Tướng Công Bám Người

Chương 81: Tính toán của Thi Lang




An Nguyệt Quân quấn Diệp Khê Thiến thêm lát nữa mới sảng khoái rời giường. Má hồng, mắt nheo nheo hệt như chú mèo được cho ăn no, hắn nở nụ cười thoả mãn.
Đáng chết, kẻ túng dục là hắn, vậy vì sao người bị nhũn đùi, đau eo, đến sức nhấc tay cũng không có đành phải nằm bẹp dí trên giường lại là nàng?! Vì sao…?! Vì sao sau sung sướng luôn là đau khổ?!
Rửa mặt chải đầu xong, An Nguyệt Quân đến bên Diệp Khê Thiến, cúi người cười với nàng, hôn nhẹ lên môi nàng, bảo: “Nương tử, ngủ thêm chút nữa đi.”
Diệp Khê Thiến nhìn hắn chằm chằm, càng nhìn càng khó chịu. Không thể để hắn được lời của mình dễ thế được! Nàng hung hăng tuyên bố: “Lần sau đến lượt em ăn anh!” Như vậy thắt lưng chắc không đau nữa nhỉ?
An Nguyệt Quân ngẩn tò te, dịu dàng từ khoé môi lan thẳng đến đáy mắt. Hắn mỉm cười, xoa mặt nàng, nói: “Ừ, nương tử sao ta vậy.”
Nàng ăn hắn? Chà… Nương tử khác các cô nương khác ở chỗ này đấy, đáng yêu và quyến rũ khiến hắn yêu tới khắc cốt ghi tâm.
Cốc cốc!
“Vào đi.” An Nguyệt Quân quấn kỹ Diệp Khê Thiến bằng chăn rồi đổi mặt lạnh gọi hạ nhân.
Nha hoàn bê thức ăn hành lễ: “Bảo chủ, phu nhân, đã hâm nóng cháo rồi ạ.”
“Để lên bàn.” An Nguyệt Quân bảo.
“Vâng.” Nha hoàn làm theo rồi lui ra.
Bấy giờ, An Nguyệt Quân toan quay đầu thì…
Bốp!
“Nương tử, sao lại đánh ta?!” An Nguyệt Quân ngẩn người xoa má, đôi mắt to ánh lên uất ức.
“Đều tại anh cả!” Diệp Khê Thiến đùng đùng quát.
“Nương tử, cái gì tại ta?” An Nguyệt Quân hỏi cho có chứ nét ranh mãnh trong mắt đã rất rõ. Hắn nhếch môi cười hả hê.
“Anh…!” Diệp Khê Thiến nhìn bộ dạng đắc chí của hắn bèn điên tiết cho thêm một đấm, gào: “Hiện giờ cả Nguyệt gia bảo đều biết chúng ta… chúng ta… qua trưa mới rời giường! Không tại anh thì tại ai?!”
An Nguyệt Quân thấy Diệp Khê Thiến xấu hổ, mắt lấp lánh nụ cười, ngoài mặt thì nghiêm chỉnh: “Nương tử, không đúng!”
“Hả?” Diệp Khê Thiến sững sờ. Có gì không đúng?
“Nương tử, không phải cả Nguyệt gia bảo đều biết, chỉ đa số biết thôi.” An Nguyệt Quân nhìn vẻ ngờ nghệch của nàng thì cười càng tươi, hạ giọng thêm: “Nương tử, xem ra chúng ta còn phải cố gắng.”
Diệp Khê Thiến hiểu, Diệp Khê Thiến đỏ mặt, cuối cùng không quên tặng tên ăn bậy nói bạ kia một đấm.
An Nguyệt Quân bê cháo trên bàn đến bên giường, vuốt mái tóc rối bù của nàng, yêu chiều bảo: “Nương tử ăn cháo trước nhé. Nàng đói bụng, phu quân sẽ đau lòng.”
Dứt lời, hắn múc một muỗng cháo đến bên môi mình thổi thổi. Hàng mi dày và dài rung rung, dường như phủ một lớp nước mơ màng. Hắn nhìn nàng, dỗ: “Nương tử, húp cháo.”
