Lần đầu tiên A Hành nghe thấy Tiêu Dao rít lên thê thảm nhường ấy, tuy
nàng bay về phía Đại ca, nhưng bên tai cứ văng vẳng tiếng kêu bi thiết
của Tiêu Dao, một tiếng rít như một câu hỏi xoáy vào lòng nàng, Xi Vưu
đang bị trọng thương, vì sao cô có y thuật cao siêu lại không ra tay cứu hắn? Vì sao cô nhẫn tâm nhìn Xi Vưu mất mạng? Vì sao? Vì sao hả?
A Hành dọn dẹp nhà cửa gọn gàng rồi lên đường quay về Cao Tân.
Cuộc đối đầu chính diện giữa hai vị đế vương đã làm chấn động cả đại hoang, điều này dọc đường đi nàng có thể cảm nhận rất rõ.
Phố phường phồn hoa giờ vắng hoe vắng hoắt, con đường lớn ngoài thành lúc
nào cũng rầm rập xe ngựa lao như bay về phía Cao Tân, trên xe lúc nhúc
những người xách nách mang đủ thứ, có lẽ bởi Cao Tân không tham gia vào
cuộc chiến nên đã trở thành chốn bình yên cuối cùng tại đại hoang, dân
chúng đều đổ xô về đó.
Mặt mày ai nấy đều đăm chiêu rầu rĩ, kẻ
có người nhà ra trận lo lắng cho an nguy của thân nhân đã đành, người
chẳng có cũng thấp thỏm không yên, bởi chồng con họ bất cứ lúc nào cũng
có thể bị gọi nhập ngũ.
Trong khi Thần Nông quốc vần vũ mây đen
thì Cao Tân quốc lại nhộn nhịp khác thường, trà lầu tửu quán càng lúc
càng ăn nên làm ra, sau một ngày bận rộn, mọi người đều thích tụ về đây
để nghe đám dân chạy nạn từ Thần Nông quốc đến kể chuyện về cuộc chiến
cách họ xa lắc xa lơ.
Chiến tranh chỉ đớn đau nếu nó trực tiếp tác động đến bản thân, còn đối với kẻ vô can, đó là một cuộc vui bất tận.
Dân chúng Cao Tân chỉ mãi hả hê thưởng thức câu chuyện truyền miệng hấp dẫn của đám dân tị nạn chứ nào hiểu nỗi lo lắng ưu tư của Thiếu Hạo cùng
mọi điều mà y đã, đang và sắp phải làm để bảo vệ bình yên cho họ.
Về đến Ngũ Thần sơn, A Hành lập tức tới tìm Thiếu Hạo, nàng nóng lòng muốn biết mọi thông tin về cuộc chiến.
Thiếu Hạo đang ngồi lặng nơi thềm điện, giữa ánh tà dương. Cả cung điện nguy
nga lộng lẫy vắng tanh, giường như chỉ còn mình y đơn độc.
Chốc chốc lại thấy một cánh Huyền điểu chấp chới bay tới, sà xuống tay y, báo cáo tin tức.
Trông thấy A Hành, y bình thản cười: “Nàng về rồi.”
A Hành ngồi xuống thềm điện, bên cạnh y: “Chàng bảo, rồi sẽ ra sao?”
“Chỉ có hai khả năng, hoặc là Hiên Viên thắng, hoặc là Thần Nông thắng, thế thôi. Ta cũng chẳng biết rốt cuộc ai sẽ thắng nữa.”
“Chàng muốn bên nào thắng?”
“Nàng muốn ta nói thật ư?”
“Chàng nói đi.”
“Hai phe cùng bị diệt chắc rằng không thể, ta chỉ hy vọng đôi bên đều thương tổn thôi.”
A Hành gượng cười: “Thật chẳng hiểu sao Đại ca thiếp lại chịu nổi chàng?”
Thiếu Hạo cũng bật cười theo, nhưng ánh mắt vẫn đầy tư lự, Thanh Dương, rốt
cuộc ngươi đang làm gì? Sao không gửi thư trả lời ta?
“Tình hình hiện giờ ra sao rồi?” A Hành hỏi.
“Tin tình báo mới nhất cho biết song phương đang dàn quân hai bên bờ Phản Tuyền[1], tình hình rất căng thẳng.”
[1] Theo truyền thuyết, đây là nơi Hoàng Đế giao chiến với Viêm Đế. (ND)
Một cánh Huyền điểu xuyên qua bóng chiều đậu xuống ngón tay Thiếu Hạo, y
lặng lẽ đọc những dòng ghi trên thẻ ngọc rồi nhấc tay, Huyền điểu lại vỗ cánh bay đi.
“Ứng Long đã dẫn theo hai lộ quân Yêu tộc từ cánh
Nam bắt đầu tấn công. Yêu tộc nhanh nhẹn hơn hẳn Thần tộc và Nhân tộc,
ắt hẳn Hoàng Đế muốn tận dụng lợi thế này để vượt Tề thủy[2].”
[2] Tên con sông thời xưa, bắt nguồn từ Hà Nam, chạy qua tỉnh Sơn Đông vào Bột Hải, Trung Quốc. (ND)
“Đại ca từng khen Ứng Long là viên tướng tài hiếm có, trí dũng song toàn,
xem ra phụ vương định ra tay trước đây mà, đối thủ bên kia là ai?”
“Hậu Thổ.”
Nếu là Hậu Thổ, e Ứng Long khó nắm chắc phần thắng. A Hành trầm tư nghĩ ngợi, Thiếu Hạo cũng đăm chiêu suy tính.
