Tướng Công Bám Người

Chương 82: An Nguyệt Quân nổi điên




“Ừ.” Diệp Khê Thiến gật đầu, đũa vẫn gắp liên tục.
“Tỷ tỷ, hôm qua nô tỳ cố ý giả vờ rơi xuống hồ.” Đông nhi chảy nước mắt, lí nhí thú nhận: “Trước đó, biểu tiểu thư có đến tìm nô tỳ, muốn nô tỳ hại tỷ. Ban đầu, nô tỳ kiên quyết từ chối…”
“Nhưng cuối cùng em lại đồng ý.” Diệp Khê Thiến mặt vô cảm phun ra mấy chữ. Phản bội, lại phản bội. Con bà nó, cái từ đáng ghét!
“Tỷ tỷ, mẹ nô tỳ đổ bệnh. Biểu tiểu thư cho nô tỳ một khoản ngân lượng nên…” Đông nhi nức nở.
Bốp!
Diệp Khê Thiến tát Đông nhi một cái nảy lửa, lạnh lùng tiếp: “Nên em đồng ý với cô ta, cố ý dẫn tôi đến hồ Tử Minh, cố ý rơi xuống nước khiến tôi phải liều mình nhảy vào cứu em. Em và cô ta nghĩ tôi không biết bơi, nhưng hai người đã nhầm, tôi biết. Giờ ngẫm lại mới hiểu tại sao khi tôi kéo em lên sắc mặt cô tiểu thư kia tệ đến thế.”
Má phải sưng đỏ, song Đông nhi không thèm để ý. Tay Đông nhi kéo váy Diệp Khê Thiến, khẩn khoản cầu xin: “Tỷ tỷ, nô tỳ không cố ý. Mẹ nô tỳ thật sự bị bệnh. Tỷ tỷ, tỷ bỏ qua cho nô tỳ lần này thôi.”
Dù cố ý hay không thì em cũng phạm phải sai lầm rồi. Dù bỏ qua hay không thì chị cũng chẳng thể tin tưởng em nữa. Diệp Khê Thiến thất vọng nghĩ trong lòng.
“Em đi đi, tôi sẽ không kể chuyện này cho ai.”
“Tỷ tỷ, lần sau nô tỳ không dám nữa. Đừng đuổi nô tỳ! Nô tỳ thề mà, tỷ tỷ!” Đông nhi kéo váy Diệp Khê Thiến, van xin.
“Em đi đi!” Diệp Khê Thiến lắc đầu, khổ sở nói: “Tôi đối đãi em như chị em, em vẫn không tin tôi. Hôm nay có người cho em ít bạc, em liền chọn phản bội tôi. Ngày khác nếu có người cho em nhiều hơn, lúc đó có phải mạng tôi mất luôn không?”
Đông nhi nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng, đầu lắc quầy quậy, run giọng: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ… không… nô tỳ sẽ không…”
“Đừng, tôi hết tin em rồi.” Diệp Khê Thiến mệt mỏi nhắm mắt. “Tôi sẽ bảo Dương bá bá phân em làm việc khác. Em lui xuống trước đi.”
“Tỷ tỷ…” Đông nhi thấy cầu xin vô dụng thì chỉ còn biết khóc.
Diệp Khê Thiến chẳng thèm để ý, nàng chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, lặp lại: “Lui xuống.”
Nàng là vậy đấy. Người khác đối tốt với nàng, nàng sẽ đối tốt lại họ gấp mười lần, thậm chí vạn lần; nhưng một khi họ đã tổn thương nàng, nàng tuyệt đối không cho phép họ tổn thương mình lần thứ hai! Lòng người vốn rất dễ thay đổi mà, chẳng phải ư?
Đông nhi nhìn Diệp Khê Thiến hồi lâu, cuối cùng đành nhắm mắt chấp nhận ý chủ, cúi đầu, xoay gót rời đi.
Diệp Khê Thiến ngẩn ngơ ngồi bên bàn nghĩ ngợi. Vì sao ai cũng phản bội nàng? Bố mẹ phản bội, bạn thân phản bội, người yêu phản bội, Thu nhi phản bội, giờ cả Đông nhi cũng phản bội nàng. Không lẽ nàng là đứa dễ khiến người ta muốn phản bội đến thế ư?
Lệ tuôn rơi.
Chợt có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Một nha hoàn chạy vào báo: “Phu nhân, xảy ra chuyện lớn! Bảo chủ nổi điên, à không, nổi giận!”
Diệp Khê Thiến kinh ngạc, lập tức xông lên bắt lấy tay nha hoàn, hỏi dồn: “Ở đâu?”
“Ở đại sảnh ạ.”
