Tuổi Trăng Rằm

Chương 3: Chương I:- Tristan Keller -




Đó là một đêm trăng non, trong một con hẻm nhỏ, tối tăm của một thành phố ở phía Tây vùng ngoại ô nước Mỹ. Dưới ánh trăng mờ ảo, ta có thể lờ mờ nhìn ra trong con hẻm, một bóng hình của một cô gái cao khoảng một mét sáu lăm, mặc váy. Dưới chân cô gái ấy có hai cơ thể người với dòng chất lỏng màu đỏ đang chảy ra. Một cái xác trông giống một phụ nữ trưởng thành, cái còn lại hình như là một đứa trẻ. Cô gái mặc váy kia đứng đó và lặng lẽ nhìn hai cái xác dưới chân với con dao còn đang lóe lên những tia điện trắng xóa, khẽ vang lên những âm thanh lách tách.
“Hmm…Hôm nay như thế chắc đủ rồi…Về nhà thôi!”
Vừa nói cô gái đó vừa quay lưng, bước ra khỏi con hẻm tăm tối với nụ cười đầy thỏa mãn, nhưng khi vừa ra tới đầu hẻm thì bị hai tên côn đồ chặn đường. Cả hai tên đều có hình xăm kín tay và cổ, một trong số chúng đang cầm máy quay hướng về phía nữ sát nhân, một tên tiến lại gần cô bé, thì thầm vào tai cô
“Nếu không muốn gặp cớm thì tối nay giải tỏa cho bọn anh chút đi nhỉ, nữ sát nhân Tristan Keller? Bọn anh hứa sẽ không làm nhóc đau đâu nên…”
“Một lũ điên! Đưa cái máy quay đó đây và chạy nhanh đi nếu muốn giữ mạng!”
Hai tên côn đồ lập tức phá lên cười khi nghe Tristan đe dọa sẽ lấy mạng mình. Chúng đã nghĩ một cô nhóc mới tuổi mười lăm thì không đủ khả năng lấy mạng những kẻ vai u thịt bắp như chúng. Nhưng chúng đang không hề biết rằng kẻ đứng trước mặt chúng hiện tại nguy hiểm hơn chúng bao nhiêu. Tristan tối sầm mặt, cô ngay lập tức dùng kim tiêm dự phòng trong người, lia mũi kim sượt qua tay của một trong hai tên, đồng thời bơm thứ chất lỏng trong kim tiêm vào máu của hắn; hắn gào lên đau đớn, lùi ra xa. Từ vết thương, da thịt của tên đó dần bị hoại tử, vết hoại tử dần lan rộng ra và chỉ khoảng năm phút sau, hắn ngã gục xuống trên nền đất lạnh lẽo với cơ thể bị hoại tử hệt như một xác sống. Tên còn lại trong lúc Tristan không để ý đã nhanh chân chuồn đi với vẻ mặt hoảng loạn.
“Tch! Lại sơ ý để con mồi có cơ hội chạy đi rồi…”
Tristan tiến tới cầm máy quay mà hắn bỏ lại lên. Đúng như cô đã nghĩ, bọn chúng đã ghi lại toàn bộ quá trình lúc cô gây án. Nụ cười ban đầu của Tristan đã biến mất và trong lòng cô lúc này là một cảm giác khó chịu vô cùng. Bất chợt một tiếng nổ "đoàng" vang lên và ngay sau đó. Tristan cảm nhận một cảm giác đau nhói ở chân. Theo phản xạ, Tristan ngoái đầu lại nhìn thì thấy một nhóm cảnh sát đang tiến tới chỗ cô. Cô cố gắng chạy thật nhanh về phía khu rừng, nơi cô ẩn náu cũng là nơi cô cảm thấy an toàn nhất.
“Ah! Lũ cớm khốn nạn!”
Tristan tăng tốc chạy về nhà, vừa chạy vừa rủa thầm trong đầu vì cơn đau của vết thương. Phải nói rằng tốc độ của cô bé rất nhanh khi chỉ trong khoảng hai mươi phút thôi mà cô đã từ ngoại ô thành phố tới được bìa rừng. Chạy thêm vài bước, cô tới trước một cái cây lớn, găm con dao vào thân cây, lấy đà rồi leo lên đó, ngồi trên một cành cây vững chắc, không ngừng thở dốc, mồ hôi chảy đầm đìa. Về phía cảnh sát, sau khi lần theo vết máu của Tristan tới bìa rừng thì mọi dấu vết đã biến mất hoàn toàn khiến họ phải chia nhau ra tìm, bởi họ nghĩ Tristan chưa thể chạy xa với vết thương ở chân. Chờ cho cảnh sát đi xa, Tristan mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng nhảy từ cành cây này qua cành cây nọ, tiến sâu vào rừng cùng với vết thương đã được cô cầm máu bằng nơ buộc tóc.
“Cuối cùng cũng về tới nơi! Con mẹ nó, hôm nay là ngày gì mà xui đủ đường vậy chứ?”
Tristan vừa mở cửa vừa than thở. Cánh cửa cũ kĩ mở ra kèm theo tiếng cót két đến ghê người. Bước vào nhà, Tristan đi thẳng tới hộp thuốc được đặt sẵn ở một góc trong phòng khách rồi xử lý vết thương. Sau đó cô dọn lại băng gạc cùng mấy lọ thuốc rồi đi lên lầu, rẽ trái, tới trước một căn phòng và mở cửa.
“Tôi về rồi!”
Tristan nói với một người phụ nữ khác cũng đang trong phòng. Đèn trong phòng không quá sáng nhưng cũng đủ để đọc sách.
“Nay mày về trễ quá đó! Còn chân của mày lại sao nữa thế? Gặp cớm à?”
Người phụ nữ đó đang ngồi ở bàn học cuối giường, khi nghe tiếng thì quay người về phía Tristan, hai tay đặt lên thành ghế rồi tựa cằm lên và hỏi đối phương. Vẻ mặt cô ấy có chút khó chịu khi thấy vết thương được băng lại trên chân Tristan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.