Lúc này, trời đã tối hoàn toàn, Sở Hạ Đề nâng cây đuốc chiếu về phía sơn động, mơ hồ thấy trên sơn động viết hai chữ 'Phượng Hoàng'.
Hẳn chính là nơi này!
Sở Hạ Đề nhảy xuống xe ngựa, để thân thể Mộ Dung Nhan ở lại trên xe ngựa, lẻ loi một mình chậm rãi bước vào sơn động tối như mực.
Gió núi âm lãnh thổi như có như không, chung quanh không có chút âm thanh, Sở Hạ Đề dù sao cũng là một thiếu nữ mười lăm tuổi, trong lòng sợ hãi cực kỳ, tay phải gắt gao nắm chặt Thất Tinh Bảo Nhận, tay trái giơ cây đuốc, cảnh giác quan sát xung quanh.
"Ồ, khách quý đến, khách quý đến." Bỗng nhiên từ tiền phương trong sơn động truyền ra một thanh âm tang thương khàn khàn.
Sở Hạ Đề sợ tới mức lui về sau một bước, hô lên: "Là ai? Là người hay là quỷ?"
Chỉ nghe 'lách tách' hai tiếng, trong sơn động bỗng nhiên sáng lên hai dãy nến, một lão bà bà đầu đầy tóc bạc chống quải trượng, chậm rãi đi ra từ bóng đêm, bà nhẹ giọng nói: "Lão thân cũng không biết mình rốt cuộc là người hay quỷ, lão thân chỉ biết trăm ngàn năm qua, ta đời đời đều ở trong huyệt động này thủ hộ Phượng Hoàng linh dược."
Bà có hứng thú nhìn Sở Hạ Đề từ trên xuống dưới, lại nói: "Khách quý hiếm hoi đến, không ngờ trẻ tuổi như vậy, lại tìm được nơi này."
"Lão bà bà, nơi này chỉ có hai khoả dược có thể khởi tử hồi sinh thôi?" Sở Hạ Đề vừa thấy lão bà bà mặt mũi hiền lành, tựa hồ không có ác ý với mình, liền mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, trăm ngàn năm qua, cũng có rất nhiều người từng đến nơi đây, nhưng lại đều không lấy được hai quả linh dược đó." Lão bà bà kia nói.
"Ha ha, bởi vì không dùng được...dù cầm đi cũng vô dụng." Lão bà bà nhăn lại bản mặt đầy nếp nhăn.
"Vì sao không dùng được?" Sở Hạ Đề nghi hoặc hỏi.
"Bởi vì muốn dùng linh dược này, cần một loại thuốc dẫn không thể thiếu." Lão bà bà thẳng tắp nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, dừng một chút sau đó nói: "Máu xử nữ."
"Máu xử nữ rất khó kiếm được sao?" Sở Hạ Đề nhíu mày, nàng thầm nghĩ, trong cung còn nhiều nữ tử trẻ tuổi, thứ đó lại khó khăn?
"Máu xử nữ bình thường đương nhiên không khó, trăm ngàn năm qua, lại đây cầu thuốc đều là vương tộc hậu duệ quý tộc, nếu thật sự chỉ cần máu xử nữ bình thường, thì sao có thể làm khó được bọn họ." Lão bà bà giống như nhìn thấu tâm tư Sở Hạ Đề.
"Kia phải cần máu xử nữ thế nào mới có tác dụng?" Sở Hạ Đề càng hoang mang.
Lão bà bà đột nhiên trầm mặc không nói, sau một lúc lâu mới nheo mắt cười hỏi: "Người mà ngươi muốn cứu, đối với ngươi mà nói, có quan trọng không? Ngươi thích hắn sao? Ngươi sẽ vì hắn, chẳng sợ mất đi sinh mệnh cũng không tiếc?"
"Vì cái gì lại hỏi điều này..." Sở Hạ Đề khó hiểu hỏi.
"Phượng hề Phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kì hoàng. Hoàng hề Hoàng hề tòng ngã tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi [1]." Lão bà bà kia chậm rãi thì thầm, sau đó mỉm cười nói với Sở Hạ Đề: "Ngươi biết không, Phượng cùng Hoàng là một đôi, nếu trong máu xử nữ không bao hàm nồng đậm thâm tình đối với người muốn cứu, dược này sẽ không có tác dụng..."
