Đoạn Lĩnh bước thẳng vào phòng thu dọn đồ đạc, may mà phần lớn dược vật quý giá đều được sắp xếp ở phía trên nên không bị hư hại gì. Vũ Độc ở bên ngoài gọi một tiếng nói muốn vào cung, bảo y đến chỗ Thương Lưu Quân nghỉ ngơi.
“Không cần đâu.” Đoạn Lĩnh nói.
“Đi thôi.” Vũ Độc kiên quyết, “Mấy thứ này cứ để ta về thu dọn.”
Đoạn Lĩnh liên tục nói được, còn bảo Vũ Độc nhanh chóng tiến cung không cần lo cho mình, Vũ Độc lại kiên trì phải nhìn thấy y tiến vào Mục phủ mới chịu rời đi.
Vừa tiến vào phủ Thừa tướng, Đoạn Lĩnh bỗng nhiên mơ hồ cảm giác được có nơi nào đó không đúng, bất giác xoay người nhìn vào trong viện, sau đó lại đội mưa chạy ngược trở về phòng, tinh tế dò xét khắp mọi ngõ ngách. Có lẽ là do trực giác, y luôn cảm thấy có người đã đến nhà của bọn họ.
Đoạn Lĩnh khom người kiểm tra những ngăn kéo chưa mở ra, sau đó lại xoay người nhìn kỹ vị trí gối đầu và nếp gấp chăn đệm, sau lưng nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Có người động đến đồ trong nhà bọn họ!
Đoạn Lĩnh lập tức quay đầu, y cảm giác được trong nhà có rất nhiều nơi đều bị người chạm qua!
Một khắc này, Đoạn Lĩnh đột nhiên có một loại cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm vô cùng đáng sợ. Y lập tức đóng mấy ngăn kéo tủ thuốc lại, bước nhanh ra ngoài, hốt hoảng như người bị rắn cắn tránh dây thừng, theo bản năng đi tìm một địa phương an toàn.
Phòng ở của bọn họ đã có người bước vào, hơn nữa tựa hồ không chỉ một lần. Vũ Độc khi nào mới về?
Đoạn Lĩnh chạy ra khỏi viện, lách người qua hẻm nhỏ dẫm lên đường đá ướt sũng, chạy về hướng phủ Thừa tướng.
“Thương Lưu Quân đâu?!” Đoạn Lĩnh vớ lấy một hạ nhân dò hỏi.
Ánh mắt kia tựa hồ như bóng với hình, thủy chung vẫn dán ở sau lưng y, thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh của Thương Lưu Quân.
“Thương Lưu Quân!” Đoạn Lĩnh gọi.
“Làm sao vậy?” Thương Lưu Quân nằm ở trên tháp, tay cầm một cái quạt hướng về phía Đoạn Lĩnh phe phẩy, đôi mắt che giấu sau lớp vải lướt qua lướt lại vài lần trên người y.
Đoạn Lĩnh sắc mặt trắng bệch, lát sau mới trấn định lại, biết bản thân đơn giản chỉ là đang tự mình dọa mình nên lại trầm mặc một lát rồi mới hỏi: “Thiếu gia đâu?”
“Cùng Tướng gia tiến cung rồi.” Thương Lưu Quân ngồi xuống, đáp, “Thế nào? Có việc?”
Đoạn Lĩnh lắc đầu, Thương Lưu Quân lại dịch người vào trong một chút, chừa không gian trên tháp cho Đoạn Lĩnh.
“Ngươi đang làm gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Ngủ trưa.” Thương Lưu Quân đáp, sau đó nhàn nhã nhắm mắt lại.
Đoạn Lĩnh chưa từng thấy Thương Lưu Quân ra tay, cũng không biết thực lực người này mạnh đến thế nào, chỉ là nếu đã được bài danh trong tứ đại thích khách… hẳn là sẽ không e ngại Lang Tuấn Hiệp đi.
Đoạn Lĩnh ngồi đờ ra bên cạnh Thương Lưu Quân, Thương Lưu Quân lại hỏi: “Hai người đã đi đâu chơi?”
