Trong sát na, gian sài phòng u ám của Đoàn gia, sông Hoàng Hà ngày tuyết đóng băng, thời khắc đen tối ở Thượng kinh, trận chiến rung chuyển đất trời trong sơn cốc, một đêm hốt hoảng lẫn trốn, ngày đông giá rét tại Lạc thành, cái chết của Phụ hoàng…. Hết thảy lướt nhanh vỡ vụn trong trí nhớ của Đoạn Lĩnh.
Bọn họ hai người từ nhỏ đã cơ khổ không nơi nương tựa, giờ khắc này, dưới bầu trời đêm hoa đào mãn thiên im lặng đối diện.
Thay vào sự vỡ vụn đó, chính là giấc mộng của y đã lắng đọng qua năm dài tháng rộng, giấc mộng ngũ quang thập sắc kia cùng với sinh hoạt mà y thành tâm truy cầu chợt như sống động tiến đến trước mặt.
Đoạn Lĩnh phảng phất thấy được chính mình, cũng như thấy được Vũ Độc —— đứa trẻ Vũ Độc lớn lên trong tịch mịch và cơ khổ ấy rốt cục cũng trưởng thành, bước đến trước mặt y.
Bàn tay của Vũ Độc đã từng trịnh trọng tiếp nhận thanh kiếm tượng trưng cho thân phận tối cao của võ nhân Trung Nguyên, cũng đã từng ở bên ngoài Đồng Quan tiếp nhận một chiêu khai sơn thức vô cùng hung hiểm, thế nhưng nhưc lần nào bàn tay của hắn run rẩy như lúc này.
“Ta…” Đoạn Lĩnh hít sâu một hơi, kềm chế sự kích động trong nội tâm, thế nhưng lại phát hiện mình cư nhiên nói không ra lời, lúc giương mắt đối diện cùng Vũ Độc thì đối phương phảng phất đã hiểu ra cái gì, nhìn thấy Đoạn Lĩnh trước sau vẫn không tiếp nhận vòng chuỗi trên tay mình thì sắc mặt chuyển thành buồn bã, miễn cưỡng cười cười mang theo đắng chát gật đầu, tựa hồ từ sớm đã đoán được kết quả này.
Nào ngờ, Đoạn Lĩnh vẫn chưa nhận lấy vòng chuỗi trên tay đã tiến đến ôm cổ hắn, nhắm mắt lại rướn người lên trước hôn lên đôi môi kia.
Soạt một tiếng, sơn phong phất diện, hoa đào phi tán.
Vũ Độc mở to hai mắt, cả người đều cứng lại như vừa bị sét đánh, động một chút cũng không dám động, vẫn duy trì tư thái hai người chạm môi nhau. Sau một hồi tinh thần mới khôi phục lại, trái tim đập loạn nhìn Đoạn Lĩnh.
Tiếp sau đó hai người lập tức tách ra, Đoạn Lĩnh cầm lấy vòng chuỗi trên tay Vũ Độc đeo lên tay mình, hơi thở dồn dập, y muốn nói vài câu lại không biết nên mở miệng thế nào, hai người đều là mặt đỏ đến mang tai, mà Đoạn Lĩnh lại mang theo tiếu ý thẹn thùng.
Chỉ là mới một khắc sau, Vũ Độc lại không nói câu nào, đứng dậy chạy vào rừng đào.
“Vũ Độc?” Đoạn Lĩnh gọi, lại thấy bước chân Vũ Độc tăng nhanh, mới thoáng chốc đã không nhìn được thân ảnh.
Đoạn Lĩnh: “…”
Đoạn Lĩnh có chút không thể hiểu được, đuổi theo vài bước, lại thấy Vũ Độc vấp phải một gốc cây lảo đảo bổ nhào, sau đó giống như nổi điên bắt đầu nhảy nhót khắp, nơi thi triển quyền cước, đánh đến cây đào rung động, cánh hoa tung bay.
Đoạn Lĩnh nhìn mà chỉ cảm thấy buồn cười, Vũ Độc bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện mình bị Đoạn Lĩnh nhìn thấy liền lắc mình trốn sau một thân cây.
Đoạn Lĩnh mân mê chuỗi vòng trên tay mình, Vũ Độc dựa người vào cây đào hai mắt nhắm lại, lộ ra một nụ cười mang theo chút tà khí rồi lại khiến người ta tâm thần mê mẫn.
Đoạn Lĩnh không biết nên nói gì nữa, tựa hồ qua một đêm này hết thảy đều trở nên không giống trước kia, khung cảnh trước mắt lại tăng thêm một tầng ý tứ sâu xa. V ừ a r ồ i ta c ư nhi ê n h ô n h ắ n! Ta v ì sao l ạ i l à m đ ượ c? Đôi môi của Vũ Độc vừa nóng rực lại mềm mại, cùng với tưởng tượng của y hoàn toàn khác biệt, khiến y vẫn không ngừng nhớ lại, giống như vẫn chưa thoát ra được khoảnh khắc hai đôi môi khẽ chạm vào nhau khi nãy.
