Đi được một nửa đường, An Nguyệt Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Khê Thiến. Nàng làm
như không nhìn thấy, vòng qua người hắn nhưng hắn đã bám chặt theo, còn ở phía sau rầu rầu nói: “Nương tử, nàng vừa đi đâu vậy? Cố ý bỏ ta lại,
bây giờ còn làm như không thấy ta.”
An Nguyệt Quân càng nghĩ càng thương tâm, ánh lệ mơ hồ thấp thoáng, lỗ mũi thi thoảng khụt khịt.
Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ xoay người, liếc chú nai con đang rưng rưng vô tội nhìn mình, rất khả ái, rất đáng yêu, tâm nàng thoáng chốc mềm nhũn. Lắc đầu, nàng khẽ thở dài: “Cô ấy là do anh gọi tới sao?”
“Nương tử nói ai?” Đáy mắt An Nguyệt Quân nhá lên u quang, đôi mắt đơn thuần làm cho không ai nhìn ra tâm tư nho nhỏ của hắn.
“Dương Nhược Nhi.” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc hắn một cái. “Anh còn giả bộ!”
“À…” An Nguyệt Quân bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, trả lời: “Nương tử, nàng ta không phải do ta gọi tới.”
“Không thể nào.” Diệp Khê Thiến nhìn An Nguyệt Quân, trên mặt viết rất rõ ràng hai chữ ‘không tin’.
An Nguyệt Quân không phục chu môi, buồn buồn bảo: “Nương tử, thật không phải ta mà.”
“Vậy thì là ai?” Diệp Khê Thiến hoài nghi đánh giá An Nguyệt Quân từ trên xuống dưới. Không phải hắn thì còn ai vào đây chứ?
“Nguyệt Ảnh.” Miệng nhỏ nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, sau đó đôi mắt u oán thẳng tắp chiếu vào Diệp Khê Thiến.
Diệp Khê Thiến gật gật đầu đáp: “Ừ, ừ, quả nhiên không phải anh.”
An Nguyệt Quân thấy nàng gật đầu, vẻ mặt liền như con mèo vừa ăn vụng, cười đặc biệt xán lạn, cũng đặc biệt khả ái đáng yêu.
Trong đầu Diệp Khê Thiến đột nhiên loang loáng một vài hình ảnh… Nguyệt Ảnh…
Nguyệt Ảnh… Cái tên này quen ghê, hình như nàng có nghe qua ở đâu.
Bấy giờ…
“Cốp!” Diệp Khê Thiến hung tợn gõ An Nguyệt Quân, gào: “Nguyệt Ảnh là thuộc hạ của anh mà! Nếu anh không phân phó thì làm sao cô ấy tự tiện hành động
được?”
“Nhưng nương tử, cuối cùng thì ta cũng đâu phải người gọi Dương Nhược Nhi.” An Nguyệt Quân tội nghiệp kêu.
“Anh kêu cô ấy tới làm cái gì?” Nhìn Tề Thiên Phóng thống khổ như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy không đành lòng.
“Nương tử đau lòng vì hắn?” An Nguyệt Quân nháy nháy lông mi, đáy mắt hiện lên tia sát khí.
“Không, chẳng qua cảm thấy anh ta có chút đáng thương.” Diệp Khê Thiến thở dài đáp.
An Nguyệt Quân rũ mi mắt xuống, nho nhỏ nói: “Hắn tuyệt không đáng
thương!” Thật sự! Một chút cũng không đáng thương! Tranh thủ sự đồng
tình của người khác, đó mới là phương thức ghê tởm nhất. Nhưng thật ra,
hắn cũng chỉ cho y một bài học thôi, để y hiểu được, người của An Nguyệt Quân hắn không thể tuỳ tiện chạm vào! Y đã có nữ nhân kia thì cũng đừng đem tâm tư đặt lên người nàng nữa. Nói hắn tuỳ hứng cũng được, nói hắn
ghê tởm cũng được, tóm lại là hắn muốn chiếm trọn toàn bộ tâm tư nàng!
“Cứu mạng…”
Xa xa có tiếng kêu cứu truyền tới, thanh âm vô cùng hãi sợ. Diệp Khê Thiến nhướng mày. Chẳng lẽ…
Diệp Khê Thiến trực tiếp chạy tới.
Vào cửa nàng liền nhìn thấy cảnh tượng con hổ đang cắn y phục của Dương
Nhược Nhi, có những chỗ đã thấy tơ máu xuất hiện, chắc cũng là kiệt tác
của nó.
“Tiểu Bạch.”
Con hổ vừa nghe tiếng gọi, lập tức lắc đầu
ngoắc đuôi rời khỏi Dương Nhược Nhi, chạy đến bên Diệp Khê Thiến, nhẹ
nhàng liếm nàng.
Diệp Khê Thiến sờ sờ đầu con hổ, tức thì đi qua trước mặt Dương Nhược Nhi, quan tâm hỏi han: “Cô không sao chứ?”
Dương Nhược Nhi lườm Diệp Khê Thiến, đột nhiên nhào tới trên người nàng không ngừng xé rách y phục nàng, nắm chặt lấy tóc nàng kéo mạnh, phẫn hận hô: “Nếu không có ngươi, Thiên Phóng vẫn còn là của ta.” Thiên Phóng là của Dương Nhược Nhi nàng, nàng không thể để cho người khác cướp y đi.
Diệp Khê Thiến lửa giận ngút trời lan toả. Cái chuyện khỉ gì thế này! Mắt
nàng từ từ nheo lại, nhanh nhẹn bắt lấy Dương Nhược Nhi và ném nàng một
cái qua vai, sau đó cúi đầu níu lấy tóc nàng, hung hăng cho nàng mấy cái tát, nhương mày lạnh lùng gằn: “Đây là cô tự chuốc lấy.” Tay vì vừa mới khỏi nên mơ hồ phát đau, nhưng mà Diệp Khê Thiến không quan tâm.
