đây chưa phải kết
Tin buồn: Chương 50 tôi chưa viết được chữ nào:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.