Diệp Khê Thiến đỏ mặt, máy móc mở miệng, ăn cháo. Cứ thế, cả hai anh một miếng em một miếng hết bát cháo.

Qua mấy ngày, nhờ các phi tần tranh nhau chăm sóc lấy lòng, thương thế của Tử Hạo cũng dần chuyển tốt. Tuy nhiên lòng y luôn có vướng mắc. Lời giáo chủ Tà Y giáo ngày đó luôn ám ảnh y. Vì sao đột nhiên giáo chủ lại muốn hợp tác với y? Có thật sau khi chuyện thành công giáo chủ chỉ muốn một chức quan thôi không? Lẽ nào lại đơn giản vậy?
Đương trầm ngâm, có người đột ngột xuất hiện, quỳ xuống, thưa: “Bệ hạ.”
Tử Hạo liếc người đến, gật đầu, hỏi: “Chuyện gì?”
“Bệ hạ, người bệ hạ sai thuộc hạ điều tra hôm qua đã thành thân rồi.” Nam tử cúi đầu trả lời.
Tử Hạo chấn động, vỗ mạnh tay xuống bàn, thống khổ thoáng nơi đáy mắt. Y lạnh lùng hỏi: “Sao giờ mới báo cáo?!” Cô gái cao ngạo đó đã thành thê tử người ta? Tim Tử Hạo co rút… Sao lại đau? Chẳng phải y chỉ muốn đoạt nàng thôi ư? Đoạt rồi sẽ vứt bỏ, vấn đề đơn thuần chỉ là tò mò lẫn hiếu thắng, không phải tình yêu, chẳng phải ư?
Sao lại đau?
“Thuộc hạ… thuộc hạ chỉ mới nhận được tin.” Nam tử rũ mắt làm như hối lỗi.
“Vậy à? Ngươi chắc chứ? Bảo chủ Nguyệt gia bảo thành thân, tin lớn cỡ này mà người nắm giữ tình báo toàn thiên hạ, đường chủ Diễm Hồi đường Lạc Vũ, lại bị chậm? Hay là… ngươi cố ý giấu giếm?” Tử Hạo cau mày, khuôn mặt vô cảm.
“Bệ hạ, thật sự thuộc hạ chỉ mới nhận được tin.” Lạc Vũ vẫn khăng khăng.
“Được, ngươi được lắm Lạc Vũ! Trẫm đối đãi ngươi không bạc, vậy mà ngươi dám dối trẫm!” Tử Hạo thấy Lạc Vũ không chịu nhận sai, cơn giận dâng cao, quát ra ngoài: “Người đâu?!”
“Bệ hạ.” Hai thị vệ canh cửa đi vào.
“Lôi hắn ra ngoài, nhốt vào địa lao.” Tử Hạo chẳng mảy may lưu tình. Lúc này cơn giận đã choán hết đầu óc y.
Nếu Lạc Vũ báo cáo sớm, biết đâu y đã có thể tới… ngăn cản…
Đột nhiên hai thị vệ định bắt Lạc Vũ ngã gục. Chưa kịp phản ứng, cái gáy Tử Hạo nhói đau, mọi thứ nháy mắt chìm vào bóng tối.
Đêm khuya, Huyền Dương điện thiếu mất một người. Không lâu sau, người trở lại. Từ đầu đến cuối, tuyệt chẳng ai phát hiện.

Nguyệt gia bảo.
Dương Hoà mang sổ sách vào, thưa: “Bảo chủ.”
“Ừ.” An Nguyệt Quân nhàn nhạt đáp, bút trên tay vẫn ngoáy liên tục.
“Bảo chủ, gần đây tình hình buôn bán của một số tiệm vải, tiệm gỗ và tiệm đồ cổ đột nhiên giảm sút. Vài cuộc làm ăn đã bàn bạc xong hết không biết vì sao tự dưng xảy ra vấn đề. Trông thái độ đối phương cứ là lạ thế nào.” Dương Hoà cau mày báo cáo.
