Tướng Công Bám Người

Chương 77: Nương tử, chúng ta về nhà!




Đôi mắt trợn trừng dần nhuốm sự sợ hãi, Tử Hạo thảng thốt kêu: “Ngươi…”
Cả người An Nguyệt Quân lúc này đẫm máu, đồng tử màu tím dưới ánh mặt trời loé sáng kinh hồn khiến người thấy rợn tóc gáy, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên trong đó là nỗi bi ai thâm trầm và sự tuyệt vọng tột cùng. Mái tóc đen của hắn tứ tán cuồng loạn như điệu múa của ác ma, khoé môi chứa sát khí dày đặc tàn khốc, máu giọt giọt nhiễu xuống từ những đầu ngón tay trắng bệch, nhỏ mặt đất những đoá hoa đỏ tươi, những bông hồng bi thương mà đẹp đẽ.
An Nguyệt Quân chẳng nói chẳng rằng trực tiếp hướng Tử Hạo xông tới, chiêu chiêu chí mạng, nhiều chiêu cực kỳ ác độc tàn nhẫn, nhiều chiêu lại ưu nhã tuyệt đẹp, phiêu linh tựa tiên thần. Kiếm khí mạnh mẽ làm đồ đạc xung quanh vỡ vụn, thậm chí cả long án cũng bị phá tan thành từng mảnh.
*long án: bàn vua
Tử Hạo cố tiếp được hai chiêu thì đã thở hồng hộc, liên tục phải lùi về phía sau, tâm không khỏi dâng trào sợ hãi. Y cứ nghĩ thân thủ mình cũng không tệ, ai ngờ cùng An Nguyệt Quân so chiêu mới rõ bản thân có bao nhiêu yếu kém. Hơn nữa y cảm thấy mình sắp nguy rồi, không chỉ bởi thực lực giữa hai người, mà còn do An Nguyệt Quân chiêu thức âm tàn ác liệt, dường như đã chẳng còn luyến tiếc bất cứ thứ gì trên đời này nữa. Hắn không thiết sống nữa ư?
Phút chốc cửa bật mở, rất nhiều cận vệ lao vào đã phải sợ ngây người. Không biết ai hoàn hồn đầu tiên, la lên: “Bắt thích khách! Mau bắt thích khách!”
Sau đó tiếng lao xao ồn ào càng to hơn, đám đông rối rít, số người càng ngày càng nhiều nhưng tuyệt chẳng ai dám tiến lên hỗ trợ. Đám cận vệ chỉ biết nắm chặt binh khí trong tay, nhìn thích khách ra từng chiêu một mà không ngừng nuốt khan.
Trong tay không hề có kiếm nhưng đồ đạc đều bị chém đứt, thân thủ hoa rơi nước chảy, loại võ công này rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới gì? Thậm chí tay hắn dường như đã hoá kiếm!
“Ta muốn ngươi sống không bằng chết!” Lời nói lạnh như băng truyền đến làm tim Tử Hạo bỗng chốc cứng lại. Ánh mắt kia đó… hệt như Tu La địa ngục, kinh khủng cực điểm.
Dứt lời, An Nguyệt Quân đã ở trước mặt Tử Hạo, vung tay. Tiếng hét thảm thiết vang vọng.
Trên cánh tay Tử Hạo, một miếng thịt tươi bị khoét xuống, máu chảy dầm dề. Y đau đớn ôm tay ngã lui về sau. An Nguyệt Quân từng bước từng bước sấn tới, những bước chân nặng nề như của Tử Thần. Khoé môi hắn khẽ nhếch thành nụ cười lạnh lẽo chứa đầy sự tàn nhẫn của ác quỷ. Đồng tử tím trong suốt nhộn nhạo hàn khí, hắn thâm trầm hỏi: “Biết lăng trì không?”
Sắc mặt Tử Hạo trắng bệch. Y là hoàng đế, dĩ nhiên biết lăng trì là cái gì! Bắt đầu từ chân, tổng cộng chém 1000 đao, cũng có nghĩa là cắt đi 1000 miếng thịt, phạm nhân mới được nhận cái chết. Đây chính là hình phạt tàn bạo nhất các triều đại. Tử Hạo kinh sợ, thân thể không ngừng run rẩy.