Diệp Khê Thiến lao đi nhanh như chớp, sốt ruột tự hỏi không biết có chuyện gì, vì sao Quân nổi điên. Lần đầu tiên trong đời, nàng đi đường mà cảm thấy đường dài như bất tận.
Còn chưa tới nơi, âm thanh vọng từ đại sảnh ra đã đập vào màng nhĩ Diệp Khê Thiến.
“Cút!” Giọng nói lạnh lẽo phủ tầng tầng băng sương khiến chúng nhân chấn động. “Kẻ nào muốn chết nữa?!”
Tiếp theo là tiếng rống điên cuồng cùng tiếng thét chói tai.
Diệp Khê Thiến ào vào đại sảnh. Bất thình lình có cái gì lao như tên bắn về phía nàng, nàng hoảng hồn né, định thần nhìn lại thì ra là mảnh gỗ. Nàng kinh hãi tự hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Phòng khách tơi tả chẳng còn gì lành lặn. Bàn, ghế, bình hoa đều vỡ tan tành. An Nguyệt Quân đứng giữa phòng, tóc đen xoã tung, dung nhan tuyệt thế vặn vẹo như người tàn tật, con ngươi tím thẫm long sòng sọc. Hắn vung tay, con chim sổ lồng đậu trên xà nhà lập tức biến thành một đống lông, máu văng tung toé.
Im ắng.
Đám nha hoàn run lẩy bẩy lùi vào góc thút thít. Nhoáng cái, họ lại thấy An Nguyệt Quân áp sát một nam tử trung niên đứng đờ đẫn trước cửa đại sảnh, bóp cổ y tới nỗi mặt y đỏ gay.
“Khụ khụ… Cứu…”
“Quân!” Diệp Khê Thiến thấy sắp xảy ra án mạng bèn kêu lên.
Cánh tay An Nguyệt Quân chững lại, chầm chậm nới lỏng. Tử nhãn vẫn hiện, điên cuồng và hắc khí vẫn chưa tan, nhưng bắt gặp bóng dáng Diệp Khê Thiến, hắn liền rạng rỡ.
Hắn vươn tay về phía nàng, song nửa chừng vẻ mặt bỗng trở nên hốt hoảng, lo sợ. Hắn rũ mắt, tay định chạm vào nàng trái lại đẩy nàng ra xa, đứt quãng nói: “Không… đừng… nàng đừng… nhìn ta lúc này… Đi đi! Nàng sẽ… sẽ ghét ta… sẽ ghét ta mất… Ta không muốn thế… không muốn thế…”
Tim đau như bị dao cứa, Diệp Khê Thiến xót xa ôm chầm lấy An Nguyệt Quân, rưng rưng bảo: “Quân, em sẽ không bao giờ ghét anh, dù anh biến thành dạng gì. Không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ.”
Gương mặt An Nguyệt Quân vẫn đau khổ rúm ró, nỗi tuyệt vọng ngập đáy mắt hắn. Hắn lẩm bẩm: “Đừng… ta… ta là… yêu quái… Ta rất… đáng sợ… Nàng… sẽ… sẽ… ghét ta! Ta sợ nàng… ghét ta!”
“Không, không, Quân của em sao có thể là yêu quái. Quân của em xinh nhất, dễ thương nhất! Dù tất cả mọi người có bỏ rơi Quân, em cũng sẽ luôn ở bên anh. Em còn muốn sống cùng anh tới thiên trường địa cửu, sinh một đứa con trai đẹp như anh nữa.” Diệp Khê Thiến ôm hắn mà tim chảy máu.
“Không, sinh con gái xinh giống nàng cơ.” An Nguyệt Quân nhỏ giọng phản đối, đồng thời con ngươi tím thẫm cũng từ từ nhạt màu.
“Ừ, nếu anh thích chúng ta sinh chục đứa luôn.” Diệp Khê Thiến đau lòng vuốt gò má tái nhợt của hắn.
“Ừ, theo ý nương tử.” Nét điên cuồng biến mất, An Nguyệt Quân trở lại thành đứa bé ngoan ngoãn nằm trong lòng Diệp Khê Thiến.
Đại sảnh hiện chỉ còn ba người.
Diệp Khê Thiến ôm chặt An Nguyệt Quân.
An Nguyệt Quân liếc nam tử trung niên còn đang kinh hồn táng đảm, đầu ngón tay búng nhẹ. Nam tử trung niên thẫn thờ, khuỵu gối, máu tí tách nhỏ xuống sàn.
“Ta không phải họ An, ta họ Dương. Năm ta năm tuổi, mẹ ta mất rồi.” An Nguyện Quân lẩm bẩm: “Mẹ chết ngay trước mắt ta, bị đánh tới chết. Nhưng ta không thể cứu mẹ… không thể…”
Diệp Khê Thiến kinh ngạc. “Bị đánh tới chết?”