Lão bà bà kia ngửa mặt lên trời thở dài: "Trăm ngàn năm qua, người đến cầu dược, phần lớn đều là vâng mệnh đi cầu vì để trọng sinh đế vương hết thiên mệnh, gần đất xa trời. Đám quân chủ luyến tiếc giấc mộng phồn hoa, muốn trọng sinh để tiếp tục hưởng giang sơn mỹ nhân. Đáng tiếc, họ đâu có thể tìm được xử nữ chân chính yêu họ, sẽ vì xuân thu đại mộng của đám đế vương chết đi đó mà trả giá sinh mệnh của mình..."
"Mang ta đi lấy thuốc đi." Sở Hạ Đề trầm mặc một hồi, chống lại hai mắt lão bà bà, kiên định nói.
"Được, được, đi theo ta." Lão bà bà ý vị thâm trường liếc nhìn Sở Hạ Đề một cái, liền xoay người dẫn đường.
Lão bà bà mang theo Sở Hạ Đề đi đến trước một bức tường đá có khắc đồ đằng một đôi phượng hoàng, bà mở miệng nói: "Chính là nơi này, ngươi đem Thất Tinh Bảo Nhận cắm vào, cắm vào cái khe này là được." Bà chỉ vào một cái lỗ rất nhỏ ở chính giữa đồ đằng.
Sở Hạ Đề tiến lên, cầm Thất Tinh Bảo Nhận trong tay, cắm vào cái khe kia, chỉ nghe một trận bánh răng cơ quan chuyển động, đồ đằng này liền tách làm hai, mở ra hai bên sườn, mà Thất Tinh Bảo Nhận cũng rơi xuống đất, khôi phục nguyên trạng.
Bên trong có một chiếc hộp bằng huyền thiết, Sở Hạ Đề lấy hộp ra, chậm rãi mở, nhìn bên trong bày hai khoả hạt châu màu đen nhìn không chút thu hút.
"Này...đây là linh dược sao?" Sở Hạ Đề hỏi, thầm nghĩ, nhìn qua cũng không có gì thần kỳ...
"Đúng thế. Lão thân phải nhắc ngươi mấy điểm. Thứ nhất, dược này chỉ có thể dùng trên người chết, người sống không dùng được. Thứ hai, tuy nói cần lấy máu xử nữ làm thuốc dẫn, nhưng trăm ngàn năm qua, không có ai biết rốt cuộc phải cần bao nhiêu máu mới có thể làm cho dược này hữu hiệu, cũng có khả năng dù ngươi chảy hết máu cũng vẫn vô dụng. Thứ ba, người ngươi cứu, đối với người cho máu mà nói, nhất định phải là người quan trọng mới được. Nếu ngươi cảm thấy cả ba điểm này cũng không vấn đề gì, lão thân có thể trợ giúp ngươi một tay."
Lão bà bà kia ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ nữ hài này có thể thành công. Bà ta đã đợi ở đây thật sự lâu lắm rồi, lâu đến nỗi ngay cả chính mình cũng không tin hai khoả tiểu hắc hoàn này có công hiệu khởi tử hồi sinh. Nếu có thể, bà cũng muốn tận mắt nhìn thần thoại trọng sinh.
"Được, cảm ơn người, bà bà." Sở Hạ Đề nghe xong, vội vàng chạy ra khỏi động, cố hết sức cõng thân thể Mộ Dung Nhan vào.
Sở Hạ Đề nghĩ, đây thật đúng là có vay có trả. Ngày đó mình trúng xà độc, Mộ Dung Nhan cõng mình, hiện tại mình lại cõng trở lại, nhưng mà...tên đầu gỗ chết tiệt này sao lại nặng đến thế!
Sở Hạ Đề dưới sự trợ giúp của lão bà bà để Mộ Dung Nhan nằm thẳng xuống.
Lão bà bà nhìn thấy thi thể đầy rẫy vết thương của Mộ Dung Nhan, không khỏi thở dài: "Aish, thật là một hài tử đáng thương..."
Sở Hạ Đề ngẩng đầu hỏi bà bà: "Mau bắt đầu đi, ta nên làm thế nào?"
Chỉ thấy bà bà nâng quải trượng lên, chỉ vào linh dược, một quả linh dược trong đó lại lăng không bay tới trước mặt Sở Hạ Đề: "Đem máu của ngươi nhỏ lên, nếu linh dược phiếm ra hồng quang, lúc đó có thể cho hắn ăn vào, nếu vẫn là màu đen, chỉ sợ..."
