Tương Kiến Hoan

Chương 66: Hách Mặc




Phí Hoành Đức dọc theo triền đất đi xuống dưới, Đoạn Lĩnh muốn đi theo lại bị đối phương xua tay ngăn cản, y liền ngồi trên mỏm đá chờ đợi, Vũ Độc đứng sau lưng đưa bình nước đến cho y thấm giọng. Thân binh tản ra bốn phía, bộ dạng lười biếng, tựa hồ hôm nay chỉ đơn giản là ra ngoài đạp thanh.
Gió nhẹ lướt qua, nước suối phản chiếu một chút ánh vàng, không khí mùa bè ấm nồng, đột nhiên cái loại cảm giác quen thuộc kia phảng phất lại xuất hiện, cũng chính là thứ cảm giác quen thuộc hôm qua lúc y cùng Vũ Độc đi qua hành lang đã nảy lên được.
Không hiểu vì sao, Đoạn Lĩnh lại luôn cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen biết.
Y quay đầu lại nhìn Vũ Độc, người kia đang ở bên cạnh cũng nhướn mày nhìn y.
“Ta…” Đoạn Lĩnh muốn nói gì đó.
“Thế nào?” Vũ Độc có chút thờ ơ hỏi.
Đoạn Lĩnh đột nhiên muốn lại gần Vũ Độc thêm chút nữa, thậm chí là tựa vào người hắn, có một loại bất an không tên đang dâng trào khắp không gian, tình cảnh này, đẹp đến khiến người sợ hãi.
Nhưng mà chỉ một khắc sau, liền có tiếng động nhỏ vang lên. Tiếp đó dưới vách núi, Phí Hoành Đức hét thảm một tiếng.
“Có người!” Vũ Độc lập tức đứng dậy kéo Đoạn Lĩnh ra sau lưng mình, đám thân binh đều lao xuống vách núi, Vũ Độc lại sợ đây là kế điệu hổ ly sơn liền vững vàng canh giữ bên người Đoạn Lĩnh. Không bao lâu, từ xa xa truyền đến một loạt âm hưởng, có người ẩn nấp trong rừng cây.
“Còn chưa đi!” Đoạn Lĩnh nói, “Là ai?”
Đoạn Lĩnh vọt tới bên cạnh một thớt ngựa đoạt lấy cung tiễn, Vũ Độc không nói lời nào lập tức ôm ngang người y, dọc theo khe núi trượt xuống. Phí Hoành Đức cư nhiên chẳng biết đã biến dâu mất, ở phía rừng cây đối diện đột nhiên lóe lên một thân ảnh, Đoạn Lĩnh nhạy bén bắt được sát na kia, mũi tên nhọn trong tay liền vọt đến.
“Bảo hộ phí tiên sinh!” Vũ Độc quát lớn.
Đám thân binh đã vọt xuống từ trước, xa xa nhìn thấy Phí Hoành Đức nằm úp sấp bên cạnh dòng suối không hề cử động, cách đó còn có một khe núi nhỏ, lúc bọn họ chạy tới đã không thấy bóng dáng địch nhân. Vũ Độc vừa chạy tới bên bờ suối thì bóng dáng của địch nhân trong rừng cây cũng đã biên smất.
Đoạn Lĩnh một mình lội qua dòng suối, tay cầm cung tiễn dõi mắt nhìn xung quanh.
Đối diện con suối là một rừng cây rậm rạp, gió thổi từng đợt thanh âm xào xạt vang lên hòa vào cái nóng hừng hực giữa ngày hè, phảng phất như đưa người ta vào trong một cơn mộng dài mệt mỏi.
“Ai?” Đoạn Lĩnh lớn tiếng quát.
Một nam nhân mặc y phục thích khách màu đen ẩn mình trong góc hẹp, lợi dụng cây cối rậm rạp chặn đi đường nhìn của Đoạn Lĩnh, từ vị trí của hắn nhìn qua, toàn bộ hành động của những người bên bờ suối đều thấy được rõ ràng.
Hắc y nhân hơi nheo mắt lại tựa như đang cười, Đoạn Lĩnh vẫn không phát hiện được tung tích của hắn, sau đó hắn liền ném một viên đá nhỏ đi, rơi vò vách núi cách đó không xa tạo ra tiếng vang nữa. Đoạn Lĩnh lập tức hướng cung tiễn về phái vách núi, cuồng phong thổi tới, tất cả cây cối phảng phất đều đang rung động, thích khách nọ liền nương theo sự xao động này mà rời khỏi rừng cây.
