“Đáp án của tôi chính là viên kim cương đỏ trên màu hình.”
“...!!”
“À lôi! Cô ta đang đùa sao?”
“Câu hỏi như thế mà trả lời như này, đúng là người chưa hoàn thành chương trình tiểu học mà.”
“Theo tôi thấy, cô gái đó là ngốc bẩm sinh.”
“Ha ha ha…”
Tiếng người bàn tán, cười chế giễu bên tai Nhiễm Tranh nhưng cô không hề thấy tự ti. Ngược lại, trong đầu cô lại có một suy nghĩ mới.
Mạch Ngạn bây giờ lại nhìn cô với ánh mắt khán phục.
“Mình đã mong đợi một đáp án buồn cười của cô gái này nhưng cô ta cứ vậy mà nói ra đúng đáp án của câu hỏi. Cô gái này không hề ngốc!”
Vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc.
“Cô gái, cô đã chắc chắn rồi chứ?”
“Tôi chắc chắn.”
Từ ánh mắt kiên định của Nhiễm Tranh, tên đầu bếp trưởng chắp nhai tay ra phía sau, ưỡn ngực về phía trước im lặng một lúc.
Sở Trạch đang bị bắt giữ vô cùng lo lắng cho cô. Vì cậu ta biết đáp án mà cô đưa ra là sai. Nhưng bản thân nhu nhược không thể giúp được cô, Sở Trạch vùng vẫy trong sự tuyệt vọng của bản thân.
“Ưm ưm…”
“Bây giờ tôi có thể biết đáp án rồi chứ?”
Nhiễm Tranh nhìn tên đầu bếp vẫn giữ gương mặt ngây thơ, trong sáng của mình. Đôi mắt lấp lánh nhìn ông ta như một đứa trẻ đang chờ đợi quà từ người lớn.
“Đáp án là...1.”
Tên đầu bếp trưởng cắn răng thừa nhận đáp án của Nhiễm Tranh là đúng. Nhưng điều này lại khiến những người có mặt ở trong phòng trở nên ngạc nhiên.
“1!”
“Là 1 ư!”
“Tại sao lại như thế nhỉ?”
Trước sự nhốn nháo của tất cả mọi người, tên đầu bếp trưởng lại không giải thích gì thêm. Đi đến trước mặt Nhiễm Tranh, đặt tay lên đầu cô, mỉm cười.
“Chúc mừng cô gái, cô có thể an toàn rời khỏi đây.”
“Tôi được rời đi ư?”
Nhiễm Tranh chỉ tay về phía mình hỏi lại một lần nữa.
“Đúng vậy. Cô có thể rời khỏi đây, thuyền đã được chuẩn bị ở bên ngoài đảo.”
“Được, vậy tôi đi trước đây.”
Cô như một con cún con chạy lon ton ra khỏi phòng. Nhưng khi vừa đến cửa phòng thì nghe thấy lời thông báo của ông ta đến tất cả mọi người.
“Những người còn lại vì không trả lời được câu hỏi nên sẽ nhận hình phạt thích đáng.”
“Cái gì?!”
Mọi người hốt hoảng, đi lại nhốn nháo. Nhiễm Tranh thở dài một hơi, vẫn là cô không thể rời đi trong lúc này được. Ngoảnh đầu lại, Nhiễm Tranh lên tiếng hỏi tên bếp trưởng:
“Này, tôi có chuyện muốn hỏi ông?”
“Hửm!”
Nghe thấy giọng cô gái vẫn còn văng vẳng phía sau lưng, ông ta chau mày quay người về phía sau. Nhìn cô gái đứng ở cửa phòng chưa chịu rời đi khiến ông ta cảm thấy khó hiểu. Giọng nghi vấn:
“Tại sao cô còn chưa đi?”
“Không, tôi đã định đi rồi ấy chứ.”
“Thế sao còn đứng ở đây?”
“Vì tôi nghe thấy ông nói muốn trừng phạt mọi người nên tôi muốn ở lại xem hình phạt sẽ là như thế nào.”
Sự tò mò của cô làm ông ta không cảm thấy vui. Gương mặt phút chốc tối sầm lại, khẩu súng đã cầm sẵn trên tay. Ông ta nhắc nhỡ Nhiễm Tranh:
“Tốt nhất cô nên rời đi càng nhanh càng tốt, ở đây chỉ làm mắt cô thêm dấy bẩn.”
