Bộ dạng hiện tại của Đoạn Lĩnh giống như một hiệp khách hoang dã, trên thắt lưng giắt một thanh chủy thủ ngắn, treo trên ngang eo là một túi thuốc nhỏ, quần áo vật dụng đều được gói vào một túi hành trang quàng qua vai, buộc chặt lên người. Bởi vì ngày tháng màn trời chiếu đất đã khiến y gầy đi rất nhiều ven đường cũng bị nắng ăn đen.
Y bồi hồi ở ngoài thành một lúc lâu, nhìn thấy binh sỹ tra xét công văn mới cho nhập thành liền không dám mạo muội tiến tới, sợ sẽ bị bắt vào tù.
Chỉ thiếu chút nữa là có thể vào thành, thế nhưng mọi việc khi đi đến một bước cuối cùng cũng là lúc phải cực kỳ cẩn thận. Đoạn Lĩnh không ngừng nhớ lại những tình huống trước kia từng gặp, trong đầu vẫn không ngừng vang lên lời dạy của Lý Tiệm Hồng —— khi đã sắp tiếp cận thành công, lại càng phải cẩn thận hơn nhiều nữa.
Tình huống xấu nhất chính là vừa vào thành đã bị bắt lại, vạn nhất hiện tại Mục Khoáng Đạt vẫn có thể một tay che trời, có thể che giấu Lý Tiệm Hồng trực tiếp nhốt y vào trong đại lao cũng không phải việc không thể xảy ra. Vì thế, tuyệt đối không được mạo muội vào thành.
Đoạn Lĩnh quan sát hồi lâu, thấy thành Tây Xuyên người ra vào nườm nượp, công tác kiểm tra cũng không quá nghiêm mật. Đoạn Lĩnh đợi đủ ba buổi tối, thẳng đến một đêm vệ binh thủ thành uống say mới thử vận công nhảy lên vài bước, vượt qua phần tường thành thấp nhất lén lúc vào trong.
Thế nhưng, phải đi nơi nào đây? Tây Xuyên thành lúc giữa đêm vô cùng yên tĩnh, kỵ binh tuần tra lướt qua, Đoạn Lĩnh liền nép vào góc tối trong một con đường nhỏ, cảnh giác nhìn về phía ngoài.
Hoàng cung ở hướng nào đây? Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, tiếp tục như vậy thực sự không được, chẳng lẽ y còn có thể lén lúc một đường vượt tường nhảy mái chạy thẳng đến kim điện sao? Như vậy phải tìm một người thích hợp để nhắn lời, thế nhưng phải nhắn cái gì đây?
Ngọc bội đã không còn, tín vật duy nhất có thể đưa đến chính là cây chủy thủ này, Lý Tiệm Hồng chính là đã thấy qua nó. Hay là nói dối, tự xưng mình là sứ giả? Như vậy có thể dâng thanh chủy thủ này lên đến trước mặt phụ thân sao? Ngày đó hắn chỉ là nhìn thoáng qua, vẫn còn có thể nhớ rõ chứ? Hẳn là vẫn nhớ đi.
Đoạn Lĩnh khẩn trương đến cả đêm không chợp mắt, buổi sáng cơ thể vô cùng mệt mỏi, thế nhưng đầu óc lại là hết sức thanh tỉnh.
Hợp chợ trong thành Tây Xuyên vào mùa xuân luôn cực kỳ huyên náo, Đoạn Lĩnh đói bụng đến đầu choáng mắt hoa, len lén từ trong hẻm nhỏ bước ra, thấy có người đánh giá mình liền rảo bước nhanh hơn. Y dừng lại ở một quán hàng ăn một bát hoành thánh lớn, quyết định chạy đến trước hoàng cung thử thời vận.
Nếu như cách này không thành, liền học như lúc ở Lạc Nhạn vậy, cứ đi tìm một công việc tạm thời lưu lại Tây Xuyên, sau đó chậm rãi nghĩ biện pháp.