Chẳng bao lâu, Huyền điểu lại bay về.
“Di Bành lại dẫn hai đạo quân xuất phát từ cánh Tây, bọn họ sẽ đụng độ Chúc Dung.”
A Hành khẽ buột miệng: “Di Bành tính tình kiên nhẫn, hành xử thận trọng,
nhưng Thần lực của Chúc Dung bây giờ đã hơn hẳn năm xưa, Di Bành không
đấu lại hắn đâu.”
“Nàng chớ quên Hoàng Đế là người mưu lược tính toán giỏi nhất trên đời, Hiên Viên Huy, anh cùng cha khác mẹ của Di
Bành từng bị Chúc Dung thiêu sống, Di Bành đợi cơ hội phục thù mấy trăm
năm nay, ắt hẳn sẽ liều chết chiến đấu, hơn nữa Hoàng Đế ban cho y toàn
quân tinh nhuệ, dù Chúc Dung có Thần lực cao tới đâu chăng nữa, cũng
phải sợ chết, vậy ít ra Di Bành còn chắc thắng bốn phần.” Thiếu Hạo thở
dài, có phần giễu cợt, “Hoàng Đế nắm rất rõ con cờ nào nên đặt xuống vị
trí nào, đến cả mối hận của con mình, ông ta cũng sẵn sàng lợi dụng để
đạt mục đích.”
A Hành chỉ biết làm thinh không nói, người người
đều tôn sùng Hoàng Đế, nhưng nỗi lòng những kẻ làm con Hoàng Đế, có mấy
ai hiểu được đâu.
Hoàng hôn lụi dần, sắc trời đã chuyển sang tối sầm.
Bình minh dần ló dạng, sắc trời cũng hửng lên.
Từng cánh từng cánh Huyền điểu cứ bay đi rồi lại bay về.
Trải qua một ngày một đêm, Ứng Long và Hậu Thổ vẫn đang quyết chiến, Di Bành và Chúc Dung cũng ở vào thế giằng co ác liệt.
Một cánh Huyền điểu lại bay tới, Thiếu Hạo lên tiếng: “Phụ vương nàng dẫn
theo bốn lộ quân xuất phát, đụng độ với đại quân của Xi Vưu.”
A
Hành mặt mày tái mét còn Thiếu Hạo lại cau mày trầm tư, Thanh Dương đâu
rồi? Thanh Dương đang ở đâu? Chiến dịch này quan trọng nhường ấy, Hoàng
Đế sao có thể không dùng y cơ chứ?
Y khoát tay, lập tức một bức
địa đổ do thủy linh ngưng tụ hiện lên trước mặt, địa hình quanh Phản
tuyền cũng theo đó mà bày ra rành rành, nào là Phản sơn cao chót vót,
Phản tuyền gồm bảy nguồn suối thông nhau, Phản tuyền thành hiểm yếu, Tề
thủy nước xiết…
Thiếu Hạo vừa quan sát vừa lẩm bẩm: “Tề thủy chỉ có khúc này là hẹp nhất, rất tiện qua sông, bởi thế Hoàng Đế mới lệnh
cho Yêu tộc thông thạo thủy tính, linh hoạt nhanh nhẹn tiến công vào
đây, quả là sách lược tấn công sáng suốt. Viêm Đế hẳn cũng đoán ra
chuyện đó nên sai kẻ thận trọng chín chắn như Hậu Thổ trấn giữ ở đây,
sách lược phòng thủ này không tồi.”
Y lại lấy tay chỉ quanh Phản sơn, “Di Bành xuất phát từ chỗ này, quân Chúc Dung đóng ở đây, tinh
nhuệ đụng độ với tinh nhuệ, Hoàng Đế tiến quân từ đây, quân Xi Vưu đóng
chỗ này, Hoàng Đế lấy uy thế của mình chóng chọi với sự hùng mạnh của Xi Vưu.” Thoạt nhìn, kế hoạch của Hoàng Đế hết sức kín kẽ, ông đang dốc
toàn lực để đánh chiếm Phản thành, nhưng… rốt cuộc là không bình thường ở đâu? Không bình thường ở đâu nhỉ?
Thiếu Hạo cau mày ngẫm ngợi
hồi lâu, dưới ánh trăng, bức địa đồ do thủy linh tụ thành cũng xanh ngời lóng lánh, hắt lên mặt y, khiến gương mặt đượm vẻ thâm sầu khó lường.
A Hành góp lời: “Từ nhỏ phụ vương đã dạy bọn thiếp phải biết bảo toàn
thực lực, tính kỹ hẵng làm, một đòn tất trúng, thiếp thật chẳng ngờ lần
này phụ vương lại huy động binh lực cả nước tấn công Thần Nông, ép Viêm
Đế phải dốc toàn lực ứng phó, song phương quyết chiến nhanh như vậy.”
Thiếu Hạo vừa nghe nói liền đứng phắt dậy, biến sắc mặt.
Toàn lực đấu toàn lực! Tính tình Hoàng Đế vốn không phải như vậy! Đây chính là chỗ bất bình thường!
Mấy ngàn năm trước, Hiên Viên tộc chỉ là một Thần tộc nhược tiểu nên Hoàng
Đế buộc phải quý binh lực như vàng, bởi ông ta không thể lãng phí được!
Lấy cái nhỏ yếu nuốt dần cái hùng mạnh, tránh không giao đấu chính diện, ra sức bảo toàn lực lượng quân ta mới là phong cách xưa nay của Hoàng
Đế. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Hoàng Đế sao có thể đột ngột như vậy được? Vả lại, ông ta thừa biết Cao Tân như hổ đói đang rình bên
cạnh, chỉ mong sao hai bên đều bại vong, vậy điều này càng không thể
nào!