Khẩu súng của tên đầu bếp trưởng chĩa thẳng về phía Sở Trạch đang bị bắt giữ. Ngón tay chuẩn bị bóp cò kết thúc một đời người thì Nhiễm Tranh lại hét lên.
“Không được bắn!”
“...Cô gái..”
Ông ta định nói nhưng thấy Nhiễm Tranh chạy đến chỗ Sở Trạch, đứng lên phía trước dang hai tay ra bảo vệ cậu ta. Cô mạnh miệng nói:
“Ông không được làm hại bạn tôi.”
“Cô nghĩ mình dùng cơ thể bé nhỏ có thể bảo vệ được chàng trai đó sao. Không đâu, cô sai rồi.”
Một nụ cười nhẹ nở trên khóe môi của tên đầu bếp trưởng. Ông ta nhìn cô một cách khinh bỉ. Giọng điệu của một người trưởng thành nói với cô:
“Tôi đã cho cô một cơ hội sống, cô nên biết trân trọng nó. Vì khi cô làm mất cơ hội đó thì sẽ không còn cơ hội nào cho cô. Cho nên, cô hãy rời khỏi đây trước khi bản thân gặp nguy.”
Thấy ông ta muốn đuổi cô đi, Nhiễm Tranh liền nhanh trí nói:
“Không được! Tôi là người duy nhất được sống nên tôi có quyền được phát biểu ở đây.”
Tên đầu bếp trưởng còn chưa kịp nói thì cô lại nói tiếp khiến ông ta chỉ biết đứng nghe những gì cô nói.
“Ông đã nói với tôi một phút bằng sáu mươi giây cũng có nghĩa là trong một phút đó tôi có thể cứu được sáu mươi người. Trong mười hai ô vuông nhỏ bằng một ô vuông lớn, tôi lại cứu thêm mười hai người. Cuối cùng chính là viên kim cương lớn bằng nhiều kim cương nhỏ. Mà số kim cương đếm được trong mười hai ô vuông đó là 4095. Theo như so sánh về mặt tương phản thì tôi lại có thể cứu được 4095 người. So với số người có mặt hiện tại thì tôi có quyền đưa những người ở đây rời khỏi đảo.”
“Cô đang nói cái quái gì vậy?”
Tên đầu bếp trưởng chau mày nhìn cô.
“Tôi đang nói sự thật, những người ở đây tôi sẽ đưa đi cùng.”
“Mịa nó! Cô có tin tôi sẽ bắn luôn cả cô không?”
Sự dây dưa của Nhiễm Tranh làm ông ta mất kiên nhẫn. Cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, thời gian mà ông chủ của tên đầu bếp trưởng đưa ra sắp đến. Bây giờ ông ta cần phải dọn dẹp mọi thứ êm xuôi để cho ông chủ còn giao dịch với bên đối tác.
Vì Nhiễm Tranh là người duy nhất nói đúng đáp án nên ông ta dành cho cô một cơ hội cuối cùng. Nhìn cô gái trước mặt mình, tên đầu bếp trưởng kiên nhẫn nhắc nhỡ.
“Cô có hai sự lựa chọn, một là rời khỏi đây, hai là cùng chung số phận với những người có mặt ở đây. Hãy chọn đi.”
“Nếu tôi không chọn thì sao?”
Nhiễm Tranh cố chấp thách thức sự kiên nhẫn của ông ta. Với cả, cô bây giờ đang có một suy nghĩ liều lĩnh trong đầu.
“Nếu không chọn thì tôi xem như cô đã chọn cái chết.”
Đầu súng liền nhắm thẳng về phía Nhiễm Tranh, ông ta nheo mắt lại ngón tay dần cung lại, bóp cò.
Nhìn thấy ông ta đang có ý định bắn mình, Nhiễm Tranh nắm chặt tay mình, hai chân cô linh hoạt chuẩn bị một pha né đạn nhưng không để Sở Trạch bị thương. Ấy vậy, khi viên đạn chuẩn bị bắn ra thì một giọng nói trầm thấp cất lên.
“Dừng lại!”