An Nguyệt Quân bỏ bút xuống. “Đưa ta xem.”
Dương Hoà lập tức dâng sổ sách sang. An Nguyệt Quân thoáng lật vài trang, nói: “Xảy ra vấn đề là có chủ ý. Xem ra ai đó đang gây cản trở từ bên trong.”
Ánh mắt An Nguyệt Quân loé sáng. Hắn nở nụ cười lạnh, nói với Dương Hoà: “Lấy danh hắn mua nợ mấy món đồ cổ giá trị, sau đó đến vay tiền các ngân hàng tư nhân xung quanh, lãi càng cao càng tốt. Còn nữa, báo các thương gia quen biết hắn thời gian này không được lui tới.”
Ban đầu Dương Hoà không rõ “hắn” là ai, nhưng sau khi nghe chủ nói tên người đó thì lập tức kinh ngạc. “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Dương Hoà lui ra, An Nguyệt Quân ngồi một mình trong phòng, sắc lạnh nơi đáy mắt vẫn chưa tan. Lát sau, sự lạnh lùng dần thay bằng nét dịu dàng.
Phải đi tìm nương tử thôi.
An Nguyệt Quân dập đèn, ra ngoài.
Diệp Khê Thiến đang ngủ, đột nhiên cửa mở, một bóng đen lẻn vào. Hắn trèo lên giường, cởi y phục mình, sau đó cởi váy áo, yếm, tiết khố của nàng rồi nhanh chóng đè lên cơ thể trắng như tuyết.
Bấy giờ, Diệp Khê Thiến bừng tỉnh, nhìn đôi mắt đen to tròn đang cháy bỏng ghim vào mình thì liền cứng đờ. Nàng hét lên: “A, mệt lắm! Anh cút ra ngoài đi!”
Diệp Khê Thiến mắng càng hăng, động tác của An Nguyệt Quân càng càn rỡ, cuối cùng chỉ còn lại ngọn lửa tình nóng rẫy. Nàng thốt không ra hơi, thay vào đó là tiếng rên rỉ trầm bổng quyến rũ.
Ngày ngày qua đi ngọt ngào.
Trưa, An Nguyệt Quân ăn cơm cùng Diệp Khê Thiến. Vốn hắn định ôm nàng ăn cơm nhưng bị nàng kiên quyết từ chối, rốt cuộc đành tiu nghỉu ngồi sát bên. Song rầu chưa bao lâu, hắn lại lập tức hớn hở gắp thức ăn nịnh Diệp Khê Thiến: “Nương tử, cá ngon lắm, nương tử nếm thử đi.”
Các nha hoàn ở bên hầu hạ len lén che miệng cười. Việc bảo chủ thay đổi thái độ xoành xoạch ban đầu họ cũng thấy khiếp đảm, bây giờ thì tập mãi thành quen rồi. Có điều… bộ dạng bảo chủ lấy lòng phu nhân rất đáng yêu nhé!
“Anh cứ ăn phần anh đi, em tự gắp được.” Hiển nhiên Diệp Khê Thiến nghe thấy tiếng cười mờ ám xung quanh. Nàng bèn giở giọng điệu dữ dằn ra để che giấu sự xấu hổ và hạnh phúc dâng trào.
“Nương tử…” An Nguyệt Quân tội nghiệp hạ đôi đũa gắp cá xuống.
“Anh không cần mặt mũi nhưng em cần.” Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân, quyết định cách hắn xa xa một chút.
“Ai dám cười nàng?” Ngữ điệu của hắn êm ái song đáy mắt lạnh lẽo đầy ý uy hiếp lại chầm chậm quét một lượt ra sau, lập tức tiếng cười im bặt.
Quay về nhìn nàng, hắn hớn hở như đứa bé đòi thưởng kẹo, đôi mắt đen sáng rỡ mở to, khoe: “Nương tử, nhìn đi, đâu ai dám cười nàng.”
Bộ dáng của hắn khiến Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu bó tay với hắn. Toan trêu vài câu nhưng giọng Dương Hoà từ ngoài vọng vào làm nàng nổi cơn tò mò.