A Hành vọt miệng hỏi: “Sao thế?”
Thiếu Hạo định
thần lại, trân trân nhìn địa đồ nói: “Cả đại hoang đều bị Hoàng Đế gạt
hết rồi, tuy ca dao xưa vẫn có câu ‘Mất Phản thành, mất Trung nguyên,
được Phản thành, được Trung nguyên’, nhưng mục tiêu của Hoàng Đế không
phải là thành trì quan trọng nhất Thần Nông quốc đó đâu.”
“Vậy phụ vương thiếp huy động binh lực toàn quốc làm gì?”
“Ông ta muốn lấy mạng Viêm Đế!”
A Hành đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh hãi.
Thiếu Hạo giải thích: “Chiến tranh không chỉ cần vũ lực, mà còn cần cả quốc
lực, hiện nay dưới sự trị vì của hai người Du Võng và Xi Vưu, một cương
một nhu, Thần Nông ngày càng giàu mạnh, dân chúng no đủ, Hiên Viên nghèo đói sao có thể đối chọi Thần Nông trù phú đây? Hai trăm năm nay, phụ
vương nàng đã dùng mọi cách để chia rẽ Du Võng và Xi Vưu, nhưng Xi Vưu
giảo hoạt như hồ ly, trước sau chẳng hề mắc bẫy, còn Du Võng lại là kẻ
bảo thủ, một khi nhận định điều gì là đúng thì chẳng buồn để ý người
khác khuyên ngăn. Trước sự phồn thịnh của Thần Nông, nguyện vọng Đông
tiến của Hoàng Đế cơ hồ bất khả, nhưng chỉ cần Du Võng chết đi, tình thế sẽ thay đổi lập tức. Xi Vưu hành xử quá cương liệt, cứng quá thì gãy,
hơn hai trăm năm nay, mâu thuẫn giữa các phương với Xi Vưu đều phải dựa
vào Du Võng mềm mỏng hóa giải, dù đám chư hầu kia có bất mãn đến mấy
chăng nữa, hễ Du Võng còn sống, chúng cũng chỉ dám hy vọng làm suy yếu
quyền lực của Xi Vưu chứ không nghĩ tới chuyện làm phản, nhưng một khi
Du Võng nằm xuống, bọn chúng nhất định không quỳ gối trước kẻ bất đồng
về xuất thân, xung đột về lợi ích với chúng như Xi Vưu đâu…”
A Hành tái mặt, lẩm bẩm: “Nếu Thần Nông quốc chia năm xẻ bảy, phụ vương có thể phân ra tấn công đánh chiếm từng phần rồi.”
Thiếu Hạo trầm ngâm quan sát địa đồ, rồi kính phục buông lời cảm thán: “Thần
Nông Viêm Đế! Hiên Viên Hoàng Đế!” Nếu Viêm Đế đời trước đã khéo léo lợi dụng xuất thân và tính tình đặc biệt của Xi Vưu để đi một nước cờ tuyệt diệu chưa từng thấy, thì Hoàng Đế hiện giờ cũng lợi dụng chính những
đặc điểm đó phá giải thành công cục thế mà Viêm Đế bày ra, hơn nữa còn
ăn lại một quân cờ của Viêm Đế.
Hai bậc đế vương, kẻ còn người
mất, cùng chơi một cuộc cờ suốt mấy trăm năm đến giờ, kẻ đứng ngoài quan sát cục diện là Thiếu Hạo mới sực tỉnh, thì ra mấy người bọn họ so với
hai lão hồ ly kia còn khờ khạo lắm. Bất giác y cảm thấy vừa sợ hãi vừa
nôn nóng, chỉ muốn biết nếu Viêm Đế còn tại thế, sẽ đối phó nước cờ này
của Hoàng Đế ra sao. Tiếc rằng Viêm Đế đã qua đời, bởi thế, ông chẳng
thể đánh cờ được nữa. Hoàng Đế coi như nắm chắc phần thắng!
Người như Hoàng Đế, Thiếu Hạo y sao có thể đối phó bằng mấy mẹo vặt như đối
phó với phụ vương mình được? Nghĩ vậy, y chợt thấy sởn cả gai ốc, Thanh
Dương chỉ cần nổi sát tâm, ắt khó giữ được mạng!
Thiếu Hạo lập tức huýt gọi Huyền điểu.
Bên tai A Hành cứ lùng bùng mấy câu: Hoàng Đế muốn lấy mạng Du Võng, Hoàng
Đế muốn lấy mạng Du Võng, Hoàng Đế muốn lấy mạng Du Võng… Có thể quyền
lực, địa vị, danh dự, thậm chí sinh tử đối với Xi Vưu chỉ là cuộc ngao
du giữa hồng trần, vốn chẳng có gì đáng trọng, nhưng Du Võng thì khác.
A Hành vội gọi A Tệ tức tốc bay về phía Tây Bắc, chẳng kịp cả chào Thiếu
Hạo, nào ngờ, Thiếu Hạo cũng thúc Huyền điểu dốc toàn lực bay về phía
Tây Bắc.
Hai người đều làm thinh không nói, thần sắc căng thẳng, chỉ chăm chăm vận linh lực thúc tọa kỵ bay thật mau, lòng thầm gào thét.
Nhanh lên, nhanh nữa lên!
Nếu chậm một bước, e rằng thứ mà mình muốn gìn giữ cả đời này sẽ vĩnh viễn tuột khỏi tay.
