Tung Hoành

Chương 2: Tìm người? (H)




“Không phải anh muốn ngủ sao. Tôi là đang thực hiện yêu cầu của anh đấy.”
Kỳ Nhiễm Tranh ngây thơ nhìn hắn, khó hiểu.
“Em gái, đúng là tôi nói muốn “ngủ” với em, nhưng ngủ ở đây là ý khác. Nếu như muốn ngủ thì tôi không cần phải tìm đến em làm gì. Một mình tôi cũng có thể ngủ được, em nói xem có đúng không?”
“Ờ ha, anh muốn ngủ thì tìm tôi làm gì. Vậy ý của anh là…”
“Ý của tôi chính là thế này.”
“Ưm..”
Tô Mạch Ngạn tiến về phía Kỳ Nhiễm Tranh, hắn hôn lên bờ môi gợi cảm của cô một cách điêu luyện. Nồng độ cồn trong người Mạch Ngạn đã thấm dần vào da thịt, con thú hoang bên trong không còn đủ kiên nhẫn để chơi trò đuổi bắt. Bàn tay không yên phận luồng lách vào bên trong người Nhiễm Tranh nhưng cô không phản ứng. Ngược lại, bản thân cảm thấy kích thích. Có lẽ là do cô đã uống một chút rượu và nụ hôn nồng nhiệt của hắn đã làm tê dại các dây thần kinh. Cơ thể trở nên mềm nhũn. Vị ngọt trong đầu lưỡi cùng với hơi men làm cô chìm đắm, không muốn thoát ra.
Hơi ấm từ bàn tay chạm đến nơi nhạy cảm của thiếu nữ làm cô bừng tỉnh trong cơn say. Cô bây giờ mới nhận ra “ý” của hắn nói chính là thế này nhưng đã quá trễ. Cố dùng hết sức có thể, Nhiễm Tranh muốn đẩy Mạch Ngạn ra khỏi người mình. Dù vậy, với cơ thể to lớn của người đàn ông và thân hình nhỏ bé của một cô gái, căn bản cô không đủ sức để làm chuyện này.
“Ưm ư ư…”
Nhiễm Tranh cắn mạnh vào môi Mạch Ngạn khiến hắn đau đớn buông cô ra. Nhưng cô lại không biết rằng việc này càng kích thích con người bên trong hắn. Mạch Ngạn không những không buông cô ra mà thô bạo, không nhân nhượng đáp trả lại cô bằng cách xoa bóp bầu ngực căng tròn.
"...!"
Lần đầu tiên, có một người khác giới chạm vào chỗ nhạy cảm khiến Nhiễm Tranh xấu hổ đến đỏ cả mặt. Nhưng cô vẫn cố chấp cắn chặt môi hắn, những ngón tay bấu chặt lấy tấm lưng rộng lớn của Mạch Ngạn. Hai bên vẫn ngoan cố khiến đối phương khuất phục mình trước. Cho tới khi, cả hai không chịu được nữa mới chịu buông ra.
"Hộc..anh..."
Xẹt!
Mạch Ngạn nắm lấy áo trên người cô xé toạc một cách không thương tiếc, để lộ làn da trắng noãn nà và những thứ ẩn giấu bên trong.
"Biến thái!"
Nhiễm Tranh lấy tay che lại cơ thể mình theo phản xạ tự nhiên, hét lên. Hai bên má cô lúc này trông chẳng khác nào quả cà chua vì xấu hổ.
"Biến thái? Vậy tên biến thái này cho em thấy tôi sẽ làm được gì."
Hắn khẽ nhếch môi, cười điểu.
“Dừng lại đi, tôi không…”
“Đã quá trễ rồi em gái nhỏ.”
Bàn tay to lớn đẩy cô ngã xuống giường rồi chế ngự cô. Cúi người xuống, hắn niếm thử vị ngọt của quả đào tươi. Chiếc lưỡi tinh nghịch trêu chọc nơi nhạy cảm của quả đào. Cảm thấy thỏa thích, hắn ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Tranh để lộ hàm răng trắng tinh.
“Nó thật tuyệt!”
Nói xong, hắn tiếp tục thưởng thức quả đào còn lại. Đầu lưỡi chạm vào đỉnh tạo thành luồng điện làm Nhiễm Tranh giật nảy mình thốt lên tiếng kêu gợi cảm.
“A…”
Nhiễm Tranh cắn chặt môi, cô không ngờ bản thân có thể phát ra âm thanh ghê tởm đó. Nhưng hắn cứ trêu đùa như thế mãi khiến cơ thể cô có những phản ứng kỳ lạ.
“Dừng lại đi..làm ơn…”
“Dừng lại?”
Hắn nhíu mày, ngước đầu nhìn cô.
“Có vẻ như tôi vẫn chưa làm em gái thỏa mãn đúng không?”
Mạch Ngạn nắm hai tay cô đặt trên đầu, tay còn lại hắn di chuyển đến phía dưới. Bắt đầu trêu đùa.
“Một ngón em có hài lòng không?”
“Ưm..đừng..”
Sự đột ngột ấy làm hai hàng lông mày cô nhíu vào nhau. Cảm giác nóng rang trong cơ thể và ngón tay đang không ngừng di chuyển của Mạch Ngạn làm đầu óc cô quay cuồng.
“Vẫn chưa được sao?”
