Đồng Quan là địa danh ở phía bắc ngạn Hoàng Hà, tựa núi nhìn sông, địa thế hình thành một quan ải tự nhiên địa hình hiểm yếu, trải qua nghìn năm kiến thiết đã nghiễm nhiên trở thành tây bắc đệ nhất thành thị, cũng là cửa ải quan trọng kềm chế Tây Lương. Đoạn đường cuối cùng trước khi vào Đồng Quan cũng là mỏm đất cực kỳ thích hợp cho việc ngắm thủy triều. Chỉ thấy Hoàng Hà cuồn cuộn, trời xanh mây trắng, phía nam dọc về phía Tây Xuyên một mảnh xanh biếc ngút ngàn tầm mắt, lại dõi mắt trông về Tây Lương, lại là đại địa thê lương.
Sau vài trận mưa dầm, trong không khí cũng mang theo mùi vị của mùa thu, không ít thương nhân Tây Vực đều tập trung về đây trao đổi hàng hóa, đủ loại ngôn ngữ ồn ào rộn rã. Những người Đảng Hạng thường qua lại nơi này cũng rất nhiều —— phần lớn bọn họ đều có mấy phần huyết thống người Hồ, mắt sâu mũi cao, hoặc khoác trường bào màu sắc sặc sỡ, hoặc vận bộ váy da thú nhẹ nhàng cuồng dã, trên đầu đội mũ lụa kết, bên thành mũ còn cắm một cái lông đuôi chim nhạn, bọn họ gọi thứ này là vũ linh.
Độ hiếm thấy của vũ linh cũng tượng trưng cho địa vị của chủ nhân chiếc mũ trong bộ tộc, vì vậy chỉ cần liếc nhìn qua liền có thể phân biệt được đối phương là bình dân hay quý tộc.
Lúc Vũ Độc mang theo Đoạn Lĩnh tiến vào phủ vệ Đồng Quan thì Biên Lệnh Bạch như lâm đại địch, khắp nơi đều nhìn thấy bóng dáng của thị vệ canh gác nghiêm mật, Đoạn Lĩnh còn nhận thấy trong phủ của Biên Lệnh Bạch phòng thủ sâm nghiêm, bọn thủ vệ đều đeo theo vũ khí.
Hai người vừa vào phòng, thủ vệ liền đóng chặt cửa lại, chỉ thấy Biên Lệnh Bạch đang ngồi trong đại sảnh thoải mái uống rượu, Hạ Lan Yết thì đứng ở bên cạnh, một âm thanh cũng không phát ra.
“Nói đi.” Biên Lệnh Bạch ngồi ở chủ vị, thoải mái nói, “Những gì ngươi nói sẽ quyết định việc ngươi có mạng rời đi khỏi nơi này hay không..”
Vũ Độc đứng ngược sáng, cả người tỏa ra khí thế cư cao lâm hạ nhìn thằng vào Biên Lệnh Bạch.
“Biên Lệnh Bạch.” Vũ Độc nói, “Ngươi không phải làm thổ Hoàng đế lâu quá liền quên mất bản thân có bao nhiêu cân lượng rồi? Nhìn ngươi chọn thủ hạ như thế nào đi, chỉ như vậy đã muốn mạng của lão tử?”
Hạ Lan Yết phẫn nộ tiến lên, Biên Lệnh Bạch lại quát to: “Lui xuống!”
Song phương trầm mặc một lúc lâu, Vũ Độc thong thả bước lên vài bước, nói: “Triệu tướng quân cúc cung tận tụy với Đại Trần ta, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy. Trận chiến cuối cùng ở Tây Xuyên, ngươi nhận nhiệm vụ canh gác Khương quốc không thể tự tiện bức ra, ta cũng không trách ngươi được, triều đình càng không thể định tội ngươi. Lợi hại trong đó, ngươi cũng là người thông minh, ta hẳn là không cần dài dòng thêm nữa.”