Nhưng dù linh lực bọn họ có cao đến chừng nào, A Tệ và Huyền điểu có bay
nhanh tới đâu chăng nữa, cũng chẳng thể nháy mắt băng qua mấy vạn dặm
trường, đến quan ải tức thì được.
Vùng hoang dã quanh Phản Tuyền đương độ hoàng hôn.
Tịch dương đỏ như máu nhuốm thắm núi sông, biển cả dải nước non thành một bức tranh thủy mặc họa bằng máu.
Phản sơn hùng vĩ sừng sững giữa đồng hoang tựa bậc anh hùng đã đến tuổi xế chiều, chỉ còn lại thê lương bàng bạc.
A Hành cùng Thiếu Hạo cưỡi tọa kỵ bay thẳng đến Phản sơn, quân lính xông
ra cản đường chưa kịp nhìn rõ mặt hai người đã bị đánh bật khỏi tọa kỵ.
Giữa Phản sơn và Phản hà là một khe suối còn sót lại sau khi Phản hà đổi
dòng, bây giờ Hoàng Đế và Xi Vưu đang suất lĩnh binh mã ác đấu ngay trên bờ khe, vì Thần tộc giao chiến với Thần tộc, lại không vận dụng trận
pháp nên các chủng loại linh lực cứ đan chéo vào nhau, tỏa ra ánh sáng
rực rỡ muôn màu, thật chẳng khác cầu vồng, nhìn mà hoa cả mắt.
Thiếu Hạo trông thấy “Hoàng Đế”, A Hành trông thấy Xi Vưu, đều nhất loạt thở phào nhẹ nhõm, may quá, người đó vẫn còn sống!
Đột nhiên, cả đất trời chợt vang lên một tiếng thét lồng lộng, “Du Võng chết rồi!”
Du Võng chết rồi!
Binh lính đôi bên đều ngẩng phắt lên theo phản xạ.
Giữa không trung bỗng hiện ra một vị Hoàng Đế khác, mình vận giáp vàng, uy
phong lẫm liệt, đứng trên lưng Trùng Minh điểu, một tay cầm thương vàng, tay kia xách một chiếc đầu lâu.
Đầu lâu mới bị chặt xuống, vẫn
còn ròng ròng máu tươi, linh lực cũng trút ra theo dòng máu, biến những
vết máu thành từng vệt sáng xanh lét như vô số cánh đom đóm dập dờn bay
lượn.
Dưới ánh sáng xanh lét, ai nấy đều trông rõ chiếc đầu lâu
mang vương quan gỗ chạm, dung mạo vẫn sinh động như người sống, cặp mắt
kinh ngạc mở trừng trừng, khóe môi còn hằn vẻ áy náy như đang tạ lỗi với muôn dân của mình, xin lỗi, ta không thể bảo vệ cho các người được nữa; lại tựa hồ đang thỉnh tội với phụ vương, cha, con xin lỗi, con chưa
hoàn thành được lời hứa với cha; còn như thể xin lỗi Xi Vưu, xin lỗi,
hảo huynh đệ, ta không thể sánh vai chiến đấu bên ngươi nữa rồi!
Trước cơn kịch biến bất ngờ, hết thảy binh lính Thần Nông đều lần lượt quỳ xuống, quân tướng Hiên Viên cũng ngớ người ra.
A Hành gục xuống trên lưng A Tệ, qua màn nước mắt, nàng trông thấy Xi Vưu và Tiêu Dao nhanh như chớp xông thẳng về phía Hoàng Đế đang cưỡi Trùng
Minh điểu. Nàng vội thét lên thê thiết, “Đừng!” nhưng chẳng cản nổi tốc
độ của Tiêu Dao.
Hoàng Đế đã tính toán kỹ, đứng xa như vậy dù có là tọa kỵ nào cũng chẳng thể thoắt chốc bay vọt tới được ngay, một khi
có biến, thị vệ tùy thân của ông ta có thể lập tức ứng phó. Tiếc rằng
Hoàng Đế chẳng ngờ tọa kỵ của Xi Vưu vốn không phải là đại bàng thường,
mà là giống đại bàng do cá côn Bắc Minh hóa thành, mỗi lần đập cánh có
thể bay xa chín vạn dặm, bởi thế hắn vọt tới trước mặt, Hoàng Đế hết sức ngỡ ngàng.
Xi Vưu vồ lấy thủ cấp trong tay Hoàng Đế rồi bi phẫn gào lên với Du Võng: “Du Võng, ngươi mở to mắt mà xem ta báo thù cho
ngươi đây!”
Nói rồi hắn cắn vào búi tóc Du Võng, đầu Du Võng
lủng lẳng dưới cằm Xi Vưu, hai mắt trừng trừng nhìn về phía trước, đối
diện với Hoàng Đế. Xi Vưu buông thõng hai tay, lòng bàn tay chợt đỏ rực
lên, linh lực khắp núi cao sông dài rừng thẳm đều tụ về hai bàn tay hắn.
Hoàng Đế kinh hoàng giương mắt nhìn Xi Vưu, mọi tin tức tình báo đều nói Xi
Vưu tu luyện mộc linh, nhưng giờ đây ông mới bàng hoàng nhận ra, Xi Vưu
kiêm hết thảy ngũ linh! Trong cơn cuồng nộ cùng bi ai, hắn đã bất chấp
tính mạng, tập hợp toàn bộ ngũ linh quanh Phản Tuyền, tuy ngũ linh tương khắc nhưng đồng thời tương sinh, một khi Xi Vưu mở trận, ngũ linh kim
mộc thủy hỏa thôt sẽ tác động lên nhau, đổ dồn về phía hắn như gió lốc.