Đoạn Lĩnh lại đang cân nhắc chuyện có người đột nhập nhà của y và Vũ Độc, hiển nhiên là vì mấy bài thi lần trước, người biết sự hiện diện của thứ này chỉ có Lang Tuấn Hiệp và Thương Lưu Quân. Nếu là Thương Lưu Quân, như vậy đó hẳn là ý tứ của Mục Khoáng Đạt.
“Ngươi có từng giúp ta thu dọn phòng ốc không?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Không có a.” Thương Lưu Quân đáp.
“À, vậy tốt rồi.” Đoạn Lĩnh nghĩ Mục Khoáng Đạt cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, dù sao tín nhiệm chính là tín nhiệm, nếu lại làm ra thủ đoạn gì đó ngược lại sẽ phí sức mà không có lời, đem toàn bộ sự gắn kết trước đó đều hủy diệt mất.
“Thật không có mà.” Thương Lưu Quân bật người ngồi dậy đính chính.
“Ngủ đi ngủ đi.” Đoạn Lĩnh cau mày, đem Thương Lưu Quân đẩy nằm lại trên tháp, bàn tay lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người hắn, ý tứ là bảo hắn mau ngủ.
Nhất định là Lang Tuấn Hiệp, y đã đến đây, cũng chưa từ bỏ ý định. Đoạn Lĩnh nhìn bên ngoài mưa vẫn rả rích mà trầm mặc.
Vũ Độc phóng ngựa đến trước cửa cung mới dừng lại, tung người xuống đất, cởi áo tơi ra đặt lên lưng Bôn Tiêu, một đường dẫm lên bọt nước dưới chân đi thẳng đến Ngự thư phòng.
“Giao kiếm.” Hắc giáp quân lần thứ hai ngăn cản Vũ Độc.
Vũ Độc hướng về phía hai tên lính gác ngoắc ngoắc tay, tràn ngập thành ý nói: “Hai người qua đây, ta cho hai người xem một thứ.”
Binh sỹ Hắc giáp quân không hiểu thế nào liền đi lên phía trước, Vũ Độc búng ngón tay một cái, hai người nhất thời gào to. Vũ Độc nhìn cũng không nhìn, phi thân lướt qua bọn họ lẫn vào hành lang, nhanh chóng ly khai.
Binh sỹ ở phía sau mắng ầm lên, thế nhưng cũng không có biện pháp gì, vô cùng bất đắc dĩ ngã xuống đất không thể cử động, người còn lại luống cuống giúp bạn mình cởi bỏ giáp trụ, hai người cứ hoảng loạn quấn với nhau như vậy.
Lúc Vũ Độc đến trước cửa Ngự thư phòng, Trịnh Ngạn đang ở ngoài thủ vệ ra hiệu cho y bảo chơi, hai người liền cứ thế đứng ở bên ngoài. Từ trong Ngự thư phòng truyền ra thanh âm của Mục Khoáng Đạt, hiển nhiên việc cứu trợ thiên tai lúc lâm triều vẫn chưa giải quyết xong, chiến trường đã dời vào đến tận Ngự thư phòng. Mọi người đều chưa ăn cơm trưa, thế nhưng vẫn hùng hổ khai chiến trước mặt Lý Diễn Thu.
Trịnh Ngạn không nói lời nào, Vũ Độc cũng không mở miệng, hai người chỉ ngẩng đầu nhìn mưa lất phất ngoài hoa viên. Vũ Độc nghĩ đến tương lai Đoạn Lĩnh có lẽ cũng sẽ giống Lý Diễn Thu, lên làm Hoàng đế, chỉ không biết y có thể đấu võ mồm thắng được loại người như Tô Phiệt hay không, hay là có thể mặt mũi khách khí nhưng vừa xoay người mở miệng đã mắng đến lão già kia thông suốt. Hắn nghĩ đến buồn cười, khóe miệng bất giác kéo lên.
Trịnh Ngạn kỳ quái quan sát Vũ Độc, Vũ Độc chú ý tới biểu tình của hắn, vứt qua một ánh mắt.