Nhìn biểu cảm trên gương mặt của Nhiễm Tranh, hắn lộ ra nụ cười thích thú. Vốn dĩ, hắn cũng chỉ muốn đùa giỡn với cô một lúc rồi rời đi. Nhưng vì cô lại chủ động như thế khiến hắn không thể kiềm chế được bản thân mình. Cho nên, việc này là do cô gây ra nên cô phải gánh chịu những gì mình đã làm.
“Vậy thì thêm một ngón nữa.”
“Ưm…”
“Hay là ba ngón nhỉ?”
“Ư…”
“Hình như nó đang rộng ra thì phải. Tôi có nên dừng lại không?”
Mạch Ngạn rút tay về thì nghe thấy tiếng thở gấp của Nhiễm Tranh.
“Hộc…đừng..”
“Ý em gái là không muốn nữa đúng không?”
Hắn cố tình trêu trọc cô.
“Tiếp…tục…”
Nhiễm Tranh ngượng đến đỏ mặt nhưng cô không hiểu vì sao bản thân lại thốt ra lời đó. Lúc này, cô dường như không còn là chính mình nữa. Men rượu đã khiến đầu óc cô trở nên điên đảo.
“Ha, em gái cũng thành thật hơn tôi nghĩ.”
Nghe cô nói thế hắn có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh nở nụ cười hài lòng. Tiện tay kéo khóa quần xuống.
“Vào công việc chính cùng tôi nào.”
“Ưmmm…”
Ngày hôm sau.
Nhiễm Tranh tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm cạnh một người đàn ông lạ. Nhớ đến chuyện tối qua, cô giật mình ngồi bật dậy. Nhìn lại cơ thể không quần áo. Nhiễm Tranh hốt hoảng:
“Đây sao có thể là sự thật!"
Cô lấy quần áo mặc vào người, sau đó chạy ra khỏi phòng khi người bên cạnh đang say giấc. Nhiễm Tranh chạy thẳng vào nhà vệ sinh, cô dùng nước lạnh hất vào mặt mình cho tỉnh táo. Ngước đầu lên, nhìn mình trong gương cô tuyệt vọng ngồi gục xuống đất.
Tối hôm qua. Nhiễm Tranh cùng với mẹ của mình đến quán bar, mục đích không phải chơi mà là tìm chủ quán. Bởi vì ông ta đã mượn mẹ cô một khoảng tiền lớn khi đến hẹn lại không thấy người. Chính vì thế, mẹ cô buộc phải ra mặt.
Trong lúc chờ đợi bà nói chuyện với ông ta, cô đã tự ý đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua quầy bartender, người phục vụ đã đưa cho cô một ly rượu trắng. Nhiễm Tranh ngây thơ lại tưởng đó là nước lọc. Cho nên cô đã uống cạn ly rượu, đầu óc cảm thấy quay cuồng thì người đàn ông đó đã xuất hiện và hứa cho cô tiền nếu ngủ chung với hắn. Nhưng cô không ngờ rằng mọi chuyện lại như thế này.
“Trời ơi! Tôi phải làm sao đây!”
Trong lúc đó, Đỗ Như mẹ của Nhiễm Tranh đang đi tìm cô.
Đi một vòng xung quanh quán bar cũng không nhìn thấy được người. Lúc đi ngang qua mấy căn phòng Vip, Đỗ Như liền có một suy nghĩ. Bà đứng trước cửa phòng, giơ tay lên gõ cửa và tìm thử xem Nhiễm Tranh có bên trong không.
“Cốc cốc…"
Không nghe thấy động tĩnh bên trong, Đỗ Như có chút lo lắng lùi về sau định phá cửa nhưng đột nhiên cánh cửa lại mở ra bởi một người đàn ông.
“Ai vậy?”
Mạch Ngạn với chiếc khăn quấn ngang bụng, mắt nhắm mắt mở đứng trước cửa phòng nhìn Đỗ Như. Hắn hơi nhíu mày, không biết người phụ nữ này là ai.
“Tìm gì?"
“Tôi tìm người.”
Vừa nói, bà vừa đảo mắt vào bên trong phòng xem Nhiễm Tranh có bên trong không.
“Tìm người?”
Mạch Ngạn chẳng hiểu Đỗ Như đang nói gì. Nhưng hắn càng nhìn bà lại nhớ đến gương mặt của người tối qua. Trong đầu hắn liền có một suy nghĩ ích kỷ. Bất ngờ, hắn nắm lấy tay Đỗ Như siết chặt.
“Đừng giả vờ nữa. Cô đến đây là để lấy số tiền tối qua tôi hứa cho cô đúng không. Vào trong đi, tôi sẽ đưa nó cho cô."
“...???”
Tiền?
Bà không nhớ bản thân có qua lại với cậu thanh niên này, nhưng trông hắn giống như đã biết bà từ trước. định hỏi cho rõ lẽ nhưng bàn tay to lớn của Mạch Ngạn trực tiếp kéo bà vào bên trong.
“Ngồi xuống đây đi, tôi sẽ đưa tiền cho cô.”
Hắn lấy ra một tiền sec rồi viết số tiền đã hứa cho Nhiễm Tranh.
“Cầm lấy, đó là những gì cô đáng nhận.”
Cầm tờ sec trên tay, Đỗ Như nhếch mép. Bà trả lại tờ sec cho hắn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tôi đi tìm người, không tìm thứ này.”
“Gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.