Hoàng Đế chợt thấy tất cả linh lực quanh mình đều bị hút cạn, chỉ biết trơ
mắt nhìn linh lực của Xi Vưu như thần long cuồn cuộn bổ về phía mình.
Hàng ngày, ông thường vẫn nhắc nhở Thanh Dương, phạm sai lầm tức là
chết! Vậy mà hôm nay, ông lại dùng mạng sống của mình để kiểm chứng đạo
lý này.
Uỳnh!
Một tiếng nổ tung trời chuyển đất vang lên. Bụi đất bay mù mịt, bầu trời tối sầm lại, trăng sao đều biến mất.
Giữa bóng tối như bưng, cả đất trời dường như đã diệt vong.
Thoắt chốc, mọi người dụi mắt, trông thấy Xi Vưu đang sừng sững giữa không
trung, chân đạp trên lưng đại bàng, hai mắt bừng bừng lửa giận, mái tóc
xõa tung, tà áo đỏ như máu phần phật bay trước gió, sắc mặt tái rợn cả
người, thất khiếu ứa máu, đầu lâu Du Võng vẫn lủng lẳng trên miệng, dáng vẻ vô cùng khủng khiếp, hệt như ma vương trỗi dậy từ ma vực.
Tất cả mọi người đều kinh hồn táng đởm, thậm chí binh lính Hiên Viên còn nhất loạt lui xuống, sợ bị Xi Vưu xé xác.
Đột nhiên Xi Vưu lảo đảo rồi ngất lịm, thân mình rớt khỏi lưng Tiêu Dao rơi xuống đất, Tiêu Dao rít lên một tiếng, vội lao xuống chụp hắn lại.
Ứng Long chớp thời cơ hạ lệnh: “Bắn!”, lập tức có vô số mũi tên bay rào rào lên không.
A Hành lòng như lửa đốt vừa tung tay gạt tên nhào xuống cứu Xi Vưu, chỉ sợ chậm một bước, linh thể hắn sẽ tan thành mây khói.
Bỗng Thiếu Hạo thất thanh gọi: “A Hành!”
A Hành ngoảnh lại, liền trông thấy một “Hoàng Đế” khác chắn trước mặt Hoàng Đế, thất khiếu ứa máu, đang gục xuống.
Thiếu Hạo vội đỡ lấy “Hoàng Đế”, dần dà linh lực tan đi, dung mạo y cũng từ từ biến đổi, lại hiện nguyên hình là Thanh Dương.
Vốn dĩ Hoàng Đế giao chiến với Xi Vưu khi nãy là hóa thân của Thanh Dương, y biến thành Hoàng Đế dẫn dụ kẻ địch để Hoàng Đế thực sự đem quân đi ám
sát Du Võng. Khi Xi Vưu cưỡi đại bàng lao thẳng vào Hoàng Đế, Thanh
Dương ứng biến mau lẹ, lập tức túm lấy chân Tiêu Dao, cùng lao đến theo
Xi Vưu. Trong nháy mắt Xi Vưu đoạt lại đầu lâu Du Võng rồi dốc toàn lực
tấn công Hoàng Đế, Thanh Dương đã xông ra nhận lấy đòn chí mạng thay cho ông.
A Hành trợn mắt kinh hoàng nhìn Thanh Dương, không sao tin được rằng Đại ca linh lực cao cường của nàng cũng có ngày gục ngã.
Một bên là Xi Vưu sống chết chưa rõ, một bên là đại ca chưa rõ tử sinh, A
Hành bỗng thấy tim mình như bị xẻ làm hai nửa, mà nửa nào cũng đau đớn
đến nghẹt thở, nàng bối rối không biết nên lao theo cứu ai mới phải.
Thiếu Hạo ngưng tụ toàn bộ linh lực, ra sức ngăn không để linh thể Thanh
Dương tiêu tán, nhưng linh thể đã tan nát thành muôn vàn hạt bụi li ti,
còn nhỏ hơn cả thủy linh, dù y có làm gì cũng vô dụng. Thiếu Hạo toát mồ hôi lạnh, cuống quýt réo gọi A Hành, chỉ mong y thuật Thần Nông Thị có
thể cứu mạng Thanh Dương.
A Hành như bị bắt mất hồn, đờ đẫn bay
về phía Đại ca theo tiếng gọi của Thiếu Hạo. Trong lúc hoảng loạn, nàng
trông thấy Tiêu Dao quắp lấy Xi Vưu, rít lên từng hồi, tiếng rít sắc
nhọn như dao, đâm vào tai nàng đau nhói. Thấy bọn Ứng Long định đuổi
theo, Tiêu Dao vội dang cánh bay vút lên chín tầng mây rồi biến mất.
Lần đầu tiên A Hành nghe thấy Tiêu Dao rít lên thê thảm nhường ấy, tuy nàng bay về phía Đại ca, nhưng bên tai cứ văng vẳng tiếng kêu bi thiết của
Tiêu Dao, một tiếng rít như một câu hỏi xoáy vào lòng nàng, Xi Vưu đang
bị trọng thương, vì sao cô có y thuật cao siêu lại không ra tay cứu hắn? Vì sao cô nhẫn tâm nhìn Xi Vưu mất mạng? Vì sao? Vì sao hả?
Lòng nàng như băng ướp lửa thiêu, trái tim bị vô số lưỡi dao cào xé, cả người bỗng run lên bần bật.
