Đoạn Lĩnh ăn no rồi liền đem chiếc đũa đặt đoan chánh vào trong hộp thức ăn, lại đậy nắp gọn gàng.
“Nấu cơm như viết văn.” Trịnh Ngạn đứng ngoài cửa tựa như lơ đãng nói, “Cần phải đặt sự chú ý vào nguyên liệu chứ không phải chỉ chăm chăm mùi vị, có đôi khi còn phải thăm dò xuất thân thực khách, quan sát tính cách của hắn mới có thể phỏng đoán khẩu vị. Thích hợp, vẫn luôn là tốt nhất.”
“Thụ giáo.” Đoạn Lĩnh cười đáp, “Nếu ai gả cho ngươi, thiên hạ này nơi nào cũng không cần đi.”
Trịnh Ngạn nở nụ cười, chế nhạo nói: “Thực sắc tính dã, nếu ngươi theo ta, bao ngươi mỗi ngày thức dậy đều có đồ ăn, nằm cũng có ăn, ngồi ta đút ngươi ăn, lúc lên giường rồi ta sẽ ôm ngươi, cho ngươi ăn no. Tất cả đều là mỹ vị nhân gian không ăn được.”
Đoạn Lĩnh biết một khi đã tiếp lời Trịnh Ngạn thì sau đó liền không thể dứt khỏi, người bị trêu chọc cũng chỉ có chính mình, đành phải dứt khoát đổi chủ đề, nói: “Làm cơm cũng giống trị quốc, trị đại quốc như nấu món ăn nhỏ.”
Trịnh Ngạn bước đến lấy hộp thức ăn đi, lại đổi một bộ văn phòng tứ bảo đặt ở trước mặt Đoạn Lĩnh, mở đề thi ra, nói: “Viết thôi, bài thi ngấm nước rồi. Bệ hạ phân phó, hôm nay gọi các thí sinh đến thi lại một lần.”
Đoạn Lĩnh trước đó thật ra cũng có nghĩ đến vấn đề này nên hiện tại không quá ngạc nhiên, lưu loát mở đề ra chỉ thấy một câu ‘Mộc thậm vũ, trất tật phong, trí vạn quốc.’
Đoạn Lĩnh: “…”
Đây là một câu trong ‘Trang Tử tạp thiên Thuận Thuận’, cũng không phải nội dung của tứ thư ngũ kinh, không biết người khác đã từng đọc qua chưa thế nhưng y đã từng đọc qua. Đoạn Lĩnh lại nghĩ thầm, không biết đề thi của tất cả mọi người có phải đều giống nhau không? Ra loại đề này cũng không biết những sỹ tử khác viết như thế nào?
Trịnh Ngạn cũng không nói thêm nữa, chỉ là ôm kiếm dựa vào tháp ngủ gà ngủ gật, hiển nhiên là đến giám thị.
Một đề này cũng không thuộc về mười năm gian khổ đèn sách, Đoạn Lĩnh không khỏi lại nghĩ đến phụ thân. Năm đó phụ thân của y thích đạo gia ‘Nấu cơm, là trị đại quốc như nấu món ăn nhỏ; Học võ, giống Bào Đinh mổ trâu lặp lại nhiều lần; Đối đãi người khác, thắng người là nhất thời thắng mình là một đời; cuộc sống, biết đủ là phúc.’
Vì vậy y cũng thích đạo gia, đọc nhiều ‘Trang tử’, bên trong có Vạn lý Côn Bằng thuận gió lốc mà bay lên cửu trùng thiên, có Hỗn Độn chưa mở ra thất khiếu, có Ô Quy kéo đuôi tự do tự tại trong bùn lầy, có đại thụ không lõi vẫn kiên cường…
Cũng có một đoạn như thế này về câu chuyện Đại Vũ trị thủy —— “Tích giả vũ chi yên hồng thủy, quyết giang hà, nhi thông tứ di cửu châu dã, danh xuyên tam bách, chi xuyên tam thiên, tiểu giả vô sổ, vũ thân tự thao thác tỷ, nhi cửu tạp thiên hạ chi xuyên; phì vô vận, hĩnh vô mao, mộc thậm vũ, trất tật phong, trí vạn quốc.[1]“
Mà một từ ‘Trất phong mộc vũ’ cũng là xuất phát từ đây.
“Đây là do bệ hạ ra khảo đề sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Viết là được.” Trịnh Ngạn nói, “Ta là một thô nhân lại không biết chữ, làm sao biết?”
“Ngươi khẳng định biết chữ.” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười nói.
