“Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca; tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng sơn a.”[1] Đoạn lĩnh cười nhẹ đọc, “Bệ hạ, bảo trọng thân thể, ngày thần đột nhiên biết Tiên Đế băng hà cũng cảm thấy giống như trời long đất lở, thế nhưng, tóm lại vẫn là chậm rãi thoát ra.”
Mắt Lý Diễn Thu đỏ lên, an tĩnh nhìn Đoạn Lĩnh, một hồi sau lại hỏi: “Trong mắt khanh, Tiên đế là người thế nào? Đoạn ngày cuối cùng, chính là do Vũ Độc theo tùy tùng huynh ấy, nói vậy ngươi hẳn cũng đã nghe qua không ít.”
Đoạn Lĩnh cân nhắc một hồi, sàng sàng lọc lọc cũng không thể tìm được một từ chuẩn xác nhất để hình dung phụ thân của mình, người nọ anh minh thần võ, ôn nhu kiên trì… giống như một tòa núi lớn, vĩnh viễn chỉ dẫn phương hướng đúng đắn nhất cho y. Mặc kệ qua bao nhiêu lâu dài, đi được bao nhiêu dặm đường, chỉ cần y ngẩng đầu liền có thể thấy được ngọn núi kia, ngọn núi cao vút đến tận trời.
Thế nhưng, nếu muốn nói ấn tượng sâu sắc nhất mà người kia để lại cho y… Đoạn Lĩnh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đáp: “Là một người rất thú vị.”
Lý Diễn Thu nở nụ cười: “Không sai, là một người rất thú vị.”
Đoạn Lĩnh cũng cười, hết thảy của Lý Tiệm Hồng đều có thể gói gọn trong ba chữ này, đã không cần nhiều lời nữa.
“Nhân sinh trên đời, phải làm một người thú vị, so với kiến công lập nghiệp, lưu danh thiên cổ thì khó khăn hơn nhiều lắm.” Lý Diễn Thu cảm khái nói, “Thế gian tuy lớn, đúng thật là không tìm được một ai khác giống huynh ấy nữa. Bất quá, mỗi lần trò chuyện với khanh trẫm cũng cảm thấy rất cao hứng.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Có thể trò chuyện cùng Bệ hạ, thần cũng rất cao hứng.”
Lý Diễn Thu cười cười, lúc này Trịnh Ngạn ở bên ngoài lại báo: “Bệ hạ, đã mang đến.”
Đoạn Lĩnh không đợi phân phó liền mở rộng cửa, tiếp nhận thuốc được trình lên. Lúc Lý Diễn Thu cầm chén thuốc Đoạn Lĩnh lại vươn ngón tay ra đặt lên mạch của y, Lý Diễn Thu liếc nhìn Đoạn Lĩnh, im lặng không lên tiếng, đem thuốc uống xuống.
Đoạn Lĩnh im lặng một lát, biết Lý Diễn Thu không bị hạ độc, chí ít dựa theo mạch tượng biểu hiện vẫn là bình thường, chỉ có chút hư nhược vô lực, khí huyết không đủ, tâm tạng bất túc. Chi bằng dùng an thần bổ tâm thang.
Chỉ là kỹ năng bắt mạch của y vẫn không được tốt, chi bằng để Vũ Độc xác nhận người này có trúng độc hay không. Ngày thường Vũ Độc thỉnh thoảng cũng sẽ yết kiến Lý Diễn Thu, y thuật chi đạo chú trọng ‘vọng, văn, vấn thiết’, người trúng độc mạn tính chỉ cần nhìn sắc mặt sẽ phát hiện ra đại thể, Vũ Độc không đến mức không nhìn ra được.
Đoạn Lĩnh không ngừng suy đoán tâm kế của Mục Khoáng Đạt —— rất có thể sẽ nhượng Mục Cẩm Chi mỗi ngày an bày Lý Diễn Thu dùng thuốc dẫn, thẳng đến thời điểm cần hạ thủ mới tiến nhập độc dược, chiêu này dễ khiến người khác sơ sảy, khó lòng phòng bị. Dù sao loại thuốc này mỗi ngày đều phải uống, chốc lát nhìn không ra, nếu như vài ngày chỉ có một lần mang độc, ngay cả Lý Diễn Thu cũng không thể chú ý hết.
