Đi vào Nguyệt gia bảo, Diệp Khê Thiến hoàn toàn bị ấn tượng tới bất ngờ. Nơi này quả thực cực
đẹp, tuy không thể tả nó xa hoa cỡ nào, nhưng đảm bảo chỗ nào cũng toàn
tiền là tiền, loá cả mắt! Núi giả sống động uốn quanh, rạch nhỏ nước
chảy êm đềm, biểu lộ rõ sự sáng tạo của chủ nhà. Những cành hoa yêu kiều đọng sương mai nở rộ, rừng trúc xanh ngát mọc sum suê, bao trùm sự tươi mát lên không gian tao nhã, yên tĩnh, che lấp bớt đi thứ quyền uy ghê
người.
Trên đường, tất cả hạ nhân nhác thấy An Nguyệt Quân đều sợ sệt vội cúi đầu hành lễ, song hắn chẳng chút để tâm, chỉ chuyên chú nở nụ
cười rực rỡ chói loà, hai lúm đồng tiền đáng yêu trên má ẩn ẩn hiện
hiện, không ngừng líu ríu giới thiệu với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, đây
là hồ Tử Minh, còn kia là đình Nguyệt Khê…”
Diệp Khê Thiến nhìn đình
nghỉ mát nhỏ trước mặt, ngẩng lên tấm biển treo trên cao, quả nhiên
trông thấy ba chữ được viết rồng bay phượng múa rất đẹp mắt: Đình Nguyệt Khê. Nàng kinh ngạc thốt: “Đình Nguyệt Khê? Sao lại trùng hợp vậy?”
“Ừ, ừ, ừ, điều này chứng minh rõ ta và nương tử rất có duyên nhé.” An
Nguyệt Quân không nhịn được bèn vui mừng gật gù, mắt cao hứng híp lại
thành một sợi chỉ.
Diệp Khê Thiến mơ hồ gật đầu đồng ý, bước vào đình nghỉ mát ven hồ. Quang cảnh rất đẹp, ngồi bên lan can mát mẻ khiến
người ta vô cùng thoải mái. Gió nhẹ thổi tới mang đến hơi thở mát lạnh
xua tan cái nóng của bụi đường, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ trong suốt
tựa gương, nắng vàng dát lung linh, lác đác còn có hoa sen tươi hồng dập dờn đong đưa khiến cảnh hồ càng thêm xinh đẹp.
An Nguyệt Quân tới
gần bàn đá, rót một chén nước săn sóc bưng đến bên môi Diệp Khê Thiến,
nịnh nọt nói: “Nương tử, đi đường có phải rất khát đúng không? Nàng uống chút trà cho nhuận yết hầu rồi tiếp tục giận ta cũng được mà.”
Sớm
Diệp Khê Thiến đã chẳng giận gì An Nguyệt Quân nữa, bây giờ nhìn bộ dạng này của hắn cũng đành mềm lòng cười lắc đầu, đón lấy chén trà từ tay
hắn uống cạn.
Cả hai đi chơi rất nhàn nhã, tình nồng ý mật, bỏ lại Dương Hoà đứng bên lo lắng.
Lão suy nghĩ chốc lát rồi lại mạnh dạn báo: “Bảo chủ, phu nhân, thuộc hạ
thật không hề muốn quấy rầy hai vị ân ái đâu, nhưng trong đại sảnh còn
có khách đang chờ, cứ để họ đợi ở đó mãi thì không hay lắm…”
Hai má
Diệp Khê Thiến ửng hồng e thẹn, mắt xấu hổ lườm nguýt An Nguyệt Quân.
Nàng ngượng ngùng cười bảo với Dương Hoà: “Vậy đi thôi.”
Đáy mắt An
Nguyệt Quân hơi thẫm lại, mất hứng dẩu môi làu bàu: “Mặc kệ mấy người
đó! Người chờ đâu phải nương tử, bận tâm làm gì.”
Tuy đã dần thích
ứng với dáng vẻ trẻ con của bảo chủ khi đứng trước Diệp Khê Thiến nhưng
lúc này Dương Hoà chẳng thể nào ngăn nỗi kinh hoàng trong lòng. Bảo chủ
anh minh từ khi nào trở nên mất hết lý trí như vậy? Mồ hôi lạnh của lão
chảy ròng ròng.
Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân thêm lần nữa rồi
đảo mắt về phía Dương Hoà đang bị doạ cho kinh hồn bạt vía, nói: “Dương
bá bá, bá cứ dẫn đường đi.”
“Nhưng còn bảo chủ…” Dương Hoà chần chờ không dám vô lễ.
“Không sao, cứ mặc anh ta đứng đấy, lát nữa anh ta sẽ tự động dẫn xác theo.” Diệp Khê Thiến cười cười trả lời.
Dương Hoà trúc trắc vâng dạ, tuy cảm thấy hơi có lỗi với bảo chủ của mình
nhưng lão đích thực cũng chẳng còn cách nào cả. Thực chất hai vị khách
kia cũng mới tới thôi, song thân phận lại rất đặc biệt, tuyệt không thể
lơ là, bèn mời: “Phu nhân, đi bên này ạ.”
Lão mang theo Diệp Khê
Thiến rời đi, bỏ lại An Nguyệt Quân trơ trọi đứng tại chỗ, tức giận
nguyền rủa lão thuộc hạ! Dương Hoà! Cái lão già hồ đồ này! Đồ kỳ đà cản
mũi!
Nhìn hai bóng người dần khuất xa, miệng nhỏ khẽ bĩu, chân hậm hực đuổi theo.
Chỉ lưu lại cho Thi Tiêu An nãy giờ đứng phía sau một bóng lưng cao lớn màu trắng, đồng tử nàng ta vằn đỏ tơ máu, đáy mắt loé lên u quang, sau đó
rơi vào bóng tối u ám…
Ở chính sảnh, Diệp Khê Thiến và An Nguyệt Quân vừa bước chân vào đã nghe thấy âm thanh nhã nhặn truyền đến: “Thiến
Thiến, đã lâu không gặp.”
Diệp Khê Thiến kinh ngạc ngẩng đầu, trông bóng người quen thuộc, vui vẻ hô: “Tư Đồ Khiêm!”
Tư Đồ Khiêm một thân trường sam màu xanh đen, giản dị nhưng không hề làm
phai khí chất cao quý, gương mặt tuấn mỹ, tóc tai hơi rối ngược lại tăng thêm chút phóng khoáng, tự tại. Lúc này y đang dịu dàng mỉm cười nhìn
Diệp Khê Thiến.
“Làm sao anh đến đây được?” Diệp Khê Thiến vui quá
nên buông luôn cánh tay đang một mực lôi kéo mình ra, chạy tới trước mặt Tư Đồ Khiêm mở rộng vòng ôm, mắt nhắm lại định bá cổ y. Đối với Tư Đồ
Khiêm, nàng có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu nổi, có lẽ bởi vì y trông giống hệt Tô Dương, người bạn tốt duy nhất của nàng ở thế giới
cũ.
Tuy nhiên khi mở mắt ra, người trước mặt lại là khuôn mặt hàm
chứa vô vàn uất ức và ghen ghét của An Nguyệt Quân. Nhất thời Diệp Khê
Thiến không kịp phản ứng, nàng ngây ngốc hỏi: “Ủa? An Nguyệt Quân? Sao
lại là anh?”
“Sao lại không thể là ta? Ghét nương tử…” Hắn quan sát
đôi mắt hồn nhiên và ngây thơ của nàng, khoé môi trề xuống một cách cực
kỳ hậm hực, gò má phụng phịu tức đến đỏ ửng.
An Nguyệt Quân lơ đãng
ôm eo Diệp Khê Thiến tựa như cố ý biểu hiện quyền sở hữu, ánh mắt tinh
anh nhàn nhạt quét qua hai vị khách không mời mà đến, lạnh giọng hỏi:
“Các ngươi tới làm gì?”