Đằng kia, Thiếu Hạo đang cuống quýt gọi nàng, gần như van nài: “Nàng nhất định phải cứu Thanh Dương!”
A Hành đành nghiến răng, nén lòng chạy tới kiểm tra thương thế Đại ca.
Thấy linh thể y sắp tiêu tan, tiếng rít thê thiết bên tai nàng chợt biến mất, tất cả âm thanh đều biến mất, đất trời vắng lặng, lòng chẳng thấy
đau, thân mình cũng ngừng run rẩy, tựa như kẻ đang bị đẩy tới mép vực
vậy, thoạt đầu rất đau khổ, nhưng một khi rơi xuống tan xương nát thịt,
vạn kiếp bất phục thì chẳng còn đau đớn nữa, thay vào đó là tuyệt vọng
vô bờ.
Thiếu Hạo cuống cuồng vặn hỏi nàng, “Không hề gì, phải không? Nhất định không sao chứ hả? Nàng nhất định cứu được y mà!”
A Hành sắc mặt xám như tro tàn, cắn môi đến ứa máu cũng chẳng thấy đau, chỉ thẩn thờ dùng kim châm vào huyệt vị Đại ca.
Trái lại, Thanh Dương mỉm cười nhìn cả hai: “Hay lắm, cả hai người đều ở
đây, tiếc rằng không có Xương Ý. Vậy cũng tốt, đừng để nó thấy ta thê
thảm thế này, ta là Đại ca toàn năng kia mà.”
Thiếu Hạo run bắn
người lên, nhưng vẫn không cam tâm, tiếp tục thúc đẩy thủy linh trị
thương cho Thanh Dương, “Đừng nói nhảm, chúng ta lập tức tới Quy khư
ngay, nhất định sẽ có cách! Ta nhất định cứu được ngươi mà!”
Thanh Dương cười, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thiếu Hạo vẫn trút thủy linh cuồn cuộn vào người Thanh Dương, “Đợi ngươi khỏe lại rồi nói.”
“Hai ta đánh nhau bao nhiêu năm rồi?”
“Hơn hai ngàn năm rồi.”
“Hơn hai ngàn tám trăm năm rồi.” Thanh Dương nhoẻn miệng cười rạng rỡ, “Ta
chợt thấy nhẹ cả người, sau này khỏi phải phân thắng bại với ngươi nữa.”
Sau hơn hai ngàn năm, cuối cùng Thiếu Hạo lại trông thấy gã thiếu niên lưng đeo thanh kiếm gãy, miệng ngậm ngọn cỏ, nhoẻn cười tươi tắn bước vào lò rèn, khiến y không khỏi ghen thầm.
Cơn cuồng nộ bỗng trào lên
trong lòng, y quát vào mặt Thanh Dương: “Chúng ta đã nói sẽ sánh vai
chiến đấu rồi sau đó mới quyết một trận sống mái kia mà, sao ngươi dám
thất hẹn hả?”
Thanh Dương không đáp, chỉ từ từ dời mắt nhìn sang Hoàng Đế, “Phụ vương, Người đã biết con muốn hại Người, phải không?”
Hoàng Đế lại gần, ngạo nghễ lạnh lùng nhìn xuống Thanh Dương nằm đó, giễu
cợt: “Chúc mừng chúc mừng, ngươi đã cứu ta trước mặt bao nhiêu thiên
quân vạn mã, sau này soán vị đăng cơ nhất định sẽ càng thuận lợi.”
Thanh Dương buồn bã nói nhỏ: “Phụ vương, con thừa nhận mình từng có ý hãm hại người. Vì không muốn Xương Ý và A Hành trở thành Vân Trạch thứ hai nên
con đã bỏ độc vào vò nước của Người, nhưng cùng con lại không nỡ ra tay, giữa đêm con đột nhập vào cung, tráo vò nước khác, đổ chỗ nước có độc
đi rồi.”
Hoàng Đế giật thót mình, liếc nhìn Di Bành đằng xa rồi
lại nhìn Thanh Dương, ánh mắt đã dịu đi nhiều, vẻ lạnh lùng tan biến,
thay vào đó là vô số ưu tư phức tạp rối ren, người ngoài không sao nhìn
ra được. Ông hờ hững đáp: “Thật ra, vò nước mà con đánh tráo cũng không
có độc từ lâu rồi.”
Thanh Dương mỉm cười, “Con hiểu rồi. Thì ra
chính con đã uống phải chỗ nước độc đó, phụ vương để con nhận lấy quả
báo, tự quyết định sống chết của mình.”
A Hành nghe hai người
đối đáp chỉ hiểu lơ mơ nhưng Thiếu Hạo thì hiểu cả, Thanh Dương đã uống
phải độc dược mà A Hành phối chế, đúng lúc độc phát nên y không sao
chống nổi đòn chí mạng của Xi Vưu.
Chợt Di Bành cao giọng thỉnh
thị Hoàng Đế: “Phụ vương, hiện giờ lòng quân Thần Nông đang rối loạn,
chúng ta có nên chớp thời cơ tấn công không?”
Hoàng Đế đưa mắt
nhìn giang sơn như họa dưới chân, đây là cơ hội mấy ngàn năm mới có, là
mộng tưởng ông ta theo đuổi cả đời. Nhưng còn Thanh Dương…
Nhìn
vẻ mặt Hoàng Đế, Thanh Dương liền lên tiếng: “Cha, con không sao đâu,
chất độc này đâu có chí mạng.” Từ khi y hiểu chuyện, Hoàng Đế đã đặt y
ngồi trên đầu gối, kể cho y nghe về thời niên thiếu gian truân cùng hùng tâm tráng chí của mình. Trên đời này, e rằng chẳng ai hiểu mộng tưởng
của Hoàng Đế hơn y, đó là ước mơ mà người đàn ông vĩ đại này dốc cả đời
theo đuổi.