“Biểu thiếu gia, bảo chủ đang dùng bữa, ngài đã dặn tuyệt đối không cho ai quấy rầy, thiếu gia không thể vào.”
“Cút! Để ta vào!” Lời nói thô lỗ và vô lễ của Thi Lang lộ sự hoang mang, lo sợ.
“Biểu thiếu gia không thể vào trong.”
“Tránh ra!”
An Nguyệt Quân nhếch môi. Cá con cắn câu!
“Cho hắn vào.” An Nguyệt Quân buông đũa.
Thi Lang hồng hộc chạy vào, mặt mày tiều tuỵ, thấy An Nguyệt Quân liền đập tay lên mặt bàn, chất vấn: “Biểu ca, ý huynh là gì?!”
An Nguyệt Quân cười lạnh, trả lời: “Ta không hiểu ý ngươi.”
“Biểu ca, chính huynh! Mạo danh đệ vay tiền các ngân hàng tư nhân, mua nợ đồ cổ khiến chủ nợ ngày nào cũng đến đệ đòi tiền, người đứng sau những việc này chắc chắn là huynh!” Thi Lang nghiến răng nghiến lợi.
An Nguyệt Quân liếc cũng chẳng thèm liếc Thi Lang, bình tĩnh đáp trả: “Thế có là gì. Gần đây ngươi kiếm chác cũng đâu ít.”
Lời An Nguyệt Quân khiến Thi Lang biến sắc. “Sao… sao huynh biết?” Không sai, ngày đó thấy nhẫn ngọc Lưu Ly của Tiêu Tiêu, y liền nảy ra ý nghĩ lợi dụng nó để đoạt các mối làm ăn của Nguyệt gia bảo. Bởi nó là vật gia truyền tượng trưng cho quyền lực tối cao ở Nguyệt gia, trên dưới Nguyệt gia bảo đều phải nghe người sở hữu nó.
An Nguyệt Quân đứng dậy bước tới trước mặt Thi Lang, động tác ưu nhã, nét mặt lạnh băng.
“Ta đã lệnh cho tất cả các thương gia không được giúp ngươi. Ngươi hãy nhớ lấy bài học này.” An Nguyệt Quân nói.
Thi Lang mặt thoắt trắng thoắt xanh. “Biểu ca, đệ sai rồi, tha cho đệ đi, biểu ca…” Không ai dám động vào Nguyệt gia bảo, nếu An Nguyệt Quân đã lệnh như vậy thì chắc chắn sẽ chẳng có ai cho y vay tiền trả nợ. Rồi y sẽ phải sống ngày ngày trong cảnh nợ nần… Nghĩ tới đây, Thi Lang khiếp hãi. Mấy ngày qua y đã nếm đủ nhục rồi, y không muốn chịu đựng thêm nữa.
An Nguyệt Quân chẳng thèm nhìn Thi Lang van cầu. Hắn phất tay áo, trở lại bàn tiếp tục ăn cơm, bận bịu gắp thức ăn cho Diệp Khê Thiến.
“Biểu ca.” Thi Lang ngẩng đầu, mắt đầy oán hận. Nếu hắn đã bất nhân thì đừng trách y bất nghĩa.
Giọng An Nguyệt Quân đột ngột vang lên: “Đường chủ Tà Y giáo Phách Thuỷ, ta khuyên ngươi không nên dùng nội lực.”
Thi Lang kinh hoàng. Hắn phát hiện từ bao giờ? Y định hỏi, tuy nhiên một tràng cười lớn đã cắt ngang y.
“Phá Thuỷ? Bát Thuỷ? Ha ha ha, tên gì mắc cười vậy!”
*Diệp Khê Thiến nhầm lẫn giữa ba chữ 魄 (Phách), 破 (Phá), 泼 (Bát). Chữ 魄 nghĩa là hồn phách, linh hồn; chữ 破 nghĩa là hắt, té; chữ 泼 nghĩa là đập. Ba từ này trong tiếng Trung phát âm gần như nhau (pò, pò, pō) nên Diệp Khê Thiến mới nhầm cái tên Phách Thuỷ (hồn nước) thành Phá Thuỷ (hắt nước), Bát Thuỷ (đập nước).
