Diệp Khê Thiến liều
mạng đi về phía trước. Hắn không có đẩy ra… Thích nàng ta sao? Cũng
đúng, chỉ cần là đàn ông thì đều thích phụ nữ đẹp mà. Nhớ hắn làm nũng
với nàng, gọi nàng nương tử, sau này sẽ như thế với người phụ nữ khác
sao? Vì đâu tâm lại co rút đau đơn thế này? Chắc là do thói quen thôi.
Phải, là do thói quen, nàng không thể nào cùng người thời đại này có
quan hệ gì được.
Chẳng qua là thói quen thôi mà, sao chính nàng không thể khống chế nước mắt rơi xuống càng mau. Nàng không biết mình đang đi đâu, chỉ không ngừng đi tới, đi tới.
“Bốp!” Diệp Khê Thiến ngẩng đầu nhìn, là An Nguyệt Quân. Phản ứng trước nhất của nàng chính là trực
tiếp quay ngoắt đi. Đột nhiên, An Nguyệt Quân ôm nàng thật chặt từ phía
sau.
“Nương tử…” An Nguyệt Quân ở bên tai nàng khe khẽ kêu một tiếng, đắc ý làm nũng, cánh môi nhẹ nhàng dán ở lỗ tai nàng hồi lâu.
Sau đó hắn đi đến trước mặt nàng, tinh tế lau đi nước mắt của nàng, ánh mắt dịu dàng làm lòng người tan chảy, mang theo thương yêu, động tác mềm
nhẹ, hỏi: “Nương tử, sao lại khóc?” Ngữ điệu mang theo khẩn trương.
“Không có gì.” Diệp Khê Thiến quay đầu, không muốn thấy hắn. Hắn dịu dàng như nước có thể khiến nàng say mê.
“Nương tử, nương tử, có phải vì nữ nhân kia hay không?” An Nguyệt Quân tiếp
tục gặng hỏi. Từ đầu đến cuối hắn chẳng nhớ Liễu Hồng kia trông như thế
nào. Từ đầu đến cuối, hắn cũng chẳng nhớ rõ tên nàng ta. Bởi, trong mắt
hắn, chỉ có một mình nương tử của hắn thôi.
“Không phải! Chỉ là hạt
cát bay vào mắt tôi thôi!” Diệp Khê Thiến nói như chém đinh chặt sắt,
nhưng đáy mắt lại hiện lên tia chột dạ. Lấy cớ thế này, được lắm!
“Nương tử đừng khóc, ta giúp nàng thổi nha.” An Nguyệt Quân ánh mắt đau lòng.
Hắn cúi đầu xuống mắt nai của nàng mà in một nụ hôn, rồi nhẹ nhàng thổi
thổi, hơi thở ấm áp làm tim Diệp Khê Thiến cũng ấm, cũng làm đầu óc nàng choáng váng say mê.
Hồi lâu sau, hắn vẫn chưa buông ra, Diệp Khê Thiến chỉ có thể mở miệng: “Anh thả tôi ra được chưa?”
“Nương tử…” An Nguyệt Quân mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng, thấy đáy mắt nàng
bi thương đã mất đi, tâm mới buông lỏng, tiếp tục làm nũng: “Nương tử,
ta vẫn muốn ôm nàng nha.”
“Bốp!” Một đấm vừa vặn không hạ thủ lưu
tình, Diệp Khê Thiến tức giận nói: “Với tên lang sói như anh đúng là một khắc cũng không thể lơ là.”
“Nương tử, nàng sao lại đánh ta chứ?” An Nguyệt Quân xoa xoa nơi bị đánh, đáng thương nhìn nàng, miệng trề
xuống, cố gắng hừ mũi một tiếng, giận dỗi: “Nương tử, ta giận rồi, không thèm để ý tới nàng nữa đâu.”
Diệp Khê Thiến híp mắt hỏi: “Thật á?”
An Nguyệt Quân bĩu môi, đầu quay ngoắt đi, nhưng mắt vẫn len lén liếc
nàng, thấy nàng vẫn nhìn sang bên mình bèn vội vàng lảng đi, làm bộ
không thèm để ý.
