Tướng Công Bám Người

Chương 4: Thay y phục




Bố y điếm.
*bố y điếm: tương đương với cửa hàng quần áo ở hiện đại
“Xin hỏi cô nương muốn chọn y phục gì?” Điếm tiểu nhị ân cần hỏi han.
*điếm tiểu nhị: tương đương với nhân viên cửa hàng
“Để tôi tự chọn xem.” Diệp Khê Thiến vô ý thức gật đầu, mắt sớm bị những vải vóc đẹp đẽ kia hấp dẫn, đang nghĩ muốn tiến lên sờ thử, lại phát hiện có người ôm ngang hông nàng. Nàng quay đầu nheo mắt, không vui hỏi: “An Nguyệt Quân, anh muốn làm gì?”
Đáy mắt An Nguyệt Quân hiện lên tia gian tà, vờ như không nghe lời nàng, hướng phía tiểu nhị kiêu ngạo mà giới thiệu: “Đây là nương tử nhà ta nha! Xinh đẹp không?” Gương mặt dương dương đắc ý, phảng phất như chiếm được cả thế giới, thoả mãn, khả ái, đáng yêu mê người.
Điếm tiểu nhị đầu tiên sửng sốt, sau mới lập tức khom lưng cúi đầu hùa theo: “Vâng, vâng, quý phu nhân thật rất xinh đẹp ạ.”
Diệp Khê Thiến bị nói đến mặt đỏ rừng rực, chỉ có thể chằm chằm trừng An Nguyệt Quân bộ dạng tiểu nhân đắc chí, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ từng chữ: “An Nguyệt Quân, anh, buông, tay!”
An Nguyệt Quân mắt đẹp đầy uỷ khuất, thẳng tắp nhìn nàng, nhưng vẫn ôm thắt lưng nàng thật chặt, quay đầu đi, mím môi tức giận: “Không buông, không buông, không buông!” Nương tử, cả đời ta cũng không buông.
Diệp Khê Thiến nheo mắt lại, kiễng chân lên, ở bên tai hắn thì thầm vài câu. Mắt An Nguyệt Quân phút chốc sáng ngời, nhếch môi, vẻ mặt hưng phấn, cười toe toét hỏi: “Nương tử, thật chứ?”
Đợi Diệp Khê Thiến tức tối gật đầu, lúc này hắn mới lưu luyến không rời mà buông tay, nói: “Nương tử, nàng đừng có gạt ta nha.”
“Biết rồi, biết rồi.” Diệp Khê Thiến đi tới trước hàng vải, vừa nhìn miệng vừa không ngừng than vãn: “Tên này thật! Tiện nghi lại còn khoe mẽ.”
Diệp Khê Thiến sờ sờ cuộn vải màu trắng, quay đầu lại nũng nịu nói với An Nguyệt Quân: “Phu quân, nương tử thật thích tấm vải dệt này nha.”
An Nguyệt Quân gật đầu, hướng điếm tiểu nhị đang sững sờ một bên quát: “Còn đứng đó làm gì?! Nương tử ta nói thích, ngươi còn không mau lấy xuống cho nàng.” Đáy mặt hiện lên tia lãnh ý khiến tiểu nhị kia kinh hãi. Hắn, tuyệt không phải nhân vật đơn giản!
“Vâng, vâng.” Điếm tiểu nhị vội vã bước lên trước lấy vải xuống, nịnh nọt: “Phu nhân thật có mắt. Đây là lụa gấm nổi tiếng, sợi tơ bóng loáng, cả nước cũng chỉ có hơn mười cuộn, phu nhân muốn sao?”
Diệp Khê Thiến chưa nói, An Nguyệt Quân dành nói trước luôn: “Dĩ nhiên. Giúp nàng may xiêm y mới mau.”
“Vâng, xin đợi chút.” Điếm tiểu nhị đi vào trong, lát sau, loáng cái đã có hơn năm người đi ra, trên tay cầm thước đo tới trước hai người, nói: “Phu nhân, xin cho tại hạ lấy số đo giúp người may y phục.”
Diệp Khê Thiến gật đầu đi vào, tiểu nhị quay sang An Nguyệt Quân cung kính nói: “Công tử, xin ngài chờ một lát.”
Chờ An Nguyệt Quân an vị, tiểu nhị vội vàng châm trà, nóng lòng hỏi: “Công tử cùng phu nhân vừa mới thành thân sao?”
An Nguyệt Quân ngẩn người, nhưng sau đó liền gật đầu.
“Khó trách. Tình cảm tốt làm cho người khác ghen chết được.” Tiểu nhị tiếp tục nịnh nọt.
An Nguyệt Quân nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, đáy mắt hiện lên vài phần nụ cười, từ tốn hỏi lại: “Vậy sao?”
Thời gian qua lâu, mặt An Nguyệt Quân không chút tỏ vẻ mất kiên nhẫn, mắt chẳng qua nhìn phía ngoài, không chút biểu cảm, thậm chí phát ra hơi thở lạnh lùng làm cho nữ nhân chùn bước, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Lúc này, từ bên trong truyền đến tiếng nói: “Mấy người thấy ổn không?”
“Phu nhân, xiêm y này thật sự rất hợp với người.”
