Sáng hôm sau, cô dậy sớm, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Lúc sắp ra khỏi nhà, mẹ cô vẫn cố dặn.
"Đến đấy nhớ mặc cho ấm đấy nhé, Tiểu Huyên!"
"Con biết rồi! Mẹ nói cả trăm lần rồi đấy!"
"Là mẹ lo cho con thôi mà!"
Lam Ngôn từ trong phòng đi ra, đến bên cạnh vuốt tóc con gái, ông nói tiếp: "Nói gì thì nói con phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận đấy nhé!"
"Vâng ạ!"
Hôm qua, trên bảng tin thời tiết thông báo ở Tứ Xuyên tuyết đang rơi, thời tiết hơi xấu. Vậy nên bố mẹ cô lo lắng như vậy cũng là dễ hiểu.
Lúc này, chuông cửa vang lên, cô đoán Lăng Mặc Ngạn đến, mở cửa ra, đúng là cậu ấy.
"Cháu chào hai bác!"
"Ừ, Mặc Ngạn đấy hả?"
"Dạ! Cháu tới đưa Huyên Huyên ra sân bay!"
"Phiền cháu quá!" Lam Ngôn cười, mắt nhìn Lam Huyên đầy ẩn ý.
"Gì mà phiền phải không cậu bạn?" Lam Huyên tránh ánh nhìn của bố, vỗ vai Lăng Mặc Ngạn cười nói.
Lăng Mặc Ngạn nhìn cô, cố gắng nở nụ cười như là đồng ý.
"Cháu và Tiểu Huyên..."
"Đến giờ rồi, tạm biệt bố mẹ!"
Mẹ cô ở phía sau đi tới định nói gì đó thì Lam Huyên kịp ngăn lại. Bởi vì cô biết mẹ sẽ hỏi rằng cô và Lăng Mặc Ngạn sao đến bây giờ lại vẫn chỉ là bạn.
"Ừ, hai đứa đi cẩn thận nhé!"
Lam Ngôn biết con gái đang có ý trốn tránh nên giúp cô giải vây.
Lam Huyên nghe thế liền vội kéo tay Lăng Mặc Ngạn ra khỏi nhà.
"Cái lão già chết tiệt này, tôi còn chưa nói xong, đi cái gì mà đi?"
Mẹ cô thấy hai người bỏ đi, không kịp ngăn lại thì quay sang nổi giận với bố cô.
Lam Ngôn cười không nói gì, quay người đi vào phòng.
******
Vào thang máy, hai người vẫn không ai lên tiếng, Lam Huyên im lặng nhìn những con số đỏ đang nhảy trên màn hình, cô biết khi nãy mình đã lỡ lời và cũng biết vì thế mà tâm tình Lăng Mặc Ngạn thay đổi xấu đi.
Lén nhìn sang bên cạnh, cô thấy dường như không khí, gương mặt của Lăng Mặc Ngạn cùng nhau đông lại.
Biết Lăng Mặc Ngạn vốn nhạy cảm nhưng cô lại cứ hết lần này tới lần khác làm cậu ấy phải suy nghĩ, cô thậy sự thấy áy náy nhưng lại không biết nói gì để sửa chữa.
Thang máy đã xuống tới tầng một, cửa đã mở nhưng Lam Huyên lại cứ đứng đờ ra, Lăng Mặc Ngạn thấy thế thì kéo cô ra khỏi thang máy, đi ra khỏi tòa nhà.
Lam Huyên giật mình bừng tỉnh: "Á...!"
Lăng Mặc Ngạn giật mình đứng lại, đỡ Lam Huyên, hỏi: "Sao thế!"
Cô xoa xuýt chỗ tay bị Lăng Mặc Ngạn kéo, cậu ấy biết mình làm cô đau nên mặt cũng dịu bớt: "Đau lắm hả?"
"Không đau!"
Cô hậm hực trả lời, sau đó quau người đi tới chỗ chiếc xe BWM đậu, lấy tay kéo cửa xe, kéo mãi nhưng cửa vẫn không nhúc nhích, bực mình quá cô đá mấy cái vào xe, sau đó lại ôm chân.
Lăng Mặc Ngạn cười, ấn nút trên chìa khóa, cửa tự động mở ra, cô liền lên xe.
