Quay về tiểu viện.
“Ngươi cho đây là đi chơi sao?” Vũ Độc cau mày nói.
“Ta nghĩ muốn cùng đi với ngươi.” Đoạn Lĩnh lập tức nói, “Trừ ở bên cạnh ngươi, chỗ nào ta cũng không muốn đi.”
Vũ Độc trực tiếp bị một câu nói của Đoạn Lĩnh làm cho nghẹn lời, một lát sau chỉ có thể một tay đỡ trán, một tay xua xua, cái gì cũng không nói mà bước vào trong viện.
Đoạn Lĩnh tò mò nhìn theo bóng lưng của Vũ Độc, người này quả thực không có cách nào đối phó y sao.
“Ngươi không phải nói muốn bò lên trên sao?” Vũ Độc dở khóc dở cười hỏi, “Cơ hội có thể đọc sách cùng thiếu gia tốt đến như vậy lại không quý trọng, lúc này muốn chạy đến đến Đồng Quan làm cái gì?!”
“Ta… đây cũng là một cách để bò lên mà.” Đoạn Lĩnh nói.
Vũ Độc luôn cảm thấy Đoạn Lĩnh đang gạt mình chuyện gì đó, hắn chăm chú quan sát đối phương, thiếu niên này lúc nào cũng phảng phất như có chỗ nào đó không được tầm thường. Những suy nghĩ và hành động của y xao động bất thường, thoắt ẩn thoắt hiện hiện như bị một tầng sa mỏng phủ lại.
“Ngươi đến tột cùng đang gạt ta chuyện gì?” Vũ Độc hỏi.
Hắn thủy chung vẫn nghĩ có nơi nào đó không đúng, thế nhưng lại không nói ra được, đây có thể là một lần hắn cố gắng tiếp cận gần nhất đến chân tướng.
Một khắc kia, Đoạn Lĩnh đột nhiên có loại xúc động muốn nói hết ra. Chỉ là cuối cùng vẫn tìm một lý do thoái thác
“Ta muốn đi tìm cha ta.”
Vũ Độc nghe vậy cũng cảm thấy khá hợp lý, vùng quanh lông mày thoáng giãn ra, gật đầu.
Đoạn Lĩnh nói: “Lần cuối cùng ta nhìn thấy người là ở bên ngoài Đồng Quan, tuy ta cũng không nghĩ có thể tìm được, thế nhưng… vẫn là muốn thử một lần.”
“Như vậy lần này xuất hành ngươi nhất định phải nghe theo sự phân phó của ta.” Vũ Độc nói, “Không thể tự tiện hành động.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Vũ Độc lại càng bình tĩnh hơn, bắt đầu sắp xếp mọi chuyện: “Thu dọn đồ đạc đi.”
Đoạn Lĩnh liền chạy đi thu thập hành lý đơn giản cho hai người, thầm may mắn lại tránh được một kiếp. Lần này y vừa chạy chính là trời cao Hoàng đế xa, Lang Tuấn Hiệp cho dù có muốn giết y cũng tìm không được người. Về phần sau khi quay lại phải làm thế nào? Trở lại hẳn nói đi.
Vũ Độc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh thu dọn đồ đạc, đột nhiên lên tiếng: “Mặc kệ kết quả thế nào, ngươi không thể lại tự sát nữa. Biết không? “
Đoạn Lĩnh xoay người lại mỉm cười với hắn: “Sẽ không, có ngươi ở đây, ta nhất định sẽ sống thật tốt.”
Từ khi Đoạn Lĩnh đến đã chăm sóc vườn hoa tươi tốt, một đám hoa thơm cỏ lạ rực rỡ như tranh, lúc y xoay người vừa vặn dùng mấy khóm hoa làm nền, hình ảnh thiếu niên mỉm cười giữa vạn đóa hoa kia bỗng nhiên khiến Vũ Độc không hiểu sao ngẩn ra một chút.
Sau giờ ngọ lại có một lần ban thưởng đưa đến, lần này chính là áo bào xuất hành, gấm lụa thượng đẳng và vàng bạc cần chi dùng trên đường, còn có một thanh chủy thủ cho Đoạn Lĩnh phòng thân.
Đến đêm, Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh bàn bạc kế hoạch lên đường, đây là lần đầu tiên Đoạn Lĩnh xa nhà nghiêm túc đi làm việc, vậy nên tâm tình không tránh khỏi có chút hưng phấn.
“Ở bên ngoài tận lực nói ít một chút.” Vũ Độc nói, “Nếu như không có gì ngoài kế hoạch, thân phận của ta hẳn là gia thần trong nhà ngươi. Là một thiếu gia, không cần việc gì cũng phải đi làm.”
