Tulip Dưới Ánh Dương

Chương 50:




Thái Nguyên vào một buổi chiều ngày hè, cơn mưa rào xối xả cuốn trôi đi những phiền muộn trong lòng mỗi người, hạt mưa tí tách rơi trên từng lớp mái hiên xếp san sát nhau, vui đùa nhảy múa trên mặt đường, tạo ra bọt bong bóng trắng xóa.
Những cơn mưa rào ngày hè đều đến bất chợt như vậy, nó làm dịu đi cái nóng oi ả với ánh nắng chói chang và những cơn gió mùa nóng bức. Nước mưa xối xả đổ xuống, tạo nên một màn trắng mờ ảo, che bớt đi tầm nhìn, đường phố giờ chỉ còn lại tiếng xe cộ inh ỏi, những con người vội vã tìm chỗ trú chân. Thầm oán trách cơn mưa đến bất chợt, lại trách bản thân không chuẩn bị đầy đủ trước khi ra ngoài.
Tôi ngồi trước cửa kính, lơ đãng nhìn ngắm cơn mưa rào ngày hạ, tâm hồn cứ như treo trên ngọn cây ở đằng xa xa kia. Bây giờ đang là giờ tan tầm, mọi người đều đang hối hả đi về nhà, quây quần bên gia đình. Mọi người đều cứ bất giác bị cuốn theo nhịp sống bận rộn ấy, đến mức thời gian đứng lại nhìn ngắm cơn mưa mát mẻ ngày hạ cũng không có, chẳng còn đâu những ngày mang ghế ngồi trước cửa, đưa tay ra hứng nước mưa, vui vẻ cười đùa như lúc nhỏ.
Tôi cầm tách cà phê lên uống, vị đắng pha lẫn chút ngọt của cà phê thấm dần vào đầu lưỡi. Trước kia tôi không hay uống cà phê, nhưng sau khi bắt đầu làm việc ở tòa soạn, tôi cũng tập thử uống cà phê, và chợt nhận ra lý do mọi người lại yêu thích món đồ uống này đến vậy.
- Sao cứ ngồi ngắm mưa mãi thế? Tan làm rồi sao không về nhà đi Dương?
Tôi ngoái đầu lại nhìn chị Uyên, chị cầm túi xách chuẩn bị đi về. Chị Uyên là trưởng phòng biên tập viên của chúng tôi, với năng lực và kinh nghiệm lâu năm trong nghề, chị luôn nhận được sự tin tưởng, tín nhiệm từ cấp trên. Đặc biệt là mối tình huyền thoại của chị và anh trưởng phòng phòng phóng viên khiến ai trong tòa soạn cũng phải ngưỡng mộ.
- Hôm nay em tăng ca làm nốt báo cáo rồi mới về, giờ đang ngồi đây thư giãn một tí chị ạ. - Tôi mỉm cười đáp lại chị.
- Ừ, vậy cố gắng lên nhé. Chị rất tin tưởng em đấy.
- Dạ vâng em cảm ơn.
Đã năm năm trôi qua, tôi cũng dần thích nghi với cuộc sống mới, giờ đây tôi đã có một vị trí vững chắc trong tòa soạn, tuy không phải quá cao nhưng vẫn dư dả, đủ để sinh sống và dư một chút để tiết kiệm. Và tôi cũng tự thấy hài lòng về cuộc sống hiện tại của mình.
Sức khỏe bố tôi vẫn ổn định, chỉ có chứng cao huyết áp là đáng lo ngại nhất. Bố vẫn làm những công việc vặt vãnh, thỉnh thoảng đi đánh cờ hoặc đi tập thể dục với mấy ông bạn. Anh trai tôi thì dần thoát ra mối tình cũ dang dở kia, để bước vào mối quan hệ mới, với một chị giáo viên cấp ba, hiện tại đã ra mắt gia đình và chuẩn bị cho đám cưới.
Tôi hít thở một hơi thật sâu rồi quay lại bàn làm việc, trở lại với bản báo cáo đã làm được phân nửa. Ở tòa soạn có rất nhiều bạn tuổi trẻ tài cao, vô cùng xuất sắc, so với những bạn ấy, tôi chẳng là gì cả. Hai sáu tuổi, ở đây với một vị trí biên tập viên nhỏ, và cũng không có thành tựu nào xuất sắc cả, ngoài huy chương vàng cuộc thi đấu Vovinam giải mở rộng.