Đoạn Lĩnh dời đầu ngón tay đi, gật đầu không nhiều lời, Lý Diễn Thu cũng không hỏi thêm.
“Nếu trong bài thi của khanh không nhắc đến Tiên đế, trẫm còn có thể phong khanh làm Trạng Nguyên.” Sau khi Lý Diễn Thu uống hết chén thuốc, cau mày nói, “Thế nhưng nếu đã dùng Tiên đế làm lý luận liền không được rồi, chỉ có thể cho một Thám Hoa.”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, vén vạt áo lên quỳ xuống trước mặt Lý Diễn Thu tạ ân.
Lý Diễn Thu nói: “Trở về báo tin cho Vũ Độc đi, có thể về quê quang tông diệu tổ rồi.”
“Thần còn có một chuyện muốn cầu Bệ hạ khai ân.” Đoạn Lĩnh vẫn quỳ rạp dưới đất không đứng dậy.
“Nói.” Lý Diễn Thu ra lệnh.
“Nghiệp thành báo nguy, hôm nay trong triều vô binh khả phái…”
Lý Diễn Thu vẫn chưa nghe xong liền nở nụ cười nói với Đoạn Lĩnh: “Thám Hoa lang, trẫm còn chưa yết Hoàng bảng đâu.”
Ngữ điệu trong lời nói này giống với Lý Tiệm Hồng như đúc, Lý Diễn Thu có thể chế nhạo y như vậy, Đoạn Lĩnh biết tâm tình của đối phương lúc này nhất định rất tốt, liền nghiêm túc nói: “Thần nguyện đi Nghiệp thành đi một chuyến, thay bệ hạ phân ưu.”
Lý Diễn Thu nhất thời ngơ ngẩn, lông mày nhíu chặt lại.
Đoạn Lĩnh đứng dậy, ngồi vào án kỷ, cử bút chấm mực, dùng vài nét phát thảo ra bản đồ địa hình phụ cận Nghiệp thành, còn vẽ một giới tuyến dài phía xa xa tượng trưng cho Trường Thành, sau đó hướng về phía Lý Diễn Thu, nói: “Nguyên nhân tấn công Nghiệp thành bất đắc, hiện nay vừa lúc lập hạ cũng là khoảng thời gian thuận lợi nhất để bọn họ điều binh. Thông thường, bọn họ công thành một lần không được sẽ không ham chiến, lui về lộ tuyến ven hướng Tây Bắc này, nhất định là muốn men theo Trường Thành mà đi.”
“Nếu như không ngoài suy đoán, trong mấy tháng gần nhất chúng ta nhất định sẽ nhận được tin tức cấp báo từ ba thành, Kim Thai, Tể Bắc và phía tây Xương Vinh, bọn họ sẽ đi dọc theo biên giới Liêu Trần, chỉ giết người cướp của liền thối lui, thẳng đến Lạc Nhạn thành.” Đoạn Lĩnh đánh dấu tại một nơi cách Ngọc Bích quan không xa về phía tây, nói, “Lạc Nhạn là một tòa đại thành, có đánh hay không cũng không thể nói chắc. Thế nhưng chỉ cần đến Ngọc Bích quan, vào khoảng tháng chín tháng mười, địch nhân sẽ vòng về hướng đông, trở lại phụ cận Nghiệp thành. Đến lúc này, bọn họ sẽ làm tiến hành trận đánh lớn cuối cùng trước mùa đông, hạ xong Nghiệp thành, dùng nơi này qua mùa đông.”
Đoạn Lĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Diễn Thu.