Đoạn Lĩnh chỉ là gật đầu, cuối cùng lại hỏi: “Trấn Sơn Hà là cái gì?”
Câu này chính là biết rõ còn hỏi, Đoạn Lĩnh nghe được kiếm truyền quốc thất lạc liền biết, ngày đó lúc Thượng kinh bị phá thanh kiếm kia cũng thất tung. Chỉ lord à không biết nếu có thể tìm về Trấn Sơn Hà, liệu có phải y cũng có thể chỉ huy tứ đại thích khách?
“Là một thanh vũ khí trấn quốc.” Vũ Độc đáp, “Thái tử đang tìm nó.”
“Hiện tại vật kia đang ở trong tay Biên Lệnh Bạch sao? ” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
“Không nhất định.” Vũ Độc nói, “Nhưng trong những người tiếp viện cuối cùng giữ trách nhiệm thanh lý chiến trường, hắn là người đáng nghi nhất.”
Đoạn Lĩnh lại càng hoài nghi thanh kiếm kia đã rơi vào tay người Nguyên hoặc Liêu, thế nhưng nếu đã không rõ tung tích thì cứ thuận tiện tra xét một chút cũng là không sai.
Tối đó hai người thương nghị thật lâu, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi thì Mục Khoáng Đạt lại cho người đến triệu, vẫn là dùng hình thức mật đàm để giao phó nhiệm vụ cho hai người..
“Trương Sính đang ở Giang Châu, muốn tìm y hỏi kế sách cũng đã không còn kịp nữa.” Mục Khoáng Đạt nói, “Trong lúc gấp rút ta tự mình định ra một kế hoạch, cũng không biết có thỏa đáng hay không, vốn việc này nên để mưu sỹ nghĩ kế thì mới là trọn vẹn. Vì vậy ta gọi hai người đến đây là muốn cùng nhau thương nghị xem có nơi nào không thích hợp, dù sao hai người mới là người trực tiếp chấp hành.”
Nói xong Mục Khoáng Đạt liền giải thích tình huống cụ thể với Đoạn Lĩnh và Vũ Độc. Đầu tiên bọn họ cũng không cần tranh thủ sự tín nhiệm của Biên Lệnh Bạch, mà trước hết phải giả mạo thân phận cháu của Triệu Khuê, triệu tập bộ hạ cũ muốn cắt đất tự phong, vì bá phụ báo thù, nếu như vậy Vũ Độc liền không cần dịch dung, giảm thiểu tỷ lệ bị lộ.
Sau khi đắp nặn được thân phận, Đoạn Lĩnh mới cần tiếp cận và giành lấy tín nhiệm của Biên Lệnh Bạch, dò hỏi tình báo, nghĩ cách trộm thư tín lui tới của Biên Lệnh Bạch và Tây Lương dùng làm chứng cớ, sau đó giết chết đối phương, quay về phục mệnh. Còn về những phương diện như trình báo Kim thượng, tra thêm chứng cớ… Mục Khoáng Đạt tự biết cách sắp xếp ổn thỏa.
Dù sao quan hệ giữa người Đảng Hạng và người Hán vẫn cực kỳ khúc chiết, Tây Lương trước kia cũng là một đại quốc, sau đó bị người Liêu chiếm đoạt, trước sau không ngừng dao động giữa Liêu, Trần. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ý tứ của Mục Khoáng Đạt hẳn là muốn nghĩ cách tranh thủ sự ủng hộ của Tây Lương.
Mà trong nội bộ của Tây Lương cũng có không ít phe phái, từ lúc Hách Liên Bác cùng với mẫu thân về nước, trong triều liền phân liệt ra thành hai thế lực, một phái chi trì Hách Liên gia vừa chạy khỏi sự khống chế của người Liêu, ự lập môn hộ, một phái khác lại muốn án binh bất động theo dõi động tĩnh.
Đoạn Lĩnh nghe được một hồi thì đầu óc cũng không khỏi đau nhói, lúc trước vì bảo mệnh mới không thể không tự tiến cử, bây giờ phải đối mặt với tình huống chưa hiểu rõ gì đã bị đưa đến tiếp cận với một võ tướng đã đạt phẩm cấp thượng tướng, thậm chí muốn lừa gạt đối phương như thế nào cũng chưa quá hiểu rõ.Vốn là y ở trong Mục phủ cũng không bị vạch trần thân phận, lại được Vũ Độc giúp hoàn thiện thân thế trước mặt Mục Khoáng Đạt, những gì cần biên ra cũng chỉ có hạn, thế nhưng nếu đứng trước mặt Biên Lệnh Bạch, không chỉ cần thêu dệt trọn vẹn thân phận mà còn phải chú ý cử chỉ hành động, độ khó không phải có thể so sánh.