Biên Lệnh Bạch trầm mặc, Đoạn Lĩnh thủy chung cũng không lên tiếng, đây chính là ước định mà y đã thương lượng với Vũ Độc trên đường đến đây. Mục Khoáng Đạt muốn giết Biên Lệnh Bạch, Đoạn Lĩnh lúc xuất phát trong lòng còn nuôi một tia may mắn, thế nhưng sau khi nghĩ kỹ liền biết bọn họ căn bản không có lựa chọn khác. Biên Lệnh Bạch người này, không phản cũng nhất định phải phản.
Vì sao? Người này đã từng tham dự sự kiện cướp đoạt binh quyền của Lý Tiệm Hồng, sau đó lại đi theo Triệu Khuê mưu phản, hôm nay triều đình vì muốn ổn định biên giới Tây Lương cũng chỉ có thể tạm thời trấn an hắn, có giận cũng không phát ra được. Hiện tại đã chuẩn bị dời đô, Tây Xuyên không cần lại đối mặt với sự uy hiếp trực tiếp của Tây Lương, huống hồ Thái tử tại triều, vì vậy có rất nhiều món nợ sớm muộn gì cũng phải thanh toán. Biên Lệnh Bạch hiển nhiên phải phản, bằng không hắn cũng chỉ có một con đường chết.
Chỉ nghe Biên Lệnh Bạch hừ lạnh một tiếng, nói: “Biên mỗ tôn Triệu tướng quân làm thầy, từ lúc mười bốn tuổi tòng quân đã đi theo tướng quân, đến nay có hơn mười ba năm, chưa từng làm ra nửa chuyện phụ lòng bách tính trái với lương tâm. Cho dù hôm nay Thái tử đứng trước mặt ta, ta cũng chỉ nói một câu như vậy! “
“Thái tử sẽ không đến trước mặt ngươi.” Vũ Độc nói, “Cũng sẽ không nghe ngươi giải thích, nhìn ngươi như vậy hóa ra là ta quá lo lắng rồi, không lại quấy rầy. Cáo từ.”
Vũ Độc xoay người nói với Đoạn Lĩnh: “Chúng ta đi.”
Đoạn Lĩnh lại nhìn Biên Lệnh Bạch, bàn chân không dời đi nửa tấc. Mà Biên Lệnh Bạch cũng đang dò xét nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh.
Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, chỉ là lực chú ý của Đoạn Lĩnh cũng không ở trên người Vũ Độc.
“Ngươi nhận thức thúc thúc của ta sao?” Đoạn Lĩnh hỏi Biên Lệnh Bạch.
Vũ Độc khẽ nhíu mày, Biên Lệnh Bạch lại thở dài một tiếng.
Đây cũng là chuyện trong kế hoạch của Vũ Độc và Đoạn Lĩnh, Vũ Độc nói xong liền đến phiên Đoạn Lĩnh lên sàn, theo suy đoán của y, Biên Lệnh Bạch không có khả năng mặc kệ cháu trai của Triệu Khuê, cho dù chỉ vì muốn giành một phần danh tiếng cũng sẽ ra mặt chiếu cố y, dù sao thân phận của Vũ Độc cũng tương đương với thân tín có thể nhận ủy thác của Triệu Khuê.
Nói cách khác, nếu Biên Lệnh Bạch thật sự có tâm mưu phản, nếu đuổi y đi trái lại cũng không có một chút chỗ tốt này. Trong thư đã viết rõ ràng, thiếu niên tên ‘Triệu Dung’ này may mắn thoát khỏi cảnh mất đầu xét nhà, đã cùng đường mạt lộ mới đến tìm Biên Lệnh Bạch nương tựa.
“Thúc thúc ngươi chính là thầy của ta.” Biên Lệnh Bạch nói, “Để ta nhìn ngươi một chút.”
Đoạn Lĩnh chậm rãi tiến tới, Biên Lệnh Bạch nương theo ánh sáng quan sát y, Đoạn Lĩnh đột nhiên có chút khẩn trương, rất sợ bị đối phương quan sát ra dung mạo có gì đó không đúng.