Trịnh Ngạn nở cũng cười, nói: “Đợi đến khi trúng trạng nguyên, ta cũng bái ngươi làm sư phụ.”
Đoạn Lĩnh trầm ngâm chốc lát, không biết ý tứ của Lý Diễn Thu lúc ra đề này là như thế nào? Thật sự vì nạn hồng thủy ngoài kia sao? Hay lại là có ý tứ khác? Y không dám tùy tiện phỏng đoán tâm tư của Lý Diễn Thu lúc ra đề, chỉ viết xuống bốn từ ‘Chặn không bằng khai’, dùng từ điển cố Đại Vũ trị thủy đến phá đề.
Lần này hoàn toàn không có chút trở ngại nào, bút chạm giấy liền thành chữ, lưu loát viết đến thiên ngôn vạn ngữ lại thấy cung nữ tiến vào châm đèn, Trịnh Ngạn trước sau vẫn không cử động, cứ ngồi yên như một bức tượng đá.
Trong lòng Đoạn Lĩnh thanh thản, từ đạo trị thủy nói đến đạo trị quốc, dân ý chính là nước, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, có thể đưa thuyền ra thiên nhai cũng có thể khiến nước lũ ngập trời. Phải thấu hiểu lòng dân mới có thể an bang định quốc.
Sau khi Đoạn Lĩnh viết xong trái tim cũng rơi xuống đất, lại nghĩ đến không biết hiện giờ Vũ Độc đang ở đâu, có phải là hắn đã nhờ Trịnh Ngạn đến đón y?
“Vũ Độc đâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Cứ ở đây đợi.” Trịnh Ngạn đáp, thấy Đoạn Lĩnh viết xong liền thu bài thi, niêm phong quyển trục rồi xoay người rời đi.
Trịnh Ngạn vừa khuất bóng Đoạn Lĩnh liền khẩn trương, rất sợ có sát thủ gì đó xuất hiện lấy đi mạng nhỏ của mình, may mà không bao lâu sau Vũ Độc liền tiến vào, hai người giống như thay ca vậy.
“Có chuyện gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Trong lòng Vũ Độc có chút bất an, ngón tay thon dài dựng thẳng trước môi suỵt một tiếng, lại bước đến ngồi cùng Đoạn Lĩnh, nói: “Vẫn chưa thể trở về, Bệ hạ còn muốn xem quyển trục của ngươi.”
Vũ Độc hạ giọng, cẩn thận đem những việc đã xảy ra kể lại một lần, lông mày Đoạn Lĩnh nhíu chặt, nói: “Ta đã đáp ứng với Mục tướng gia, chuyện này thực sự không có cách nào kéo dài nữa. Phải làm sao đây?”
“Ta sẽ nghĩ biện pháp.” Vũ Độc đáp.
“Nếu là… hôm nay thú nhận thì sao.” Đoạn Lĩnh bị chuyện này dằn vặt quá lâu rồi, đau dài không bằng đau ngắn, cứ đơn giản đem mọi chuyện chọc thủng trước mặt Lý Diễn Thu là xong, chỉ là việc kế tiếp thật sự có chút khó khống chế. Theo dự tính, sau đó y sẽ vài đối chất cùng Thái Diêm và Lang Tuấn Hiệp, thế nhưng y hiện tại không có cái gì làm tin, cũng chỉ có hai phần bài thi trộm được từ chỗ người Nguyên trước đó.
“Bằng chứng còn ở trên người ngươi sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc đem vỏ kiếm cho Đoạn Lĩnh xem, bên cạnh mép da lộ ra một góc giấy vàng ố. Đoạn Lĩnh hít sâu một hơi gật đầu, đem mọi thứ trả về nguyên dạng.
“Muốn nói thế nào?” Vũ Độc hỏi.
Trái tim Đoạn Lĩnh đập loạn, nghiêng người ôm Vũ Độc, chôn mặt vào ngực hắn. Vũ Độc cũng ôm lấy Đoạn Lĩnh, an ủi: “Đừng lo lắng, sẽ không ai chạm được vào ngươi. Nếu tình huống không đúng ta liền mang theo ngươi, chúng ta chạy là được. “
Đoạn Lĩnh hít sâu một hơi, lắc lắc đầu trấn định lại.
“Phải xem tình huống đã.” Đoạn Lĩnh nói.
Đây là lần khiêu chiến nguy hiểm nhất mà y từng đối mặt trong đời.
“Ta không tiến cung thì Mục tướng gia lại có thể làm khó dễ được ta sao?” Vũ Độc nói, “Nếu ép buộc, liền khiến mọi người đều đừng mong an lành.”