“Tiểu nhân chỉ sợ không chiếm được sự tín nhiệm của đối phương, trái lại gây ra lỗi lầm.” Đoạn Lĩnh nói.
“Không quan trọng.” Mục Khoáng Đạt nở nụ cười, biểu tình thập phần cáo già, “Chúng ta có vật mà hắn nhất định muốn xem, như vậy cho dù Biên Lệnh Bạch có nghi ngờ cũng phải tưởng tượng ngươi.”
Nói xong Mục Khoáng Đạt liền đưa ra một cái hộp gỗ nhỏ, Đoạn Lĩnh mở ra thì thấy bên trong chính là một cuộn giấy đã ngả vàng, có họa một khu địa hình sông núi.
Đoạn Lĩnh: “!!”
Mục Khoáng Đạt nói: “Đây là một tấm bảo tàng đồ lúc ta kê biên phủ của Triệu Khuê thì thu được.”
Đoạn Lĩnh mở to miệng, tấm bản đồ này được họa trên chất liệu giấy mảnh như cánh ve nhưng vẫn rõ ràng sắc nét
“Biên Lệnh Bạch từ lâu đã thèm khát thứ này, chỉ là sau khi phủ của Triệu Khuê bị tịch biên hắn vẫn không tìm được, hiện nay chính là hoàn toàn không có tin tức. Ta từ sớm đã đoán được một bước này nên đã giữ tấm bản đồ kia lại, còn ngụy tạo một phong thư như Triệu Khuê đã viết lúc sinh tiền, ngươi có thể mang đi.”
Đoạn Lĩnh nhận lấy tàng bảo đồ cất kỹ, lại hỏi: “Bảo tàng có những gì?”
“Vàng bạc châu bảo, đủ có thể sánh được một quốc gia.” Mục Khoáng Đạt khí định thần nhàn nhấp trà, nói, “Đây hẳn là đường lui cuối cùng Triệu Khuê chuẩn bị cho mình, nhỡ như mưu phản thất bại hắn liền đi khai quật bảo tàng này, cao bay xa chạy. Đến Tây Vực tìm một địa phương nhỏ, nuôi tám vạn mười vạn tư binh, làm một tên thổ Hoàng đế. Đây cũng có thể xem như một cọc sinh kế không tệ.”
Đoạn Lĩnh đã không còn muốn hỏi gì thêm, sờ sờ vào vị trí cất bảo đồ trong ngực, Mục Khoáng Đạt lại dặn dò: “Biên Lệnh Bạch tự nhiên sẽ không tin tưởng ngươi, chỉ bằng vào khả năng của ngươi liền tuyệt đối không thể tiếp xúc những cơ mật hạch tâm của hắn. Nhưng dã tâm của người này rất lớn, bằng vào điều kiện hiện tại của ngươi, lại mang theo Vũ Độc, muốn trà trộn vào trong quân đội của hắn cũng không phải việc khó.”
Đoạn Lĩnh trong nháy mắt liền hiểu rõ, thân thế, tàng bảo đồ gì đó căn bản đều là râu ria, thứ y cần làm chỉ là tranh thủ thời gian cho Vũ Độc mà thôi.
“Tiểu nhân đã hiểu.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhất định không làm nhục sứ mệnh.”
Mục Khoáng Đạt thoả mãn gật đầu, nói: “Kế tiếp, liền để Vũ Độc dẫn ngươi đi làm quân tử leo xà thôi.”
“Đã biết.” Vũ Độc đáp.
“Đầu tiên là đánh cắp cơ mật.” Mục Khoáng Đạt nói, “Tốt nhất là có thể đem toàn bộ sổ sách và thư từ của hắn một lần trộm hết, giá trị cụ thể các người tự mình thương lượng, cái gì có thể lấy cái gì phải để lại đều cần tính toán, sau đó liền đem hắn diệt trừ. Đợi có chứng cứ rồi, chúng ta có thể an bày đàm phán với Tây Lương. Biên Lệnh Bạch trước giờ đều có tâm mưu phản, sau khi Triệu Khuê bị diệt đã không còn ai có thể khống chế hắn nữa, vì miễn cho đêm dài lắm mộng, chi bằng nhanh chóng giải quyết.”
Vũ Độc gật đầu, biết sau khi hoàn thành chuyện này Mục Khoáng Đạt nhất định sẽ không bạc đãi chính mình, thật đúng với cái câu ‘bò lên cao’ kia của Đoạn Lĩnh. Muốn lên cao không phải dễ dàng, đây là nhiệm vụ ám sát đầu tiên của y sau khi đầu nhập vào Mục Khoáng Đạt, cũng là một tờ công trạng ra mắt, y không còn lựa chọn khác.
