Tuổi Trăng Rằm

Chương 10: Chương VIII:- Người Thân -




“Đau…Anh ơi…Đau quá…Ráp đầu lại cho em…Xin anh…Em đau quá…”
Tiếng khóc xen lẫn lời van xin của Rilloni dưới ánh trăng tròn trong khu rừng vắng đã khiến Kyle có chút chạnh lòng, bởi vì bây giờ cậu chỉ còn một mình Rilloni có chung dòng máu với mình. Dưới hàng mi trắng xóa, những giọt nước mắt đang chực lăn xuống gò má Kyle. Bất chợt một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cậu cùng tiếng bước chân trên cỏ. “Ai đó đang đến gần!” Bản năng của một kẻ giết người hàng loạt nhắc Kyle biết điều đó. Cậu quay lưng lại theo phản xạ, thấy xa xa lờ mờ một bóng người đang bước tới. Kyle vội bỏ lại hai phần cơ thể em gái mình rồi vừa chạy vào trong bóng tối vừa đeo mặt nạ.
Bóng người đó như cảm nhận được tiếng động vừa phát ra, chạy tới gần Rilloni, khựng lại một chút khi thấy hai phần cơ thể của cô rồi rất nhanh sau đó đuổi theo Kyle vào tận sâu trong rừng. Một cuộc rượt bắt nhỏ đã diễn ra. Bóng người đó leo lên một cành cây và nhảy từ cành này qua cành nọ. Khi xác định mục tiêu đã vào tầm ngắm, nó phi con dao trên tay xuống mong kết liễu được Kyle, nhưng cậu đột ngột rẽ hướng khiến con dao chỉ sượt qua cánh tay. Cảm giác tê tái và đau đớn từ vết thương lập tức truyền tới. “Tristan Keller…Rõ ràng nó chỉ như là một ‘sản phẩm’ của Rilloni và chỉ mới trở thành sát nhân được một thời gian ngắn thôi…Sao có thể có kỹ năng săn mồi tốt như vậy được chứ?” Câu hỏi đó hiện lên trong đầu Kyle khi cậu nhìn thấy con dao cán đỏ găm thẳng vào thân cây. Dựa vào hướng bay của con dao, Kyle đã đoán ra cách Tristan nhìn thấy mình, liền cởi áo khoác, lấy nó trùm lên đầu và trốn dưới một tán cây để được an toàn. Kyle tựa lưng vào thân cây, vừa ôm vết thương đang rỉ máu vừa cố ngăn những tiếng thở dốc.
Sau khi mất dấu Kyle, Tristan nhảy xuống khỏi cành cây và đi tới thu lại con dao, cô bé nhìn quanh một lúc rồi quay lại chỗ Rilloni. Biết được Tristan đang đến gần, Rilloni lên tiếng cầu cứu:
“Tristan… nhanh… dựng thân của chị lên rồi ráp cái đầu lại… nhanh lên…”
Lần đầu nhìn thấy việc một sinh vật có thể sống sau khi bị chặt đầu lâu đến thế, Tristan liền chạy ngay tới chỗ Rilloni, nhưng không phải để ráp đầu lại cho chị mình mà lại cầm đầu Rilloni lên, tỏ vẻ ngạc nhiên, ngắm nghía và hỏi han một lúc như thể xác nhận chị mình còn sống.
“...Cơ mà cũng lạ thật ha, đường truyền từ mũi tới khí quản đã đứt rồi, sao chị sống được? Đếch cần thở luôn à?”
Cảm thấy những câu hỏi của Tristan sẽ còn kéo dài, Rilloni tức giận quát lại em mình:
“Tao bảo mày ráp đầu lại cho tao ngay lập tức! Không chết thì sao hả? Bị thương thì tao vẫn cảm thấy đau như người thường thôi mà!”
Nét mặt Tristan có chút hụt hẫng, vì từ trước khi trở thành một nữ sát nhân máu lạnh, cô bé đã có niềm đam mê mãnh liệt với việc nghiên cứu sinh học, đặc biệt là đối với cơ thể người. Dù buồn nhưng vì đó là chị mình, nên cô bé đành dựng thân Rilloni ngồi tựa vào gốc cây rồi đặt đầu cô lên sao cho vết chém khớp với nhau theo hướng dẫn của Rilloni. Tức thì, vết thương chia đôi cơ thể bỗng liền lại. Rất nhanh sau đó Rilloni đã hồi phục gần như hoàn toàn. Cô đưa tay sờ lên vết thương đã lành lại trên ngực, viên đạn cũng đã được đẩy ra. Rilloni cầm trên tay một lá bài át bích bằng kim loại, nó bị rơi trong lúc Kyle vội chạy vào sâu trong rừng. Dường như cô đang nghĩ gì đó, nhưng tiếng của Tristan đã cắt ngang mạch suy nghĩ ấy.
“Người đó là ai vậy? Hình như nó chỉ là một con người, chị có thể kết liễu nó mà? Sao lại để bản thân bị thế này chứ?”
“Đó là anh trai tao. Tao không muốn làm anh ấy bị thương nên…”
“Ngu thì chết! Biết chị nhường hắn như vậy, ngay từ đầu tôi bỏ về nhà luôn cho xong!”
“Con ranh này, mày...”
Tristan nói xong thì quay mặt đi, sải bước về nhà mà không thèm để ý tới người sau lưng mình. Rilloni lập tức cầm cây kéo lên và đi cùng Tristan về nhà. Hai nữ sát nhân vừa đi về phía ngôi nhà trong rừng, vừa cười đùa rất thân mật với cơ thể dính đầy máu. Còn Kyle, sau khi xác định Tristan đã rời đi, cậu mặc lại áo và tìm đường ra khỏi khu rừng, nhưng cậu mới lần đầu đặt chân tới khu rừng này và lại gặp sự cố ngoài ý muốn nên đã bị lạc.
“Nên làm sao bây giờ? Trong này tối quá…Mình có lẽ nên tìm chỗ nào đó trú tạm, chờ tới trời sáng rồi tìm đường về vậy.”
Khi Kyle đang dò dẫm trong bóng tối, bất chợt một giọng nói quen thuộc gọi cậu từ phía sau:
“Lạc rồi à? Chuyện của cậu đêm nay có vẻ không mấy suôn sẻ nhỉ?”
Kyle quay đầu lại thì thấy Harpy đã đứng ngay sau lưng mình, và Reina đứng cạnh cô với cơ thể bán trong suốt.
“Vậy em đi trước nhé, tạm biệt chị.”
Reina cười, quay lưng đi và vẫy tay chào tạm biệt Harpy, đầu không ngoảnh lại.
“Ừ, cảm ơn đã dẫn tao tới đây.”
Harpy đáp lại Reina rồi nhìn Kyle, sắc mặt cô trầm lại và trông thật đáng sợ, cô cầm lấy cánh tay phải của Kyle khi thấy vết thương trên cánh tay cậu.
“Ai làm đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.