“Hiện tại chi bằng lập tức phái người đến Nghiệp thành trước chuẩn bị.” Đoạn Lĩnh nói, “Bằng không chậm nhất là đến lập đông, Hà Giang, Nghiệp thành, Xương Châu, toàn bộ Hà Bắc đều sẽ rơi vào nanh vuốt Nguyên nhân. Thật ứng với lời lẽ của Nguyên sứ trước đó, đổi không được bọn họ sẽ động thủ cướp.”
Lý Diễn Thu truyền lệnh: “Truyền Trịnh Ngạn đến.”
Trịnh Ngạn tới, Lý Diễn Thu lại phân phó: “Cho đòi Mục Khoáng Đạt, Tạ Hựu, Thi Bỉnh Xương, Tô Phiệt, Ngô Tuân tiến cung nghị sự. Cũng mời cả Thái tử đến đây.”
Đoạn Lĩnh biết Lý Diễn Thu đã nghiêm túc cân nhắc vấn đề này liền gật đầu, lui xuống ngồi trước án trong góc phòng. Lý Diễn Thu không nói lời nào, Vũ Độc vừa định đóng cửa đã nghe y bảo: “Mở ra, bức bí.”
Lý Diễn Thu tựa vào ghế dựa cạnh tháp, bên ngoài có thái giám cầm khăn nóng tiến vào giúp y đắp mắt. Vũ Độc lại nhìn vào trong, nét mặt lộ vẻ hỏi thăm, Đoạn Lĩnh xua tay ý bảo không cần lo lắng, sau đó lại giơ tay trái lên chỉ vào mạch môn, lại chỉ về phía Lý Diễn Thu.
Vũ Độc hiểu ý bước đến, đưa ngón tay ra đặt trên mạch môn của Lý Diễn Thu.
Lý Diễn Thu không nói gì, lát sau Vũ Độc lại rút tay về, gật đầu với Đoạn Lĩnh, ý bảo không cần lo lắng.
“Trẫm trước nay mặt dù thể yếu nhiều bệnh.” Trên mắt Lý Diễn Thu vẫn còn đắp khăn nóng, thản nhiên nói, “Thế nhưng thân thể của bản thân vẫn rất rõ ràng..”
“Dạ.” Đoạn Lĩnh đáp.
Trong lúc này, không khí ở Ngự thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Bệ hạ.” Đoạn Lĩnh đột nhiên nói.
“Nói.” Không thấy Lý Diễn Thu cử động, chỉ nghe thanh âm vang lên.
Đoạn Lĩnh có một cổ xung động muốn trực tiếp nói thẳng? Thế nhưng một khi mở miệng y lại không thể đi Nghiệp thành. Việc này vừa lộ tất chấn động triều đình, trước khi chưa điều tra được manh mối chân tướng, y muốn đi đâu cũng không được.
Đoạn Lĩnh do dự chốc lát, Lý Diễn Thu không nghe được hồi đáp liền chủ động hỏi: “Khanh vì sao lại để ý quận Hà Bắc như vậy? Sau Minh ước Thượng Tử, Hà Bắc đã quy về Liêu, sau lại qua vài lần giao phong mới đổi về được ba tòa thành phía nam.”
Đoạn Lĩnh đang định trả lời thì Thái Diêm đã bước vào.
“Hoàng Thúc.” Thái Diêm thi lễ với Lý Diễn Thu, lại mỉm cười với Đoạn Lĩnh: “Để ta đoán một chút, khanh là Vương Sơn?”
“Vương Sơn bái kiến Thái tử điện hạ.” Đoạn Lĩnh đứng dậy hành lễ, Thái Diêm tiến lên đỡ lấy, tay của cả hai cũng không chạm vào nhau, giống như cao thủ so chiêu, điểm đến liền dừng, Đoạn Lĩnh lại quay về vị trí.
Thái Diêm chờ đợi Lý Diễn Thu cho chỉ thị, Lý Diễn Thu chỉ thản nhiên nói: “Tân khoa Thám Hoa.”