Tôi viết xong hết bản báo cáo, kiểm tra lại một lượt, cẩn thận lưu nó lại, rồi vươn vai chuẩn bị đi về. Tôi vừa mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn của Xanh từ nửa tiếng trước.
[Xanh: Về chưa? Nay mưa này hợp đi ăn lẩu quá, đi không?]
[Nãy tăng ca, không để ý điện thoại, mày đổi ý chưa?]
[Xanh: Tao đang đi ăn với Long và người yêu nó, mau đến cứu tao.]
[Gửi địa chỉ đi tao đến.]
Tôi cầm túi xách đi xuống nhà để xe và lấy con xe yêu quý của mình. Trời đã ngớt mưa dần, chỉ còn mưa nhỏ, hạt mưa nhỏ tựa hạt bụi đua nhau bay trong không khí. Tôi mở cốp xe lấy áo mưa, chần chờ một lúc rồi quyết định mặc vào.
Lúc nào trời mưa bay bay như này, tôi cũng phải đứng trước sự lựa chọn nên mặc kệ, dù sao cũng chẳng ướt được bao nhiêu, hoặc là dừng lại mở cốp xe lấy áo mưa ra mặc, xong lúc về còn phải đem đi phơi cho khô, và rất có thể lần sau mưa rào sẽ chợt nhận ra, mình quên mang theo áo mưa.
Quán lẩu ở gần tòa soạn nên tôi đi một lúc là đến ngay. Tôi bước vào thì thấy cảnh chiếc bóng đèn đang nói chuyện liên tục, còn đôi tình nhân lẳng lặng vừa ăn vừa chăm sóc cho nhau. Tôi cũng không hiểu vì sao chúng nó lựa chọn đem theo thằng Xanh đi ăn thay vì đi ăn riêng với nhau vậy? Phải chăng do con bé người yêu Long là Minh Anh, em gái họ Xanh?
Tôi vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Xanh, cắt ngang câu chuyện của nó, mùi lẩu bốc lên nghi ngút, thơm lừng khiến bụng tôi kêu lên.
- Xin lỗi, tao đến muộn, đói quá trời đói rồi.
Tôi cầm đũa lên gắp ngay một miếng cơm cuộn trên đĩa bỏ vào miệng nhai, để giải quyết cơn đói cồn cào lúc này. Cống mình cho tư bản suốt ngày như này mà không thưởng cho tôi thì hơi bị phí đấy nhé.
- Chào chị Dương nha, lâu lắm mới gặp chị đấy. - Minh Anh vui vẻ chào hỏi tôi.
- Mày làm gì ăn như chết đói thế?
- Cũng sắp rồi. - Tôi bỏ túi ra ghế rồi cầm bát đũa lên chuẩn bị lấp đầy chiếc bụng đói của mình.
- Mày làm việc vất vả lắm à? - Long bóc con tôm bỏ vào bát Minh Anh và hỏi tôi.
- Bộ mày nhàn lắm à? - Tôi hỏi lại nó - Sống trên đời ai mà không vất vả đâu?
- Ăn gì thì gọi thêm nhé. - Xanh nhắc nhở tôi, rồi nó lại tiếp tục với câu chuyện của mình - Đấy cái con bé đấy mới cấp ba thôi mày, nhưng mà nó cứ suốt ngày đi theo đòi làm người yêu anh quản lí của tao. Ôi ngày nào nó cũng đến quán ngồi ỳ đấy, anh quản lý tao sợ không muốn đi làm luôn mà.
Xanh hiện giờ làm nhân viên ở thế giới di động, bán và sửa đồ dùng điện tử, ngoài thời gian làm việc nó còn lập một kênh Tiktok đi kể chuyện, thành một nhà sáng tạo nội dung số khá nổi tiếng trên nền tảng này.
- Gì chứ trẻ tuổi vị thành niên không dính được đâu. Không cẩn thận là ăn cơm tù ngay. - Long đánh giá.
- Ừ, anh làm như anh không yêu trẻ vị thành niên ấy. - Minh Anh bĩu môi.