Đoạn Lĩnh chậm rãi tiến về phía phát ra thanh âm, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai y, khiến Đoạn Lĩnh sợ đến mức suýt nữa thét to.
“Ta không ngừng gọi ngươi.” Vũ Độc đuổi vào trong rừng cây, giận dữ hỏi, “Vì sao không nghe lời mà cứ nơi nơi chạy loạn chứ?”
Lúc nãy Vũ Độc không ngừng gọi ‘Triệu Dung’, một đường đuổi theo vượt qua suối giày cũng bị ướt, chỉ là Đoạn Lĩnh vẫn chưa thích ứng với cái tên giả này, vẫn không nhận ra đối phương đang gọi mình.
“Có một người.” Đoạn Lĩnh nói, “Một nam nhân, ta nhìn thấy.”
“Không nên chạy loạn!” Vũ Độc thô bạo kéo cổ áo của Đoạn Lĩnh đặt người lên thân cây bên cạnh, uy hiếp nói, “Ngươi đã quên Hạ Lan Yết sao? Địch nhân cách xa như vậy có thể dùng một mũi tên bắn trúng Phí tiên sinh, còn núp trong bóng tối. Vạn nhất đối phương thật sự muốn giết ngươi thì làm sao bây giờ?”
“Được, được.” Đoạn Lĩnh cũng rất nhanh chóng nhận sai.
“Làm ta sợ muốn chết.” Vũ Độc thở ra một hơi, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh,
Đoạn Lĩnh nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Vũ Độc, trong lòng đột nhiên rất cảm động —— hắn không biết thân phận của y, cũng không có bất cứ ý tưởng lợi dụng gì, chỉ đơn thuần là lo lắng cho y mà thôi.
“Ta nghe được bên kia có thanh âm.” Đoạn Lĩnh chỉ về phía sâu trong rừng.
“Có người cũng đã sớm chạy.” Vũ Độc cười nhạt nói, “Chờ ngươi tới bắt sao?”
Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, nói không chừng là bị ngươi dọa chạy, thế nhưng Vũ Độc đã nói như vậy y cũng không tiện phản bác. Mà Vũ Độc tuy có hơi bất mãn nhưng cũng dựa theo phương hướng Đoạn Lĩnh vừa chỉ bước lên mấy bước, chỉ là vừa đi lại thấy Đoạn Lĩnh cũng không đi cạnh sau lưng.
“Đuổi theo mau.” Vũ Độc có chút không hiểu nói, “Ngươi còn đang lo lắng cái gì?”
Đoạn Lĩnh cũng nhắm mắt chạy theo, chỉ là vừa đi được một đoạn hắn đã dừng lại, tấm lưng rộng lớn của đối phương che mất tầm mắt của Đoạn Lĩnh, đợi đến khi y nhìn kỹ lại thì không thấy gì đáng ngờ ở nơi này. Vũ Độc nhặt lên một khối đá, rõ ràng khác biệt với các hòn đá còn lại, nhìn quanh một vòng.
“Dương đông kích tây.” Vũ Độc nói, “Tảng đá này nhặt ở bên cạnh bờ suối.”
Đoạn Lĩnh có chút kinh ngạc, không ngờ Vũ Độc còn tỉ mỉ như vậy, y căn bản không để ý được hòn đá này không phải nguyên bổn ở đây. Ngay sau đó, Vũ Độc lại tìm kiếm trong đám dây leo trên vách đá, phát hiện ở đây có một sơn động, từ trong động còn không ngừng có gió thổi ra, mà vị trí này cũng khá gần gũi với nơi lúc này Đoạn Lĩnh nghe thấy tiếng động.
“Vào trong thăm dò?” Vũ Độc hỏi.
“Phí tiên sinh thế nào?” Đoạn Lĩnh lại nói.
“Tính mệnh tạm thời không ngại.” Vũ Độc đáp, “Bị bắn trúng vai.”
“Trước vẫn nên về thôi.” Đoạn Lĩnh nói xong liền xoay người đi, chỉ là vẫn tò mò nhìn quanh một vòng, thầm nghĩ, đây chính là lối vào bảo tàng sao? Bên trong liệu có thể còn có cơ quan không? Hoặc là có núi vàng núi bạc?
“Rốt cuộc có đi không?” Vũ Độc nói.