Nói xong còn giao bài thi của Đoạn Lĩnh cho Thái Diêm, Thái Diêm tiếp nhận lui qua một bên xem, Đoạn Lĩnh quan sát sắc mặt của người kia, không biết liệu hắn có lộ ra sai sót gì không. Thái Diêm sau khi xem xong, hồi lâu không nói gì, chỉ gật đầu thở dài, giương mắt nhìn Đoạn Lĩnh, lộ ra nụ cười bi thương.
Đoạn Lĩnh cũng trả về một nụ cười bất đắc dĩ —— cái cảm giác này vô cùng kỳ quái, giống như hai loại tâm tình mãnh liệt giao phong, ban đầu y cảm giác được, Thái Diêm tựa hồ đang bi ai giao tình giữa bọn họ, có chút cảm giác cảnh còn người mất. Thế nhưng, từ từ y cảm giác được, sự bi thương này là thật, không hề che giấu.
“Hoàng nhi?” Lý Diễn Thu nói.
Thái Diêm chỉ lẳng lặng ngồi đó, nước mắt đột nhiên tràn mi, không khống chế được rơi xuống.
Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm thấy, Thái Diêm hẳn là đang nhớ đến ca ca của hắn, Thái Văn.
“Điện hạ xin đừng quá mức bi thương.” Đoạn Lĩnh nói, “Chi bằng bảo trọng thân thể.”
Thái Diêm nhắm mắt lại, gật đầu, sau một hồi lại mở mắt ra, hỏi: “Vương Sơn, vì sao lại lấy tên này?”
Đoạn Lĩnh hướng về phía Lý Diễn Thu giải thích: ” Vương, là quẻ Khôn trong kinh dịch, một dọc ba ngang, thanh đọc thứ sáu. Sơn, ba nét dựng thẳng, chính là tam dương, thuộc quẻ Càn. Vì vậy Vương Sơn cũng ứng đủ Càn Khôn.”
Thái Diêm dở khóc dở cười nói: “Chẳng lẽ không phải vì phụ thân ngươi họ Vương?”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, đáp: “Điện hạ anh minh.”
Trong lời nói, tựa hồ còn cất giấu một loại giao phong khác.
“Hôm nay Phùng Đạc nói cho ta biết.” Thái Diêm lại nói, “Lần thi Đình này có vài nhân tài lương đống, quả nhiên là phúc phận của Đại Trần ta, thiên phò triều cương đắc chấn. Vương Sơn là môn sinh của Mục tướng gia, không biết đã theo người bao lâu, vì sao trước đây chưa từng nghe đến.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Mới vừa nhập môn một năm.”
Thái Diêm mỉm cười nói: “Như vậy, người năm ngoái giải Đồng Quan chi nguy cũng chính là ngươi.”
Lý Diễn Thu như có điêu suy nghĩ, tựa hồ không nghe được đối thoại giữa Thái Diêm và Đoạn Lĩnh, chỉ ngẩn người nhìn ra cửa.
“Còn có Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Vốn tưởng rằng ngươi là phụ tá dưới trướng Mục tướng gia.” Thái Diêm lại nói, “Hôm nay xem ra, ngươi thật sự lãnh ngộ được chân truyền của Mục tướng gia, thật sự khó gặp.” Vừa nói vừa mỉm cười nhìn Lý Diễn Thu: “Vào triều làm quan, nếu lúc nào đó có ý kiến mâu thuẫn với Mục tướng gia, đứng trước triều đình một phen tranh cãi, nhất định là thập phần thú vị.”
“Điện hạ khen trật rồi.” Đoạn Lĩnh ngượng ngùng thoáng khuynh thân giả vờ khiêm tốn, kỳ thực trong lòng biết được Thái Diêm đang nhắc nhở y: Ngươi thua là thua ở việc từng là môn sinh Thừa tướng, nhất định đã nghe được bí tân gì, cho dù có thể khôi phục thân phận, Mục Khoáng Đạt nhất định cũng không lưu đường sống cho y.