“Ta đã gặp phụ thân ngươi.” Biên Lệnh Bạch nói, “Lần đó đến Sơn Đông xử lý công sự, chúng ta từng vội vã lướt qua một chút.”
Đoạn Lĩnh biết mình lúc này nên rơi vài giọt nước mắt, thế nhưng y đối với những gì Biên Lệnh Bạch nói lại không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ đành nhìn thẳng vào đối phương. Biên Lệnh Bạch nhìn một hồi, cũng không phát hiện manh mối gì trên người Đoạn Lĩnh, lại hỏi: “Học văn hay học võ?”
“Đều học một chút.” Đoạn Lĩnh nói.
“Biết chữ không?” Biên Lệnh Bạch lại hỏi.
Đoạn Lĩnh gật đầu, Biên Lệnh Bạch nhân tiện nói: “Trước hết cứ ở lại trong phủ, về phần Vũ Độc…”
“Chất nhi ở cùng Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh nói, “Hắn đi đâu chất nhi theo đó.”
Đoạn Lĩnh rất sợ Biên Lệnh Bạch sẽ đuổi Vũ Độc đi, như vậy kế hoạch của bọn họ sẽ lập tức rối loạn, Vũ Độc chỉ có thể lén lút hành động, hơn nữa sự có mặt của Hạ Lan Yết càng là bất ngờ, hắn sẽ gặp phiền toái hơn không ít.
Biên Lệnh Bạch tựa hồ không có chút biện pháp nào, Vũ Độc nói: “Ta phụng lệnh của Mục Khoáng Đạt đi điều tra tung tích thanh kiếm kia.”
“Ngươi tìm đến chỗ ta cũng vô dụng.” Biên Lệnh Bạch lạnh lùng nói, “Nếu muốn đem Trấn Sơn Hà hiến cho tân chủ tử của ngươi, ngươi tìm nhầm chỗ rồi.”
Vũ Độc cũng mỉa mai trả lời: “Đó là tự nhiên, chỉ bằng đám thuộc hạ công phu như mèo ba chân của ngươi, muốn giành bảo vật cũng không giành được đến tay.”
Mỗi lần Biên Lệnh Bạch muốn làm nhục Vũ Độc đều tự rước lấy nhục, lần này hắn đã giận đến không nhẹ, Vũ Độc còn nói: “Dàn xếp cho Triệu Dung xong ta liền trở lại, bằng không Thừa tướng sẽ sinh lòng nghi ngờ.”
Biên Lệnh Bạch nghe vậy chỉ có thể hít sâu một hơi nén giận, phất tay ý bảo hạ nhân đến an bày chỗ nghỉ cho bọn họ.
“Triệu Dung.” Biên Lệnh Bạch nói, “Ăn cơm tối xong lại đến gặp ta một chút.”
Đoạn Lĩnh biết đây chính là đối phương đã đón nhận chính mình, cũng là muốn an bày y như một môn khách, cũng có lẽ sẽ nhìn ở phân thượng cố chủ Triệu Khuê mà bồi dưỡng y. Nói chung, nhiệm vụ này bước đầu tiên đã tiến hành tương đương thuận lợi, sau đó phải trông cậy vào Vũ Độc rồi.
Biên Lệnh Bạch an bày cho bọn họ một gian phòng khách, vốn còn phái hạ nhân đến hầu hạ lại bị Vũ Độc đuổi đi, trong phòng còn có mớ hành lý của bọn họ đã đánh mất, hẳn là sau khi cận vệ Đồng Quan vây bắt mã tặc xong liền đưa đến nơi này. Đoạn Lĩnh vừa nhìn thấy hành lý thì liền bước đến thu thập, thế nhưng lại bị Vũ Độc ngăn trở.
“Cẩn thận lộ sơ hở.” Vũ Độc nói, “Theo đạo lý ngươi hẳn không biết làm việc nhà.”