An
Nguyệt Quân ở một bên xem kịch vui, trong lòng không ngừng than thở.
Nương tử, thật dũng mãnh, thật xinh đẹp! Nhưng mà… Đôi mắt hắn chuyển
chuyển, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Bộ dạng này của nàng… Thôi sau
này ít chọc nàng một chút thì tốt hơn.
Dương Nhược Nhi muốn phản
kháng, mắt bắt gặp Tề Thiên Phóng đang đẩy xe lăn đi vào liền thay đổi
chủ ý. Nàng lập tức khóc thành tiếng, chỉ vào Diệp Khê Thiến khóc lóc:
“Thiên Phóng, Thiên Phóng, nữ nhân này đánh ta.” Khóc lê hoa đái vũ,
trông rất là đáng thương.
*lê hoa đái vũ: cụm từ dùng để ám chỉ người con gái đẹp khi khóc sướt mướt
Tề Thiên Phóng cười nhạo hỏi: “Thế nào lại thành ra màn xiếc này vậy?” Nếu là trước kia, y sẽ luôn tin mà không nghi ngờ.
Dương Nhược Nhi sắc mặt cứng đờ nhưng vẫn không ngừng nức nở, vừa khóc nàng
vừa nỉ non: “Thiên Phóng, mọi chuyện không phải như chàng nghĩ đâu, ta
hối hận rồi.” Nàng hối hận, hối hận không nên làm như vậy. Nàng hối hận, hối hận không nên một thân một mình gánh chịu.
“Ngươi mang thai đứa
con của hắn, tại sao không hối hận? Ngươi ám sát ta, tại sao không hối
hận?” Tề Thiên Phóng cười, cười giống như khóc, mỗi câu mỗi chữ đều gằn
giọng.
“Thiên Phóng, chàng còn hận ta?” Dương Nhược Nhi nhìn Tề Thiên Phóng hỏi.
“Hận?” Tề Thiên Phóng lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Không hận, hiện tại không hận.”
“Thiên Phóng, ta biết chàng tốt nhất, giống như trước kia vậy.” Tâm Dương
Nhược Nhi thở phào một hơi, nếu Thiên Phóng có khả năng đáp ứng, Tư Tư
được cứu sống rồi.
“Ha ha ha… Ta lúc nào thì nói như thế?” Tề Thiên
Phóng cười lớn một tiếng, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Dương Nhược Nhi,
bên trong có chán ghét, có vô tình, còn có một chút cảm xúc không thể
nói rõ.
“Thiên Phóng, ta không cầu xin chàng tha thứ, chỉ cần chàng
cứu Tư Tư là được, nếu không, nó sẽ chết mất.” Dương Nhược Nhi nước mắt
rơi như mưa, khẩn thiết cầu xin.
“Tư Tư?” Tề Thiên Phóng nhếch môi,
tựa như khóc, cũng tựa như cười, đột nhiên đáy mắt cuồn cuộn hận ý, y
châm chọc: “Nó là tạp chủng của ngươi và tên nam nhân kia sao? Chết đi,
chết cũng tốt.” Dựa vào cái gì chứ? Y phải nhờ vào hận thù mà sống, còn
nàng thì ngày qua ngày được hạnh phúc.
“Không được, nó không thể chết được. Thiên Phóng, van cầu chàng cứu nó, van cầu chàng…” Miệng Dương
Nhược Nhi vô ý thức cầu khẩn, trong mắt cũng ngập tràn khẩn cầu đối với
con người dày đặc hận thù trước mặt.
“Bốp!” Tề Thiên Phóng hung hăng
tát cho Dương Nhược Nhi thêm một cái, khuôn mặt vốn đã thê thảm giờ lại
càng thêm sưng đỏ. Y tự giễu lẩm bẩm: “A… Thì ra chỉ vì nghiệt chủng
kia, chỉ vì người khác, chỉ vì cái danh hiệu ‘thần y’.”
Không phải y… Không phải vì y… Tâm mơ hồ co rút đau đớn. Không phải đã sớm hết đau
rồi ư? Nhưng vì sao giờ lại đau? Đột nhiên y hiểu. Không phải không đau, mà bởi vì nàng tới, gặp nàng, y đã từng vì nàng làm những chuyện giống
thế, nên đau. Ha… Y có phải quá vô dụng, để một nữ nhân đùa bỡn một lần
lại một lần?
“Cút! Đừng để cho ta gặp lại ngươi nữa!” Tề Thiên Phóng
rống lớn một tiếng muốn đem tất cả bi thống trong lòng lôi ra, tê tâm
liệt phế, nghe mà khổ sở.
“Thiên Phóng… Thiên Phóng, không phải như
chàng nghĩ đâu, thật sự không phải vậy…” Dương Nhược Nhi nhìn bộ dạng
này của Tề Thiên Phóng, tâm đau. Y như vậy càng làm nàng đau hơn, liều
lĩnh muốn đem mọi bí mật kể ra, nhưng bây giờ lại không phải lúc. Huống
chi bây giờ nàng nói, y chưa chắc đã tin.
An Nguyệt Quân đột nhiên
cười tà, con ngươi yêu mị loé lên làm người ta hoảng hồn, tay hướng
Dương Nhược Nhi vung lên, chỉ thấy thân thể nàng nhanh chóng bay về phía sau, nặng nề đụng phải vách tường, như một con búp bê vỡ gục xuống mặt
đất, hôn mê bất tỉnh.