“A!” Lại thêm một tiếng thét rợn tóc gáy, cùng một miếng thịt khác của Tử Hạo bị cắt. Đã có thể thấy được cánh tay y lộ xương trắng bên trong, máu thịt lẫn lộn, vô cùng kinh khủng! Máu tươi không ngừng tuôn nhuộm đỏ cả thư phòng. Không khí bao trùm mùi vị tử vong và hơi thở lạnh như băng của ác ma, điên cuồng khiến những ai thấy đều sợ đến co quắp. Tử Hạo liên tục toát mồ hôi lạnh, giờ phút này sớm đã không còn tư thái kiêu ngạo và tôn nghiêm của một bậc đế vương. Thân thể y chỉ có thể cảm nhận được một cảm giác duy nhất: đau! Đau đến tắt thở! Trừ đau ra, y chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì nữa!
Binh sĩ, cận vệ một bên muốn tiến lên song bước chân nhấc không lên, hình như bị cái gì đó vô hình cản trở.
An Nguyệt Quân giơ tay lại muốn hạ thủ, Tử Hạo lập tức sợ hãi hô: “Ngừng!”
Nhưng mà An Nguyệt Quân lúc này đã lâm vào điên cuồng làm sao còn có thể nghe được. Tay hắn cứ thế hạ xuống, thế là một miếng thịt khác của Tử Hạo lại bị khoét, rơi trên mặt.
Nương tử, trước khi chết có phải rất đau không? Nương tử, chờ phu quân báo thù xong rồi sẽ thổi cho nàng, thổi một chút liền hết đau. An Nguyệt Quân mê man khóc.
Tử nhãn thẫn thờ, thị huyết càng ngày càng đậm.
“Nương… nương tử của… của ngươi… chưa… chưa chết… chết…” Cơn đau dồn dập đánh tới, Tử Hạo rốt cuộc không chịu nổi nữa đành nói thật.
Động tác tay của An Nguyệt Quân hoàn toàn trì hoãn, đôi đồng tử tím thẫm bỗng trợn to. Điên cuồng từ từ rút đi, màu tím trong mắt cũng phai nhạt, cuối cùng lặng lẽ biến mất. Hắn lẩm bẩm: “Chưa… chết?” Một tay hắn bóp chặt cổ họng Tử Hạo: “Chưa… chết?”
“Chưa… chết…”
“Đúng không? Thật không? Nương tử chưa chết? Nàng chưa chết? Nương tử còn sống? Nương tử chưa chết?” An Nguyệt Quân vẫn cứ liên tục hỏi lại.
“Thật… thật chưa… chưa chết…” Tử Hạo đứt quãng xác nhận.
Đây chính là sai lầm của y! Sai lầm chí mạng! Y đã đánh giá thấp An Nguyệt Quân!
“Nàng đâu?” An Nguyệt Quân như thể hồi sinh, con ngươi có thần thái, có sinh khí, có mục đích, thần khí tử vong và tuyệt vọng quanh thân cũng chậm rãi tan biến. Thân thể hắn kịch liệt run rẩy. Nương tử chưa chết! Thật sự chưa chết! Nàng chưa chết! Hắn vẫn có thể vào đến nàng, vẫn có thể nhìn thấy nàng…
Nghĩ rồi lại nghĩ, con ngươi sáng rỡ của hắn ươn ướt. Lệ từng giọt từng giọt tuôn trào, nhưng lần này là những giọt lệ hạnh phúc. Nương tử còn sống!
“Nàng ở…” Một Tử Hạo từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, muốn gì được đó, chưa từng trải qua thống khổ làm sao chịu nổi cơn đau dữ dội thế này. Vì vậy, nói chưa hết câu, y đã hôn mê bất tỉnh.
*cẩm y ngọc thực: mặc đồ quý, ăn đồ ngon, nghĩa giống như ăn sung mặc sướng
An Nguyệt Quân cười lạnh. Hôn mê ư? Vung tay, hắn đâm thẳng vào ngực Tử Hạo. Bấy giờ, Tử Hạo liền tỉnh, đau đến tỉnh. Y có cảm giác ngực mình bị khoét thành cái động lớn. Máu chảy như suối làm y choáng váng, tai ù ù nghe được câu hỏi: “Có cần chặt cả cánh tay hay không? Nói, nàng ở đâu?”
“Lãnh cung… Lãnh cung phía bắc…” Tử Hạo run rẩy trả lời, sớm đã không còn lòng hơn thua gì nữa.
Lời chưa dứt, An Nguyệt Quân đã không thấy bóng dáng.