“Quên đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta đối với tiền cũng không có bao nhiêu ham muốn, đi thôi.”
Trong lúc sinh tử giao thác, trực giác của Phí Hoành Đức đã cứu lão một mạng, vừa cảm giác được sát khí từ phía rừng cây bên kia liền lập tức khom người, cự ly của người bắn tên với vị trí của lão có chừng hơn mười bộ, thời gian mũi tên rời khỏi cung cho đến lúc bay đến vị trí cũng đủ để lão thoát khỏi đại nạn.
Vũ Độc cầm một mảnh khăn vải ấn chặt lên vai Phí Hoành Đức cố gắng cầm máu, mọi người tâm sự nặng nề gấp rút quay về. Khi đến Đồng Quan, Biên Lệnh Bạch nghe tin lại càng kinh hoảng, thậm chí còn nổi giận đùng đùng.
“Các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì!” Biên Lệnh Bạch tự mình cầm roi quất vào đám thân binh mấy mươi roi mới có chút nguôi giận.
Đoạn Lĩnh không nói cho Biên Lệnh Bạch biết bọn họ có lẽ đã tìm được đường vào bảo tàng, Vũ Độc lại càng không nói, phương diện càng là thần sắc trấn định, lên tiếng: “Tướng quân hà tất nổi giận như vậy? Sinh tử đều là mệnh.”
Biên Lệnh Bạch dò xét thương thế của Phí Hoành Đức, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng vài vòng, nói: “Liên lụy tiên sinh bị thương nặng như vậy tại hạ rất hỗ thẹn, chỉ là lần này do ai ra tay ta cũng không tra được, thật không biết là kẻ nào gan lớn đến mức dám hành động ngay trong địa bàn của ta!”
Vết thương trên vai của Phí Hoành Đức cũng không nặng lắm, chỉ là lúc khom người thì chân bị trật khớp, trên đường mặc dù Vũ Độc đã giúp sửa lại, thế nhưng bởi vì lão cũng đã lớn tuổi, lần này ít nhất cũng phải nằm trên giường hai ba tháng, chỉ là hắn cũng không làm hổ danh vọng của mình, trực tiếp an ủi Biên Lệnh Bạch, nói: “Tướng quân không cần quá lo lắng, phương vị đại thể đã xác định, những chuyện tiếp theo ta sẽ dặn dò Triệu công tử, để ngài ấy dẫn người vào trong.”
“Liệu có phải…” Biên Lệnh Bạch ngập ngừng hỏi, “Nên phái thêm một nghìn người canh gác vùng núi này?”
“Không cần.” Lúc Đoạn Lĩnh rời đi đã cùng Vũ Độc che chắn cửa vào sơn động, hơn nữa y luôn cảm thấy nơi này không quá giống vị trí cất giấu kho tàng, bằng không thích khách của đối phương cũng đã từ sớm ra tay cướp đoạt, không ai sẽ có đủ sức chống cự với số tiền lớn như vậy mà không động tâm. Lúc này, Đoạn Lĩnh lại tiến bên bẩm báo cùng Biên Lệnh Bạch: “Thúc thúc, chất nhi thấy chúng ta vẫn nên đợi vài hôm nữa hẳn đến xem, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Tốt lắm.” Biên Lệnh Bạch lẩm bẩm, “Tốt.”
Nói xong hắn liền không hỏi đến vết thương của Phí Hoành Đức nữa. Đoạn Lĩnh đến giờ cũng đã nhận ra, bề ngoài của Biên Lệnh Bạch có một cái túi da thật tốt, thế nhưng nội tâm chỉ có tư lợi, chỉ cần không trực tiếp xúc phạm đến lợi ích của hắn, cái gì cũng dễ bàn.
Trong mắt Phí Hoành Đức mang theo ý cười giảo hoạt nhìn Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút lại nói: “Để vãn bối khai cho tiên sinh một phương thuốc cường gân tráng cốt, phụ trợ tiên sinh khôi phục vết thương..”
“Không sai.” Phí Hoành Đức thuận miệng nói, “Triệu gia thật không hổ là gia học uyên nguyên.”
Trong phòng hiện giờ chỉ có Vũ Độc, Đoạn Lĩnh và Phí Hoành Đức, Đoạn Lĩnh cũng không có tâm sức đối đáp với người này chỉ tiện tay cầm lấy một tờ giấy, vì tránh người khác nghi ngờ lại giao cho Vũ Độc viết.