“Thiên địa quân thân sư.” Đoạn Lĩnh cười đáp, “Quân ở trước sư, nên nói thì nói, nên làm phải làm, nhất định sẽ không ngậm miệng nuốt lưỡi. Nếu thật sự không tranh luận được, chỉ cần mang Tạ tướng quân ra cũng coi như qua ải.”
Thái Diêm và Đoạn Lĩnh đều nở nụ cười, Thái Diêm nghe ra ý tứ của Đoạn Lĩnh cũng là đang cảnh cáo hắn. Dù cho Mục Khoáng Đạt thật muốn động thủ cuối cùng vẫn là văn quan, chỉ cần Tạ Hựu đứng về phía của Đoạn Lĩnh, Mục Khoáng Đạt cũng không tạo nổi sóng gió gì.
Thái Diêm lại trêu ghẹo nói: “Tạ tướng quân thường ngày cực ít mở miệng, chỉ sợ ngươi khó nói động ngài ấy.”
Đoạn Lĩnh hiểu được, ý tứ của Thái Diêm là, Tạ Hựu sẽ không dễ dàng xác nhận thân phận của y. Trên thực tế, y lại cảm thấy Tạ Hựu là người có khả năng nhận ra thân phận của y nhất. Không hiểu vì sao, từ lần gặp đầu tiên, sự kinh ngạc ngắn ngủi kia luôn khiến y có một loại cảm giác kỳ quái.
Trận giao phong này theo sự xuất hiện của Tạ Hựu mà chấm dứt, Tạ Hựu thoáng nhìn Đoạn Lĩnh gật đầu, cũng không nhiều lời.
“Tới cũng nhanh.” Lý Diễn Thu thản nhiên nói.
“Thần đang tuần tra ngoài Hoàng cung.” Tạ Hựu nói, “Chợt nghe Bệ hạ triệu kiến liền chạy đến.”
Sau khi Tạ Hựu đến, Thái Diêm liền giới thiệu cùng hắn: “Vị này chính là tân khoa Thám Hoa lang.”
Tạ Hựu gật đầu, Đoạn Lĩnh vội vàng hành lễ. Lý Diễn Thu còn chưa dán Hoàng bảng, vốn không nên nói ra, thế nhưng nếu là qua miệng Thái tử làm lộ cũng không sao. Đợi thêm lát nữa, đám người của Tô Phiệt cũng lục tục đến nơi, người cuối cùng có mặt là Mục Khoáng Đạt.
——————————
1/ Hai câu trích từ bài ‘Nghĩ vãn ca từ’ kỳ 3 của Đào Tiềm. Chỉ sự thê lương của vạn vật trước thế cục cảnh còn người mất.
Hoang thảo hà mang mang,
Bạch dương diệc tiêu tiêu.
Nghiêm sương cửu nguyệt trung,
Tống ngã xuất viễn giao.
Tứ diện vô nhân cư,
Cao phần chính tiêu nghiêu.
Mã vi ngưỡng thiên minh,
Phong vi tự tiêu điều.
U thất nhất dĩ bế,
Thiên niên bất phục triêu.
Thiên niên bất phục triêu,
Hiền đạt vô nại hà.
Hướng lai tương tống nhân,
Các tự hoàn kỳ gia.
Thân thích hoặc dư bi,
Tha nhân diệc dĩ ca.
Tử khứ hà sở đạo,
Thác thể đồng sơn a.
Mênh mông cánh đồng cỏ
Hàng bạch dương xác xơ
Trời tháng chín sương lạnh
Đưa ta ra ngoài ô
Bốn bên không nhà ở
Mộ thấp cao nhấp nhô
Ngựa hí vang nghển cổ
Gió từng cơn vật vờ
Nhà tối một đóng kín
Ngàn năm chẳng sáng cho
Ngàn năm chẳng sáng cho
Hiền đạt há khác chi
Người đưa ta đến đó
Đà lục tục ra về ra về
Thân thuộc còn xót xa
Người dưng đà vui vẻ
Chết đi là hết nói
Thân vùi bên sườn đồi