Diệp Khê Thiến tỉnh bơ: “Phu quân, thật không để ý nương tử à? Nương tử đi thật nè.” Nói xong đúng bỏ đi thật.
Cái này… An Nguyệt Quân nóng nảy vội vàng hoả tốc đuổi theo nàng, hung hăng ôm lấy nàng: “Nương tử, nương tử, ta để ý, ta để ý mà. Nàng đừng đi.”
Diệp Khê Thiến vờ buồn rầu: “Phu quân chẳng phải giận nương tử sao?” Tuy nhiên đáy mắt lại mỉm cười.
An Nguyệt Quân mở to mắt trắng đen rõ ràng, vô tội nhìn nàng, hùng hùng hổ hổ: “Nương tử, ai dám nói vậy? Ta đi đánh kẻ đó.”
“Có thật không?” Diệp Khê Thiến vờ vịt bi thương. “Mới vừa nãy ta nghe rõ rành rành…”
“Nương tử, nàng nghe nhầm, thật sự nghe nhầm.” An Nguyệt Quân đầu lắc như cái
trống bỏi, tay giơ cao lên thề: “Nương tử, ta không nói, ta bảo đảm.”
Diệp Khê Thiến nhìn hắn khả ái như vậy, đáng yêu như vậy, tay không tự chủ
được mà vươn lên véo má hắn. An Nguyệt Quân ngoan ngoãn đứng im, không
dám có bất kỳ phản kháng nào. Lát sau, đôi gò má trắng nõn đã xuất hiện
hai vệt ửng đỏ. Hắn đáng thương hỏi Diệp Khê Thiến: “Nương tử, véo xong
chưa? Đau quá à…”
Diệp Khê Thiến sắc lẹm liếc hắn một cái, hắn lập
tức đứng nghiêm, lớn tiếng hô: “Nương tử, ta một chút cũng không đau.
Nàng cứ tiếp tục.”
Nàng nhịn không nổi nữa bật cười, thanh âm sung
sướng, thanh thuý, dưới ánh mặt trời có một loại cảm giác mộng ảo, An
Nguyệt Quân đã sớm bị hút hồn, ngây người nói: “Nương tử thật xinh đẹp.
Nàng là của ta nha.”
Diệp Khê Thiến đảo đảo cặp mắt cũng chẳng đáp
trả với lời hắn. An Nguyệt nhìn nàng không phản đối, vui sướng nói:
“Nương tử, nàng không có từ chối đó nha. Nàng là của ta rồi, không được
thay đổi.” Mắt bén nhọn liếc về phía cuối hành lang.
Ở cuối hành
lang, gương mặt Liễu Hồng vô cùng khó coi. Nữ nhân kia, dung nhan bình
thường, vóc người cứng ngắc, dựa vào cái gì lại có được toàn bộ sự chú ý của bảo chủ? Sát khí chiếm hữu đáy mắt, Liễu Hồng lòng đầy ghen ghét,
vẻ xinh đẹp tuyệt diễm đã bị thay thế bằng bản mặt xấu xí cực kỳ.
“Hồng nhi, có phải con rất muốn hắn không?” Liễu Văn chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Liễu Hồng, bắt gặp nàng ta sát khí đầy mặt. Lão cười
cười, xem một màn phía trước, thăm dò.
“Cha…” Liễu Hồng giậm chân, vẻ mặt xấu hổ kêu.
“Thẹn thùng cái gì? Nữ nhi luôn phải lập gia đình.” Liễu Văn ha hả cười, mặt
theo sau chút âm trầm. “Chỉ là nữ nhân kia quả thực nhìn có chút chướng
mắt.”
Liễu Hồng ngẩn người, trầm tư hồi lâu: “Cha, ý là cha là…”
Liễu Văn nhàn nhạt cười một tiếng, vỗ vỗ vai nữ nhi, nói: “Cha tin tưởng con sẽ hiểu, bất quá cứ chuyện lần này thành công trước rồi hãy nói.” Dứt
lời liền rời đi.
Liễu Hồng một mình ở lại, rơi vào trầm tư cực kỳ lâu.
Bên này, An Nguyệt Quân lộ ra một nụ cười lạnh lùng…