Thế đấy! Phí hết tâm tư nhưng hoàn toàn chẳng được gì, hơn nữa còn rơi phải thảm cảnh! Máu tuôn xối xả, sắc mặt Tử Hạo càng lúc càng tái nhợt. Cuối cùng không chống đỡ nổi, y hôn mê bất tỉnh lần nữa.
“Mau truyền ngự y! Mau truyền ngự y! Bệ hạ ngất xỉu! Mau truyền ngự y…”
Lãnh cung.
Diệp Khê Thiến không ngừng loay hoay trong phòng. Nàng nên làm cái gì bây giờ? Tên Tử Hạo khốn kiếp, dám nhốt nàng vào trong này! Nàng không tin mình không tìm ra được đường thoát! Nhưng bằng cách nào đây? Đào hang? Nàng lập tức lắc đầu. Thôi đi, đào bao nhiêu năm cơ chứ?
Đang tập trung suy nghĩ, bỗng dưng bên ngoài có tiếng hét: “Ngươi là ai?”
Đáy lòng Diệp Khê Thiến run lên. Là ai tới? Biết đâu nàng có thể thừa tình cảnh hỗn loạn chạy trốn… Nhưng chốc lát thanh âm bên ngoài đã im bặt. Chuyện gì xảy ra?
Mở cửa, Diệp Khê Thiến bị siết chặt vào trong một lồng ngực. Thật chặt, chặt khiến nàng thấy đau, chặt khiến nàng hít thở không thông. Nhận ra hơi thở quen thuộc, nàng ngẩng đầu lên, ngay lập tức bị một đôi môi mạnh mẽ chiếm lấy, cuồng bạo gặm cắn, điên loạn mút mát, dường như muốn đem nàng nuốt vào trong bụng.
Lâu thật lâu sau, những nụ hôn dần dần hoá thành yêu thương, dịu dàng làm nàng muốn khóc. Tên ngốc này cuối cùng cũng đến.
Lại thật lâu, thật lâu sau đó, lâu tưởng chừng Diệp Khê Thiến sắp tắt thở, An Nguyệt Quân mới rời khỏi môi nàng, trán cụng vào trán nàng, thì thào gọi: “Nương tử, bảo bối, nương tử, nương tử, bảo bối…” Mỗi một lần cất giọng, hắn đều thở dài, giống như lời thì thầm của gió, hàm chứa tình yêu vô hạn.
Diệp Khê Thiến muốn nói gì đó, nhưng phát hiện mặt mình ươn ướt. Nàng ngẩng đầu thì liền ngây ngẩn cả người. Mắt An Nguyệt Quân ửng đỏ, lệ rơi mau, nóng hổi, vô thanh vô tức, làm lòng nàng đau. Hắn tựa đứa bé vô cùng hồn nhiên ngây thơ, yếu đuối cần được nàng che chở. Giọng nói nghẹn ngào của hắn vang lên: “Nương tử, nương tử, nàng là của ta, nương tử…”
Diệp Khê Thiến vội nắm chặt tay hắn, tay kia xoa lưng hắn, lo lắng hỏi: “Anh bị thương ở chỗ nào? Đồ đần, đuổi theo làm gì chứ? Em sẽ tự chạy mà! Anh ngốc quá! Cả người đầy máu này!”
Diệp Khê Thiến càng mắng càng hung, An Nguyệt Quân lại cười đến ngờ nghệch, cười đến vui vẻ, cười đến lòng người rúng động, cười đến tiên thần cũng phải thất sắc. Hắn khẽ nói: “Nương tử, nàng thật tốt.” Lông mi hắn lấp lánh nước mắt, run rẩy như cánh bướm mong manh.
“Đừng cười nữa! Mau nói cho em, anh bị thương ở đâu?” Lòng Diệp Khê Thiến nóng rực, hốc mắt rưng rưng nhưng vẫn giả vờ hung dữ.
“Nương tử, phu quân không bị thương ở đâu hết. Có nương tử thì không bị thương ở đâu hết.” An Nguyệt Quân ngọt ngào nói, mắt híp thành một đường ngang, môi mỉm cười hạnh phúc.
“Ngốc này!” Diệp Khê Thiến cẩn thận xem xét hắn, không thấy bất kỳ vết thương nào trên người hắn mới yên lòng. Nàng nhìn hắn gầy rạc đi trông thấy, lòng chua xót: “Tên đần kia, mới có mấy ngày sao lại gầy như thế này hả?”
“Không có nương tử ở bên, ta không ăn được.” An Nguyệt Quân tuỳ tiện đáp, mắt, lông mày, môi luôn hớn hở cười!
