Tướng Công Bám Người

Chương 38: An Nguyệt Quân, anh là người đàn ông duy nhất của em!




An Nguyệt Quân hân hoan đi theo Diệp Khê Thiến, môi nở nụ cười nhẹ nhàng mà ngây ngốc.
Mở cửa phòng ra ngoài, đi ra vườn, Diệp Khê Thiến xoay người, mắt thẳng tắp quan sát An Nguyệt Quân, cẩn thận tra xét: “Vì sao không muốn đi?”
An Nguyệt Quân mím môi, qua làn nước mắt nhìn nàng, đáng thương trả lời: “Chính là không muốn đi, không muốn rời xa nương tử, một giây một phút cũng không muốn.”
Diệp Khê Thiến không nói gì, hồi lâu sau mới ngẩng đầu tiếp: “Anh không tin tôi?”
An Nguyệt Quân sửng sốt, đáy mắt có chút u ám, bĩu môi, vẫn hồn nhiên ngây thơ hỏi lại: “Nương tử, nàng nói cái gì thế? Phu quân tất nhiên là tin tưởng nàng mà.”
Diệp Khê Thiến trầm mặc, soi vào đôi mắt hắn có chút đau lòng, nhẹ giọng: “Muốn như thế nào mới tin tưởng tôi?”
“Nương tử…” An Nguyệt Quân không nói gì khác, chẳng qua là sâu kín gọi một tiếng, nhưng bên trong tràn đầy bất an cùng sợ hãi.
“An Nguyệt Quân, em chỉ nói một lần, anh nhớ! Em, Diệp Khê Thiến, chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh, bất kể trước kia, hiện tại, thậm chí tương lai, anh cũng là người đàn ông duy nhất của em!” Diệp Khê Thiến nghiêm nghị nhìn An Nguyệt Quân, nhấn mạnh từng chữ từng câu, đôi mắt và nét mặt cũng thập phần kiên định.
“Nương tử, ta không nghe rõ, nàng lặp lại lần nữa đi.” An Nguyệt Quân nhỏ giọng yêu cầu, rất nhỏ, sợ rằng mộng đẹp bị quấy rầy. Hắn muốn một lần nữa xác định, để trái tim hoà tan. Nam nhân duy nhất của nàng? Có thật vậy chăng? Hắn nên tin tưởng ư?
“An Nguyệt Quân, anh là người đàn ông duy nhất của em.” Diệp Khê Thiến lặp lại một lần.
“Nương tử, nói lại lần nữa đi.”
“An Nguyệt Quân, anh là người đàn ông duy nhất của em.”
“Nương tử, nói lại lần nữa đi, ta còn muốn nghe.”

“An Nguyệt Quân! Anh rốt cuộc muốn nghe bao nhiêu lần nữa hả?!” Diệp Khê Thiến cứ như cái máy cassette lên cơn lặp đi lặp lại, cuối cùng chịu không nổi bốc hoả, điên tiết gầm lên.
“Nương tử, không đủ, mãi mãi không đủ đâu. Sau này mỗi ngày nàng phải nói lại cho ta nghe.” An Nguyệt Quân mềm nhẹ đáp, giống như tuyên ngôn độc quyền, lại giống như nỉ non làm nũng.
“Bốp!” Cho hắn một đấm, Diệp Khê Thiến nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài, buồn cười bảo: “Anh đó! Được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Tôi thật là chập mạch dây thần kinh mới chọn mới cái tên như anh.”
“Nương tử, cái gì gọi là khoe mẽ? Ta vốn rất khiêm tốn, rất biết điều nha. Nương tử nói đông, ta không dám nói tây; nương tử kêu ta đứng, ta nào có dám ngồi.” An Nguyệt Quân lớn tiếng phản bác, đôi mắt nai ngập tràn oan ức, sau đó lại đắc ý bảo: “Nương tử chọn trúng nam nhân anh tuấn đệ nhất của Tử Nguyệt vương triều là ta, phải nói con mắt nàng vô cùng chính xác mới đúng.” Gương mặt dương dương tự đắc, phía sau hắn tưởng chừng có cái đuôi đang vểnh lên tận trời.