Tiếng “cha” của Thanh Dương khiến Hoàng Đế nhói buốt
cả lòng, bao hình ảnh mơ hồ xa xăm bỗng vụt qua trước mắt, trong đám con cái, chỉ có Thanh Dương và Vân Trạch gọi ông là “cha”, nhưng tiếng
“cha” ngọng nghịu non nớt đó chứa chan tình phụ tử nguyên sơ nhất trong
đời ông. Chợt thấy thái dương mình giật giật, Hoàng Đế trầm giọng dặn
dò: “Con trai, con phải sống nhé!”
Thanh Dương cười mà nước mắt
rưng rưng, một tiếng “con trai” đã xóa tan bao hiềm khích giữa hai cha
con, dường như, y đang được quay về thuở ấu thơ.
Đoạn Hoàng Đế
quay sang bảo A Hành: “Con chăm sóc Đại ca.” Dứt lời, ông hú lên lanh
lảnh, thúc Trùng Minh điểu xông vào trận, phát lệnh: “Tấn công!”
“Tấn công!”
“Tấn công!”
“Phụ vương!” A Hành ròng ròng nước mắt gọi với theo hy vọng Hoàng Đế nán lại chốc lát nhưng chỉ thấy bóng lưng ông lao vụt đi. Di Bành ném lại cho
nàng một nụ cười khinh khỉnh rồi bám theo Hoàng Đế, xông vào trận.
Trong tiếng kèn xung trận chói tai, đại quân Hiên Viên đổ xô về phía binh
lính Thần Nông. Vì đất đai cằn cỗi, dân chúng khổ sở nên binh lính Hiên
Viên vô cùng kiêu dũng thiện chiến, thêm vào đó, thấy Hoàng Đế hạ sát
Viêm Đế, sĩ khí ba quân cũng được khích lệ rất nhiều, dưới sự chỉ huy
của Hoàng Đế, quân đội Hiên Viên trở nên dũng mãnh như hổ sói, trong khi quân Thần Nông vừa mất đế vương, lòng quân rối loạn, không thể nào
chống lại được Hiên Viên, chẳng mấy chốc, chiến trường đã biến thành lò
sát sinh, binh lính Hiên Viên ai nấy đều hung hăng khát máu hệ như ma
thú, đi tới đâu là giết chóc tới đó. Tiếng gào khóc bi thương chìm trong tiếng giáo vàng ngựa sắt rầm rập quét qua, khắp nơi chỉ nghe thấy những tiếng hô “giết”, “giết”, “giết”.
Thiếu Hạo vận linh lực bảo vệ tâm mạch Thanh Dương rồi bế xốc y lên, tức tốc trở về Quy khư.
Thanh Dương ngẩn ngơ cười, “Ta biết ngươi giận ta làm việc thiếu quyết đoán,
nếu ta có thể nhẫn tâm như ngươi thì chẳng có ngày nay. Nhưng ta cứ lẩn
thẩn nhớ mãi những chuyện ngày nhỏ, hồi đó mẹ không cho ta lại gần Trùng Minh điểu, sợ nó quá hung mãnh, cha liền ôm ta vào lòng, lén dạy ta
điều khiển Trùng Minh điểu, hai cha con cùng cưỡi Trùng Minh điểu bay
lên, vừa bay vừa cười khanh khách. Thanh kiếm đầu tiên của ta cũng là
cha tự tay làm cho, lần đó cha ngồi ngoài hiên đẽo kiếm cho ta, đẽo xong còn sợ ta bị dằm đâm vào tay, bèn dùng vải gai mài nhẵn nhụi, ta ngồi
bên cạnh chờ sốt ruột, bèn nhào lên giành lấy thanh kiếm, cha bèn giơ
kiếm lên cao, vừa mài vừa cười, ‘Tới đây tới đây lấy đi, nhảy cao nữa
lên, khi nào con cao bằng ta, hai cha con có thể cùng ra trận rồi’. Lần
đầu ra trận ta căng thẳng đến nhũn cả chân, cha bèn lôi ta đi uống rượu, hễ gặp bá bá thúc thúc nào chào hỏi, cha đều hãnh diện giới thiệu, ‘Con trai ta đây, sau này nhất định nó sẽ dũng mãnh hơn cả ta’…” Nói tới
đây, Thanh Dương đuối sức không kể tiếp được nữa, chỉ thều thào, “Ông ấy là cha ta, ta không thể giết cha mình được!”
Thiếu Hạo vội cắt
ngang: “Đừng nói nữa! Đợi ngươi khỏe rồi, chúng ta sẽ lại tới quán rượu
nát đó uống ba ngày ba đêm, nói chuyện ba ngày ba đêm.”
Thanh
Dương cười, “Ngươi nói thứ đó không phải độc dược, cũng chẳng lấy mạng
người ta, nhưng con đường đi tới quyền lực tột đỉnh chính là tuyệt lộ,
một khi đặt chân lên, sẽ phải đi mãi về phía bóng tối, ta không muốn có
một ngày mình trở thành kẻ không cha không mẹ không huynh muội.”
Đôi tay Thiếu Hạo run bắn lên, y cứ ngỡ gã thiếu niên nhiệt tình thiện
lương, rạng rỡ hồ hởi khi xưa đã biến mấy từ lâu, nào ngờ, gã vẫn luôn
luôn tồn tại!
