Tướng Công Bám Người

Chương 53: Ân nhân cứu mạng?




Người nọ mặt mày trắng trẻo, tóc mai gọn gàng, hàng mi như vẽ, tóc búi kim quan, đôi đồng tử xinh đẹp ngập tràn sóng xuân làm lòng người nhộn nhạo mê say, song lông mày sắc bén toả ra khí phách mãnh liệt. Y một thân trường bào gấm màu tím tăng nét tuấn dật phóng khoáng, tay thon dài cầm chiếc quạt giấy bạch ngọc tô vẻ cao quý, nói tóm lại là từ đầu tới chân đều tràn ngập khí chất vương giả.
“Tiểu tử thối, đừng chõ mõm vào!” Một tên trong đám hét lên, tuy nhiên đáy mắt tên đó lại thoáng tia sợ hãi, vẻ mặt dù hung ác nhưng trông có vẻ giống thùng rỗng kêu to hơn.
Mà bộ dáng Tư Đồ Khiêm nhìn người mới đến thì thấp thoáng có thể trông thấy sự cung kính.
Diệp Khê Thiến không nói một lời, tròng mắt sắc bén nhìn chăm chăm năm tên đầu trâu mặt ngựa, đáy mắt chúng ngập tràn hoang mang và… kính sợ? Vì sao kính sợ? Vì sao chúng lại kính sợ người lạ kia? Có phải do nàng nhìn nhầm không? Hay…
“Bộp!” Quạt giấy gấp lại, giọng nói tràn đầy khí phách một lần nữa vang lên: “Buông nàng ra!”
Lời nói đơn giản từ trong miệng y làm năm tên ác đồ cà lăm: “Tại… tại… tại sao… chứ?”
“Đừng để ta phải nói lần thứ hai!” Giọng nói càng thêm trầm thấp uy nghiêm lẫn với sát khí.
“Được, được, được, tiểu tử, xem như ngươi may mắn.” Một tên trong đám run rẩy nhìn y, đôi mắt phủ ngập sợ hãi, sau đó tên đó hô lên với những tên còn lại: “Chúng ta rút lui!”
Dứt lời, cả đám năm tên nhanh chóng ôm nỗi hoảng sợ mà bỏ trốn.
Bởi tên bắt Ngô Vũ Thi đột nhiên buông nàng ra, mà chân nàng lại đang mềm nhũn, nên cả người ngã nhào xuống đất. Tư Đồ Khiêm vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, ân cần lo lắng: “Thi nhi, muội có sao không?”
“Muội không sao, Khiêm ca ca.” Ngô Vũ Thi lắc đầu, sau khi trưởng thành thì lần đầu tiên được gần người trong mộng thế này nên bàn tay nàng khẩn trương đến đổ mồ hôi.
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Khê Thiến đột nhiên mở miệng nói.
“Thiến Thiến, nàng không định cảm tạ người ta ư? Dù sao đây cũng là ân nhân cứu mạng chúng ta.” Ngô Vũ Thi quan sát nam tử đang tiến đến gần bọn họ, chần chừ đưa ra ý kiến.
“Ha ha ha… May là mọi người còn để ý tới ta.” Nam tử mới đến nhẹ vung tay áo tạo thành một vòng cung đẹp mắt giữa không trung, khoé môi tao nhã mỉm cười, mắt như có như không liếc về phía Tư Đồ Khiêm, đồng tử thấp thoáng tia sáng khó hiểu.
Ánh mắt y kịp thời ngăn cản Tư Đồ Khiêm toan đang muốn mở miệng nói gì đó.
“Tại hạ tên Tử Hạo, còn cô nương là…?” Tử Hạo tới trước mặt Diệp Khê Thiến sang sảng cười một tiếng, tiếng cười của y làm mặt trời giữa ban ngày cũng phải phai mờ.
“Anh không cần biết.” Diệp Khê Thiến lạnh lùng đáp.
Lời này vừa dứt, Tư Đồ Khiêm vốn trầm ổn bỗng trở nên khẩn trương, vội hô: “Thiến Thiến, sao nàng lại ăn nói với ân nhân như vậy?”
“Sao lại không? Nói gì là quyền của tôi.” Diệp Khê Thiến cười một tiếng, nụ cười hàm chứa ý lạnh.
Bấy giờ, Ngô Vũ Thi đành rời Tư Đồ Khiêm đến bên cạnh Diệp Khê Thiến, khuyên: “Thiến Thiến, sông có cội có nguồn, cây có gốc có rễ, huống chi đây là ân nhân cứu mạng chúng ta?”
Diệp Khê Thiến nhìn thẳng Tử Hạo, lạnh lùng cười tiếp, khoé miệng nhoẻn cười thành một độ cong hoàn mỹ, ý lạnh vẫn chưa lui, bảo: “Thi nhi xác định đây là ân nhân cứu mạng ư?”
“Thiến Thiến, cô nói gì vậy? Nếu không phải Hoàng… khụ khụ… Tử huynh xuất hiện kịp thời thì chúng ta sớm đã bị mấy tên ác đồ kia bắt đi. Mà nàng chắc chắn cũng…” Tư Đồ Khiêm ngó Tử Hạo Thiên, thấy y không có nổi giận mới yên lòng.
Diệp Khê Thiến nghe lời Tư Đồ Khiêm nói, giọng thanh thanh lạnh lẽo lại nhạo báng: “Ha ha ha… Ân nhân cứu mạng, phải không nhỉ? Anh có dám đảm bảo đây không phải là màn kịch buồn cười anh dựng nên?”
“Vì sao cô nương lại nói vậy?” Đáy lòng Tử Hạo Thiên dâng lên sự tán thưởng. Không ngờ cô gái này trông có vẻ thuỳ mị nhưng năng lực quan sát lại thâm thuý tới thế! Nhưng bị phát hiện thì sao? Y không quan tâm! Y chẳng thèm khẩn trương hay chột dạ làm gì, vẫn cười cười như không, còn hỏi ngược lại.
“Còn anh vì sao phải làm trò này?” Diệp Khê Thiến không đáp mà cũng hỏi.
“Cô nương tên gì?” Tử Hạo cười cười, chả thèm trả lời nàng.
Diệp Khê Thiến không nói gì thêm, nàng quay đầu hướng hai người phía sau, chốt hạ: “Chúng ta đi thôi!”
Ngô Vũ Thi chần chừ: “Nhưng mà…”
“Thiến Thiến, không bằng mời Tử huynh cùng đi với chúng ta đi?” Tư Đồ Khiêm liếc Tử Hạo đang chăm chú thâm sâu đánh giá Diệp Khê Thiến.
“Anh ta muốn đi chỗ nào kệ anh ta, chúng ta đi đường mình là được.” Diệp Khê Thiến liếc xéo Tử Hạo, trông y cười như không cười với mình, nàng ngoắt mặt, tỏ vẻ chán ghét y.
Xong, nàng liền lôi kéo Ngô Vũ Thi rời đi. Tư Đồ Khiêm bất đắc dĩ phải theo nàng, lúc y bước ngang qua người Tử Hạo thì nghe được: “Tối này, giờ Hợi tới gặp ta.”
*giờ Hợi: từ 9 giờ tới 11 giờ đêm
Đợi Tư Đồ Khiêm gật đầu một cái, Tử Hạo mới nở nụ cười, xoay lưng rời đi.