Còn chưa chờ bà bà nói hết lời, Sở Hạ Đề liền rút Thất Tinh Bảo Nhận nhẹ nhàng cắt lên cổ tay trái của mình. Nàng khẽ rên một tiếng, máu tươi như dòng nước, tưới lên mai linh dược kia.
Nhưng thẳng đến khi máu trên cổ tay Sở Hạ Đề đều đọng lại, mai linh dược đó cũng vẫn như trước không khởi sắc.
"Aish...xem ra truyền thuyết trọng sinh, chung quy cũng chỉ là lời vô căn cứ...Ngươi nên đi đi thôi...bằng không, sợ ngay cả ngươi tính mạng cũng khó giữ." Lão bà bà lắc đầu tiếc hận nói.
"Không được! Nhất định là máu của ta còn chưa đủ!" Sở Hạ Đề sắc mặt tái nhợt nhìn Mộ Dung Nhan vẫn không nhúc nhích, cắn chặt khớp hàm, lại suy yếu cắt một đạo vết thương trên cổ tay phải của mình, đem máu tươi tưới lên.
Lại qua không biết bao lâu, Sở Hạ Đề chỉ cảm thấy mình rốt cuộc không còn khí lực, trước mắt liền lần chợt tối, sắp kiên trì không được, linh dược lúc này bỗng nhiên chấn động, sau đó cuối cùng ẩn ẩn nổi lên hồng quang.
Lão bà bà thấy thế, quả thực vui muốn khóc, chỉ quải trượng một cái, làm cho linh dược bay về phía Mộ Dung Nhan.
Sở Hạ Đề tê liệt ngã xuống đất, giãy dụa mở hai mắt ra, nhìn khoả linh dược kia vừa tiếp xúc với môi Mộ Dung Nhan liền tự động chảy vào, mà chỉ chốc lát sau, cơ thể Mộ Dung Nhan lại lơ lửng giữa không trung, toàn thân toả ra hồng quang, trong hồng quang giống như có một con phượng hoàng màu đỏ bay múa xung quanh nàng ấy.
Đây là...niết bàn trong truyền thuyết sao...
Đẹp quá, thật sự đẹp quá...
Sở Hạ Đề chỉ cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, cuối cùng hôn mê.
Đợi tỉnh lại, chỉ thấy lão bà bà kia từ ái nhìn mình, hai cổ tay cũng được cẩn thận băng bó tốt. Nàng ngồi dậy, sốt ruột hỏi: "Nàng ấy...đã tỉnh lại chưa?"
Lão bà bà kia lắc lắc đầu.
"Vì sao...vẫn vô dụng..." Hốc mắt Sở Hạ Đề đỏ lên, nước mắt vòng quanh.
"Ai nói vô dụng chứ, hắn chỉ còn chưa tỉnh lại mà thôi, nhưng tính mạng đã được cứu." Lão bà bà mỉm cười nói.
"Thật sao?! Mau đưa ta đi xem nàng!" Sở Hạ Đề nín khóc, mỉm cười nói.
"Thật, tiểu tử này có thể có một vị cô nương tốt như ngươi để tâm đến hắn, thật đúng là phúc ba đời!" Lão bà bà nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, không khỏi khen ngợi.
"Phi, ai để bụng hắn ta chứ! Ta...ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nếu hắn chết rồi, chẳng phải ta ngày ngày sẽ ôm vấn đề đó buồn bực chết sao..." Sở Hạ Đề phản bác, huống hồ nàng cũng không phải người nào đó của tiểu tử này...
"Aish, sợ là chỉ có khoả linh dược kia mới hiểu rõ nhất ngươi rốt cuộc dùng tình sâu đậm bao nhiêu với hắn mà thôi."
Sở Hạ Đề đi đến bên cạnh Mộ Dung Nhan, lấy tay kiểm tra hơi thở cùng mạch đập của nàng, thấy nàng hô hấp thông thuận, mạch tượng vững vàng, quả nhiên đã sống lại. Nàng lại nhẹ nhàng xốc lên vạt áo Mộ Dung Nhan, phát hiện vết thương của nàng ấy cũng không chảy máu nữa, bắt đầu kết vảy, thế này mới thở phào một hơi.