“Ngốc à!” Diệp Khê Thiến cười, nhưng đáy mắt ngập tràn đau đớn. Hoá ra gò má mập mạp trắng nõn giờ đã trắng bệch. Hoá ra đôi môi đỏ luôn làm nũng giờ đã tái nhợt. Hoá ra hắn giờ gầy hẳn đi một nửa, mà mới có mấy ngày… Đột nhiên, Diệp Khê Thiến nhíu mày, khó chịu hỏi: “Anh uống rượu à?”
“Chỉ như vậy ta mới có thể gặp lại nàng.” An Nguyệt Quân nhìn nàng chăm chú. Như sợ lời nói không thể làm lòng nàng say, nét mặt hắn càng bộc lộ tình cảm mãnh liệt.
Ôm chặt hắn, Diệp Khê Thiến hít sâu một hơi. Toàn mùi rượu. Y phục hắn cũng nhăn nhúm, tóc tai bù xù. Nhất định hắn đã điên lên tìm nàng.
“Nương tử, ta không phải vì tìm nàng mà đến đây đâu.” An Nguyệt Quân siết chặt lấy nàng không buông, ngược lại gấp gáp khảm nàng sâu vào cơ thể mình, giãi bày: “Ta đến báo thù, đến tìm cái chết.”
“Anh…” Diệp Khê Thiến không biết phải nói gì, chỉ ôm hắn thêm chặt.
“Nương tử, ta nghĩ nàng đã chết.” An Nguyệt Quân yếu ớt tiếp. Nghĩ lại tình cảnh lúc ấy, thân thể hắn run bần bật, ánh mắt trống rỗng, tim như bị hàng nghìn hàng vạn đao đâm vào, máu chảy đầm đìa, đau đến không chịu được. Hắn mở to đôi mắt bồ câu, khẩn thiết cầu xin: “Nương tử, nàng đừng rời ta đi nữa được không? Được không?” Nếu như thêm lần nữa, hắn chắc chắn sẽ điên mất! Đến lúc đó, có lẽ hắn sẽ giết hết tất cả mọi người trong thiên hạ để họ chôn cùng nàng!
“Được, được, không đi, không đi đâu hết. Sau này em sẽ lấy dây trói anh bên người, một khắc cũng không rời.” Diệp Khê Thiến nhìn hắn, hứa hẹn chắc nịch. Tim nàng bị quất đau rát. Là nàng hại hắn thành đau khổ, bàng hoàng, yếu ớt, tái nhợt…
An Nguyệt Quân lúc này mới nín khóc, mỉm cười, mắt lấp lánh như pha lê, dịu dàng nói: “Nương tử, sau này không được làm ta sợ.”
“Ừ.”
“Nương tử, sau này mỗi ngày chúng ta đều ở cạnh nhau.”
“Ừ.”
“Nương tử, chúng ta lập tức về nhà.”
“Ừ.”
“Nương tử, về nhà thành thân.”
“Ừ.”
Về nhà!
Ngay sau đó, Lãnh cung chẳng còn một ai.
Ngược lại, Hoàng cung thì loạn cào cào. Tử Hạo lâm vào hôn mê, thương thế nghiêm trọng. Vô số ngự y vây quanh y, ồn ào bàn bạc sách lược, không ai để ý tới Lãnh cung hoang vắng.
Ở Nguyệt gia bảo, không khí bi thương tang tóc bao trùm. Phu nhân chết, phu nhân đáng yêu đã chết! Mọi người không đành để một người con gái khả ái như vậy chết thảm, khóc rống lên. Lúc đầu phu nhân mất tích, bảo chủ tinh thần sa sút cực độ, giờ phu nhân chết, bảo chủ làm sao…
Dương Hoà ở trong đại sảnh không ngừng bước tới bước lui. Sao bảo chủ vẫn chưa trở lại? Có phải đã gặp nguy hiểm gì hay không? Phải chăng… bảo chủ cũng không muốn sống mà về nữa?
Nghĩ đến đây, mặt Dương Hoà tái nhợt. Không phải bảo chủ muốn chết thật chứ?! Lão thật là vô dụng! Sớm không cản mà cứ để bảo chủ đi như thế!
Nhưng mà… cản nổi không?