“Mẹ đáng thương, mẹ kêu cứu hoài nhưng ta không thể cứu mẹ. Ta không thể cứu mẹ ta…” Vẻ mặt An Nguyệt Quân tràn ngập khổ sở. “Ta điên lên. Nhị nương… ả liền đánh chửi ta là yêu quái.”
*nhị nương: mẹ hai
“Quân, đừng nói nữa, đừng nói nữa…” Diệp Khê Thiến nức nở.
“Cha và ca ca của ta tin lời ả, tin ta là yêu quái nên giết mẹ ta, nhốt ta vào phòng. Chỗ đó tối lắm, đáng sợ lắm, thường hay có con gì bò qua nữa. Bọn họ suốt ngày đánh ta, sỉ nhục mẹ ta, mắng mẹ hạ tiện, quyến rũ cha.” Dường như hắn không nghe thấy nàng nói, vẫn tiếp tục lẩm bẩm, nét mặt càng ngày càng hoảng hốt.
“Quân, đừng nói nữa!” Diệp Khê Thiến hét lớn, đồng thời lay mạnh cánh tay hắn mong hắn tỉnh ra song vô dụng.
“Hai năm sau, ả quyến rũ kẻ khác, cướp gia sản. Dương phủ bị diệt. Ta thừa cơ trốn đi, nửa đường bị ả bắt lại, may nhờ nghĩa phụ An Tiêu cứu mới toàn mạng. Năm năm sau, ta quay về, tự tay giết bọn họ: giết chết cha, giết chết ca ca, giết chết nhị nương.”
Diệp Khê Thiến không thốt nên lời nữa, nước mắt đầy mặt.
“Ha ha ha… ha ha ha… là ta! Chính tay ta giết họ! Chính tay ta đâm trên thi thể họ vô số kiếm! Ta giết bọn họ! Là ta giết bọn họ! Trước khi chết họ vẫn còn cầu xin ta, nhưng ta chẳng thèm đếm xỉa. Quả nhiên ta là yêu quái, sát huynh giết cha…”
Giọng nói nhỏ dần biến thành tiếng rầm rì, ánh mắt hoàn toàn điên loạn.
“Không phải, không phải…” Diệp Khê Thiến ôm chặt An Nguyệt Quân, lắc đầu.
“Ta là yêu quái! Lạnh lùng, vô nhân tính, đáng sợ, ta là yêu quái…” Vẫn tiếng rì rầm nhưng nay mặt hắn đã trắng bệch hệt tờ giấy, có vẻ vừa sợ hãi vừa hốt hoảng.
Diệp Khê Thiến đột ngột hôn lên môi hắn, nàng nói: “Bọn họ đáng chết! Thực đáng chết! Rất đáng chết!”
“Thật không? Không ghét ta ư?” An Nguyệt Quân cẩn thận dò hỏi nàng, có mong đợi, có lo lắng.
“Anh không tin em à?” Diệp Khê Thiến giả bộ giận.
“Ta tin nương tử, nương tử đừng giận! Đừng! Ta tin nương tử lắm!” An Nguyệt Quân hoảng loạn ôm chầm lấy Diệp Khê Thiến, sợ phải nhìn vẻ mặt nàng. “Nương tử đừng bỏ rơi ta.”
Cả thế gian này có thể bỏ rơi hắn, chỉ riêng nàng là không thể!
Bốp!
Mắt nóng lên, Diệp Khê Thiến không kìm nổi nước mắt. Nàng đánh mạnh hắn, mắng: “Ngốc, toàn nói linh tinh! Không tin em thì chúng ta lập tức sinh em bé, thế thì anh tin rồi chứ?”
“Ừ.” An Nguyệt Quân gật đầu tức khắc, mỉm cười. Hắn vui lắm! Nương tử, ta tin nàng, rất tin nàng, tin nàng hơn chính cả bản thân ta. Có nàng, ta mới biết thế nào là khóc. Có nàng, ta mới biết thế nào là cười. Có nàng, ta mới biết cái gọi là hạnh phúc. Bởi vì nàng khiến con tim ta đong đầy những cảm xúc ấy. Cho nên… cầu xin nàng… đừng bao giờ rời xa ta.
Diệp Khê Thiến liếc nam tử trung niên bê bết máu trên đất, nhíu mày, đạp y một đạp, hỏi: “Ông ta là ai?”