“Đi đâu vậy?” Trịnh Ngạn khẽ cử động môi nhưng không phát ra tiếng, Vũ Độc lông mi giương lên, dùng tay trái ra hiệu một người, ngón cái tay phải chỉ chính mình rồi cũng ra hiệu một người, người ở tay trái đến gần người tay phải, như vậy như vậy, như vậy như vậy…
Trịnh Ngạn: “…”
Trịnh Ngạn dở khóc dở cười, hướng về phía Vũ Độc giơ lên một ngón tay.
Vũ Độc chỉ chỉ Trịnh Ngạn lại chỉ chỉ xuống đất, ý tứ là một lát còn tìm ngươi có việc, khóe miệng Trịnh Ngạn co quắp, chỉ nghĩ cũng biết là chuyện gì. Bên ngoài một trận thanh âm giáp trụ ma sát, Tạ Hựu cả người mặt giáp sáng loáng, áo choàng phi dương hướng về phía này, Trịnh Ngạn cùng Vũ Độc lập tức dời người ngăn hắn trước cửa Ngự thư phòng.
“Bệ hạ còn đang nghị sự.” Trịnh Ngạn nói, “Tạ tướng quân, xin chờ một chút.”
Tạ Hựu hừ lạnh một tiếng, trên dưới quan sát Vũ Độc trầm giọng nói: “Vũ Thiếu bảo uy phong thật lớn.”
Khóe miệng Vũ Độc hơi nhếch, đáp: “Vẫn thua uy phong của Tạ tướng quân, ra vào Hoàng cung còn mặc một thân hắc giáp như vậy, còn có thể lau đến bóng loáng.”
Đại Trần từ trước, quan văn coi thường võ tướng hiếu chiến, võ tướng lại coi thường thích khách hại nước hại dân, thích khách không còn ai để xem thường chỉ có thể xem thường lẫn nhau. Chỉ là khi đối mặt với giặc ngoài, bọn họ vẫn luôn luôn nhất trí, thường cười nhạo Tạ Hựu đã không còn ra chiến trường nhưng mỗi ngày vẫn mặc khôi giáp đi qua đi lại, đùa giỡn oai phong.
“Hắc giáp quân phải thường xuyên đảm nhiệm ngự chỉ của Đế quân.” Tạ Hựu lạnh lùng nói, “Bất luận kẻ nào ở trong cung đi lại, trừ Hắc giáp quân thống suất thì chỉ còn Thái tử Thái bảo chính nhất phẩm và tòng nhất phẩm Thái tử Thiếu bảo mới có thể mang vũ khí, bằng không đều phải giao kiếm. Vũ Độc, ngươi đã nhận quan chức gì?”
Vũ Độc quan sát Tạ Hựu, Tạ Hựu lại với tay ra sau lưng gỡ Huyền thiết Bàn long côn xuống, nói: “Nếu hôm nay bỏ qua cho ngươi như vậy, ta liền vô pháp ăn nói với anh linh liệt vị Tiên đế. Không bằng ngươi cùng ta khoa chân múa tay một hồi, nếu có thể độc chết ta, thiên hạ này liền không còn người có thể kéo bội kiếm của ngươi xuống.”
Vũ Độc nở nụ cười, nói: “Có ý tứ, Tạ tướng quân ngươi có biết hay không, Bạch Hổ Đường từ trước đến nay có một quy củ, theo quy củ này, người có thể đoạt vũ khí của ta trên đời chỉ có một. Năm đó, cho dù là Tiên đế cũng chỉ lệnh ta thu kiếm, không dám đoạt Liệt Quang từ tay ta. Giống như Giang Châu quân của ngươi, chỉ nhận truyền quốc ngọc hoàn không nhận người, Bạch Hổ Đường ta cũng chỉ nhận binh khí không nhận người, nếu ngươi đem Trấn Sơn Hà ra đây, ta tự nhiên chắp tay dâng Liệt Quang kiếm, bằng không ngay cả Thái tổ khai quốc của Đại Trần, chỉ cần nhìn thấy truyền nhân của Bạch Hổ Đường cũng sẽ không bắt hắn tháo vũ khí.”
“… Bên ngoài là Vũ Độc?” Thanh âm của Lý Diễn Thu truyền ra.
Tạ Hựu liền không nói thêm gì, trong ngự thư phòng một mảnh an tĩnh.