Vũ Độc đứng ở phía sau thân cây nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thấy Đoạn Lĩnh còn đang ngơ ngác ngồi trên mỏm đá, dùng lưng đối diện với hắn, mặt hướng về phía thung lũng được ánh trăng rải lên một lớp bạc sóng sánh.
Tiếng địch lại vang lên, từ khúc lần này lại có vẻ du dương vui sướng. Đoạn Lĩnh quay đầu nhìn thấy Vũ Độc đã đứng dưới tàng cây thổi ra một từ khúc khác lạ nghe như một điệu dân ca réo rắt, bất giác nở nụ cười.
“Đây là từ khúc gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Sau khi Vũ Độc thổi xong liền thu hồi địch, cười đáp: “Canh lậu tử, kim tước sai[1], năm đó chỉ nghe sư nương thổi qua một lần, không nhớ chắc được có phải hoàn toàn giống như vậy không.”
Vũ Độc lại trở về ngồi bên cạnh Đoạn Lĩnh, hai người nhìn nhau chỉ mỉm cười, một lời cũng không nói. Chốc lát sau Vũ Độc thoáng nghiêng người sang, vươn tay ôm lấy Đoạn Lĩnh, một tay kia đặt lên gò má của thẹn thùng của thiếu niên, cảm nhận đôi môi ngọt ngào nọ.
Đoạn Lĩnh cũng giơ tay lên, dùng vòng tay đang đeo chuỗi hạt đậu đỏ vuốt ve gương mặt Vũ Độc.
Nụ hôn triền miên kéo dài một lúc lâu, tựa hồ là thâm tình bị đè nén suốt thời gian qua rốt cục cũng tìm được cửa ải đột phá, trong nháy mắt biến thành hồng thủy gào thét đem bọn họ triệt để nhấn chìm.
Cho dù đã trôi qua thật lâu Vũ Độc vẫn không muốn buông Đoạn Lĩnh ra, hắn ôm lấy hông của thiếu niên nọ, cơ hồ là ép y vào vách đá, cùng nhau môi lưỡi quấn quýt. Đoạn Lĩnh bị hôn đến gương mặt phát nóng, lại càng cảm giác được sự tàn sát vô lễ của Vũ Độc trên môi mình.
Đoạn Lĩnh thật sự quá khẩn trương, nhịn không được nghiêng mặt né tránh, Vũ Độc liền thuận thế buông lỏng y ra, nuốt nước bọt. Xem ánh mắt của hắn khi nhìn về Đoạn Lĩnh tựa hồ cũng ý thức được mình có chút quá phận, vội vàng thả người, bất an hỏi: “Không… không làm ngươi đau chứ?”
Đoạn Lĩnh lắc đầu, chỉ là không biết tại sao lại đột nhiên nhớ đến hình ảnh đã nhìn đến trong Quần Phương các, chỉ cảm thấy thực sự quá kích thích rồi, thế nhưng bản thân lúc này tựa hồ còn chưa thể tiếp thu.
“Chúng ta… trở về đi.” Đoạn Lĩnh nghĩ có muốn hôn nữa vẫn là trở về thì tốt hơn,… ít nhất… có một căn phòng che chắn.
Vũ Độc cũng lấy lại tinh thần, vội nói: “Gió lớn, đừng để bị lạnh, đi thôi.”
Đoạn Lĩnh và Vũ Độc mười ngón đan xen, men theo sơn đạo chậm rãi trở về.
“Lão —— gia.” Đoạn Lĩnh chợt nhớ tới, nở nụ cười.
Vũ Độc cũng cảm thấy buồn cười, không nhịn được cong cong khóe miệng, một chốc nhìn Đoạn Lĩnh một chốc nhìn con đường trước mặt. Một trẻo đường mòn đi thông qua biển mây lãng đãng nhuốm đẫm trăng bạc mênh mông, tựa hồ con đường ấy đã vượt khỏi dãy núi nguy nga cõi trần gian mà thông tận đến thiên thai.
Ban đêm lúc ngủ, Đoạn Lĩnh không nhịn được vươn tay ôm lấy Vũ Độc, hai người ôm chặt lấy nhau, Vũ Độc lại cúi đầu hôn nhẹ bàn tay của y, hai thân thể cách một lớp y phục, đều là huyết khí phương cương. Đoạn Lĩnh đã biết một chút nhân sự, cũng là độ tuổi xuân tình vừa chớm, Vũ Độc tu tập võ thuật lâu năm, khí ức nhiệt liệt, dục vọng trong cơ thể không có chỗ thả ra, chỉ hận không thể ôm lấy Đoạn Lĩnh hung hăng dày vò một phen.