Ánh mắt Thanh Dương ảm đạm dần, sinh mệnh cũng
theo đó mà tàn lụi. Thấy vậy, A Hành cuống quýt lấy kim châm vào tất cả
huyệt vị trên người y, khóc òa lên, “Đại ca, đừng bỏ muội mà, sau này
muội nhất định sẽ nghe lời huynh, chăm chỉ tu luyện, không mải chơi nữa, huynh bảo gì muội cũng nghe theo hết!”
Thanh Dương đặt tay lên
đầu A Hành, vò tóc nàng rối như quạ rồi phì cười ranh mãnh, “Ài, bao năm nay, mỗi lần muội ở sau lưng vung tay vung chân định đánh ta đá ta, ta
chỉ muốn quay lại vò cho tóc muội rối tung lên như thế này…” Giọng y
càng lúc càng nhỏ lại, cơ hồ chỉ như tiếng thầm thì, “A Hành, chuyển lời cho mẹ và Xương Ý, nói hai người đừng đau buồn.”
A Hành nước mắt lã chã, nghẹn ngào gật đầu.
Tròng mắt Thanh Dương đã đờ ra, y không nói nổi nên lời nữa, nhưng đôi mắt
vẫn chằm chằm nhìn Thiếu Hạo, như còn có điều chưa yên lòng.
Thiếu Hạo nuốt lệ nói: “ Ngươi còn nhớ ngàn năm trước, lúc đại quân Thần Nông áp sát, ngươi nửa đêm lặn lội tới Cao Tân, nói với ta ‘Ta chính là
Thiếu Hạo’ không? Từ nay trở đi, ta cũng chính là Thanh Dương, ta sẽ coi Luy Tổ như mẹ mình, coi Xương Ý và A Hành như đệ đệ muội muội của ta
vậy!”
Được lời này của Thiếu Hạo, Thanh Dương mới yên lòng, y từ từ nhắm nghiền mắt lại, tay trượt khỏi mái tóc A Hành, trên môi vẫn còn vương nụ cười rạng rỡ hệt như ánh mặt trời mùa hạ.
“Đại ca!” A
Hành thét lên xé ruột, “Đại ca, Đại ca, Đại ca…” Nàng gào khản cả cổ,
tựa hồ cứ gọi như thế, Thanh Dương sẽ nghe thấy, sẽ tỉnh dậy, sẽ lại
lạnh lùng lên giọng mắng mỏ nàng. Lần này nàng nhất định sẽ không cãi
lại, không oán trách, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời Đại ca, nhất
định sẽ thành tâm thành ý cảm ơn Đại ca.
Thiếu Hạo điên cuồng
trút tất cả linh lực bản thân vào người Thanh Dương, không ngừng nài nỉ, “Thanh Dương, Thanh Dương, chúng ta còn chưa phân thắng bại, ngươi
không được đánh bài chuồn. Đồ chết nhát nhà ngươi, chúng ta còn chưa
phân thắng bại kia mà…” Linh lực của Thiếu Hạo thừa sức dời non lấp
biển, nhưng chẳng làm sao níu được sinh mệnh cho Thanh Dương.
A
Hành khóc đến lịm cả người đi, Thiếu Hạo cũng sức tàn lực kiệt, thân
mình lảo đảo, nhưng vẫn liên tục đẩy linh lực vào người Thanh Dương,
trước mắt chỉ toàn thấy bóng dáng Thanh Dương.
Y xỏ đôi giày
rách, lưng đeo thanh kiếm gãy, miệng ngậm cọng cỏ, đi lắc la lắc lư,
tiếng cười giòn tan, hồ hởi rạng rỡ, ấm áp hơn cả ánh nắng mai.
Nhưng thi thể trong lòng Thiếu Hạo lại lạnh ngăn ngắt.
Cái lạnh từ đáy lòng Thiếu Hạo lan ra khắp người, khiến thân hình y run lên bần bật, chỉ biết đau thương nhắm nghiền mắt lại.
Hơn ai hết, Thiếu Hạo hiểu rõ tham vọng bản thân, thế nên y luôn tâm tâm
niệm niệm sẽ có một ngày Cao Tân Thiếu Hạo đụng độ với Hiên Viên Thanh
Dương trên chiến trường, cả hai sẽ phải dốc hết toàn lực, Cao Tân không
vong thì Hiên Viên diệt. Nhưng y đâu có ngờ, trong lòng y, Thanh Dương
vẫn mãi là Thanh Dương, chỉ là Thanh Dương mà thôi.
Từ nay trở đi, trên dải đất lạnh lẽo đầy gió tuyết miền cực Bắc, sẽ chẳng ai đốt lửa gọi y vào uống rượu nữa.
Từ nay trở đi, đối mặt với thiên quân vạn mã, sẽ chẳng còn ai lặn lội suốt đêm chạy tới, vì y mà máu đẫm bạch bào nữa.
Từ nay trở đi, lúc hân hoan mừng rỡ, sẽ chẳng còn ai nói cười chung vui cùng y nữa.
Từ nay trở đi, thiên hạ rộng lớn này sẽ chẳng còn ai khiến y mỗi khi nhớ
đến lại thấy họng nồng vị rượu, lòng ấm tình người, dù vương tọa lạnh
lẽo tới đâu, kẻ địch đông đúc nhường nào, đều có một người sánh vai cùng y đối diện…
Từ nay trở đi, thế gian này vĩnh viễn chẳng còn Thanh Dương nữa!