An Nguyệt Quân mê muội ngắm nụ cười rạng rỡ của nàng, dịu dàng giải thích: “Nương tử, nàng nhầm rồi, chữ Phách trong hồn phách…”
Nhưng giọng hắn càng lúc càng nhỏ dưới ánh mắt hung dữ đối diện, cuối cùng, ngoắt thành: “Nương tử nói phải, là Phá Thuỷ, Bát Thuỷ mới đúng.”
Hiển nhiên lại một loạt cười khúc khích từ đằng sau.
Thi Lang quỳ trên đất mặt đen như đít nồi.
“Thi Lang, nghe danh Thấm độc chưa? Ta khuyên ngươi đừng làm gì thiếu suy nghĩ.” Giọng nói lạnh nhạt vang lên cắt đứt dòng oán niệm của Thi Lang.
Thấm độc! Thi Lang hốt hoảng. Đó là loại độc còn độc hơn cả Hạc Đỉnh Hồng, dính vào là da thịt tan thành máu hết. Nó đáng sợ tới nỗi xương cũng bị ăn mòn, kẻ trúng độc trước khi tắt thở sẽ phải chịu đựng sự giày vò khủng khiếp.
Chẳng lẽ…
Càng nghĩ càng hãi, cơn sợ chết khiến y phải dập đầu tới tấp. “Biểu ca, tha cho đệ đi! Đệ không muốn chết, biểu ca…”
“Yên tâm, ta có thuốc giải.”
Thi Lang cuống quít dập đầu. “Tạ ơn biểu ca, tạ ơn biểu ca.”
“Tuy nhiên dược tính chỉ có tác dụng nửa tháng. Nửa tháng sau, ngươi biết kết cục rồi đấy.” An Nguyệt Quân tay gỡ xương cá cho Diệp Khê Thiến, miệng lại thốt ra những lời tàn khốc khiến nhiệt độ trong phòng tụt dốc.
“Vâng, vâng, biểu ca có chuyện gì cứ phân phó.” Giờ phút này Thi Lang sớm đã không còn tính toán gì, một lòng chỉ lo bảo toàn cái mạng mình.
“Độc trên người ngươi đã giải một nửa.” An Nguyệt Quân bỏ cá đã gỡ xương vào chén Diệp Khê Thiến, cười nịnh nàng rồi quay sang Thi Lang.
“Vâng, vâng.”
“Về sau Tà Y giáo có động tĩnh gì thì báo cho ta biết.” An Nguyệt Quân nói.
“Không phải Tà Y giáo đã bị biểu ca diệt rồi ư?” Thi Lang không hiểu ý An Nguyệt Quân.
“Ngày nào chưa giết giáo chủ, ngày đó Tà Y giáo vẫn còn.” Đáy mắt An Nguyệt Quân tối sầm. Lúc ấy là do hắn sơ sót nên không phát hiện điểm kỳ lạ, sau điều tra quả đúng giáo chủ bị giết là giả.
“Gì cơ?” Thi Lang kinh ngạc. Giáo chủ chưa chết? Song y liền do dự: “Nhưng đệ… không biết giáo chủ ở đâu.”
“Yên tâm, ngươi còn hữu dụng, hắn nhất định sẽ tìm ngươi.” An Nguyệt Quân nói.
“Vâng.” Thi Lang răm rắp vâng theo.
“Cút.” An Nguyệt Quân cau mày trục khách.
“Vâng, biểu ca.” Thi Lang lui ra.
Người đi rồi, An Nguyệt Quân cười híp mắt hỏi Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nàng có muốn ăn cá nữa không?”
“Thôi, thôi, no rồi, không ăn nữa.” Diệp Khê Thiến ôm cái bụng căng cứng lắc đầu. Ăn nữa vỡ bụng mất.
“Thế chúng ta đi dạo nhé?”