Hai người vẫn im lặng, bầu không khí ngột ngạt, khó chịu, Lam Huyên thậy sự rất ghét bầu không khí này nhưng lại nhất quyết không chịu hạ mình át nó đi.
Lăng Mặc Ngạn cũng không nói gì, chăm chú lái xe.
Khi hệ thống loa của cảng hàng không đã thúc giục, cô vẫn không nói gì, lấy lại vali từ tay Lăng Mặc Ngạn, cô xoay người đi về phía cửa kiểm an.
Lăng Mặc Ngạn lúc này lên tiếng: "Huyên Huyên?"
Cô dừng bước, quay người lại.
Nhìn thẳng vào mắt người con gái đối diện, Lăng Mặc Ngạn im lặng hồi lâu, Lam Huyên đang có ý định quay người bỏ đi thì cậu ấy kịp lên tiếng: "Tớ không yêu cầu nhiều, chỉ muốn cậu đứng giới thiệu tớ là bạn trước mặt người khác nữa thôi!"
Cô vẫn đứng yên, chưa kịp nói gì thì cậu ấy lại nói tiếp: "Nếu như thế cũng khó quá đối với cậu thì tớ xin lỗi!"
Đôi mắt Lăng Mặc Ngạn chất chứa một nỗi niềm u ám dù cậu đang cố gắng cười.
Cô không nghĩ gì thêm, vứt vali hành lý ra đấy, chạy tới ôm lấy cậu ấy. Nước mắt rơi, cô thậy sự thấy mình rất tệ, rất rất tệ, khiến người đàn ông tốt như thế này hết lần này tới lần khác tổn thương.
"Tớ xin lỗi! Tớ sẽ không làm thế nữa, tớ hứa!"
Lăng Mặc Ngạn cũng đưa tay ôm cô: "Cậu..."
"Tớ nhất định sẽ làm được!"
Khi này thì hệ thống loa lại tiếp tục thúc giục, cô buông cậu ấy ra, xoay người thật nhanh, kéo vali chạy đi, không để Lăng Mặc Ngạn có một giây phút nào nhìn thấy gương mặt cô.
Sau 45 phút ngây người ngồi trên máy bay, cuối cùng cũng đã tới Tứ Xuyên, vừa xuống máy bay cô đã cảm nhận rõ cái lạnh tái tê ở đây, tuyết đã rơi mỏng hơn nhưng nhiệt độ vẫn là 2°C. Khi còn ở Pháp, cô đã trải qua những ngày tháng tồi tệ hơn thế này nhiều nên bây giờ cũng không quá khó khăn.
Lấy điện thoại mở nguồn ra, cô phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ của Diệp Tư Dao, liền gọi lại.
"Cậu làm gì mà tắt máy thế!" Diệp Tư Dao bắt đầu trách móc.
"Nãy giờ tớ trên máu bay tới Tứ Xuyên."
"À... Tớ quên mất!" Diệp Tư Dao cười trừ.
"Thế có việc gì à?"
Đầu bên kia im lặng một chút sau đó than thở: "Tớ với Từ Sở Đình lại cải nhau rồi!"
"Cũng biết nói chữ "lại" cơ à?"
"Tại anh ta chọc tức tớ đấy chứ!"
"Được rồi. Bình tĩnh kể cho tớ nghe xem nào."
Vừa nói cô vừa bắt taxi tới Tòa án nhân dân thành phố Thành Đô.
"Anh ta tuyển một trợ lý nữ mới, cô ta cũng được xem là xinh đẹp, suốt ngày họ cứ dính lấy nhau, tớ rất ngứa mắt!"
"Thì CEO và trợ lý thì phải như thế chứ sao?"
"Cậu không biết đâu, họ còn cùng nhau đi công tác ở Thụy Điển nữa, tớ muốn đi cùng mà anh ta không cho, trước đây anh ta đâu có như thế!" Diệp Tư Dao giọng buồn thiu nói.
"Tớ cứ muốn đi, sau đó ầm ĩ với anh ta một hồi, cậu biết anh ta nói gì không? Tên khốn ấy nói tớ vô lý còn nói tớ ghen tuông mù quáng không hiểu lý lẽ. Cậu nói xem có tức không cơ chứ?" Diệp Tư Dao cứ mãi thao thao bấy tuyệt.