Diệp Khê Thiến kéo Ngô Vũ Thi đi về phía trước. Nàng quay lại nhìn Tư Đồ Khiêm ở phía sau, rồi chuyển sang cười hỏi Thi nhi: “Thi nhi, Tư Đồ Khiêm biết võ công không?”
“Khiêm ca ca á? Ta chẳng để ý.” Ngô Vũ Thi suy nghĩ một lát đáp, nhưng sau đó thêm: “Khi còn bé ta có thấy huynh ấy tập võ, mấy năm không gặp chắc cũng có tiến bộ.”
“Ừ.” Diệp Khê Thiến nhàn nhạt chấp nhận đáp án này, đáy mắt hơi tối, lại hỏi: “Hiện tại anh ta làm gì?”
“Không biết, cái này phải hỏi cha mẹ ta, ta lâu lắm không có gặp huynh ấy mà.” Ngô Vũ Thi thành thật.
Phải không? Hình như y quen biết Tử Hạo, nếu không thì sao cứ nói đỡ cho y như vậy? Tư Đồ Khiêm trăm nghìn bao biện cho Tử Hạo là vì cái gì? Chẳng lẽ họ là bạn bè? Dĩ nhiên không phải! Trông bộ dáng không tầm thường của Tử Hạo Thiên, chắc là con em nhà giàu có.
Định hỏi thêm thì Ngô Vũ Thi thình lình chỉ hướng bên cạnh, hưng phấn bước lên trước kêu: “Thiến Thiến, đằng kia là thư trai, chúng ta vào chứ?”
Bị Tử Hạo quấy rầy làm Diệp Khê Thiến suýt chút quên lần dạo chợ này định mua gì, nhờ có Ngô Vũ Thi nhắc nàng mới nhớ ra, lập tức gật đầu nói: “Ừ, chúng ta vào đi.”
Bên trong thư trai, mùi giấy vở lẫn bụi mù ập thẳng vào mặt. Yên ắng, cổ kính, tiệm này mặc dù không lớn nhưng bài trí rất đặc sắc, sắp xếp gọn gàng, vì vậy sách được bày bán cũng nhiều.
“Thi nhi, tôi phải mua sách gì bây giờ? Tôi không hiểu mấy thứ này.” Diệp Khê Thiến than thở.
“Để ta chọn cho.” Ngô Vũ Thi nhỏ giọng đáp, ngay sau đó tay lật lật vài trang sách để chọn lựa.
Diệp Khê Thiến nhìn nhiều sách như vậy cũng hoa cả mắt, một chữ lại không hiểu, vậy nên yên vị ở cái ghế bên cạnh, lặng im nhìn dòng người tấp nập ngoài đường và Tư Đồ Khiêm đứng chờ ở cửa tiệm.
Hồi lâu, Ngô Vũ Thi ôm vài cuốn sách tới trước mặt Diệp Khê Thiến, áy náy cười mấy tiếng, đưa ra mấy cuốn mình chọn ra, thú nhận: “Thiến Thiến, đây nè… Ta cũng chẳng hiểu hết đâu, chỉ chọn bừa vài quyển.”
Diệp Khê Thiến tiện tay lật xem qua, toàn na ná như Nữ giới, Lễ ký, Tam Tự kinh vân vân và mây mây. Lật qua lật lại, nàng gật đầu bảo: “Cảm ơn nhé, Thi nhi.”
Ra ngoài cửa, Tư Đồ Khiêm cười cười hỏi: “Có muốn ra đằng kia dạo chút không?”
“Anh biết đường?” Diệp Khê Thiến thuận miệng.
“Ừ, trước đây từng đi qua.” Tư Đồ Khiêm cười cười, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ và dịu dàng như trước.
Diệp Khê Thiến mỉm cười, ý tứ dò xét hỏi: “Anh biết anh ta à?”
Lông mày Tư Đồ Khiêm hơi giật giật, tuy nhiên nụ cười trên môi vẫn phơi phới gió xuân, trăm hoa đua nở, ấm áp lòng người, y hỏi lại: “Ai cơ?”
“Tử Hạo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.