Đang tự giày vò mình, chợt một trận gió ào tới, Dương Hoà ngẩng lên. Lão ngơ ngẩn cả người, cứ nghĩ mắt mình nở hoa. Sau một hồi dụi dụi mắt, lão mới định thần, xác định mình không nhìn nhầm mới kinh hỉ hô lên, toàn thân phấn chấn khóc thành tiếng. Lão nở nụ cười như một đứa trẻ con, ríu rít: “Bảo chủ trở về! Phu nhân trở về! Bảo chủ và phu nhân về rồi!”
An Nguyệt Quân ôm chặt Diệp Khê Thiến đứng ở sảnh đường, không đáp một lời mà nhìn chằm chằm nàng, mắt nồng đậm dịu dàng.
Mà lời của Dương Hoà như là một cơn chấn động đối với Nguyệt gia bảo, như thể ném tảng đá lớn vào trong hồ nước tĩnh lặng. Mọi người hoan hô ầm ĩ.
“Bảo chủ, phu nhân, hai người cuối cùng cũng đã về!” Dương Hoà vui vẻ, mắt rưng rưng, giờ phút này đã không còn dáng vẻ của một tổng quản nghiêm khắc.
Diệp Khê Thiến tới trước mặt Dương Hoà, gục đầu: “Thật xin lỗi, làm Dương bá bá lo lắng.”
“Không, không, phải để lão nói xin lỗi chứ! Nếu không phải lão sơ ý cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!” Dương Hoà cuống quít lắc đầu quầy quậy.
Đến lượt Đông nhi chạy ào tới ôm cổ Diệp Khê Thiến: “Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc cũng trở về! Đông nhi cứ nghĩ… nghĩ…” Nói chưa hết Đông nhi đã khóc thét lên.
Diệp Khê Thiến cười cười vỗ đầu Đông nhi, dịu dàng bảo: “Không sao, chị không sao.”
Đại sảnh ồn ào mà ấm cúng.
“Các ngươi ôm đủ chưa?” Giọng nói lạnh nhạt vang lên khiến không khí tốt đẹp bỗng nhiên trầm xuống vài phần. Mọi người chưa kịp chớp mắt thì phu nhân đã bị bảo chủ ôm cuốn vào trong ngực.
Dương Hoà bất đắc dĩ lắc đầu, thầm than: “Bảo chủ!”
“Sao vậy?” Diệp Khê Thiến nhìn khuôn mặt đen kịt của An Nguyệt Quân, quan tâm hỏi.
“Nương tử, ta chưa ôm nàng đủ.” An Nguyệt Quân lên án, nước mắt lấp loáng nơi khoé mi, tội nghiệp nhìn nàng chằm chằm: “Nương tử, ta…”
Đột nhiên tay An Nguyệt Quân buông thõng, hắn bất tỉnh.
“Quân! Anh làm sao vậy?! Quân! Quân…” Diệp Khê Thiến rối rít gọi, lay hắn tỉnh, tuy nhiên mắt hắn vẫn nhắm chặt.
“Nhanh gọi đại phu!” Dương Hoà cố giữ bình tĩnh, một bên phân phó Đông nhi, nhưng trong lòng rất lo. Bảo chủ bị làm sao vậy?
Thấm Tuyết các.
Đại phu cẩn thận kiểm tra hết một lượt, thở dài, sau đó xoay người nói với Diệp Khê Thiến rấm rứt khóc bên giường: “Phu nhân, bảo chủ mấy đêm chưa chợp mắt, nước không uống một giọt, hơn nữa lại say rượu, mất máu quá nhiều làm tổn thương nội lực, động chân khí, tâm lực quá mệt mỏi nên hôn mê bất tỉnh.”
“Làm sao bây giờ?” Diệp Khê Thiến hỏi nhỏ, khẽ lau nước mắt.
“Điều trị trong nửa tháng. Mấy ngày tới không nên xuống giường, để bảo chủ nằm nghỉ ngơi thật nhiều, ngài quá mệt mỏi.” Đại phu nhìn người trên giường, vừa lắc đầu vừa dặn dò.
“Tôi hiểu rồi.” Diệp Khê Thiến gật đầu.
Đại phu nói thêm vài điều cần lưu ý, kê đơn thuốc rồi mới đi.
“Dương Hoà, người Quân làm sao lại đầy máu vậy?” Diệp Khê Thiến nhìn người hắn không có vết thương nào nhưng y phục đỏ thẫm, khó hiểu hỏi.
