Diệp Khê Thiến đỏ
hồng mặt, đăm đăm đi về phía trước, đi tới một nửa, đột nhiên nghĩ thế
này thật không phải phép, cho nên quay lại đường cũ trở về. Đi được một
chốc lại phát hiện cảnh vật càng xa lạ, nàng bối rối, cước bộ càng ngày
càng loạn.
Lúc này, từ đằng xa, ở đình nghỉ mát có âm thanh truyền đến: “Tiểu thư, đã đẹp lắm rồi.” Ngữ khí có vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Mai nhi, đúng không? Ta cảm thấy búi tóc còn hơi lỏng.” Giọng nói mềm mại, pha lẫn xấu hổ và khó chịu.
“Tiểu thư, Tư Đồ thiếu gia sắp tới rồi, người cứ ở đây có phải hay không…”
“Không sao, ta muốn mình thật đẹp để huynh ấy ngắm.”
Diệp Khê Thiến trong lòng mừng thầm, vội vã bước tới, thấy một cô gái mặc y
phục xanh nhạt ngồi ở lan can đình nghỉ mát, khuôn mặt xinh đẹp và thuần khiết, mũi vừa khéo léo, miệng nho nhỏ, đôi mắt sáng như hai vì tinh
tú, mang theo vài phần linh khí. Búi tóc phi yến đơn giản của nàng được
một cây trâm tử ngọc tinh xảo cài cố định, phần đuôi trâm cài buông
thõng từng sợi trân châu nhỏ, gió thổi qua nhẹ nhàng xôn xao, trông vô
cùng linh động. Còn bên cạnh là một cô gái khác vận y phục xanh, cung
kính giúp cô gái kia trang điểm, vừa nhìn là biết đó là nha hoàn Mai
nhi.
Diệp Khê Thiến tiến lên hành lễ nói: “Xin cho tôi hỏi đại sảnh đi thế nào?” Bộ dáng nàng hơi quẫn bách.
“Ngươi là người phương nào? Làm sao có thể vào đây?” Mai nhi nghi ngờ hỏi.
“Là cùng Tư Đồ Khiêm vào.” Diệp Khê Thiến thành thật trả lời.
“Cái gì?! Tư Đồ Khiêm!” Cô gái vốn đang điềm tĩnh nho nhã ngồi lập tức đứng bật dậy, thần sắc kích động: “Tư Đồ Khiêm tới rồi?”
Diệp Khê Thiến gật đầu, quan sát phản ứng của nàng, mơ hồ hiểu ra: “Cô… là Ngô Vũ Thi ư?”
Ngô Vũ Thi kinh ngạc nhìn Diệp Khê Thiến, hỏi: “Làm sao cô biết?”
“Nghe nói.” Diệp Khê Thiến thành thật đáp, sau lại lẩm bẩm: “Cô chỉ đường cho tôi được không? Mất tích lâu như vậy, anh ta hẳn sẽ giận lắm.” An
Nguyệt Quân có phải đang ỉu xìu như cọng bún thiu, ai oán một chỗ chờ
nàng? Nghĩ đến đây, Diệp Khê Thiến không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Là ai? Ai mà khiến cho người con gái này nở nụ cười ngọt ngào đến thế? Đột nhiên nghĩ đến một cái tên khiến Ngô Vũ Thi mặt mày trắng bệch, tay có
chút phát run, mắt thẳng tắp nhìn Diệp Khê Thiến chằm chằm, rồi đột ngột xô nha hoàn bên cạnh vọt lên phía trước.
Mà Mai nhi bên cạnh cũng hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khê Thiến một cái cũng đuổi theo chủ.
Diệp Khê Thiến ngốc nghếch nhìn chủ tớ bọn họ, hoàn toàn chẳng hiểu chuyện
gì đang xảy ra, rồi bỗng nhiên nghĩ tới lời mình nói với Ngô Vũ Thi và
lời các nàng nói chuyện với nhau, có chút không biết nên khóc hay nên
cười: “Không phải hiểu nhầm chứ?”
Diệp Khê Thiến vội vàng đuổi theo
nên nàng không chú ý đến phía sau có một bóng dáng nãy giờ vẫn theo sát
nàng, mắt cứ si ngốc dán chặt vào nàng.
Ngô Vũ Thi vừa chạy nước mắt
vừa chảy xuống. Huynh ấy sao có thể đối xử với nàng như vậy? Nàng vì y,
vì lúc trước y nói đùa rằng sẽ lấy nàng nên si ngốc tin theo… Giờ phút
này y lại mang một nữ nhân khác về, tại sao?!?
“Tiểu thư, người chậm thôi… Tư Đồ thiếu gia sẽ không chạy mất đâu.” Mai nhi ở phía sau đuổi theo, thở hồng hộc kêu.
Ngô Vũ Thi dường như không nghe thấy, vẫn lảo đảo chạy tiếp. Dọc đường đi,
nô bộc cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng. Ngày thường tiểu thư rất ý
tứ, chưa từng đi lại luống cuống như thế này, hướng nàng hành lễ cũng
không có phản ứng.
Không lâu sau cuối cùng cũng tới đại sảnh, đôi mắt đẹp của nàng đảo nhanh tìm một bóng hình trái tim ngày đêm vẫn tâm tâm
niệm niệm, nhìn đến Tư Đồ Khiêm đang nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà,
ánh mắt liền bất động, cứ như vậy ngơ ngẩn ngắm y.