Con bé với Long yêu nhau từ lúc con bé mới lớp 11, lúc đấy Long đã đi làm, tình cờ một lần công ty nó có sự kiện tổ chức ở trường Minh Anh, hai người gặp rồi thích nhau, sau thời gian tìm hiểu thì xác định mối quan hệ. Tất nhiên Xanh vô cùng sốc khi biết tin, cạch mặt hai đứa mấy tháng liền.
- Gắp cho tao miếng kim chi. - Tôi huých tay Xanh và nói.
Nó bê hẳn đĩa kim chi sang cạnh chỗ tôi, tôi nhăn mặt đánh giá cách làm của nó, nhưng rồi sau đó vẫn lắc nhẹ đầu và gắp miếng kim chi lên ăn, rồi đẩy cái đĩa về phía giữa bàn hơn.
- Mày thì sao? Em Iphone 13 Promax thế nào rồi? - Tôi hỏi Xanh, tay vẫn tích cực gắp đồ ăn.
- Thôi mày đừng nhắc nữa, không hợp được đâu. - Xanh gắp miếng đậu vào bát tôi và nói.
- Ồ.
- Con bé cũng xinh xắn đáng yêu mà, anh làm sao ý. - Minh Anh lắc đầu.
- Tại mày cả chứ ai? Tự dưng cho người ta thông tin liên lạc của tao làm gì? - Xanh chán nản nói.
Tôi liếc sang nhìn vẻ mặt của Xanh, vẻ mặt nó bình thản đến nỗi tôi cũng chẳng nhận ra nó bực bội hay vui sướng nữa. Từ bé đến lớn tôi chưa thấy Xanh thích ai bao giờ, người khác thích nó là nhiều, tại thằng bé nhìn cũng được, lại tích cực tham gia nhiều hoạt động thể thao.
- Hai sáu tuổi rồi đấy, mày không yêu đi là hết tuổi rồi. - Tôi vỗ vai nhắc nhở nó.
- Tao sợ sau này mày không lấy chồng, cô đơn một mình, tao cô đơn cùng mày cho vui chứ sao? - Xanh mỉm cười, nghiêng đầu đáp lời tôi.
- Ai bảo mày tao không lấy chồng? Chẳng qua người tao muốn lấy... - Câu còn lại bị nghẹn lại trong cổ họng, tôi cúi đầu, lặng lẽ bỏ miếng rau vào miệng.
- Mày vẫn không quên được nó à?
Đúng vậy, tôi làm sao mà quên được anh chứ?
...
Năm năm trước, vào cái ngày tôi quyết định thoát ra và trở về với cuộc sống thực tại, dù biết trái tim ấy sẽ trống trải, tôi sẽ chẳng bao giờ thực sự thoát ra được, nhưng tôi không muốn thấy mọi người lo lắng thêm nữa.
Tôi lang thang bước trên con phố, những nơi chứa đầy kỉ niệm của chúng tôi. Lúc đến công viên gần khu chung cư nhà Khánh Hạ, tôi ngồi xuống ghế đá bên đường, đón những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, nhìn ngắm đường phố tấp nập người qua lại, trong lòng trống rỗng, đông đúc như vậy, nhiều người như thế, vậy mà lại chẳng có một Phạm Huy Hoàng nào ở chốn này.
Anh đã rời đi được hơn một tuần rồi, thế giới này cũng đều đã quay lại với cuộc sống bình thường, những bài báo viết về anh cũng sẽ dần đi vào dĩ vãng, mọi người sẽ sớm không quan tâm đến nó nữa. Tôi sợ rằng đến một ngày nào đó sẽ không còn ai nhớ đến chàng thiếu niên ấy, anh thật sự sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
Nỗi đau ấy như những cái gai găm sâu vào tim tôi, tôi nghĩ rằng chúng sẽ mãi mãi ở đấy, chẳng bao giờ biến mất, tôi cũng không đủ can đảm để rút từng cái gai ấy ra, cũng không đủ sức để băng bó cho trái tim đang rỉ máu ấy. Và rồi chỉ cần ai đó chạm nhẹ, những vết thương ấy sẽ đau đớn không thôi, dù sau này có thế nào chúng cũng chẳng bao giờ lành lại được.
Tôi cứ thẫn thờ ngồi ở đấy, nhìn xuống khoảng không vô định giữa hai đầu gối, không nhận ra nước mắt đã rơi ướt đẫm khuôn mặt, nhỏ giọt xuống đùi, tạo thành một vết ướt kì quặc trên chiếc quần đùi màu be từ lúc nào không hay.