Không hỏi vì sao, chỉ một câu “ông ta là ai”, còn lén đạp một đạp. Nương tử tin hắn vô điều kiện, ủng hộ hắn khiến tuyệt vọng vừa choán lấy tâm hồn hắn tan biến, thay vào đó là ngọt ngào, cảm động. Hắn âm trầm liếc trung niên nam tử rồi chuyển sang nhìn Diệp Khê Thiến, đôi mắt cong cong, đáp: “Kẻ thù.”
Trước kia là kẻ thù vì năm đó y cũng sỉ nhục mẹ hắn, y còn phát hiện ra tung tích hắn khi hắn trốn đi. Y đáng chết, nhưng giờ điều ấy không quan trọng nữa. Huống chi y cũng nếm đủ bài học rồi.
Chỉ cần nàng là đủ!
Diệp Khê Thiến trợn mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, véo gò má tái nhợt đến khi nó đỏ ửng lên mới hài lòng gật đầu. “Dĩ nhiên em biết ông ta là kẻ thù. Còn gì không?”
“Hắn là đệ đệ của nhị nương ta, cha của người lần trước chúng ta cứu.” An Nguyệt Quân ngoan ngoãn trả lời, cuối cùng còn trịnh trọng gật đầu. “Hắn là kẻ xấu, vốn đáng chết, tuy nhiên ta quyết định tha cho hắn.”
“Ờ.” Diệp Khê Thiến nghe xong gật gù. Kẻ xấu à? Tặng thêm một đạp! “Chúng ta đi được chưa anh yêu?”
An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, sau đó nở nụ cười tươi rói gật gật theo đuôi vị nương tử dữ dằn rời đi.
Lúc này, mắt nam tử trung niên đột nhiên mở trừng sau lưng họ. Y nhíu mày, lấy từ ngực áo ra một thanh đoản kiếm, miết ngón tay lên lưỡi dao một cái rồi phòng về phía Diệp Khê Thiến.
*đoản kiếm: kiếm (lưỡi) ngắn
“Nương tử!” Tiếng hét thê lương vang lên. An Nguyệt Quân chỉ kịp lao ra chắn trước Diệp Khê Thiến. Thân thể hắn cứng đờ, sau đó vòng tay ôm cổ nàng dần dần nới lỏng, cuối cùng đổ sụp dưới chân nàng.
Diệp Khê Thiến ngây ngẩn. Máu… Máu không ngừng chảy sau lưng Quân… Nàng hốt hoảng quỳ xuống bịt lấy miệng vết thương, vuốt gương mặt trắng bệch với đôi mắt nhắm chặt, lắp bắp: “Quân… Quân… sao rồi? Anh đừng… đừng làm em sợ… Mau tỉnh…”
Nước mắt tí tách nhỏ trên sàn, rơi dọc theo khuôn mặt tuyệt thế của An Nguyệt Quân. Diệp Khê Thiến gào lớn: “Người! Người đâu?! Mau tới…”
Chẳng bao lâu, hạ nhân trong bảo đều có mặt. Ai nấy sợ ngây người. Sao bảo chủ lại bị thương thế này?
Diệp Khê Thiến nhìn máu chảy liên tục, hốt hoảng nói năng không mạch lạc: “Nhanh… nhanh gọi đại phu… nhanh gọi…”
Đáy lòng nàng tràn ngập sợ hãi. Nàng không muốn hắn chết. Sợ quá! Tim đau như thể bị nổ tung. Lúc hắn hay tin nàng chết phải chăng cũng cảm thấy như thế này? Không có đối phương, bản thân chẳng thể sống nổi... Tư vị của cảm giác đó đây ư?
“Vâng.” Một nô bộc nhanh nhẹn lao ra ngoài.
Diệp Khê Thiến lạnh lùng quét mắt về phía nam tử trung niên, gằn: “Dương bá bá, nhốt ông ta lại, quất ông ta ba trăm roi bằng roi ngâm muối và hạt tiêu. Tuyệt đối đừng để ông ta chết! Bá hiểu chưa?”
Mọi người kinh ngạc tột độ. Đây mà là vị phu nhân dễ mến lương thiện họ vẫn biết ư?
Dương Hoà là người kịp phản ứng đầu tiên, đáp: “Vâng.”
An Nguyệt Quân được chuyển đến Mai Thanh các gần đó nhất. Diệp Khê Thiến thấy đại phu đến liền lao tới túm lấy tay áo người ta, van xin: “Đại phu, ông nhất định phải cứu anh ấy! Nhất định phải cứu anh ấy! Cứu bằng được! Chỉ cần ông cứu anh ấy, điều kiện gì tôi cũng đồng ý.”
“Phu nhân đừng nóng. Xin hãy yên tâm, lão phu sẽ dốc hết khả năng.” Đại phu hành lễ.
Đám đông tách ra chừa lối cho đại phu vào, ngồi bên mép giường bắt đầu chẩn bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.