“Nhường đường nhường đường —— “
Có tiếng người quát dẹp đường, cỗ kiệu của Mục Khoáng Đạt dọc theo đường lớn mà qua, dân chúng đã tập mãi thành quen, Đoạn Lĩnh chỉ có thể xa xa đứng nhìn. Mục Khoáng Đạt quả nhiên còn sống.
Đến sau giờ ngọ, Đoạn Lĩnh đã quanh quẩn trước cửa hoàng cung, cầm chặt tín vật duy nhất của mình, là thanh chủy thủ bằng xương mà Bạt Đô đã tặng y.
“Xin hỏi.” Đoạn Lĩnh lên tiếng.
Thị vệ canh giữ trước cửa hoàng cung quan sát Đoạn Lĩnh, thế nhưng không nói lời nào.
“Bệ hạ ở trong cung sao?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
Không chiến được câu trả lời nào, hiển nhiên đám thị vệ này đã tập mãi thành quen, Đoạn Lĩnh mới đưa tay vào ngực sờ soạng một lát, thủ vệ nhất thời cảnh giác quan sát Đoạn Lĩnh.
“Đi!” Hai gã thị vệ rút đao, Đoạn Lĩnh vội vàng lui về phía sau vài bước, nói: “Ta có một vật nhỏ muốn trình lên bệ hạ!”
“Vật gì?” Bên trong lại có một người bước ra, phía sau còn hai tên thị vệ tùy tùng, hiển nhiên là một tiểu đội trưởng. Gã cất tiếng hỏi: “Tên gọi là gì?”
“Họ Đoàn.” Đoạn Lĩnh đáp, dùng hai tay nâng chủy thủ trình lên, nói: “Vật quy nguyên chủ, trả lại cho bệ hạ.”
Gã đội trưởng kia kỳ quái quan sát Đoạn Lĩnh, hỏi: “Từ đâu tới? Giấy hộ tịch đâu?”
“Ta từ Tiên Ti sơn tới.” Đoạn Lĩnh nói, “Cũng không phải người Tây Xuyên.”
Gã lại hỏi: “Đang ở nơi nào? Lưu lại một cái địa chỉ, trở về chờ tin.”
“Ta ở chỗ này chờ.” Đoạn Lĩnh đáp lại, dù sao y cũng không có nơi ở.
Gã đội trưởng liền nói: “Bệ hạ không ở trong cung, ngươi có chờ cũng vô dụng.”
Đoạn Lĩnh trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, nghĩ thầm nguy rồi, Cha không ở đây?! Y có xung động muốn mở miệng hỏi người đã đi đâu, thế nhưng cũng hiểu được mình sẽ không nghe được câu trả lời. Thế nhưng, vạn nhất vị đội trưởng này đưa chủy thủ đến cho một người khác thì phải làm thế nào? Y nhớ kỹ Lý Tiệm Hồng từng nói, mình còn một vị tứ thúc… hẳn là không đến nổi rơi vào tay của Thừa tướng đi, dù sao Mục Khoáng Đạt cũng không biết ý nghĩa của thanh chủy thủ này.
“Lúc nào bệ hạ sẽ về?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Không biết.” Đội trưởng đáp.
Đoạn Lĩnh cứ thế đứng cạnh một đống rương hòm không biết ai đã chất tại đầu đường, nhìn về phía cửa lớn của hoàng cung.
Thái dương từ từ ngã về tây.
Đoạn Lĩnh đã đứng đến mệt mỏi, đổi một chân khác dựa vào đống rương bên cạnh, mỗi lần có người xuất cung, cho dù là thái giám, thị vệ, cung nữ đều khiến y dấy lên hy vọng, chỉ là bọn họ xuất hiện rồi lại vội vàng rời đi, không có ai dừng lại lâu thêm một chút. Sắc trời càng lúc càng tối, y phải đi tìm chỗ nghỉ lại một đêm, vừa rồi lúc đến đây có đi ngang qua một cây cầu, phía dưới gầm cầu kia tựa hồ có thể ngủ lại.