Đoạn Lĩnh trầm mặc một lát, trong lòng hoảng hốt đến cực điểm.
“Trừ phi bệ hạ và người kia bỏ ý niệm này đi.” Đoạn Lĩnh đáp, “Bằng không Mục tướng gia nhất định còn có thể ép chúng ta.”
Y dần dần nảy ra chủ ý, hôm nay không biết có phải là cơ hội thích hợp hay không, thế nhưng bọn họ ít ra còn có một con đường khác để đi.
“Trong nhà bị người soát qua.” Đoạn Lĩnh nói, “Ô Lạc Hầu Mục biết sự tồn tại của quyển trục này, bọn họ nhất định đã nghĩ xong phương pháp ứng đối, tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như vậy thông qua. Hôm nay không thể thú nhận, bằng không rất có khả năng rơi vào bẫy rập của bọn họ.”
Vũ Độc cân nhắc một chút liền gật đầu.
“Trịnh Ngạn có nói gì với ngươi không?” Vũ Độc hỏi.
Đoạn Lĩnh lắc đầu, Vũ Độc nói: “Ngày hôm nay ta đột nhiên nhớ tới, hôm đó sau khi về nhà, lúc thu dọn đồ vật có thể Trịnh Ngạn cũng nhìn thấy, ngươi có chú ý đến không?
Đoạn Lĩnh nhớ lại đêm đó rồi chậm rãi lắc đầu. Trịnh Ngạn đúng là có mặt tại hiện trường, chỉ là liệu hắn có biết thứ Vũ Độc cất giấu là gì không? Bỗng nhiên Đoạn Lĩnh toát ra mồ hôi lạnh —— Trịnh Ngạn đã thấy Lang Tuấn Hiệp mở ngăn ngầm trên vỏ đao của người Nguyên, như vậy ngăn ngầm dùng để làm gì? Hiển nhiên là giấu đồ vật.
Lúc đó hắn còn nói một câu: “Đây là đang chơi trò bí mật gì thế?”
Kết hợp với hành động của bọn họ đêm đó, nếu như Trịnh Ngạn chú ý đến Vũ Độc hẳn là sẽ thấy hắn giấu vật gì đó vào hộp, nếu Trịnh Ngạn đủ nhạy bén để kết hợp với biểu tình trước đó của Lang Tuấn Hiệp và biểu tình của Vũ Độc hẳn là có thể đoán được. Vũ Độc đã lấy được đồ trong vỏ đao, còn mang về giấu diếm!
“Trịnh Ngạn đến tột cùng là người của ai?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Hắn rất ít quản sự.” Vũ Độc nói, “Năm đó cũng chỉ vì có chút giao tình với Diêu Phục mới thay người kia làm việc, cũng có người nói năm xưa tiên đế từng đi qua Hoài Âm, cùng hắn nhất kiến như cố, sau đó Trịnh Ngạn mới tiến cung. Thế nào?”
Vũ Độc nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại đang cân nhắc lập trường của Trịnh Ngạn. Nếu như phụ thân của y còn tại thế, Trịnh Ngạn có lẽ là người hiếm hoi trên đời này có thể cùng phụ thân đối ẩm. Vũ Độc tựa hồ có chút ghen tỵ, nói: “Hắn không táy máy tay chân gì với ngươi chứ?”
“Đương nhiên không có.” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười, bầu không khí ngưng trọng lúc nãy liền trở nên kỳ quái.
“Ta phải kiểm tra.” Vũ Độc vươn tay sờ soạng Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại thấp giọng nói: “Nơi này là hoàng cung!”
Vũ Độc vừa xoa vừa vuốt, Đoạn Lĩnh cực kỳ không tự nhiên, Vũ Độc lại cúi đầu hôn lên môi y, khí tức của Đoạn Lĩnh lập tức trở nên dồn dập.
“Ta muốn về nhà.” Đoạn Lĩnh nói.
“Muốn đi liền đi thôi.” Vũ Độc đồng thuận.
Nếu tới nơi không có người cũng liền không có nhiều phiền não như vậy… trái tim Đoạn Lĩnh đột nhiên trở nên mềm mại, vô luận thế nào y vẫn còn có một đường lui, mà đường lui này là do người bên cạnh mang đến. Mặc kệ Đoạn Lĩnh là ai, có thân phận gì, cho dù là Đoạn Lĩnh, là Vương Sơn, là Lý Nhược Như… người này cũng sẽ không rời khỏi y.