"Đúng thế còn gì!" Lam Huyên thầm thì.
"Cậu nói gì cơ?"
"À không, ý tớ là cậu ta cũng thật quá đáng, tớ nhất định sẽ cho cậu ta một bài học!"
"Phải phải, cậu phải đòi lại công lý cho tớ!" Diệp Tư Dao tìm được "tri kỷ" liền vui sướng không thôi.
Cúp điện thoại, cô đưa mắt ngắm nhìn Thành phố Thành Đô vào một ngày đông tuyết rơi, tuyết dù dày cũng không che nỗi sự xinh đẹp và phồn hoa vốn có.
Đến nơi cô đi loanh quanh tìm nơi nghỉ, sẽ ở đây một tuần nên cô sẽ phải tìm một nhà trọ ngắn ngày ở đây.
Nhờ sự giúp đỡ của người dân ở đây, cô tìm ra được một khu trọ. Sau khi thỏa thuận giá cả xong, cô lên phòng trên tầng 3, vì không có thang máy nên phải leo cầu thang, có thêm cái vali kia nên hơi mất sức một chút.
Lên tới phòng, cô kéo vali hành lý vào phòng ngủ, đi tìm lò sưởi rồi bật lên sau đó nằm bịch xuống giường, thở dài mà thiếp đi.
Khi thức dậy đã là chiều muộn, uể oải đi vào phòng tắm, sau đó lại ngồi lên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đang ngày càng mỏng. Thấy hơi buồn bực, cô liền khoác thêm cái áo bông dày cộp sau đó đi ra khỏi phòng.
Không thông thạo đường ở đây nên cô phải hỏi mãi mới đi tìm được siêu thị gần đấy, mua những thứ cần thiết, chủ yếu là mì gói, dạo thêm một lúc rồi quay về nhà trọ.
Nấu nước pha mì, cô lại ngồi đờ người ra, khi ấm nước dép tới khan cả tiếng cô mới bừng tỉnh, đổ nước vào bát mì, cô nhìn làn khói thoát ra, tâm tình lại càng thêm buồn bực. Ăn được một ít rồi đổ đi.
Liên lạc với thân chủ xong, cô lấy tài liệu ra nghiên cứu thêm một chút, bên cạnh là cốc cafe bốc khói làm không khia ấm hơn đôi chút. Tuy chỉ đến đây và là luật sư hỗ trợ cho Tưởng Vũ nhưng cô vẫn cô hết sức để giúp cho vụ kiện này thành công.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm, chuẩn bị cẩn thận mọi thứ, nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện tuyết rơi rất dày. Điện thoại reo lên, là Tưởng Vũ.
"Anh tới nơi rồi chứ?"
"Chuyến bay bị hủy vì thời tiết xấu, tôi vẫn đang ở Thượng Hải." Tưởng Vũ nói với giọng đầy lo lắng.
"Từ Thượng Hải tới đây mất hơn một tiếng, phiên tòa còn 40 phút nữa sẽ bắt đầu, sẽ không kịp mất!" Lam Huyên xót ruột nhìn tuyết rơi ngày một dày.
Tưởng Vũ ở bên kia im lặng một lúc sau đó nói: "Lam Huyên, giờ chỉ cô mới giúp được thôi!"
"Tôi ư? Tôi giúp được gì? Anh nói đi, tôi sẽ làm."
"Cô làm luật sư chính cho vụ này."
"Gì cơ?" Lam Huyên không che nổi sự ngỡ ngàng khi nghe câu nói của Tưởng Vũ.
"Anh không nhầm chứ?" Hỏi lại một lần nữa để chắc rằng câu nói kia là thật.
"Tôi rất chắc chắn. Tôi tin là cô sẽ làm được." Tưởng Vũ nói, giọng đầy quả quyết.
Lam Huyên im lặng, không nói gì, mắt cô nhìn vào mình trước gương, nhìn cô gái đang đứng trước một bậc thang rất nhỏ, phải thật khéo léo nếu không sẽ rơi xuống mất.
Sau đó cô nhìn vào tập tài liệu mình đã chuẩn bị, nhìn vào những cố gắng của mình suốt mấy năm qua. Nếu cô thắng vụ này, trình độ của cô sẽ được công nhận ở một tầm cao mới nhưng nếu thất bại thì danh tiếng của Văn phòng luật Hoa Vũ sẽ hơi đáng ngại, cô thật rất khó nghĩ.