“Trẫm liền ngồi ở đây, mặc dù không có Trấn Sơn Hà cũng là vua một nước.” Lý Diễn Thu nói, “Trịnh Ngạn, cởi Liệt Quang kiếm của Vũ Độc xuống đưa vào ngự thư phòng.”
Lời đã nói như vậy, không khác nào cho Tạ Hựu một bậc thang trước mặt Vũ Độc.
Vũ Độc trầm mặc trong chốc lát, chỉ đành cởi Liệt Quang kiếm xuống giao cho Trịnh Ngạn. Trịnh Ngạn cầm kiếm vào trong.
Tạ Hựu đứng ở bên ngoài, chắp tay khom người nói: “Bệ hạ, Vũ Độc hạ dược thủ hạ của thần canh gác ngoài cung, binh sỹ Hắc giáp quân một mảnh trung tâm hôm nay lại toàn thân nổi m ụn đỏ, mệnh nguy sớm tối.”
“Tạ tướng quân nói quá lời rồi.” Vũ Độc châm chọc, “Bất quá là một chút bột ngứa, đợi sau ba năm dược lực tự nhiên biến mất.”
“Đưa giải dược cho Tạ tướng quân.” Lý Diễn Thu ở bên trong ra lệnh: “Chớ để oán đến oán đi nữa, tâm phiền.”
Vũ Độc lấy giải dược ra ném cho Tạ Hựu, Tạ Hựu giơ tay tiếp nhận xong liền rời đi không nói thêm gì.
Bên trong lại bắt đầu nổi lên tiếng trò chuyện, sắc mặt Vũ Độc âm trầm. Một lát sau, Tô Phiệt trước tiên ra ngoài, thoáng nhìn thấy Vũ Độc sắc mặt càng thêm khó coi, hiển nhiên đã bị Mục Khoáng Đạt bắt chẹt, mà việc nhận hối lộ của sứ giả Nguyên quốc trước đó là do Vũ Độc điều tra, vì vậy liền ghi hận này lên đầu của hắn.
“Thỏ hoang hết, giết chó săn.” Tô Phiệt ác độc ghé sát vào tai hắn, nói, “Phi điểu không, cung bẻ gãy.”
Vũ Độc lại ngoắc ngoắc Tô Phiệt, nói: “Tô đại nhân xin dừng bước, có một vật cho người xem.”
Tô Phiệt đã gần đến tuổi tri thiên mệnh lại càng già càng dẻo dai, trong nháy mắt bước chân rảo nhanh, tiêu thất khỏi hành lang.
“Tiến vào.” Thanh âm Lý Diễn Thu vang lên.
Lúc này Vũ Độc mới đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mục Khoáng Đạt, Thái Diêm, Lang Tuấn Hiệp, Trịnh Ngạn đều đã ở bên trong. Liệt Quang kiếm lại được bày trên kệ binh khí sau lưng Lang Tuấn Hiệp.
“Trả kiếm lại cho ngươi.” Thái Diêm nghiêm túc nói, “Bổn Điện hạ không nghi ngờ lòng trung thành của ngươi.”
Thái Diêm liếc nhìn Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp liền cầm Liệt Quang kiếm đưa đến trước mặt Thái Diêm, Thái Diêm dùng hai tay nâng lên trả về cho Vũ Độc.
Vũ Độc thản nhiên tiếp nhận thắt ở bên hông, sắc mặt tự nhiên không quá dễ nhìn.
Thương Lưu Quân, Trịnh Ngạn, Lang Tuấn Hiệp đều có thể mang kiếm vào cung. Lang Tuấn Hiệp và Trịnh Ngạn có chức vị trong người, là Ngự tiền thị vệ. Hai người có khẩu dụ đặc biệt cho phép của Thái tử và Hoàng đế thì cũng thôi, ngay cả Thương Lưu Quân cũng có thể nghênh ngang mà đi, duy chỉ có Vũ Độc là ngoại lệ, đơn giản là đang sỉ nhục người.
“Ban tọa cho hắn.” Lý Diễn Thu lại phân phó.