Ác ý trong lời nói rõ rành rành, hoạ có điếc
mới không nghe ra. Tư Đồ Khiêm mất tự nhiên á khẩu, không biết nên nói
sao cho phải. Ngô Vũ Thi đứng bên cạnh thấy người mình yêu lúng túng
liền mở miệng giải vây: “Bảo chủ, tiểu nữ chủ ý đến đây là để nói với
ngài lời cảm ơn…”
Đôi mắt lanh lợi của An Nguyệt Quân lạnh lẽo đảo
qua Ngô Vũ Thi, lập tức nhàn nhạt cắt lời: “Không cần, cũng không phải
vì ngươi.”
Ngô Vũ Thi nháy mắt chân tay cực kỳ ngượng ngập, song vẫn
cố tiếp: “Mặc dù vậy thì tiểu nữ vẫn phải nói lời cảm tạ chân thành tới
bảo chủ, nếu không nhờ có ngài thì ta… ta… đã… đã… sớm bị…”
Nét mặt
An Nguyệt Quân dường như khinh thường, dường như trào phúng, môi đẹp
lãnh liệt nhếch lên, trực tiếp hỏi thẳng: “Bao giờ đi?” Hắn chú mục khoá chặt Tư Đồ Khiêm, đồng tử phảng phất hơi thở buốt giá. Tư Đồ Khiêm! Y
không nên chạm vào người con gái của An Nguyệt Quân hắn!
Mà hai vị
khách đáng thương sau khi được chủ nhà phũ phàng tiếp đón thì đã bị doạ
đến nỗi đờ cả người. Ngô Vũ Thi chỉ biết cười giả lả lấp liếm sự bối
rối, trả lời: “Bây giờ! Bây giờ đi ngay ạ!”
Diệp Khê Thiến gắng sức
véo cánh tay An Nguyệt Quân một cái, đợi đến khi thấy được nét mặt cầu
xin đau khổ của hắn mới buông tay, sau đó bước lên trước kéo tay Ngô Vũ
Thi: “Trước tiên cứ ở lại đây vài ngày đã. Lâu không gặp, tôi thấy có
chút nhớ hai người đấy.”
“Nhưng…” Ngô Vũ Thi chần chờ, len lén liếc
mắt về phía An Nguyệt Quân một cái, vẫn thấy khuôn mặt lạnh lùng không
đổi của hắn thì vội hạ ngay tầm mắt, lí nhí cự tuyệt: “Thôi, không nên
đâu.”
Diệp Khê Thiến lập tức sáng tỏ, nàng ngoắt đầu nở nụ cười tươi rói, mềm mại gọi: “Phu quân ơi…”
“Nương tử! Ở đây! Nương tử, ta ở đây!” Một thân lệ khí của An Nguyệt Quân tức
thì bốc hơi sạch sẽ, hắn cười híp mắt hiện diện trước mặt nàng, mắt tròn mở to hồn nhiên lẫn ngây thơ, vội vàng hỏi: “Nương tử, nàng gọi phu
quân có chuyện gì chăng?”
“Hai người họ thật sự không thể ở lại đây
à?” Diệp Khê Thiến nhíu mày hỏi, tuy đang xin xỏ mà mặt vẫn thản nhiên
như thường, giọng còn hơi cao.
An Nguyệt Quân rụt rụt cổ, nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp trả lời: “Nương… nương tử… chuyện này…”
“Sao?” Tiếng hừ lạnh thách thức, tông điệu rất cao, ẩn ẩn còn có chút tức giận tiềm tàng.
“Nương tử…” An Nguyệt Quân không trả lời thẳng mà chỉ liên tục làm nũng.
Diệp Khê Thiến liếc mắt nhìn hắn, rất có khí thế nói với hai vị khách phía
trước: “Yên tâm đi, tôi nói ở lại được là ở lại được. Nếu hắn dám phản
đối à? Hừ hừ!”
Nặng nề hừ hai tiếng, ý uy hiếp vô cùng rõ ràng khiến
An Nguyệt Quân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tự biết rằng mình đã rơi vào
đường cùng, chỉ đành phải tội nghiệp tiếp tục kêu: “Nương tử…”
“Biểu
ca, có khách đến à? Sao không gọi Tiêu Tiêu cùng ra tiếp đãi?” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên làm ai nấy đều quay đầu ra cửa xem xem ai tới, chỉ
ngoại trừ duy nhất An Nguyệt Quân vẫn cứ chăm chú thâm tình nhìn nương
tử của mình.