Đoạn Lĩnh ngước mắt nhìn Vũ Độc, lại tiến lên chủ động dâng môi mình.
Cương mặt Vũ Độc lập tức đỏ bừng, một tay che mũi, nghiêng đầu, chính là không dám nhìn Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh liền cảm thấy buồn cười, nói: “Ngươi ở đây đỏ mặt thì có ích gì?”
Vũ Độc ngay cả nói cũng không nói nên lời, vội vàng xua tay, lúc này lại có tiếng bước chân vang lên, Trịnh Ngạn đã trở về.
“Này.” Trịnh Ngạn nói, “Để ta chơi cùng được không? Vừa lúc có thể dạy hai người.”
“Cút!” Vũ Độc cả giận quát.
Đoạn Lĩnh lại cười nói: “Đến đây cùng trò chuyện thôi.”
Đoạn Lĩnh mỉm cười, trong lòng lại tính toán cách thử Trịnh Ngạn, ánh mắt Trịnh Ngạn mang theo tiếu ý, nhìn Đoạn Lĩnh rồi nói: “Bệ hạ triệu kiến ngươi.”
Lồng ngực Đoạn Lĩnh nhói lên, Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, y nhẹ nhàng gật đầu. Vũ Độc liền nói: “Ta đưa ngươi đi.”
Trịnh Ngạn cùng Vũ Độc đưa Đoạn Lĩnh đến bên ngoài Ngự thư phòng, Trịnh Ngạn khom người thông báo: “Bệ hạ, Vương Sơn đến.”
“Vào đi.” Lý Diễn Thu lên tiếng.
Đoạn Lĩnh đã chuẩn bị trong đầu vô số lần cho tình cảnh này, thế nhưng một khắc vừa bước chân vào Ngự thư phòng, đầu óc của y liền trống rỗng.
Hôm đó, khi đột nhiên nhìn thấy Lý Diễn Thu ngoài hành lang, y chính là cái gì cũng không nói nên lời, cho đến hôm nay, y vẫn là cái gì cũng không thốt ra được.
Lý Diễn Thu ngồi sau án kỷ, trên ngự án là bài thi của Đoạn Lĩnh, Lý Diễn Thu ngẩn đầu nhìn lên quan sát đối phương. Đến tận lúc này Đoạn Lĩnh mới có cơ hội tỉ mỉ nhìn rõ dung mạo của Lý Diễn Thu.
Bộ dạng của người này rất giống phụ thân, mi mục phân minh chính là cái người mà y đã gặp lại rất nhiều lần trong mộng. Phụ thân đã qua đời rất lâu rồi, lúc y nhìn thấy Lý Diễn Thu, trong nháy mắt cứ ngỡ mình đã về trong mộng cảnh.
Y đã từng rất sợ hãi, chỉ sợ thiên trường địa cửu, năm tháng xa xôi, đến một lúc nào đó y sẽ quên mất tướng mạo của phụ thân, sẽ đánh mất đi ngọn đèn chỉ lối trong sinh mạng của y, lập tức không còn cơ hội nhìn thấy được quang minh. Song, khi y gặp được Lý Diễn Thu, trong lòng liền sinh ra một cảm giác không muốn xa rời —— phảng phất như chỉ cần ở trước mặt người này, là có thể xuyên qua dung mạo ấy cảm giác được sự tồn tại của phụ thân. Cái loại liên hệ kỳ diệu lẫn sâu trong huyết mạch kia, thủy chung chưa từng tiêu thất.
“Vương Sơn?” Lý Diễn Thu ướm lời.
Đoạn Lĩnh phục hồi tinh thần lại, khom người quỳ rạp xuống mặt đất.
“Thảo dân Vương Sơn, bái kiến Bệ hạ.”
“Sau ngày hôm nay khanh đã không còn là thảo dân rồi.” Lý Diễn Thu nói, “Bài thi của bọn họ vẫn chưa làm xong, trẫm cũng không ngờ tới có thể xem bài của khanh nhanh như vậy. Ngồi đi, trẫm có mấy câu muốn hỏi khanh.”
Đoạn Lĩnh nhanh chóng hành lễ lui sang một bên ngồi trước án kỷ, lại ngẩng đầu nhìn Lý Diễn Thu. Lý Diễn Thu cũng hướng về phía y nhìn lại.
—————————-
1/ Cả đoạn bài thi này là trích từ tư tưởng của ‘Trang Tử’ rất ảo diệu và khó hiểu, mình cũng không biết nên edit thế nào nên chỉ có thể đề nguyên văn.