Phụ thân đã đi đâu rồi? Đoạn Lĩnh không ngừng nghĩ ngợi, nhìn thấy trong hoàng cung đã bắt đầu châm đèn, trời cũng đã tối đen, y vẫn quyết định trước tiên đi tìm chỗ ngủ, ngày mai lại đến đây.
Lại có một người đi ra, một khắc kia, Đoạn Lĩnh vô cùng khiếp sợ, cơ thể hoàn toàn bất động.
“Người ở nơi nào?” Thanh âm của Lang Tuấn Hiệp vang lên.
Lang Tuấn Hiệp hiện giờ đang mặc một bộ y phục đẹp đẽ, hoàn toàn không giống người mà Đoạn Lĩnh đã biết. Ngày đó ở Quỳnh Hoa viện vội vàng lướt qua, bộ dạng của Lang Tuấn Hiệp như gà rơi xuống nước, chỉ là ngay khoảnh khắc đó, Đoạn Lĩnh vẫn có loại xung động muốn nhào đến ôm lấy y.
Mà hôm nay, khi lần nữa tương ngộ, Lang Tuấn Hiệp mặt một thân võ bào đỏ sậm, đai lưng màu đen, khiến cho vóc người cao ngất càng trở nên lộ rõ, dưới chân mang một đôi ủng cao đen nhánh, trên đầu cũng đội mũ đen, còn có hai sợi chỉ đỏ rũ xuống. Làn môi ôn nhuận, lông mày dày rậm, thắt lưng còn đeo Tam Xích Thanh Phong được tra vào vỏ, thật sự giống như một pho tượng ngọc bích không chút tỳ vết.
Đoạn Lĩnh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lang Tuấn Hiệp ăn mặc như vậy, hiển nhiên đã là làm quan, lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra trong Quỳnh Hoa viện, thấp thỏm không gì sánh được. Y bất giác rúc người trốn sau cái rương, nhất thời không dám tiến lên.
Trong khi trốn tránh, y vô số lần đã nghĩ đến, ngày đó vì sao Lang Tuấn Hiệp lại muốn đưa y đi, vì sao đối phương cái gì cũng không nói, mà người phản bội trong miệng Gia Luật Đại Thạch liệu có phải là đối phương không… thế nhưng y vẫn ngoan cố tin tưởng, sẽ không. Chỉ vì một ánh mắt sau cùng của Lang Tuấn Hiệp ở Quỳnh Hoa viện ngày đó.
“Đoạn Lĩnh?” Thanh âm của Lang Tuấn Hiệp lại vang lên.
Y xoay người, hướng về phía Đoạn Lĩnh đang trốn.
Trái tim của Đoạn Lĩnh thình thịch đập loạn, nhìn Lang Tuấn Hiệp tìm kiếm xung quanh, lại tra hỏi thị vệ, thị vệ tuy rằng không hiểu rõ, thế nhưng vẫn hết sức cung kính trả lời.
Trên cổ tay Lang Tuấn Hiệp có đeo một chuỗi phật châu, một bên hông có đeo lệnh bài, phía ngoài dãy thắt lưng màu đen còn có một vòng chỉ ám vàng thêu thành hoa văn, võ bào trên người có thêu hình mây trắng, mãnh hổ, dưới sự chiếu xạ của ánh đèn hơi có chút lấp lánh.
Thật đẹp mà, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, trước kia Lang Tuấn Hiệp vẫn chỉ mặc áo vải xanh, hầu như chưa từng nhìn thấy đối phương mặc qua trang phục nghiêm chỉnh nào cả.
“Đoạn Lĩnh!” Lang Tuấn Hiệp phảng phất biết y đang ở phụ cận, lo lắng nói, “Ra đi! Ta biết là ngươi! Tin tưởng ta!”