“Thi nhi, sao lại
vội vã chạy tới đây thế? Lại đây nghỉ ngơi đi con.” Lý Phượng thấy Ngô
Vũ Thi, kinh ngạc trông bộ dạng chật vật của nàng.
“Ai nha, Thi nhi
tới rồi sao không vào? Nhanh đến với phụ thân nào.” Ngô Hiên cười híp
mắt vuốt vuốt chòm râu, yêu thương nhìn nữ nhi duyên dáng yêu kiều Ngô
Vũ Thi, vui vẻ kêu to.
Lời này cắt đứt dòng tưởng niệm của Ngô Vũ Thi, nàng quay đầu, đi tới sà vào lồng ngực Ngô Hiên, nũng nịu gọi: “Cha… Mẹ…”
“Thi nhi, muội đến rồi.” Tư Đồ Khiêm đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng gọi một
tiếng, mắt ôn nhu nhìn nàng, mặt bình tĩnh vô ba nhưng trong lòng lại có chút rung động. Trước kia chỉ là một tiểu nha đầu suốt ngày chạy bám
sau y, mấy năm không gặp đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng
như hoa phù dung rồi.
Ngô Vũ Thi cắn chặt môi dưới, có chút không cam lòng nhìn hắn. Lại là dịu dàng! Huynh ấy chỉ có dịu dàng thôi sao? Mấy
năm rồi… Nàng tỉ mỉ trang điểm dung nhan cốt là muốn thấy một gợn sóng
trong mắt y, nàng chăm chút y phục cốt chỉ muốn một lời tán thưởng của
y, nàng trong mắt y vẫn mãi chỉ là một tiểu nha đầu ư?! Đầu nàng quay
ngoắt đi, làm bộ như không thấy hắn, chẳng thèm đáp.
“Đứa nhỏ này, ngày thường mong mong ngóng ngóng lâu như vậy, giờ lại còn làm bộ.” Ngô Hiên kinh ngạc thốt.
“A! Cuối cùng cũng tới.” Một âm thanh truyền đến, có chút vội vàng không thở nổi.
Mọi người đều quay lại nhìn. Ngô Hiên sau khi thấy liền nở nụ cười: “Các người tới rồi.”
Diệp Khê Thiến gật đầu, đang chuẩn bị cất bước đi vào, đột nhiên dừng bước.
Các? Không phải chỉ có một mình nàng thôi ư? Nàng quay đầu lại giật mình cái thót, hết hồn nhìn An Nguyệt Quân đang đứng cách mình một bước
ngắn, tức giận hỏi: “Sao anh lại ở sau tôi?”
Đôi mắt yêu mị của An
Nguyệt Quân nhìn nàng, lưu chuyển mơ màng mê mộng. Hắn rầu rĩ kêu:
“Nương tử, nàng không thích nhìn ta đến thế à?”
“Thích, làm sao lại
không thích được. Tôi thật rất thích.” Diệp Khê Thiến vội vàng chữa lời, chỉ sợ hắn không nghe được đáp án hài lòng lại quấn quít lấy nàng cho
đến khi hài lòng thì khổ.
“Vậy ư?” Gương mặt tuấn mỹ tà mị của An
Nguyệt Quân nở một nụ cười xán lạn, đôi tròng mắt sáng ngời lộ vẻ thoả
mãn, trong đầu toàn từ ngữ yêu thương, tự lẩm bẩm: “Thì ra nương tử nghĩ về ta như vậy à.”
Tuy là tự lẩm bẩm nhưng vẫn cố ý để nàng nghe được, rõ ràng vô cùng đắc ý.
“Anh…” Diệp Khê Thiến nghẹn họng, thẹn thùng trợn mắt nhìn hắn chằm chằm. Tên
nhóc này là cố ý sao?! Cố ý để mọi người đều biết. Điều này làm nàng xấu hổ không biết nhìn những người đằng sau thế nào.
“Nương tử, ta sao cơ?” An Nguyệt Quân ngẩng đầu hồn nhiên vô tội hỏi, nét mị hoặc vẫn toả ra trong mắt.
Diệp Khê Thiến ngoắt đi không thèm để ý đến hắn, người này giỏi nhất được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
“Ha ha, tân phu thê còn không hoà hảo sao?” Ngô Hiên rốt cuộc cũng cười mở
miệng nói chuyện, nhưng là một bộ thích thú xem kịch hay.
Diệp Khê
Thiến cứng đờ người, trợn muốn rớt tròng mắt với An Nguyệt Quân, mặt
phiếm hồng, quay đầu xin lỗi nhìn mọi người, líu ríu: “Chuyện này… Bá
phụ…”
Ngô Hiên vô tư cười cười. Y khàn khàn ho khan, vẻ mặt nghiêm
nghị, nghiêm túc bảo: “Các con có thể tiếp tục, tiếp tục.” Nhưng vẫn là
cái kiểu ngồi xem kịch vui đó, đáy mắt hàm chứa nụ cười.
“Cha, bọn họ là ai?” Ngô Vũ Thi ở bên cạnh quan sát hồi lâu mới mở miệng hỏi, âm
điệu trong veo có chút hy vọng. Quan hệ của hai người nọ là thế nào?