Thế là hắn liền nắm tay nàng đến hoa viên, bỏ lại đám nha hoàn trợn tròn mắt. Tình huống gì vậy nè?
An Nguyệt Quân nắm bàn tay nhỏ bé của Diệp Khê Thiến một cách thoả mãn.
“Nương tử, bao giờ chúng ta mới có em bé?” An Nguyệt Quân nhỏ giọng hỏi. Ngày nào hắn cũng rất cố gắng gieo cấy mà, sao mãi chưa thấy gì?
Bốp!
Diệp Khê Thiến tặng cho An Nguyệt Quân một đấm. “Anh đừng có chém gió! Mới mấy ngày làm sao mà có.”
“Nương tử, ta muốn một nữ nhi xinh xắn đáng yêu như nàng.” Mắt An Nguyệt Quân nhìn thẳng nàng.
“Không, giống em chẳng ai thèm đâu, phải giống anh cơ.” Diệp Khê Thiến tưởng tượng trong đầu hình ảnh một cậu bé trắng múp có khuôn mặt trơn mềm xinh đẹp và đôi mắt đen to tròn lúng liếng, đáng yêu y hệt phiên bản thu nhỏ của An Nguyệt Quân.
“Nương tử, ai không thèm nàng? Ta thèm!” An Nguyệt Quân hăng hái giơ tay.
Diệp Khê Thiến lơ hắn, tiếp tục tưởng tượng về đứa con tương lai, càng nghĩ càng thấy thích. Cuối cùng, nàng quyết định: “Ừ, sinh con giống anh là chuẩn nhất.”
“Không, giống nương tử cơ!”
“Em muốn con giống anh, dám ý kiến?”
“… Không dám.”
“Biết điều đấy.”

Thi Lanh tính về phủ luôn nhưng bước chân lại dẫn y đến Mai Thanh các.
Bước vào, y phát hiện Thi Tiêu An đang ngồi lặng cạnh bàn, y kêu nàng ta mấy tiếng cũng không đáp. Y bèn nắm vai nàng ta lắc mạnh, gọi: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu…”
Thi Tiêu An bừng tỉnh, dời cặp mắt đầy sương mù về phía Thi Lang, hỏi: “Ca ca, sao huynh ở đây? Huynh không về phủ à?”
“Tiêu Tiêu, muội sao vậy?” Thi Lang không trả lời câu hỏi của Thi Tiêu An, y không muốn Thi Tiêu An biết tình hình khốn đốn trong phủ mình.
“Không sao, không sao…” Thi Tiêu An lầm bầm như tự trấn an bản thân. Nàng ta đột nhiên ôm cổ Thi Lang, hỏi: “Ca ca, làm sao bây giờ? Biểu ca bị người ta cướp mất. Biểu ca không còn là của muội nữa.”
Thi Lang nhắm mắt, nâng tay xoa tóc nàng ta, an ủi: “Không sao, ca ca sẽ tìm người tốt hơn cho Tiêu Tiêu.” Song chỉ sợ đời này không có kẻ đó.
“Không, muội chỉ cần biểu ca thôi!” Thi Tiêu An lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt kích động.
Thi Lang thấy là lạ, vội hùa theo: “Ừ, An Nguyệt Quân là của muội, An Nguyệt Quân là của Tiêu Tiêu.”
Bấy giờ Thi Tiêu An mới lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Đúng, biểu ca nhất định sẽ là của muội.”
Sự cố chấp trong mắt Thi Tiêu An khiến Thi Lang giật mình, y cảm giác sắp xảy ra chuyện. Y hỏi dồn: “Tiêu Tiêu, muội định làm gì?!”
“Muội sẽ khiến nữ nhân kia biến mất.” Thi Tiêu An cười nham hiểm.
“Tiêu Tiêu, đừng làm chuyện điên rồ! Muội không đọ nổi với An Nguyệt Quân đâu.” Thi Lang lo lắng. Không thể đọ cũng không dám đọ, người như An Nguyệt Quân luôn biết hết mọi sự, nắm giữ toàn cục trong tay. Thi Lang y cũng chỉ là một quân cờ của hắn mà thôi.