"Này, ngươi lại nợ ta một nhân tình, chờ ngươi tỉnh lại, ngươi thế nào cũng phải nói hết bí mật của mình cho ta mới được!" Sở Hạ Đề ghé bên tai Mộ Dung Nhan, nghiến răng nghiến lợi thì thầm.
Nàng không dám đưa Mộ Dung Nhan trở lại binh doanh, sợ lại lọt vào độc thủ của Tô Luân, liền đưa người đến một thôn nhỏ trên núi cách Hách Đồ Nhĩ Đốn không xa.
Nàng cũng không lộ ra thân phận của mình, chỉ nhét một ít ngân lượng, liền ở trong nhà một vị lão nãi nãi mẹ goá con côi tên A Mạt, đem Mộ Dung Nhan dàn xếp.
"Này, ngươi mau tỉnh lại đi! Sự kiên nhẫn của ta có hạn đó! Cũng đừng để ta chờ lâu quá!" Sở Hạ Đề kiệt sức ngã lên giường, hung hăng nói với Mộ Dung Nhan nằm bên cạnh không nhúc nhích.
Đáng tiếc, Sở đại Công Chúa chờ một lần chính là ba tháng, thẳng đến khi mùa xuân hoàn toàn đến, tuyết trên thảo nguyên Mạc Bắc đều sắp tan hết, Mộ Dung Nhan mới tỉnh lại.
Trong ba tháng này, Hung Nô hoà đàm cùng mười vạn Yên quân tiến đến chi viện, nguyện ý cắt nhường ra năm toà thành trì, bao gồm cả thành Khố Luân, để đình chỉ chiến tranh.
Yên quân cuối cùng đồng ý, nhưng yêu cầu Hung Nô mau chóng giao ra thi thể của Thất Hoàng tử Mộ Dung Nhan, bằng không, chẳng sợ dùng hết toàn bộ quốc lực cũng nhất định phải diệt toàn bộ Hung Nô quốc.
Phụ vương và Vương huynh đương nhiên tìm tới Sở Hạ Đề, muốn nàng giao thi thể của Mộ Dung Nhan ra.
Nhưng bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ, Sở Hạ Đề thế nhưng lại có Thất Tinh Bảo Nhận, cũng tìm được dược trọng sinh, cứu Mộ Dung Nhan trở về.
Sở Hạ Đề đương nhiên sẽ không giao Mộ Dung Nhan chân chính ra, nàng tìm xác chết một tiểu binh Yên quốc dáng người xấp xỉ Mộ Dung Nhan, hoàn toàn thay đổi, mặc cho hắn y phục của Mộ Dung Nhan khi chết, còn không quên đem túi hương kia nhét vào lòng tiểu binh đó, sau đó trả lại thi thể cho Yên quân.
Lúc trước Sở Hạ Đề bởi vì vội vã cứu Mộ Dung Nhan, cho nên khi nhìn nhúm tóc đen đó vẫn chưa nghĩ sâu.
Nay nàng thầm nghĩ, phải rồi, một nữ nhân sao có thể có thê tử ở Yên quốc, dân phong ở Yên quốc cởi mở thế sao? Không đúng không đúng, nàng ấy là nữ phẫn nam trang, tất nhiên con dân Yên quốc không biết thân thế thực sự, kia vị cô nương tặng nàng tóc đen thì sao? Nàng ấy biết hay không biết?
Nghĩ đến đây, trong ba tháng này, mỗi khi Sở Hạ Đề nhìn Mộ Dung Nhan vẫn còn mê man bất tỉnh, thực hận không thể xông lên cho nàng mấy cái bạt tai để đánh tỉnh nàng.
Ngày hôm đó, Sở Hạ Đề cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, nàng nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan vẻ mặt mờ mịt tỉnh lại, quát lớn: "Ngươi đừng có giả ngây giả dại với ta! Mau nói cho ta biết, ngươi vì cái gì lại là nữ nhân?!"
"Ta...ta không biết mà, nương ta sinh ra ta chính là thân nữ nhân...Nhưng mà nương ta là ai?" Mộ Dung Nhan mê mang nhìn hai tay mình: "Ta là ai? Ngươi là ai? Nơi này là đâu? Ta vì sao lại ở đây..."