Hai người hôn rồi lại hôn, Vũ Độc vói tay vào trong quần Đoạn Lĩnh, lúc dọc theo thắt lưng chạm vào bờ mông thì Đoạn Lĩnh đã khẩn trương đến mức thở dốc, khiến Vũ Độc cũng không khỏi nuốt nước bọt.
“Chúng ta phải… phải… cái kia sao?” Đoạn Lĩnh bất giác lo sợ không đâu.
Vũ Độc cũng tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi sẽ rất đau đớn, hiện tại không làm, sau này đi.”
Đoạn Lĩnh gật đầu thả lỏng ôm lấy Vũ Độc, lại hôn lên gương mặt hắn. Vũ Độc nhẹ nhàng hôn trả, thấp giọng nói: “Ta luyến tiếc.”
Đoạn Lĩnh liền nở nụ cười, cả hai nằm sát vào nhau, vật ở trong quần cách một lớp vải mỏng ma sát tương liên. Vật kia của Vũ Độc mặc dù vẫn bị một lớp y phục che khuất thế nhưng có thể cảm giác được sự hùng tráng cứng rắn, so với vật của Đoạn Lĩnh thì lớn lên không ít. Cả hai cọ cọ như vậy, Đoạn Lĩnh liền cảm thấy phi thường thoải mái, còn chảy ra không ít nước.
Hô hấp của Vũ Độc càng lúc càng đứt quãng, thoải mái đến cả người run rẩy, một lát sau dứt khoát ôm lấy Đoạn Lĩnh xoay chuyển, đem đối phương đặt dưới thân đè nặng, như bão táp mà hôn lên mi mục của thiếu niên.
Lăn lộn hồi lâu hai người mới an tĩnh lại, cả hai đều không nói lời nào chỉ nhìn thẳng vào mắt của đối phương. Vũ Độc không kềm được cười cười, nói: “Như đang nằm mơ vậy.”
Hai người lại hôn đến hôn đi, Đoạn Lĩnh bây giờ vẫn chưa chuẩn bị tốt để như vậy lại như vậy… thế nhưng chung quy vẫn có chút hiếu kỳ, hỏi: “Thực sự rất đau? Ngươi thử qua?”
Vũ Độc đáp: “Ta không, là Trịnh Ngạn nói… như thế.”
“Hắn thử qua?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc dở khóc dở cười, lại vói tay vào trong y phục Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh bị hắn sờ mó ngứa ngáy nhưng hai tay đang vòng ra sau lưng không thể chống cự, chỉ đành nhỏ giọng xin khoan dung. Lúc này Vũ Độc mới dừng tay, đáp: “Hắn suốt ngày không làm chuyện tốt, thích động thủ động cước với những thiếu niên xinh đẹp, lại nói nói nếu làm loạn sẽ rất đau. Ta không muốn ngươi bị dọa sợ,đợi sau khi về nhà sẽ tìm chút… ừ… nói chung ta sẽ lo liệu, ngươi không cần suy nghĩ.”
Đoạn Lĩnh hiểu được, ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, bất quá như vậy thật ra còn rất tốt, thân hình của Vũ Độc cao lớn đến thế, chỉ cần ôm lấy y liền khiến y cảm thấy thực an toàn.
“Sau này ta cũng mang ngươi về nhà ta.” Đoạn Lĩnh vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Vũ Độc, thấp giọng nói.
“Sẽ cùng về.” Vũ Độc đáp lời.
Vũ Độc cho rằng Đoạn Lĩnh đang nhắc đến Hoàng cung, Đoạn Lĩnh lại nghĩ đến Đoàn gia. Lúc nào đó y cũng nên cùng Vũ Độc trở về một lần, Nhữ Nam vào xuân bách hoa khoe sắc đâu.
—————————
Đêm xuân Giang Châu mưa phùn réo rắt, cây cối vui sướng đón từng hạt tinh hoa, chồi xanh vươn dài.
Trong Đông cung đèn đuốc sáng trưng, không gian vẫn cứ trong trẻo cô tịch như trước, Thái Diêm ngồi sau án kỷ uể oải bất kham, Phùng Đạc cầm một quyển trục bước vào cung kính hành lễ.
“Đã tìm được chưa?” Thái Diêm hỏi.
“Vừa rời khỏi thành.” Phùng Đạc đáp, “Không thấy trong phủ Thừa tướng nữa.”
“Ô Lạc Hầu Mục đâu?” Thái Diêm lại hỏi.
Phùng Đạc không biết chỉ đành lắc đầu, Thái Diêm lại hất hàm phân phó cung nhân: “Tất cả lui xuống đi.”