“Nếu như hắn là vô tội thì sao?” Đoạn Lĩnh đột nhiên hỏi một câu.
Vũ Độc nhất thời biến sắc. Mục Khoáng Đạt lại nở nụ cười, nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh biết những lời này mình vô luận thế nào cũng không nên hỏi, thế nhưng y vẫn hỏi.
“Tốt.” Mục Khoáng Đạt chậm rãi gật đầu, nói, “Nếu hắn là vô tội, ngươi giết hay là không giết?”
Mục Khoáng Đạt chính là đá ngược trái bóng về, trong ánh mắt mang theo hàm xúc tính toán sâu đậm.
Đoạn Lĩnh hít sâu một hơi, đang lúc muốn trả lời thì Mục Khoáng Đạt lại lên tiếng: “Nếu hắn là vô tội, liền do ngươi tạm thời tùy cơ ứng biến.”
“Dạ.” Đoạn Lĩnh thả tảng đá lớn trong lòng xuống.
Mục Khoáng Đạt thủy chung vẫn nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh,dường như muốn nhìn thấu nội tâm của y.
“Cố gắng nhanh chóng quay về.” Mục Khoáng Đạt còn nói, “Sau khi dời đô liền tổ chức ân khoa, không thể để bài vở hoang phế.”
Lúc này Đoạn Lĩnh mới cùng Vũ Độc đứng dậy cáo lui.
Trên đường trở về, Đoạn Lĩnh càng cảm thấy Mục Khoáng Đạt tính toán không chút sơ sót, cuối cùng đối phương còn nhấn mạnh vài lần, phải tạo hiện trường giả khiến cái chết của Biên Lệnh Bạch tựa như ngoài ý muốn, như vậy khi triều đình lại phái võ tướng đến tiếp nhận quân đội Đồng Quan sẽ không đến mức quá náo động.
“Cho dù hắn có vô tội cũng phải giết.” Vũ Độc thấp giọng nói.
“Ta biết.” Đoạn Lĩnh nói, “Chỉ là ngươi không phải không thể hạ thủ sao? Ta cũng không hạ thủ được. Võ tướng có thể thủ vững viên quan Đại Trần ta đã không còn nhiều lắm, chỉ cần hắn không phản bội ta liền không thể lạm sát.”
Nói xong bọn họ cũng đã đến cửa viện, Đoạn Lĩnh bởi vì vào trong phòng, dùng ngữ điệu hân hoan mà nói với Vũ Độc: “Trước nói ra những lời này để phòng ngừa, nếu tương lai chúng ta không tra được cái gì, ngươi cũng không cần quá xem trọng lời cam kết đó. Lạm sát trung lương, cái tội này trước sau gì cũng phải tính toán trên đầu của ngươi.”
Lông mày của Vũ Độc nhíu chặt, nghiêng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh cũng vừa vặn nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt hai người mang theo một loại ăn ý không lời.
“Ngủ đi.” Vũ Độc nói, “Sáng sớm sẽ lên đường, đừng để ngủ quên.”
Đoạn Lĩnh vừa muốn trải đệm ra, Vũ Độc lại nói: “Ngươi lên giường ngủ cùng ta, mấy hôm nay trởi mưa, mặt đất cũng ẩm ướt không ít.”`
Đoạn Lĩnh nghe vậy liền không khách khí bò lên giường mà ngủ, Vũ Độc vẫn ngồi ở trước án kỷ, nương theo ánh đèn mờ nhìn mảnh tàng bảo đồ kia. Đến nửa đêm Đoạn Lĩnh mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, thấy Vũ Độc còn chong đèn thì nói: “Ngươi còn chưa ngủ sao?”
Vũ Độc “Ừ” một tiếng, lách thân thể qua che ánh sáng lại, hai ngón tay cầm lấy tàng bảo đồ soi lên ánh đèn nhìn thêm một lúc lâu mới lên giường ngả lưng, nằm ở bên cạnh Đoạn Lĩnh, chuẩn bị đi ngủ.
Đoạn Lĩnh ngủ đến mơ mơ màng màng, thấy bên cạnh có độ ấm liền trở mình, một chân gác lên hông đối phương, đôi tay siết lại tựa vào tay Vũ Độc, cả người gần như quấn lên người hắn.
Vũ Độc: “…”
Vũ Độc đẩy ra cũng không được, ôm vào càng kỳ quái hơn, chỉ là bị một thiếu niên ôm chặt như vậy, hắn nhất thời cảm thấy khác thường, toàn thân cũng đông cứng lại.