"Câm miệng! Câm miệng!" Sở Hạ Đề hổn hển chỉ vào Mộ Dung Nhan, chỉ hận không thể rút kiếm ra đâm nàng mấy nhát mới được. Vất vả lắm mới cứu được nàng ta, dựa vào cái gì kết quả là nàng ta không ngừng hỏi mình vấn đề?!
Sở Hạ Đề đột nhiên nhớ tới ngày đó trước khi đi, lão bà bà đột nhiên quỷ dị nói với mình: "Phải rồi, dược này ba phần là độc, linh dược mặc dù có thể khởi tử hồi sinh, nhưng có lẽ cũng có ẩn hoạ, nếu có thể, nhớ trở về nói cho ta biết..."
Cho nên ẩn hoạ chính là mất trí nhớ sao...
Sở Hạ Đề cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ta, chính mình hao hết thiên tân vạn khổ, lừa dối cứu nàng ta, đến tột cùng là vì cái gì...
Mộ Dung Nhan bị Sở Hạ Đề chỉ mặt quát mắng, lập tức sợ tới mức không dám nói chuyện, nhưng bằng vào trực giác của mình, thiếu nữ trước mặt tuy hành vi lời nói thô lỗ vô lễ, nhưng hẳn không phải người xấu...
Sở Hạ Đề ở trong phòng phiền não đi qua đi lại, hung hăng lườm, trừng mắt với Mộ Dung Nhan, nàng quát hỏi: "Ngươi thật sự không nhớ rõ ngươi là ai?! Nếu ngươi dám gạt ta, cẩn thận ta cắt bỏ đầu lưỡi của ngươi!"
"Không nhớ! Thật sự không nhớ! Nếu cô nương biết...có thể nói cho tại hạ...tại hạ vô cùng cảm kích!" Mộ Dung Nhan vội vàng đáp, sợ trả lời chậm thì đầu lưỡi mình sẽ không bảo vệ được.
Sở Hạ Đề gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi của Mộ Dung Nhan, thấy trong đôi mắt màu hổ phách của nàng là vẻ thất kinh cùng mờ mịt bất lực không giống làm bộ, nàng không khỏi thở dài.
Xem ra nàng ấy thật sự mất trí nhớ...Yên quốc Thất điện hạ kia cũng không có ánh mắt như vậy...
"A Mộc..." Thật lâu sau, Sở Hạ Đề kêu Mộ Dung Nhan.
"Cái gì?" Mộ Dung Nhan khó hiểu hỏi lại.
"Ngươi kêu A Mộc." Sở Hạ Đề nói.
"Tại hạ...thật sự kêu A Mộc sao?" Mộ Dung Nhan nhíu mày, liều mạng ở trong đầu nhớ lại cái tên này, nhưng không nhớ được thứ gì.
"Ta nói ngươi kêu A Mộc thì ngươi kêu A Mộc! Ngươi có ý kiến gì?! Mạng của ngươi là do ta cứu!" Sở Hạ Đề quát Mộ Dung Nhan.
"Được được được! Không có ý kiến! A, ngươi đã cứu mạng ta?"
Vào ban đêm, Mộ Dung Nhan đơn giản đã biết một ít tình hình của mình trước mắt, mình kêu là A Mộc, mà thiếu nữ này gọi là Tiểu Đề, ba tháng trước lúc mình sắp chết trong miệng mãnh thú, được Tiểu Đề cứu, có lẽ khi được cứu, đầu mình không cẩn thận đụng vào tảng đá, cho nên mới bị mất trí nhớ...Mà Tiểu Đề là người của thôn Mạt Lai của Hung Nô quốc, là tôn nữ bên ngoại của A Mạt nãi nãi...
"Nói đúng ra ngươi cũng không biết lai lịch chân chính của ta...?" Mộ Dung Nhan mở miệng nói.
"Đúng vậy." Sở Hạ Đề thầm nghĩ, phụ hoàng và mẫu phi chân chính của ngươi gọi là gì ta cũng xác thực không biết mà.
"Kia cô nương làm thế nào tin tưởng ta gọi là A Mộc..." Mộ Dung Nhan yếu ớt hỏi.
"Đó là ngươi...ngươi trước khi ngất đi liều mạng nói cho ta biết!" Sở Hạ Đề trừng mắt với Mộ Dung Nhan.