“Đệ nhất anh tuấn đâu chẳng thấy, tôi chỉ thấy anh được mỗi một cái đệ nhất.” Diệp Khê Thiến nở nụ cười nghiêm túc nói.
“Gì?” An Nguyệt Quân tò mò hỏi, mắt to đầy nghi ngờ, trông vô cùng khả ái đáng yêu.
“Đệ nhất mặt dày.” Nói xong tự nàng cười to không dứt.
An Nguyệt Quân sửng sốt, nhưng ngay sau đó mất hứng nhìn lại Diệp Khê Thiến, bộ dáng đau khổ cầu xin: “Nương tử, nàng đùa bỡn ta. Phu quân thật là đáng thương.”
“Anh kêu tôi nói dóc à? Vậy thì nói xem, sao lần này kêu anh đi anh mãi không chịu đi?” Diệp Khê Thiến nhẹ tênh liếc An Nguyệt Quân, chất vấn.
“Nương tử… đó là… là…” An Nguyệt Quân cứng họng, chần chờ nói. Hắn yêu nàng, chỉ có thể đem nàng khoá chặt ở bên người, trói nàng, không lúc nào muốn buông ra. Chỉ có như vậy, hắn mới cảm giác được nàng. Hắn có phải nên buông ra một khoảng thời gian không? Dù thật sự hắn không muốn, không muốn, không muốn một chút xíu nào…
Đôi mắt An Nguyệt Quân đột ngột chiếu vào nàng, giống như muốn đi sâu vào trong linh hồn nàng, thâm tình nói: “Nương tử, bởi vì nàng, cho nên ta sẽ đi.” Bởi vì nàng, cho nên hắn nguyện ý; bởi vì nàng, cho nên hắn lựa chọn tin tưởng. Đơn giản, đó là bởi vì nàng, cho nên hắn mới yêu.
Diệp Khê Thiến nở nụ cười, thở phào một hơi, dịu dàng đáp: “Phu quân, cảm ơn.” Cảm ơn hắn, cảm ơn hắn đã bắt đầu tin tưởng nàng.
An Nguyệt Quân cũng cười, cười đến là đẹp đẽ, cười đến là vô tội, cười đến là tuyệt mỹ, cười đến khiến tất cả màu sắc trên thế giới này bị phai nhoà. Dịu dàng như nước, sau đó nhìn chằm chằm cánh môi mềm mại của Diệp Khê Thiến, hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, chu miệng lên nũng nịu: “Nương tử, cảm ơn ta thế nào đây?”
Diệp Khê Thiến nhìn một hồi bỗng thấy buồn cười, tâm lại đột nhiên đau. Nàng lắc đầu, kiễng chân lên đem môi mình ấn lên môi An Nguyệt Quân, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng như một cánh bướm. Lát sau, đang muốn rời khỏi thì nàng đã bị một cánh tay ôm chặt lấy, tuy nhiên vẫn rất cẩn thận không đụng vào cánh tay bị thương của nàng.
Thoạt đầu là nhẹ nhàng, lưu luyến, dần dần trở nên thật kịch liệt, triền miên, rồi cuối cùng lại dịu dàng như thấm men say. Đầu lưỡi một lần lại một lần vẽ theo đường viền cánh môi nàng, một lần lại một lần liếm láp hương vị của nàng. Diệp Khê Thiến run rẩy “ưm” một tiếng, tạo cơ hội cho hắn lợi dụng, đầu lưỡi linh hoạt tham tiến vào khuôn miệng của nàng. Điên cuồng, gần như điên cuồng hấp thu chất lỏng ngọt ngào ấm áp kia…
Không muốn buông ra, cứ nghĩ ôm nàng đến địa lão thiên hoang, một khắc cũng không muốn buông ra.