Tôi tự hỏi rằng nếu bây giờ trời đổ cơn mưa lớn, tôi ngồi khóc trong mưa thì vết thương ấy sẽ bớt đau đớn hơn hay không? Ngu ngốc thật, ngày mẹ tôi mất, trời cũng đổ cơn mưa lớn, sấm chớp đùng đoàng, tôi ngồi trước hiên ôm mặt khóc, nước mưa hắt vào người lạnh buốt. Không những không đỡ đau mà còn thấy đau đớn gấp trăm vạn lần. Cảm giác đau đớn đến tuyệt vọng ấy, tôi khó khăn lắm mới vượt qua được, vậy mà bây giờ anh lại bắt tôi trải qua một lần nữa, phải đến bao giờ nỗi đau này mới nguôi đi được đây?
Cả người tôi khẽ run lên, đau đớn nắm chặt lồng ngực, mong mỏi sẽ bớt đi được phần nào sự đau đớn ấy, tôi cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu, tưởng chừng tôi đã ngồi đấy khóc cả một kiếp người. Đến khi sương đêm đã bắt đầu rơi xuống đỉnh đầu lạnh buốt, những cơn gió thổi mạnh hơn khiến giọt nước mắt của tôi vừa rơi xuống liền khô lại, giống như anh đang hóa thành cơn gió nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi vậy.
Tôi lặng lẽ đưa tay lên quệt ngang mặt, tôi đã tự dặn lòng là sẽ thoát ra rồi, tôi không thể cứ như thế mãi, tôi còn bố, còn anh Khải, còn rất nhiều người quan tâm tôi, tôi không thể để họ lo lắng mãi được. Hít một hơi thật sâu xong, tôi đứng dậy chuẩn bị đi về.
- Mày nói thật đấy à? - Giọng nói quen thuộc của Khánh Hạ vang lên ngay gần đấy thu hút sự chú ý của tôi.
- Ừ, tao cũng mới biết tin vừa nãy thôi. Tao đang không biết có nên nói với Dương không. - Là giọng của Vân Trang.
Trái tim tôi đập nhanh hơn, lờ mờ đoán được điều mọi người đang nói đến. Tôi đứng dậy, lững thững bước đến chỗ chúng nó đang ngồi. Vân Trang, Khánh Hạ và Việt Anh đang ngồi ở quán nước gần đấy. Tôi đứng khựng lại, im lặng nghe cuộc trò chuyện của chúng nó, sợ bước đến sẽ cắt ngang câu chuyện đang dang dở ấy, và sẽ không ai chịu kể tiếp cho tôi nghe nữa.
- Mày không nhìn nó đau khổ thế à? Ít nhất nói ra cho nó một chút hi vọng chứ? - Khánh Hạ phản bác.
- Đấy chính là điều tao sợ, tao sợ cho nó hy vọng rồi lại một lần nữa thất vọng, lại một lần nữa trải qua cảm giác đau đớn đấy. Thà để nó thoát ra, còn hơn là cứ ôm hy vọng gần như bằng không ấy. - Vân Trang nhún vai.
- Em thấy vẫn nên để chị Dương biết, có hy vọng còn hơn là không có. - Việt Anh cầm cốc bia lên và nói.
- Tao cũng thấy thế. - Hạ đồng tình.
- Nhưng mà bố mẹ nó cũng không muốn cho Dương biết.
- Nhưng giả dụ thật sự có kỳ tích, Hoàng tỉnh lại thì sao? Nỗi đau Dương phải chịu lại thành vô nghĩa à? - Khánh Hạ bực bội nói.
Khánh Hạ vừa nói cái gì cơ? Trái tim tôi hẫng một nhịp, ngột ngạt đến mức khó thở, tôi ôm chặt lồng ngực để cảm thấy an toàn hơn, đầu tôi ong ong, cả câu nói tôi chỉ lưu lại được trong đầu ba chữ "Hoàng tỉnh lại", nó cứ như câu thần chú liên tục lặp đi lặp lại trong đầu tôi, mãi không ngừng. Phải một lúc sau tôi mới khó khăn thốt ra được một câu:
- Mày nói gì cơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.