“Ca ca yên tâm, muội không làm chuyện gì ngốc nghếch đâu. Muội chỉ muốn nữ nhân kia biến mất.” Đáy mắt Thi Tiêu An loé tia hiểm độc.
Thi Lang lắc đầu chịu thua, đến mạng y giờ cũng khó toàn chứ đừng nói lo cho Tiêu Tiêu. Y dặn Minh Nguyệt: “Trông nom tiểu thư cẩn thận, đừng để muội ấy làm chuyện điên rồ. Nhớ! Không được chọc đến An Nguyệt Quân!”
“Vâng, nô tỳ nhớ rõ.”
Mấy ngày sau, Diệp Khê Thiến bỗng nhớ ra lâu rồi mình chưa gặp Tư Đồ Khiêm và Ngô Vũ Thi, nàng bèn đi tìm. Nhưng khi đến chỗ họ, nàng phát hiện họ đã đi rồi. Rốt cuộc, nàng lại đành thở dài trở về.
Oan gia ngõ hẹp là gì? Có lẽ chính là đây: bốn người đứng ở ven hồ mắt to trừng mắt nhỏ. Nguyệt gia bảo lớn thế, sao nàng và Đông nhi đi mới vài bước đã đụng phải Thi Tiêu An?
Diệp Khê Thiến thấy Thi Tiêu An không có ý định rẽ hướng khác nên bèn mở miệng chào hỏi trước: “Biểu muội, trùng hợp nhỉ.”
Thi Tiêu hừ mũi chẳng thèm đáp.
Dù sao Diệp Khê Thiến nàng cũng đã lịch sự, người ta có lịch sự hay không chả thèm chấp. Vì vậy, nàng lách mình lướt qua Thi Tiêu An.
Đột nhiên…
Tùm!
Diệp Khê Thiến biến sắc trông Đông nhi rơi xuống hồ. Đông nhi quẫy đạp, dần dần mất sức chìm nghỉm. Diệp Khê Thiến lập tức nhảy ào vào nước, không để ý đến nụ cười hả hê đằng sau lưng của Thi Tiêu An.
Song giây tiếp theo, nụ cười trên môi nàng ta vụt tắt, sắc mặt trở nên tái nhợt. Sao ả ta lại biết bơi? Bình thường nữ nhân toàn ở khuê phòng, có ai biết bơi đâu.
Diệp Khê Thiến túm áo Đông nhi đang mất ý thức, kéo trở lại bờ.
Một chút… Chút nữa… Tới rồi! Diệp Khê Thiến đẩy Đông nhi lên bờ, sau đó mình mới trèo lên, thở hổn hển. Trời ạ, sao nặng dữ vậy! Trông Đông nhi đâu có béo.
Mắt quét qua bờ hồ, nàng chợt thấy có gì đó không đúng. Bờ hồ đâu trơn, sao Đông nhi lại rơi vào hồ nhỉ? Chẳng lẽ bị ai đẩy? Nhưng lúc ấy rõ ràng nàng và Đông nhi đứng cạnh Thi Tiêu An, nếu có rơi thì phải là Thi Tiêu An rơi mới đúng…
Cơn hoài nghi lẫn tức giận dâng lên trong bụng, tuy nhiên nàng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Xảy ra chuyện gì?!”
An Nguyệt Quân lao tới, áo trắng bay bay, dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo, tà mị như một đoá anh túc. Nếu đôi mắt hắn không âm trầm rét lạnh và tràn ngập sát ý thì quả giống hệt thần tiên trên trời rồi.
Nhìn Diệp Khê Thiến toàn thân ướt nhẹp, sắc mặt hắn càng đáng sợ hơn.
Bên này An Nguyệt Quân tức giận ngút trời, bên kia Diệp Khê Thiến thấy Đông nhi bất tỉnh liền cúi người hô hấp nhân tạo.
“Nương tử, nàng làm gì đó?!” An Nguyệt Quân rống giận, lửa ghen phừng phừng, mùi giấm bay đầy trời.