Cho tới khi Diệp Khê Thiến bắt đầu giẫy giụa, An Nguyệt Quân mới không đành lòng nới tay. Hai người thở hổn hển. Đôi mắt Diệp Khê Thiến phủ đầy sương mù, cánh môi đỏ mọng sưng lên. An Nguyệt Quân ngắm nàng, đồng tử tà mị âm u thêm mấy phần, một màu đen thẫm như hắc ín, khao khát lại muốn cúi người tiếp tục. Diệp Khê Thiến đột nhiên tỉnh táo lại, đầu né sang một bên khiến An Nguyệt Quân hôn vào không khí.
An Nguyệt Quân bất mãn chu miệng lên: “Nương tử, nàng trốn làm chi á?” Đồng thời mắt hắn tà tà liếc sang bên cạnh.
“Anh đủ rồi phải không?” Diệp Khê Thiến vừa thở vừa nói.
“Không đủ, không đủ, không đủ! Làm sao có thể đủ được? Cả đời cũng không đủ!” An Nguyệt Quân nói đồng thời cũng cúi thấp đầu xuống, chuẩn bị tiếp tục.
Diệp Khê Thiến vội vàng dùng tay ngăn miệng hắn lại, cuống quít kêu lên: “Được, được, không đủ, là không đủ!”
“Nương tử thẹn thùng?” An Nguyệt Quân thích thú cười, dị thường xinh đẹp, đôi gò má tuyệt luân tản ra dụ dỗ chí mạng, hệt như một loại thuốc phiện, ngọt ngào mà cũng điên cuồng. Đôi mắt xinh đẹp của hắn chăm chú nhìn Diệp Khê Thiến, đột nhiên lưỡi liếm lấy lòng bàn tay nàng đang đặt trên môi hắn khiến chân nàng mềm nhũn, tâm tê dại y hệt bị điện giật.
Diệp Khê Thiến hít sâu một hơi, lại hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, tái diễn rất nhiều lần như thế, cuối cùng nàng mới miễn cưỡng trấn định lại, nói nhanh: “Anh đáp ứng rồi, chúng ta vào nhà thôi.” Khẩu khí hung ác cố che lấp đi nỗi thẹn thùng cùng với rung động trong tim.
“Nương tử, nàng vứt bỏ ta ư?” Rụp một cái, An Nguyệt Quân biến thành bộ dạng của một oán phu, mang theo mười phần độ phóng điện, cánh môi hồng đào nhếch lên đáng thương, thi thoảng còn có thanh âm sụt sịt nho nhỏ.
Diệp Khê Thiến trợn tròn mắt. Đây là cái trò gì thế? Nàng có nói vứt bỏ hắn sao? Tốc độ thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi.
“Nương tử, im lặng chính là thừa nhận.” An Nguyệt Quân đã chực khóc, giọng nói vô cùng oán giận, tức tối nói: “Nương tử quả nhiên ghét bỏ ta! Có phải nàng ghét bỏ ta không?” Vừa nói hắn vừa lén lút liếc trộm nàng, tay thuận tiện sờ sờ eo nàng, chậm rãi ôm trọn lấy nàng, cho đến khi vuốt ve vai, mặt, lông mày, tóc vẫn không thấy nàng có phản ứng, trong lòng liền vui sướng cười thầm một trận.
Đây là cái tuồng gì thế? Diệp Khê Thiến nhức óc nghĩ nửa ngày cũng không ra. Nàng có nói gì quá đáng sao? Nàng có nói ghét bỏ hắn sao?
Hai người cứ như vậy, một người thì liều mạng nghĩ nghĩ nghĩ, một người thì không ngừng sỗ sàng ăn ăn ăn đậu hũ của người ta.
Cách đó không xa, một nam tử tóc trắng ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng quan sát hết thảy. Khuôn mặt đạm mạc làm không ai biết được y đang nghĩ gì, chỉ có nắm đấm đang nổi đầy gân xanh kia là tiết lộ bí mật của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.