“Triệu Dung lang bạt kỳ hồ.” Đoạn Lĩnh nói, “Chật vật tránh họa sát thân, sau đó lại được ngươi cứu, xét ra cũng không phải quan hệ chủ tớ, ngươi chỉ là niệm một chút tình cũ cố nhân mà thôi. Vì vậy mọi việc đều tận lực tự mình động thủ, đây cũng là chuyện đương nhiên.”
Vũ Độc cảm thấy cũng đúng, vì vậy hai người liền cùng nhau thu thập phòng ở, sau đó Đoạn Lĩnh liền đóng cửa lại, Vũ Độc liền tung người lên giường nghỉ ngơi.
“Tiếp đó phải ở lại nơi này.” Vũ Độc nói, “Hay là phải tốn thêm ít thời gian nữa. Chỉ là ta thật không ngờ được hắn có thể tiếp nhận ngươi dễ dàng như vậy, mấy món đồ kia cũng không cần lấy ra. Ngươi nghĩ hắn thật sự tin sao?”
“Có tin hay không cũng khó nói.” Đoạn Lĩnh đáp, “Hắn lại không phải là người thông minh như vậy, đổi thành kẻ khác cũng chỉ xem như có người đến nương tựa mà thôi, hẳn là không đến nổi sai người đi âm thầm tra xét, nếu có đề phòng chúng ta nhiều lắm cũng chỉ là bình thường tránh né không gặp mặt. Huống chi, Biên Lệnh Bạch ngay cả Hạ Lan Yết còn dám chứa chấp, không kém chút thân phận của chúng ta.”
“Ừ.” Vũ Độc có chút suy tư nằm xuống.
Đoạn Lĩnh nằm xuống bên cạnh hắn nhắm mắt ngủ, Vũ Độc nói: “Ngươi làm sao lại ngủ rồi?”
Đoạn Lĩnh có chút khó hiểu hỏi: “Ngươi không phải cũng ngủ trưa sao?”
“Ta là đang luyện công.” Vũ Độc nói.
“Luyện công phu gì?” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười nói, “Võ ngủ sao?”
Vũ Độc không thèm để ý đến y, lại xuất thần một lúc, Đoạn Lĩnh lại lên tiếng: “Hắn nhắc đến chuyện ở Sơn Đông nhưng lại không hỏi sâu thêm, có vấn đề gì chăng.”
“Hắn cũng không quen Triệu Bộ.” Vũ Độc nói, “Cẩn thận ứng phó, đừng quá phớt lờ.”
Trên đường Đoạn Lĩnh không ngừng cầm tư liệu Mục Khoáng Đạt đưa học thuộc, những việc những người trước kia ở Sơn Đông y đều rành rẽ không ít, đến đây lại hoàn toàn không dùng được khiến y ít nhiều có chút sợ hãi. Dù sao nơi này cũng hoàn toàn lạ lẫm, lại là mang theo ý đồ mà đến, Đoạn Lĩnh thật sự không thể bình tâm, nếu nói việc khiến y có thể cảm thấy an toàn hơn một chút, đó chính là sự hiện diện của Vũ Độc.
“Này.” Đoạn Lĩnh kéo kéo Vũ Độc, Vũ Độc lại ngủ mất rồi.
Đoạn Lĩnh: “…”
Xem ra thật sự là luyện việc ngủ, Đoạn Lĩnh nghiêng đầu nhìn gương mặt của Vũ Độc. Lông mày của người này rất dễ nhìn, đường nét gương mặt cũng rõ ràng, có chút vị đạo hào sảng, lúc ngủ say thì cái loại khí tức lưu manh kia cũng không thấy nữa, trái lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ ôn nhu.
Đoạn Lĩnh nhớ đến đêm trước Vũ Độc bôn ba suốt đêm, vừa cứu người vừa truy địch, tối hôm qua lại có Hạ Lan Yết ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hẳn là cũng không ngủ được ngon, vì vậy cũng không lên tiếng gọi, chỉ rón rén đứng lên kiểm tra hành lý của bọn họ. Đồ đạc không mất, chỉ là có chút rối loạn, hẳn là Biên Lệnh Bạch cũng từng khám xét qua.