Trong lòng tuy vẫn còn bất an lo lắng, thế nhưng Đoạn Lĩnh vẫn đứng lên, Lang Tuấn Hiệp lơ đãng nhìn sang, hai người trong nháy mắt đã đối diện.
Vành mắt của Đoạn Lĩnh nhất thời mông lung, Lang Tuấn Hiệp tiến lên một bước, Đoạn Lĩnh theo bản năng lui ra phía sau, Lang Tuấn Hiệp bước nhanh đến nắm lấy tay y, hung hăng kéo người vào lòng ôm chặt.
“Lang Tuấn Hiệp…” Đoạn Lĩnh nức nở gọi.
Lang Tuấn Hiệp nhắm chặt đôi mắt, nặng nề thở dài một hơi, phảng phất như đã tiêu tốn hết khí lực của cả cuộc đời. Đoạn Lĩnh vòng tay ôm lấy lưng y, đột nhiên nhớ đến cái ngày tuyết rơi tán loạn năm xưa, tuy y đã bị thương vẫn một đường đuổi về cho kịp lúc đón mình, lúc đó y cũng đặt cả trọng lượng lên người mình như vậy, tựa hồ hoàn toàn kiệt sức.
–
Trong một gian nhà tại kinh thành, Lang Tuấn Hiệp bước vào cửa, xoay người cài then. Đoạn Lĩnh thấp thỏm nhìn y, sau khi gặp mặt đến giờ bọn họ một câu cũng không có nói, y hiểu rõ nếu Lang Tuấn Hiệp thực sự muốn giết mình thì cho dù thế nào đi nữa y cũng trốn không thoát. Có rất nhiều chuyện, chính là vừa mới ban đầu đã chú định xong kết cuộc, thế nên tâm tình của Đoạn Lĩnh trái lại càng thêm thản nhiên.
“Đây là nhà của ngươi sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Lang Tuấn Hiệp nói: “Là bệ hạ ban cho, bình thường vẫn hay lưu lại trong cung.”
“Cha ta đâu?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
“Còn đang ở bên ngoài tìm ngươi.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ngoại trừ tháng trước về kinh lưu lại mấy ngày, đến giờ vẫn chưa trở về.”
Đoạn Lĩnh nói: “Mau gửi thư cho người.”
Lang Tuấn Hiệp đáp: “Lúc nhìn thấy thanh chủy thủ kia ta liền đoán nhất định là ngươi, cũng đã bí mật phái người truyền tin rồi. Hiện giờ Mục Khoáng Đạt quyền khuynh triều dã, một tay che trời, bệ hạ chưa về đến, người nghìn vạn lần cũng không thể lộ diện.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Lang Tuấn Hiệp lại nói: “Trước hết tắm rửa sạch sẽ, còn chuyện gì thì sau khi dùng cơm xong ta sẽ nói cho ngươi..”
Trong nhà lớn bày biện phú quý đường hoàng, thế nhưng lại không có mấy người hầu hạ. Lang Tuấn Hiệp để Đoạn Lĩnh vào trong nhà tắm rửa. Đoạn Lĩnh ngâm mình trong nước ấm, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhỏm, y có quá nhiều việc muốn hỏi, thế nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Lang Tuấn Hiệp đã vào tới, Đoạn Lĩnh cũng giống như khi còn bé vậy, nằm dài trong bồn tắm, để Lang Tuấn Hiệp vén tay áo giúp mình gội đầu.
“Cơm đã nấu xong.” Lang Tuấn Hiệp nói.
Đoạn Lĩnh: “Ngày đó ngươi…”
“Ngày đó, Mục tướng sai ta đến Thượng kinh giết ngươi, đem đầu giao cho Vương gia.” Lang Tuấn Hiệp một bên giúp Đoạn Lĩnh gội đầu, một bên không chút che giấu nói, “Ta vốn không nghe lệnh, thế nhưng lại cũng không dám nói ra, sợ rằng trong thành còn có gian tế của Mục Khoáng Đạt. Mà người ta hoài nghi chính là Tầm Xuân..”