"Luật sư Lam?"
Tiếng "Luật sư" này đã giúp cô tỉnh lại, cô là luật sư, nhiệm vụ của cô là tìm lại công lý cho xã hội, "nhút nhát" hay "lo sợ" không nằm trong từ điển của một luật sư. Hít sau một hơi, cô lên tiếng: "Được. Tôi sẽ thử!"
"Lam Huyên, cô sẽ làm được, cố lên!"
Ra khỏi phòng, cô đi tới Tòa án, thân chủ của cô là người đàn ông đang đứng ở trước cửa Tòa án. Anh ta còn rất trẻ, kết hôn vì lợi ích gia tộc, vợ anh ta ngoại tình, cùng người tình gài bẫy anh ta kí giấy chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty cho mình.
Cô đã thu thập được khá nhiều tài liệu và bằng chứng cho thấy người vợ của anh ta ngoại tình, cùng người tình gài bẫy hợp đồng hợp tác thành hợp đồng chuyển nhượng.
"Chào anh!"
"Chào!"
Anh ta đưa tay bắt tay với cô: " Luật sư Tưởng chưa tới ư?"
"Thật sự xin lỗi anh, vì lý do cá nhân nên luật sư Tưởng không thể tới đây được!" Cô thật sự thấy áy náy vì lý do này.
"Sao cơ? Cô đùa đấy à?"
"Nếu anh đồng ý thì tôi sẽ thay thế luật sư Tưởng, làm luật sư chính cho vụ này."
"Tôi lấy gì để tin cô đủ khả năng thắng vụ này?"
Cô nhất thời không biết nói gì, cô chẳng có gì để bảo đảm với anh ta.
"Tôi chẳng có gì để bảo đảm với anh, tôi chỉ có năng lực và lòng tin của mình."
"Lòng tin?"
"Phải. Lòng tin luôn làm nên chiến thắng."
Lâm Thụy nhìn thấy từ cô gái này một khí chất mạnh mẽ, từ đôi mắt cô toát ra sự kiên định và đem đến cho người khác lòng tin. Anh ta dù sao cũng chẳng còn gì để mất nữa, đành đặt hết lòng tin vào cô gái này vậy.
"Hiển nhiên tôi cũng có thể xin cho phiên tòa hoãn lại để chờ luật sư Tưởng tới đây."
"Không cần, tôi đặt lòng tin vào cô." Lâm Thụy nhìn thẳng vào mắt cô.
"Anh chắc chứ?"
"Cô không tin vào bản thân?" Anh ta nhếch môi.
Cô cười: "Đi thôi."
Cô đi vào trong để Lâm Thụy đứng sau nhìn thầm nhủ: "Quả là một cô gái thú vị!"
Vào trong nhà tòa, ngồi vào hàng ghế của luật sư, vị luật sư phía bên bị can nhìn thấy Lam Huyên liền đứng chết chân tại chỗ, hết sức ngỡ ngàng, cô cảm thấy như có người nhìn mình liền ngẩng đầu lên và cũng cứng đờ tại chỗ.
Quả thật trái đất thật tròn, Hạ Khê nhếch môi nhìn Lam Huyên, sau đó nhìn xuống hàng ghế phía dưới, thấy Trần Tử Minh cũng đang nhìn chằm chằm Lam Huyên. Hạ Khê không giấu nổi sự ghen tị toát ra từ ánh mắt.
Lam Huyên thấy được sự biến đổi của đối phương liền nhìn theo ánh mắt cô ta, cô lại tiếp tục cứng đờ người khi bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông đang nhìn cô, người mà thời qua qua cô dùng công việc để át đi hình bóng anh.
Giờ phút này cô không biết phải trách trái đất quá tròn hay trách ba người họ quá "có duyên" đây.
Cô đưa mắt đi không nhìn anh nữa, lại thấy Hạ Khê đang nhìn mình đầy ganh tức, cô cười trừ, không để ý đến hai người họ nữa, cố gắng không nhìn về hàng ghế phía dưới bên tay trái, cố gắng nén lại nỗi lòng mình.