Chỉ là, Hạ Lan Yết vì sao lại ở Đồng Quan chứ?
Lúc hoàng hôn, khi Đoạn Lĩnh được mời đến dự tiệc trong biên phủ lại nghĩ, sự hiện diện của Hạ Lan Yết có phải đại biểu cho Biên Lệnh Bạch cũng là một thành viên trong sự kiện hành thích phụ thân? Nếu thật như vậy, người đứng sau lưng Biên Lệnh Bạch bày mưu đặt kế rốt cuộc là ai?
Vũ Độc vừa tỉnh ngủ, có chút cảm giác khó chịu khi bị đánh thức, lông mày chau lại không vui. Chỉ là khi bọn họ ngồi vào bàn tiệc mới phát hiện Hạ Lan Yết cũng không ở đây, chỉ là những người có mặt lại có chút bất ngờ —— thiếu nữ được bọn họ thuận tiện cứu trên đường, hôm nay nàng ta y phục sạch sẽ lại trang điểm một phen, thoạt nhìn có vẻ còn nhỏ hơn Đoạn Lĩnh vài tuổi. Lúc bọn họ đến nơi, Biên Lệnh Bạch vẫn đang trò chuyện cùng thiếu nữ.
Đoạn Lĩnh dùng lễ nghi tân khách ra mắt bọn họ, thiếu nữ kia bỗng nhiên đỏ mặt lên, cũng không lên tiếng.
“Vị này chính là Diêu tiểu thư của Diêu gia Hoài Âm.” Biên Lệnh Bạch hướng về phía Đoạn Lĩnh giới thiệu, “Hai người trên đường cũng đã nhận thức.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Biên Lệnh Bạch lại nói với thiếu nữ kia: “Đây cháu trai của tiểu tướng, tên gọi ‘Biên Dung’.”
Thiếu nữ kia chính là đường muội của Diêu Tranh, Diêu Tĩnh, nghe Biên Lệnh Bạch nói như vậy liền hướng về phía Đoạn Lĩnh gật đầu. Thiếu nữ chưa có hôn ước theo đạo lý không thể để lộ phương danh với người ngoài, mặc dù Biên Lệnh Bạch là người đánh giặc cũng không coi trọng những quy củ này, thế nhưng lại phải lo lắng mặt mũi của Diêu gia, chỉ giới thiệu sơ lược cả hai với nhau.
Đời này Đoạn Lĩnh đã có không ít cái tên, nhân sinh như hý, một hồi diễn cái tên này, một hồi lại đeo tên kia lên diễn. Đoạn Lĩnh, Lý Nhược Như, Vương Sơn, Triệu Dung, Biên Dung… người xuống đài lại tới ta lên diễn, mặt nạ này đổi sang mặt nạ kia, trong thoáng chốc y có chút hoảng hốt, lại có loại cảm giác mất mác không rõ.
“Diêu hầu đưa nàng đến Đồng Quan.” Biên Lệnh Bạch giải thích với Đoạn Lĩnh, “Chính là muốn nghị thân với một thế gia Tây Lương, không ngờ trên đường lại bị đạo tặc mơ ước. May mà có chất nhi cùng Vũ Độc ra tay viện trợ.”
“Đa tạ ân cứu mạng của nhị vị đại ca.” Diêu Tĩnh nâng ly, tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng tư thái cũng rất phóng khoáng thành thục.
Đoạn Lĩnh cười cười nói với Vũ Độc: “Có người mời ngươi đấy.”
Vũ Độc vừa mới tỉnh ngủ không muốn nói chuyện, chỉ tùy tiện “Ừ” một tiếng, sau đó vội cầm ly rượu lên uống cạn, Đoạn Lĩnh thấy hắn uống xong mới chậm rãi nâng ly.