Diệp Khê Thiến chẳng thèm để ý hắn, tiếp tục hô hấp, đến khi Đông nhi khạc ra ngụm nước, từ từ mở mắt.
“Đông nhi, tốt quá, em tỉnh rồi.” Diệp Khê Thiến mừng rỡ đỡ Đông nhi dậy, mặc người nào đó la hét inh ỏi.
Đông nhi ngẩn người, mắt thoáng tia áy náy, nhỏ giọng nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Hiển nhiên Diệp Khê Thiến thấy, nhưng nàng chẳng nói gì, chỉ ôm Đông nhi bảo: “Tốt rồi, em không sao.”
Song chưa đầy mấy phút, nàng lại bị vòng chặt vào một lồng ngực nóng bỏng có phần run rẩy. “Nương tử, không sao chứ?”
“Không sao, không sao, yên tâm.” Diệp Khê Thiến đứt quãng trả lời.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nháy mắt, cả hai biến mất.
Thấm Tuyết các.
An Nguyệt Quân giận dỗi: “Nương tử, lúc nãy nàng làm gì vậy? Ta giận, ta ghen!” Vị chua nồng nặc, gương mặt xinh đẹp nhăn thành một đống.
“Cứu người.” Diệp Khê Thiến bất lực ngó hắn, trông hắn vẫn không tin bèn thở dài, phân trần: “Anh không thấy sau khi làm vậy Đông nhi liền tỉnh ư?”
An Nguyệt Quân ngẫm lại cũng đúng, gật đầu: “Ừ nhỉ.”
“Thế nào, thấy em vĩ đại chưa? Cứu được một mạng người nhé. Ghen gì chứ.” Diệp Khê Thiến buồn cười quan sát vẻ ngẩn ngơ của hắn. Mỗi lần hắn như thế lại khiến nàng muốn ăn hiếp.
An Nguyệt Quân ngoan ngoãn lắc đầu. “Không giận, không ghen.”
Diệp Khê Thiến gật đầu, nhéo cái má trắng hồng của hắn mà dỗ: “Ngoan lắm.”
Hồi lâu…
“Nương tử, nàng lại bắt nạt ta!” Giọng nói ấm ức vang lên: “Ta tức lắm, ghen lắm! Đúng, rất tức, rất ghen! Nàng hôn kẻ khác, môi nàng cũng có mùi của kẻ khác!” An Nguyệt Quân nheo mắt, lửa ghen bùng dữ dội. Dù là cứu người nhưng hắn vẫn ghen. Nương tử là của hắn, mỗi chỗ trên thân nàng đều là của hắn, người khác… còn lâu!
An Nguyệt Quân cúi đầu, nhắm chuẩn môi nàng, liếm, cắn, gặm như điên, dồn dập hồi lâu mới buông. Hắn vuốt đầu ngón tay lên làn môi sưng mọng, tuyên bố: “Đây… là của ta!”
Diệp Khê Thiến hổn hển nói không ra hơi.
“Không xong, nương tử, ta muốn kiểm tra toàn thân.” Dứt lời hắn liền ôm nàng nhào lên giường.
Diệp Khê Thiến chưa kịp mắng dừng thì đã bị hắn xảo trá sờ mó từ trên xuống dưới.
Triền miên cho đến sáng hôm sau.
An Nguyệt Quân rời đi, Đông nhi bê chậu nước rửa mặt vào, thấy Diệp Khê Thiến tỉnh liền lại gần, nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ rửa mặt.”
Diệp Khê Thiến gật đầu. “Ừ.”
Xuống giường, rửa mặt xong, nhìn đồ ăn sáng phong phú, nàng bèn vẫy Đông nhi: “Đông nhi, ăn chưa? Chưa thì cùng ăn luôn đi.”
Đông nhi gật đầu ăn cùng, đương ăn thì rơi lệ, bỏ đũa, quỳ xuống. “Tỷ tỷ, hôm qua nô tỳ hại tỷ, đó là lỗi của nô tỳ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.