Diệp Khê Thiến mắc cỡ ngại ngùng đi ra. An Nguyệt Quân trước sau bình tĩnh như một, vừa thấy nàng mắt liền có làn gió thổi qua, xao động phát ra tinh quang lấp lánh.
Y phục trắng trong thuần khiết làm nổi bật làn da trắng mịn mũm mĩm của nàng. Gấu váy tung bay mang theo nét mờ ảo thanh lệ. Tóc dài được dùng khăn lụa tím tuỳ ý buộc gọn, nhưng vẫn lơ thơ vài sợi rơi ra, nhẹ nhàng khoan khoái mang theo một tia quyến rũ.
Hắn lập tức nghênh đón nàng, đem nàng ôm chặt vào ngực, bộ dáng si mê đắm đuối, làm nũng nói: “Nương tử, nương tử ơi, nàng thật xinh đẹp!”
“Bốp!” Diệp Khê Thiến đem tay sói muốn xoa mặt mình của An Nguyệt Quân đánh văng, lo lắng xác nhận: “Thật đẹp ư?”
An Nguyệt Quân vuốt vuốt tay mình, dùng sức gật đầu, kiêu ngạo mà nói: “Nương tử của ta sao lại không xinh đẹp được?”
“Vậy thì tốt.” Diệp Khê Thiến nãy giờ lơ lửng giữa không trung giờ mới về lại đất. “Đi thôi.”
An Nguyệt Quân trả tiền xong vội đuổi theo nàng, lấy lòng hỏi: “Nương tử, giờ chúng ta đi đâu?”
Diệp Khê Thiến liếc mắt nhìn hắn một cái, xem vẻ mặt ngu ngu ngốc ngốc của hắn, nói: “Đương nhiên là đi ăn cơm. Chẳng lẽ anh không đói bụng?”
Diệp Khê Thiến thấy ngã quẹo đằng trước có một tửu lâu, trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy tới.
*tửu lâu: có thể hiểu là quán cơm, nhà hàng, v.v.
Ăn uống no đủ xong, Diệp Khê Thiến cùng An Nguyệt Quân trở lại đường lớn, đã gần tới tối. Diệp Khê Thiến nhìn trời một chút, ôn nhu hỏi: “Phu quân, nhà của chúng ta ở đâu?”
Nhà của chúng ta? An Nguyệt Quân tim có dòng nước ấm chảy qua. Hắn thích từ này. Mắt yêu mị tràn đầy vui sướng, mở to nhìn nàng, nhát gan mở miệng: “Nương tử, nhà chúng ta cách đây rất xa, sợ rằng ngồi xe ngựa cũng phải hai, ba ngày mới đến.”
Diệp Khê Thiến mặt cau có một chút, khẩu khí lập tức hung hăng: “An Nguyệt Quân, vậy anh đến nơi này làm cái khỉ gì?”
Mắt An Nguyệt Quân hiện lên tia sáng như chớp, cẩn thận cười trừ trả lời: “Nương tử, ta đến du ngoạn đó.”
Diệp Khê Thiến liếc hắn từ đầu đến chân: “Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?” Nàng nhìn xung quanh, nhẹ nhàng hỏi: “An Nguyệt Quân, giờ đang là triều đại nào?”
Giọng nói mang theo chút cô đơn và bi thương khiến An Nguyệt Quân tâm phút chốc căng thẳng. Hắn không thích khẩu khí nàng buồn bã như vậy, dường như không còn gì nữa vậy. Nàng không phải còn có hắn sao? Tuy thế, hắn vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Tử Nguyệt vương triều, năm thứ ba mươi ba.”
Nàng rốt cuộc chắc chắn mình thật sự xuyên không, lại còn xuyên đến một triều đại không hề có trên đời. Nàng nên làm cái gì bây giờ? Không thể trở về được sao? Trong mắt nàng hiện lên nhàn nhạt bi sầu. An Nguyệt Quân mấp máy môi, nhìn nàng mà đau lòng. Hắn lén lút cầm chặt tay nàng, làm nũng nói: “Nương tử, ta giờ không phải được hôn nhẹ sao? Không cho nàng gạt ta, nàng vừa mới đáp ứng ta mà.”
“Bốp!” Một đấm vung về phía hắn, Diệp Khê Thiến gằn giọng cảnh cáo: “Tên háo sắc bại hoại nhà anh, cách tôi xa ra một chút!” Nói rồi liền lập tức sải bước bỏ đi một nước.
Vậy mới giống nương tử của hắn! An Nguyệt Quân cười đuổi theo, bĩu môi tiếp tục nũng nịu: “Nương tử, nàng đừng có gạt ta, đừng có gạt ta mà! Ta muốn hôn nhẹ, hôn nhẹ, hôn nhẹ cơ…”
“Anh, cách, xa, tôi, mau!”
“Nương tử, nương tử à…”
Lời tác giả:
PS (Photoshop): Ta chỉ thích nam chủ, hắn đối với người khác tàn nhẫn, đối với người khác lãnh khốc, song đối với nữ chính là độc nhất vô nhị, độc nhất vô nhị trẻ con, độc nhất vô nhị nhõng nhẽo, độc nhất vô nhị dịu dàng, ta nghĩ nữ chính thật hạnh phúc. Có lẽ sẽ một số nàng không thích, nhưng mà ta thích, cũng rất hi vọng các nàng khác sẽ thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.