"Được...được rồi..." Mộ Dung Nhan thầm nghĩ, thì ra trước kia mình cổ quái như vậy, vì sao phải ở trước khi chết ngất liều mạng nói cho người khác tên mình chứ...
"Ngươi về sau tốt nhất ở trong này dưỡng thương, không được tuỳ tiện chạy ra khỏi thôn, biết không?" Sở Hạ Đề bỗng nhiên cảm thấy Mộ Dung Nhan thế này càng thú vị: "Phải rồi, còn có một chuyện quan trọng nói với ngươi, trừ ta ra, ngươi không được nói cho những người khác mình là nữ hài tử! Nhớ không được mặc nữ trang!"
"Này...chuyện này là vì sao chứ..." Mộ Dung Nhan khó hiểu hỏi lại.
"Đây...đây cũng là chuyện ngươi liều mạng nói cho ta biết trước khi ngất! Nói đây là chuyện còn quan trọng hơn tính mạng!" Sở Hạ Đề nghiêm túc nói, thầm nghĩ, những lời này ta cũng không lừa ngươi, ngươi rõ ràng là một Công Chúa, lại nữ phẫn nam trang thành Hoàng tử, khẳng định có bí mật động trời, cũng không thể bởi vì mất trí nhớ mà huỷ hoại trong chốc lát.
"Như thế tại hạ hiểu! Đa tạ Tiểu Đề cô nương nhắc nhở!" Mộ Dung Nhan cảm kích nói.
Từ đó về sau, Mộ Dung Nhan trở thành A Mộc, nàng đi theo thôn dân giản dị trong thôn, mỗi ngày ra ngoài trăn trâu, giúp A Mạt nãi nãi đốn củi, nấu nướng, ngày trôi qua thật sự thanh nhàn, lại làm cho nàng an ổn không lí do.
Nàng không biết trước kia mình sống thế nào, nhưng nàng thực thích cuộc sống hiện tại.
Chỉ là có những thứ làm cho nàng cảm thấy quen thuộc vô cớ, chính là một chú chim nhỏ màu vàng.
Chú chim kia luôn bay xung quanh nàng, ríu rít, giống như có rất nhiều điều muốn nói với mình.
Mỗi lần A Mộc đều cười để chú chim nhỏ đó đậu trên lòng bàn tay mình, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu điểu nhi, chúng ta đã từng gặp sao?"
Hết chương 38
- ----------------------------
Chú thích
[1] Nguyên văn:
Phượng hề, phượng hề quy cố hương, Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,
Thời vị ngộ hề vô sở tương, Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường, Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương Tương hiệt cương hề cộng cao tường.
Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi giao tình thông ý tâm hòa hài, trung dạ tương tòng tri giả thùy?
Song dực câu khởi phiên cao phi, vô cảm ngã tâm sử dư bi.
Dịch nghĩa:
Chim phượng ơi chim phượng quay về chốn cũ đi thôi, ngao du bốn bể tìm chim hoàng.
Bóng chim không gặp đã lỡ làng, sao không thức tỉnh bước vào nơi thênh thang.
Có cô gái đẹp ở khuê phòng, phòng gần người xa nhói lòng ta.
Sao không kết đôi uyên ương, sao không bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường
Chim hoàng ơi chim hoàng hãy về với ta, để được bay lượn một đời bên nhau
Giao tình sâu nặng tâm hòa hợp, trong đêm biết theo ai bay đi?
Giang hai cánh bay cao bay xa, đừng vì tư niệm ta mà sầu bi
Đây là bài Phượng Cầu Hoàng, Tư Mã Tương Như làm trong thời Tây Hán. Tư Mã Tương Như là người đa tài, văn hay đàn giỏi, tính tình hào hoa phóng lãng nên đã cáo quan ngao du thiên hạ. Đi đến đâu Tương Như cũng dùng bút mực và cây đàn để kết giao bằng hữu. Khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như đến dự tiệc nhà Trác Vương Tôn. Nhà họ Trác có người con gái rất đẹp nhỏ tuổi đã góa chồng là Trác Văn Quân rất thích nghe đàn. Tương Như biết được đã gảy khúc "Phượng cầu hoàng" định ghẹo nàng. Văn Quân nghe được tiếng đàn, đem lòng tương tư nên nửa đêm đã bỏ nhà đi cùng Tương Như
(nguồn: https://little1991.wordpress.com/2016/11/25/mn-19/)