“Ta không có mệnh lệnh, cũng không dám đi gặp Vương gia, liền tự tiện chủ trương, muốn mang ngươi tạm lánh một chút, miễn cho ngươi bị hai bên truy đuổi.”
Nói xong, Lang Tuấn Hiệp lại từ trong lòng lấy ra một vật, chính là mảnh ngọc bội trong suốt sáng bóng kia.
Y đem ngọc bội đeo lại lên cổ Đoạn Lĩnh, mà Đoạn Lĩnh vừa nhìn thấy thứ này đã chấn kinh rồi.
“Ngươi… là tìm được ở đâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Trong dược thôn trên Tiên Ti sơn.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Lần này không thể làm mất nữa. Lúc tìm thấy nó ta còn tưởng ngươi đã chết, không dám giao cho bệ hạ, muốn giữ lại cho ngài một tia hy vọng. May mà, thiên độ Đại Trần ta, ngươi còn sống.”
“Tầm Xuân không có bán đứng ta, nàng chính là hộ tống ta một đường trốn chạy.” Đoạn Lĩnh đáp, “Còn hy sinh tính mạng của mình.”
Lý Tiệm Hồng cũng không nói thêm gì, Đoạn Lĩnh vừa tắm rửa xong, lúc đứng dậy thì có chút ngượng ngùng.
“Ngươi trưởng thành.” Lang Tuấn Hiệp nói.
Y đưa một bộ quần áo mới đưa cho Đoạn Lĩnh, để y mặc vào, sau đó lại giống như khi Đoạn Lĩnh còn nhỏ, nắm lấy tay y, dẫn y đi qua hành lang bước vào thính đường.
Lang Tuấn Hiệp chỉ làm vài món ăn đơn giản, Đoạn Lĩnh vừa ngồi xuống liền bắt đầu cầm đũa gắp lia lịa.
“Đợi bệ hạ trở về.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Liền để ngài đến gặp ngươi. Hiện tại trong triều thế cục bất ổn, những việc còn lại nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Vì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Một cơn trầm mặc ngắn ngủi lướt qua, Lang Tuấn Hiệp mở miệng nói: “Tứ vương gia vô tự, đã thú muội muội của Mục Khoáng Đạt, Mục Cẩm Chi làm vương phi, bọn họ muốn Mục Cẩm Chi sinh hạ thái tử. Nếu ngươi không xuất hiện, đế vị liền rơi xuống đầu hậu duệ Mục gia.”
“Thế nhưng cha ta sẽ không mặc cho bọn họ…”
“Ngài không muốn trở về.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Ngài nói, chỉ cần một ngày không tìm được ngươi, ngài cũng sẽ không về lại Tây Xuyên. Ngài đã mất đi Tiểu Uyển, không thể lại mất cả ngươi..”
Đoạn Lĩnh không nói lên tiếng, tựa như một hài tử đang khổ sở, chỉ đờ ra nhìn Lang Tuấn Hiệp.
“Ngươi từng gặp mẫu thân của ta, phải không?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Lang Tuấn Hiệp không nói gì, chỉ uống một ngụm rượu.
Đoạn Lĩnh nhìn Lang Tuấn Hiệp ngẩn người, đột nhiên trong đầu cảm thấy có chút choáng váng, bao tử lại là một trận quặng đau.
“Lang Tuấn Hiệp, ta đau bụng.” Đoạn Lĩnh nói.
Lang Tuấn Hiệp kinh ngạc nhìn Đoạn Lĩnh, một lát sau, Đoạn Lĩnh phảng phất hiểu được cơn đau đớn này là chuyện gì xảy ra.
Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, bụng của Đoạn Lĩnh càng lúc càng đau, đau đến cuối cùng y chỉ có thể cắn chặt môi, lông mày nhíu thật sâu, toàn thân giống như đã chìm vào hồ băng, thần trí một mảnh không rõ.