“Phu nhân…” Dương Hoà chảy nước mắt. “Ban đầu, nghe tin phu nhân bị chém đầu, bảo chủ phi tới, phát hiện đã muộn. Bảo chủ cứ nghĩ phu nhân chết, nhất thời thương tâm quá độ, phun máu.”
“Ngốc, ngốc, tên ngốc!” Ngốc làm nàng đau lòng, ngốc làm nàng cảm động, ngốc làm nàng yêu. Ngốc quá!
Diệp Khê Thiến ngồi bên mép giường, âm thầm quyết định, bàn tay vuốt ve An Nguyệt Quân đang hôn mê.
Rất lâu sau.
Diệp Khê Thiến quay đầu nhìn về phía Dương Hoà, khom lưng hành lễ: “Dương bá bá, phiền bá giúp con một chuyện.”
“Phu nhân, người làm cái gì vậy?! Như vậy không đúng đâu! Phu nhân có chuyện gì cứ việc phân phó cho thuộc hạ là được!” Dương Hoà vội vã nâng nàng dậy.
“Kính xin Dương bá bá mệt nhọc mấy ngày, con muốn mau chóng thành thân với Quân. Dương bá bá không… cười con chứ?” Diệp Khê Thiến bối rối, hai má hồng hồng.
“Làm sao lại cười? Thuộc hạ mừng còn chưa kịp nữa là! Thuộc hạ chuẩn bị nhanh chóng liền đây. Nếu xong trước lúc bảo chủ khỏi bệnh thì tốt quá.” Dương Hoà cười híp mắt. Bảo chủ và phu nhân đã quá khổ rồi. Cuối cùng hai người họ cũng ở bên nhau.
“Dương bá bá, hy vọng bá có thể giữ bí mật. Con muốn dành bất ngờ này cho Quân.” Diệp Khê Thiến khúc khích cười.
“Vâng.” Dương Hoà gật đầu. Phu nhân thay đổi rồi. Trước kia nàng hơi hiếu động nghịch ngợm, hiện tại đã trầm tĩnh và trưởng thành hơn, cũng đẹp lên nhiều, dù vết sẹo trên mặt vẫn rất rõ.
“Cảm ơn Dương bá bá.” Diệp Khê Thiến chân thành cảm ơn.
“Đây là việc thuộc hạ nên làm, thuộc liền đi chuẩn bị.” Dương Hoà gật đầu, vui vẻ lui ra.
Diệp Khê Thiến tới bên giường An Nguyệt Quân, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi tái nhợt của hắn, dịu dàng thì thầm: “Quân, nhanh khoẻ lại nhé, em muốn làm cô dâu của anh.”
Mấy ngày trôi qua, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Diệp Khê Thiến, An Nguyệt Quân rốt cuộc cũng tỉnh lại. Con ngươi đen tinh khiết lúng liếng chuyển động, tay giật giật, đánh thức người đang nằm ngủ bên cạnh. Diệp Khê Thiến vui mừng hô: “Quân, anh tỉnh lại rồi! Em thật lo cho anh!”
Vừa nói, nước mắt nàng vừa rơi xuống. Một bàn tay nâng lên xoa xoa gương mặt nàng, dịu dàng lau nước mắt nàng, thì thầm: “Ngốc à…”
Chợt An Nguyệt Quân ho khan. Diệp Khê Thiến vội vỗ vỗ lưng hắn, lúc sau hắn mới khá lên. An Nguyệt Quân mở to đôi mắt ngập nước, kêu: “Nương tử, ta đói bụng.”
Diệp Khê Thiến bê chén cháo nóng hổi trên bàn qua. Nàng đã sớm nấu, hâm nóng rất nhiều lần. Ngồi bên giường múc từng muỗng một thổi thổi, sau đó đưa tới cạnh môi hắn, nàng dặn: “Cẩn thận phỏng đó.”
Mắt An Nguyệt Quân lấp lánh nhìn Diệp Khê Thiến, miệng ngoan ngoãn mở ra ăn một miếng, sau đó cười tươi rói khen: “Nương tử đút cháo ngon lắm nha! Hơn nữa nương tử giờ hiền lắm nha!”
“Lắm mồm!” Diệp Khê Thiến đỏ mặt trừng mắt liếc hắn. Càng ngày càng dẻo mép!
“Nương tử…” Người kia cố gắng ăn, mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Chuyện gì?” Người này chuyên tâm đút cháo, ậm ừ hỏi lại.
“Cháo mặn quá.” Giọng nói vô tư, ánh mắt ngây thơ.
“…” Tên nào mới nói cháo ngon?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.