Trịnh Ngạn dời án kỷ, để Vũ Độc khoanh chân ngồi xuống, bên trong Ngự thư phòng đã bố trí án của Lý Diễn Thu trên một bệ đỡ, nhìn thế nào cũng cao hơn mọi người một đoạn. Y nhìn xuống Vũ Độc một chốc, thở dài.
“Hôm nay vừa vặn có Mục tướng gia ở đây.” Lý Diễn Thu vừa nhìn tấu chương trước mắt vừa nói, “Vốn có một chuyện muốn hỏi ngươi, bất quá nhìn ngươi tiêu diêu tự tại nhàn vân dã hạc, xem ra việc kia đã có định luận.”
Mục Khoáng Đạt cười nói: “Phủ của thần trước giờ quy củ sâm nghiêm, cũng đã từng có không ít người tiến vào, thủy chung chỉ có Vũ Độc là không nghe lệnh của thần, cho đến bây giờ đều là làm xong chuyện liền rời đi, thanh liêm, không tham tài cũng không háo sắc.”
“Nghe Mục tướng gia nói.” Bộ dạng của Thái Diêm thật ra có mấy phần tùy ý, “Ngươi không muốn tiến cung là vì nghĩa tử của ngươi?”
Vũ Độc trầm mặc chống đỡ, trong phòng một mảnh yên tĩnh, cuối cùng hắn cũng mở miệng, chỉ đáp một chữ.
“Dạ.”
Thái Diêm cười nói: “Là bổn Điện hạ năm lần bảy lượt muốn gọi ngươi đến Đông cung, Bệ hạ cũng vì thế năm lần bảy lượt đến phiền ngươi. Hôm nay ngươi đã đến rồi, liền chỉ cần ngươi nói một câu, nếu thật sự không muốn bổn Điện hạ tự nhiên sẽ không miễn cưỡng ngươi.”
Vũ Độc còn chưa lên tiếng, Lý Diễn Thu lại tựa hồ nghĩ tới điều gì, hỏi: “Nghĩa tử của khanh tên gì?”
“Bẩm, Vương Sơn.” Vũ Độc đáp, “Cũng không phải nghĩa tử mà là huynh đệ, phụ thân y với thần là đồng lứa, trước khi chết đã ủy thác cho thần, muốn thần ở lại bên cạnh y. Cả đời này, thần không thể rời khỏi y nửa bước.”
Thái Diêm hít sâu một hơi nhìn Vũ Độc, vùng quanh lông mày hơi nhướn lên, Vũ Độc lại không thèm nhìn Thái Diêm, chỉ dán mắt vào Lý Diễn Thu. Lý Diễn Thu một mực tự cân nhắc sự việc, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Ngày ấy trẫm thấy y cũng đã là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, năm nay đã thi hội chưa?”
“Bẩm, có.” Vũ Độc đáp.
“Gọi người tới, đem bài thi của y đến cho trẫm xem.” Lý Diễn Thu phân phó.
Sắc mặt Thái Diêm trong nháy mắt liền thay đổi, cúi đầu nhìn án kỷ. Lý Diễn Thu lại phất tay, nói: “Cứ như vậy đi, các khanh đều về thôi, hôm nay đã mệt mỏi rồi. Vũ Độc, khanh lưu lại.”
“Nhi thần ở nơi này cùng thúc phụ.” Thái Diêm đáp.
Sau khi Thái Diêm hồi cung thường tự xưng ‘Nhi thần’, gọi Lý Diễn Thu là ‘Thúc phụ’, thúc phụ thúc phụ, thúc đương như phụ, thật sự cũng xem Lý Diễn Thu như phụ thân mà đối đãi.
Lý Diễn Thu thoáng hiện mệt mỏi, dù sao hôm nay y cũng đã cùng các đại thần xa luân chiến hết cả ngày, thể lực thực sự không chống được, liền quay về phía Thái Diêm nói: “Thái tử cứ trở về nghỉ ngơi, buổi tối lại đến chỗ trẫm.”
“Thúc phụ…” Thái Diêm còn muốn kiên trì, Lý Diễn Thu lại khoát khoát tay, dựa vào bình phong sau án nhắm mắt lại, không nói thêm gì.