Tướng Công Bệnh Kiêu

Chương 3.1: Khúc thị [1]




Chính là nhỡ tên đó không ăn cháo vậy thuốc làm sao mà uống đây??? Vì vậy để cho chắc nàng đành phải pha cả vào nước sôi cho hắn uống, lần này chắc chắn thế nào hắn cũng phải nuốt đống thuốc đó vào bụng. Tối, bọn họ đi ra gian phòng ngủ, lúc trước hai người chính là như thế ở với nhau. Nàng biết mắc bệnh lao thì khó chứ lây bệnh thực dễ dàng, cho nên càng chú ý vấn đề ở chung này. Tách ra ngủ cũng là một cách nhưng nhà lại không có nhiều phòng như vậy. Vì vậy chính mình động não ngủ chung thì chung vậy, bất quá chỉ cần kéo cái mành cũ nát che chắn ở giữa thì không phải là xong sao! Nàng quyết định ngày maitrước tiên đi ra ngoài mua vài thứ, sau đó về phải tiêu độc cho phòng này.
Cứ nghĩ ngợi thời gian trôi qua thật nhanh. Nàng đã nằm xuống được một lúc rồi mà hắn vẫn ngồi trước cửa sổ như con rối vậy không nhúc nhích lấy một cái, hắn chẳng lẽ tính ngủ tại phía trước cửa sổ sao? Trên giường đất không phải ấm áp hơn nhiều sao? Lại nằm trên giường thêm chút nữa,hắn vẫn là không thèm nhúc nhích, mắt cũng không thèm chớp luôn. Hazii ai bảo nàng là người mềm lòng chứ Hà Xuân Hoa cuối cùng nhỏ giọngnói:
“Này, tướng công, đêm khuya lạnh rồi không bằng ngủ đi!”- nghe sao giống bọn lưu manh dụ dỗ con gái nhà lành vậy?!
Đối phương căn bản cũng không thèm để ý tới nàng, tính tình cũng thật là lãnh a. Quên đi, nàng đại nhân đại lượng mới không cần phải vì một bệnh nhân mà tức giận. Nàng nghiêng người lăn sang phía bên kia giường dự định ủ chăn, nằm được một lúc giường đất lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp lúc ấy mới xuống giường. Đi đến bên con ma bệnh kiêu kì này đột nhiên hắn quay đầu, ánh mắt băng lãnh làm cho nàng cả người phát lạnh, theo bản năng lui lại một bước, giải thích:
“Ta chỉ tới đưa cho ngươi cái chăn thôi, không lên giường thì khoác nó vào miễn cho cảm lạnh, loại bệnh này của ngươi mà cảm lạnh sẽ không tốt.”
Chỉ là nghi hoặc lúc đối diện với ánh măt hắn vì sao chính mình lại cảm thấy sợ hãi? Trước kia chưa bao giờ nàng trải qua loại cảm giác này, như là trong tâm đột nhiên nhảy dựng lên, cảm giác giống như bị băng tiễn xỏ xuyên qua thân thể.
Thấy hắn cuối cùng không lên tiếng, nàng yên lặng đem chăn đắp lên người hắn rồi bỏ chạy tới trên giường đất ngoan ngoãn nằm xuống. Má ơi, thật đáng sợ, nàng có thể xin về nhà không? Rõ ràng chính là 100% không thể nếu không đã sớm xin!!!
Ngày hôm sau buổi sáng tỉnh dậy nàng trợn mắt nhìn không phải là gian phòng âm u sớm đã quen mắt. Mà để cho nàng kinh ngạc chính là, cái tư thế của ma bệnh tiên sinh kia thế nhưng lại không có gì khác so với hôm qua?! Chẳng lẽ hắn ta cả đêm qua vẫn ngồi tại phía trước cửa sổ, động cũng không thèm động?! Như vậy không phải cả người sẽ tê mỏi sao?!Chẳng lẽ hắn mất cảm giác rồi?! Nếu không phải trên vai hắn khoác chăn bông hôn qua nàng đắp lên một chút cũng không thay đổi thì chắc có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ tin trên đời có kẻ nào ngồi cả đêm bất động như vậy trừ người chết. Chẳng qua là hậu quả hắn gánh cũng thật lớn nha một tiếng lại một tiếng ho khan. Nhìn đến bộ dạnh này của hắn không biết vì sao nàng lại thấy hắn có chút đáng thương. Nam nhân này, lúc trước chắn chắn cũng là người trẻ tuổi nhiệt huyết, là một thanh niên năng động của thế hệ mới đi, nhưng là hiện tại xem ra đã muốn buông xuôi yên lặng chờ chết ở đây. Rõ ràng loại bệnh này tại hiện đại trị thực nhẹ nhàng, nhưng cố tình đây là cổ đại y học không phát triển thành ra lao cũng là loại bệnh nan y không thể chữa khỏi một khi mắc chỉ có thể ngồi chờ chết.
Chẳng lẽ sứ mệnh của mình đến nơi đây là vì cứu hắn sao? Nếu chữa trị tốt cho hắn chính mình là có thể đi trở về cũng nên? Xốc dậy tinh thần vin vào lí do do chính mình ảo tưởng ra mà chống lại nỗi chán ngát buồn tẻ của nơi này. Làm nữ chính xuyên qua cũng thật không dễ dàng a! Hà Xuân Hoa vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo rồi mới bước xuống giường, sau đó tự mình tạo ra một khuôn mặt tươi cười đến chỗ ma bệnh tiên sinh. Chẳng phải vẫn có câu 'không đánh khuôn mặt tươi cười' sao? Vì sao hắn ngay cả chút mặt mũi cũng không cho nàng hoàn toàn không để ý tới lời nói của nàng:
“Buổi sáng tốt lành a tướng công, ta đi nấu cháo, hôm nay ngươi không thể không ăn.”
Trong dự kiến, người kia căn bản không có để ý tới nàng. Nhưng cũng không có vấn đề gì, có khi hắn giả câm điếc cũng tốt. Chỉ là phòng này thật là có điểm lạnh a, nàng mặc quần áo đem giường đất thu thập một chút. Vừa kéo rèm xuống toàn bộ không gian thoạt nhìn liền sáng sủa hơn trước, lại chuẩn bị nước ấm, thời tiết này mà dùng nước lạnh rửa mặt thật đúng là tự ngược. Chính mình vệ sinh xong, đương nhiên thời điểm chải đầu nàng phải mất rất lớn công phu. Cuối cùng cũng không thành hình không có cách nào đành phải tuỳ tiêtn biện hai bên tóc cuốn rên đầu rồi dùng dải lụa hồng buộc lại. Những kiểu đầu phức tạp ở cổ đại thật xin lỗi nàng không có khéo tay tới thế
Xử lý tốt chính mình hết thảy xong lại giúp tướng công đánh nước, từ hôm nay trở đi đồ dùng của hai người đều phải tách ra thẳng đến khi bệnh của hắn khỏi mới dừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.