Tuổi Trăng Rằm

Chương 31: Tâm Tư




Ngày hôm đó, khi Reina một lần nữa mở mắt ra, cô cứ nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng khung cảnh trước mắt cô chứng minh rằng đó hoàn toàn là sự thật. Một phòng khám nghiệm tử thi trắng xoá hiện ra ngay trước mắt cô. Vì không thể cảm nhận được sự hiện diện của Reina nên những bác sĩ pháp y vẫn miệt mài với những cái xác sớm đã trở nên lạnh lẽo. Họ không biết đến ánh mắt của kẻ lạ này. Cô tò mò lướt đến gần một cái xác nữ tóc nâu. Nhìn chính bản thân mình vốn đã từng rất xinh đẹp, giờ lại lạnh lẽo, nhợt nhạt, trong lòng cô dâng lên nỗi oán hận tột cùng. Cô siết chặt tay, tự dặn lòng rằng đừng gây ra tiếng động, tránh thu hút sự chú ý của những con người trong phòng. Dù đang phẫn nộ là thế, không hiểu sao gương mặt cô lại lộ ra vẻ vui tươi đến lạ. Nhìn xuống đôi chân bất cân xứng với cơ thể đang giữ một khoảng cách so với sàn nhà, cô thầm nghĩ: “Có lẽ mình phải học lại cách đi rồi…”
Quay lại phía Rilloni, trên đường về lại ngôi nhà hoang trong rừng với một túi đồ trên tay, cô tình cờ bắt gặp Tristan cũng đang về nhà, trên tay là một chiếc hộp có kích thước vừa phải. Rilloni đoán đó rất có thể là những dụng cụ y tế để bổ sung vào phần bị thiếu trong nhà.
“Tối nay chuyến đi săn có vẻ suôn sẻ nhỉ?”
Rilloni lập tức chạy tới vỗ vai Tristan. Vẻ năng động hiện tại của cô trái ngược hoàn toàn với vẻ mệt mỏi sau trận chiến với Reina. Nhưng chính vì hành động này mà cô đã khiến bản thân suýt nữa bị thương bởi con dao trên tay Tristan.
“Là chị à? Xin lỗi.”
Tristan thu con dao lại, không quên nói lời xin lỗi với cô chị gái nuôi. Rilloni có chút bất ngờ với thái độ vừa rồi của Tristan. Nhưng ngay sau đó cô nhóc đột ngột chĩa mũi dao về phía Rilloni, quát lớn khiến nữ bán quỷ hơi giật mình:
“Nếu lần sau chị còn đột ngột tới gần tôi như thế, tôi găm thẳng con dao này vào sọ của chị luôn đó!”
“Đúng là vẫn không thay đổi chút nào…” Rilloni cười thầm, nhìn khuôn mặt trẻ trung đang giận dữ ấy khiến cô không khỏi mỉm cười, nghĩ cô nhóc ấy khá dễ thương khi nổi giận.
“Mau về thôi!”
Vừa dứt lời, Tristan lập tức đưa chiếc hộp trên tay cho Rilloni rồi chạy một mạch vào sâu trong rừng, bỏ lại Quỷ phu nhân ngơ ngác nhìn theo. Cô bất lực thở dài rồi cũng bước đi. Nhìn dáng vẻ vô lo vô nghĩ của người con gái trước mặt, tâm trạng cô hơi chùng xuống. “Suy cho cùng, nó vẫn chỉ là một nạn nhân và là sản phẩm của mày thôi. Một con rối không hơn không kém!” Rilloni nhớ về lời nói của Kyle vào đêm hai anh em họ gặp lại nhau. Cô tự hỏi nếu chuyện sau này về Tristan có thể theo sắp xếp của cô, liệu rằng Kyle có chấp nhận thay cô bảo vệ cô em gái đó hay không.
Hơn hai giờ sáng, tại một góc công viên ở ngoại ô thành phố, một nữ cảnh sát với mái tóc vàng óng được búi thấp, đang chụp lại hình ảnh hiện trường một vụ án mạng. Thi thể nạn nhân đã được đem đi, trên mặt đất chỉ còn lại những vết máu đỏ thẫm đã khô và những đường phấn trắng trước đó được vẽ quanh thi thể.
“Janet, mau về thôi. Đã muộn lắm rồi đó!”
Một cảnh sát trẻ tuổi bước tới gần Janet và nói với cô bằng một chất giọng mang chút mệt mỏi. Anh khẽ vỗ vai cô. Janet liền đưa chiếc máy ảnh trên tay cho anh ta.
“Ờ. Tôi về liền. Anh gửi những tấm ảnh vừa rồi cho tôi luôn nhé.”
“Cô chăm chỉ thật đấy…Vậy khi nào về rồi tôi sẽ gửi cho cô.”
Chàng cảnh sát trẻ tuổi vẫy tay chào nữ đồng nghiệp rồi rời khỏi đó. Vẻ mặt anh ta mang một nét tươi sáng, lạc quan dù trong người đang mệt mỏi do việc thiếu ngủ. Sau đó Janet cũng quay lưng rời đi, nhưng đôi mắt màu hổ phách ấy như vẫn còn lưu luyến mà nhìn lại hiện trường với những đường phấn ấy. Nét mặt cô thể hiện rõ sự buồn phiền. “Xin Chúa rủ lòng thương mà cứu lấy những linh hồn đã phải chịu nghịch cảnh của số phận.” Janet thầm cầu nguyện, rồi cô cất bước, ra khỏi công viên ấy.
“Lại thế nữa rồi!”
“Lại có án mạng đêm qua à?”
“Mấy người chết thế?”
“Xảy ra ở đâu vậy? Vẫn là ở vùng ngoại ô đúng chứ?”
Trên một con đường gần trung tâm thành phố, một nhóm người đang bàn tán về một vụ án mạng mới được đưa tin vào sáng nay. Họ không hề hay biết về ánh mắt ở một góc phố đang quan sát họ và những người trên đường. Kyle lặng lẽ đứng dưới bóng râm trong bộ trang phục kín đáo. Bất chợt lọt vào tầm mắt cậu là một nữ cảnh sát da trắng có mái tóc màu vàng óng ả, trạc tuổi Kyle. Dưới ánh nắng, mái tóc vàng ấy như có ánh kim khiến nữ cảnh sát ấy trông càng nổi bật hơn. Kyle có thể ước lượng chiều cao của cô ấy rơi vào tầm một mét bảy, Nhìn vào gương mặt ưa nhìn với nụ cười dịu dàng của cô ấy khiến Kyle cảm thấy có chút quen thuộc. Cậu tự hỏi liệu rằng bản thân trước đây đã từng gặp người này chưa.
“Tạm gác lại chuyện này đã. Mình còn phải đi mua đồ nữa.” Nghĩ rồi cậu nhanh chóng bước vào một cửa hàng gần đó. Suốt quá trình mua hàng và thanh toán, Kyle không hề cởi bỏ đôi găng trên tay mình, cũng không nói một lời nào. Khoảnh khắc cậu bước chân ra khỏi cửa hàng ấy, nữ cảnh sát tóc vàng kia cũng đột ngột đi vào. Đôi mắt đỏ máu của Kyle vô tình va phải cái nhìn từ đôi mắt màu hổ phách sáng ngời của người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.