Nội thị ứng thanh, bước ra ngoài còn không quên đóng cửa lớn lại.
Phùng Đạc rút mấy tờ giấy mỏng ra khỏi quyển trục, trải ra trước án, trên mặt giấy là một loạt chữ khải ngay ngắn xinh đẹp do Đoạn Lĩnh viết.
“Bên trái là quyển trục của ‘Vương Sơn’, bên phải là quyển trục được sao chép lại.” Phùng Đạc nói.
“Sắp chết đến nơi.” Thái Diêm cười lạnh nói, “Còn làm xuân thu đại mộng chỉ điểm giang sơn.”
Thái Diêm nhìn lướt qua một lần rồi đem cả hai quyển trục ném vào trong lửa, bản thân thì mệt mỏi tựa qua một bên.
“Đây…” Phùng Đạc nói, “Điện hạ! Không thể! Thế nào…”
Thái Diêm nói: “Cái gì thế nào?”
Phùng Đạc thấy Thái Diêm đốt cũng đã đốt xong, lời nói chỉ đành giữ lại trong miệng, gật đầu.
Phùng Đạc nói: “Theo thuộc hạ nghe ngóng, thiếu niên tên Vương Sơn này năm ngoái vừa tiến phủ Thừa tướng, tựa hồ là con của cố nhân Vũ Độc, nhận hắn làm nghĩa phụ. Sau đó ngẫu nhiên được Thừa tướng thưởng thức, cho y đọc sách cùng Mục Khánh, năm nay khai ân khoa cũng là cùng Mục Khánh ứng thí.”
“Ừ.” Thái Diêm đáp.
“Bởi vậy, đây cũng coi như giơ cao đánh khẽ.” Phùng Đạc nói, “Để y trở về lại đọc sách thêm ba năm.”
“Ta muốn giết y.” Thái Diêm thản nhiên nói.
Phùng Đạc nao nao, tựa hồ không ngờ Thái Diêm lại quan tâm một thiếu niên như vậy.
“Vâng…” Phùng Đạc trầm ngâm chốc lát, gật đầu.
Thái Diêm nhìn Phùng Đạc, nói: “Tiểu tử này vô pháp vô thiên, cư nhiên thiết kế muốn mưu sát bổn Điện hạ, mượn tay kẻ khác quăng ta vào sông. Đêm đó ngươi cũng tận mắt nhìn thấy.”
“Dạ.” Phùng Đạc lập tức nói, “Tội này quả thực đáng chết, chỉ là… Vương Sơn lại là người trong Mục phủ, nếu là nô tài bình thường cũng thôi, chỉ cần tùy tiện tìm một lý do là có thể diệt trừ, cũng miễn cho Điện hạ chướng mắt. Thế nhưng hiện nay, y lại có thân phận nghĩa tử của Vũ Độc, Bệ hạ lại thiên hướng Vũ Độc…”
“Bổn Điện hạ mặc kệ.” Thái Diêm nói, “Ngươi nghĩ một chủ ý đi, Phùng.”
Chỉ thấy biểu tình của Phùng Đạc nhất thời lộ ra vẻ khó xử, lát sau mới nói: “Điện hạ, người như Vương Sơn chính là khả tạo chi tài, theo nô tài thấy, không bằng tuyên y nhập đông cung. Chuyện xưa không truy xét nữa, y nhất định sẽ mang ơn…”
Phùng Đạc đang thành khẩn phân tích lại chạm phải ánh mắt của Thái Diêm, lập tức tự giác ngậm miệng.
————————
1/ Đây là bài Canh lậu tử kỳ ba của Ôn Đình Quân thời Vãn Đường. Từ khúc này miêu tả lòng hoài xuân của thiếu nữ mới chớm cập kê, trong lòng ôm ấp ước mơ tình đầu ý hợp, thế nhưng tình duyên chỉ là giấc mơ, tỉnh lại mới hay nến tàn chăn lạnh.
Kim tước sai,
Hồng phấn diện,
Hoa lý tạm thời tương kiến.
Tri ngã ý,
Cảm quân liên,
Thử tình tu vấn thiên.
Hương tác tuệ,
Lạp thành lệ,
Hoàn tự lưỡng nhân tâm ý.
San chẩm nhị,
Cẩm khâm hàn,
Giác lai canh lậu tàn.
Trâm sẻ vàng,
Da phấn đỏ,
Bên hoa mới vừa gặp gỡ,
Hiểu ý thiếp,
Biết lòng chàng,
Duyên này hẳn trời ban.
Nến lệ sánh,
Hương tro lạnh,
Tựa ngổn ngang tình hai mảnh.
Chăn gấm buốt,
Gối son đanh,
Tỉnh ra đã tàn canh.