Y mở to miệng, thế nhưng không thể phát ra bất cứ thanh âm gì, chỉ có thể chậm rãi tựa vào bàn nằm xuống, rốt cục hai mắt cũng nhắm lại thế giới biến thành một màn tối đen. Một khắc cuối cùng, y nhìn thấy bàn tay của Lang Tuấn Hiệp vươn qua đặt lên lưng mình, bàn tay kia thiếu mất một ngón.
Ý nghĩ sau cùng của Đoạn Lĩnh chính là: Người nào đã tổn thương y.
Lang Tuấn Hiệp từ đầu đến cùng vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay Đoạn Lĩnh, Thái Diêm đã đứng bên ngoài, cách một song cửa sổ, thấp giọng nói: “Ngươi xem, y không hỏi đến ta, có thể đã cho rằng ta phải chết rồi.”
Lang Tuấn Hiệp trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Ngươi có muốn nhìn y hay không?”
Thái Diêm cũng không tiến lên, sau đó Lang Tuấn Hiệp tận tay cởi ngọc bội trên cổ Đoạn Lĩnh xuống đặt lên bàn, rồi ôm lấy cậu đứng lên, đạp cửa ra ngoài. Trong thời khắc đó, Thái Diêm lập tức tách ra, tiêu thất ở cuối hành lang.
Tay của Đoạn Lĩnh hơi rũ xuống, y vừa tắm xong, da thịt sạch sẽ thơm mát, tóc ẩm rối tung, hai mắt nhắm nghiền, tựa như đang ngủ say vậy.
Lang Tuấn Hiệp ôm y đi xuyên qua hành lang, lại bước đến cửa sau, đặt y vào một chiếc mã xa.
Lang Tuấn Hiệp khom người, chăm chú chỉnh lý y phục của Đoạn Lĩnh, lại cởi ngoại bào của y ra, chỉ để lại áo đơn, nhẹ nhàng xoa xoa trán y.
Lang Tuấn Hiệp giơ roi giục ngựa, đánh xe rời khỏi trạch viện, tiến về phía cửa thành.
Thái Diêm tay cầm ngọc bội, đứng trên lan can lầu hai, trầm mặc nhìn về phía xa.
Hoa đào phô thiên cái địa tung bay giữa bầu trời đêm, dưới ánh trăng, xe ngựa dừng lại bên bờ sông, dòng nước cuồn cuộn chảy về đông.
Lang Tuấn Hiệp ôm Đoạn Lĩnh từ trên xe xuống, ôm chặt lấy y, ở dưới ánh trăng chậm rãi bước lên vách núi Lâm Giang.
Phía sau hoa đào lay động, chiết xạ ánh trăng, ở trong gió phiêu du ly tán, bay về viễn phương.
Lang Tuấn Hiệp ôm lấy Đoạn Lĩnh, cũng tựa như ngày đó y ôm lấy cậu bé một đường từ Nhữ Nam đến Thượng kinh, thoát khỏi tử vong, tiếp nhận mùa xuân ấm áp. Hôm nay y lại tiễn người nọ rời khỏi đêm xuân rực rỡ, đi vào hắc ám vĩnh hằng.
Trong thanh âm của địch khúc du dương uyển chuyển, Lang Tuấn Hiệp ôm lấy Đoạn Lĩnh, phảng phất từ nơi kim qua thiết mã đi tới thập lý đào hoa, từ đại mạc bão bát bước đến Giang Nam tươi đẹp.
Phù sinh nhược mộng, vui vẻ vì đâu?
Vạn vật lần thứ hai ngủ say, thiên trường địa cửu.
Thi thể của Đoạn Lĩnh từ trên vách đá rơi thẳng xuống, chạm vào mặt nước, phát ra một tiếng động lớn, lại bị dòng nước mãnh liệt lôi vào trong vòng xoáy sâu không thấy đáy.