“Làm gì?” Vũ Độc không giải thích được nhìn Đoạn Lĩnh.
“Ngươi viết.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta kê phương thuốc.”
“Ngươi còn sai sử ta?” Vũ Độc nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh.
“Ôi chao, cứ viết đi.” Đoạn Lĩnh đưa bút qua lại mài mực cho hắn, Vũ Độc liền nói: “Ngươi bị ngốc sao? Ở đây viết phương thuốc xong còn phiền Phí tiên sinh tự mình hốt thuốc, sắc thuốc sao? Vì sao không trở về sắc xong rồi đưa đến?”
Đoạn Lĩnh nghe vậy cảm thấy cũng phải liền cáo từ rời đi, Phí Hoành Đức chỉ mỉm cười phất tay. Vừa về đến nơi Vũ Độc liền bắt đầu viết phương thuốc, chỉ là Đoạn Lĩnh vẫn không ngừng tranh cãi với hắn xem nên dùng loại thảo dược gì, hai người ồn ào suốt nửa ngày, rốt cục Vũ Độc cả giận quát: “Ngươi biết dùng thuốc! Ngươi học mấy năm? Lão tử học mấy năm!”
“Mấy loại thuốc này dược hiệu quá mãnh liệt rồi!” Đoạn Lĩnh nói, “Phí tiên sinh cũng đã lớn tuổi!”
Đoạn Lĩnh phát hiện hóa ra không phải chỉ có nhìn văn hiểu người, nhìn thuốc cũng có thể hiểu người, chỉ cần nhìn dược thảo trong đơn thuốc có thể xét đoán mấy phần tính tình của đại phu, chỉ là vừa nghĩ đến đó y không khỏi phì cười. Mà biểu tình của Vũ Độc lại là co quắp, nói: “Chính là muốn dùng mấy loại dược tính mãnh liệt tương hổ mới có thể điều hòa gân cốt cho lão. Ngươi thì biết cái gì, trên đời này chẳng có đại phu nào lợi hại hơn Vũ gia.”
“Hảo hảo.”
Theo suy nghĩ của Đoạn Lĩnh vốn chỉ là muốn dùng thảo dược ôn hòa giúp Phí Hoành Đức điều dưỡng mấy ngày, nhưng lại không lay chuyển được suy nghĩ của Vũ Độc, chỉ đành nhắm mắt cho qua. Sau đó Vũ Độc muốn đi lấy thuốc, Đoạn Lĩnh cũng là lẽo đẽo theo sau, hai người quả là một tấc cũng không rời, cho dù vừa cãi xong một trận cũng là không thể tách ra, tình huống này quả thực khiến Đoạn Lĩnh có chút dở khóc dở cười.
Ngày tiếp theo, sau khi Đoạn Lĩnh sắc thuốc xong liền đưa đến cho Phí Hoành Đức, Biên Lệnh Bạch cũng theo thôgn lệ đến thăm, nhìn thấy Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc lại đi cùng nhau liền hỏi: “Hai người các ngươi thế nào lại luôn dính chặt vào nhau như vậy?”
Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, chuyện thích khách ngươi thu lưu muốn giết ta ta còn chưa nói cho ngươi đây..
Vũ Độc lạnh lùng nói: “Biên Lệnh Bạch, quản được càng nhiều chết lại càng nhanh, ngươi có hiểu đạo lý này không?”
Biên Lệnh Bạch hừ lạnh một tiếng, hắn vốn muốn tìm ‘Triệu Dung’ nói mấy câu, chỉ là thấy Vũ Độc vẫn luôn dính chặt với đối phương như khối da trâu, bỏ không bỏ được, lại phảng phất giống như thấy được cái bóng âm trầm tràn đầy lực uy hiếp sau lưng Triệu Khuê năm đó, tâm tình cực kỳ không tốt.
Phí Hoành Đức lại hàn huyên với Biên Lệnh Bạch vài câu, còn nhắc đến chuyện buôn bán đồ sắt cùng Tây Lương, tình huống bố phòng biên cảnh, nhân lực phân bố khắp nơi… Biên Lệnh Bạch vốn không quá tình nguyện trò chuyện trước mặt Vũ Độc, mày có hơi nhíu lại, thế nhưng vẫn tiếp lời Phí Hoành Đức. Đoạn Lĩnh ở bên cạnh nghe được liền âm thầm ghi nhớ, biết Phí Hoành Đức đây là đang thừa dịp tiết lộ cơ mật.
Bọn họ vừa nói đến phân nửa thì đã có thủ hạ chạy vào mật báo, Biên Lệnh Bạch vừa nghe xong một câu đã cất tiếng nói với mọi người: “Phái đoàn nghênh thân của Tây Lương đã tới, ta phải đi tiếp đãi bọn họ. Hiền chất cứ ở lại trò chuyện với Phí tiên sinh, lúc bày tiệc tối ta sẽ phái người đến đây tìm.”
“Dạ.” Đoạn Lĩnh đáp.
Biên Lệnh Bạch đi rồi, Phí Hoành Đức ý vị thâm trường liếc nhìn Đoạn Lĩnh.
“Đều nhớ kỹ sao?” Phí Hoành Đức hỏi.
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút cảm thấy cũng không cần lừa gạt đối phương, vì vậy gật đầu.
Sứ giả đón dâu của Tây Lương tới sớm hơn dự tính của Biên Lệnh Bạch, hôm nay khí trời oi bức xông đến cả người của ai cũng là mồ hôi ướt đẫm. Sứ giả được cử đến đây tổng cộng có bảy người, lúc vào đại sảnh năm đứng hai ngồi, vừa mở miệng liền hỏi tiểu thư Diêu gia ở nơi nào, bao giờ mới có thể thấy mặt.
Biên Lệnh Bạch nói: “Án theo quy củ của Hán nhân, trước khi thành thân không thể gặp mặt.”
Một nam tử cao lớn cầm đầu được giới thiệu là công tử nhà họ Thường của tán kỵ Tây Lương bước lên hỏi Biên Lệnh Bạch: “Như vậy ta không nhìn, để thủ hạ của ta đi nhìn có được không? Đây chính là tùy tùng của ta, từ nhỏ đã lớn lên cùng ta.”
Nói xong gã liền chỉ về thiếu niên ngồi bên cạnh, thiếu viên vận nhung trang, tuy rằng xiêm y thập phần mộc mạc chẳng khác gì trang phục thị vệ tầm thường, thế nhưng cốt cách lại tỏa ra một cổ khí chất nội liễm.
Biên Lệnh Bạch quan sát một chút cũng hiểu quy củ của người Tây Hạ không giống người Hán, để bọn họ từ xa liếc nhìn Diêu Tĩnh một chút cũng không có gì quá đáng, vì vậy chỉ hơi do dự một chút liền gật đầu.
Thường Nhạc Quan liền nói vài câu đơn giản với thiếu niên kia, thiếu niên cũng chỉ gật đầu ‘Ừ’ một tiếng biểu thị đã biết. Mà đám hộ vệ lại thường xuyên liếc nhìn về phía thiếu niên kia, phảng phất như hắn mới là người chủ trì đại cuộc.
Tuy rằng Biên Lệnh Bạch cảm thấy có chút kỳ quái lại không tiện hỏi ra, chỉ nói: “Hôm nay các vị đường xa mà đến, cũng không tiện xếp đặt, không bằng trước hết ngủ lại trong phủ một đêm, ngày hôm sau lại vì Thường công tử an bày?”
Thường Nhạc Quan hơi liếc nhìn vị thiếu niên kia, thiếu niên liền thoáng gật đầu. Đến đây Biên Lệnh Bạch đã nhìn ra, thân phận của người này tựa hồ còn cao hơn cả Thường Nhạc Quan..
“Ta… ta hỏi ngươi một… một việc.” Thiếu niên kia mở miệng nói.
Biên Lệnh Bạch nghìn vạn lần không ngờ người này lại bị nói lắp, chỉ đành tận lực trưng ra biểu tình không chút kỳ quái đáp lời: “Công tử mời nói.”
“Hắn gọi Hách Mặc.” Thường Nhạc Quan nói với Biên Lệnh Bạch. “Hắn có vài chuyện muốn nhờ vả, chính là thế này, Đồng Quan thương đội nam bắc vãng lai, tin tức lưu thông khá nhiều, Biên tướng quân cũng có không ít tình báo khắp vùng Trung Nguyên, thậm chí Tây Xuyên, con đường của ngài tự nhiên rộng hơn chúng ta.”
Biên Lệnh Bạch gật đầu, hắn để ý đến thiếu niên kia vừa có điểm kích động môi khẽ nhúc nhích thì những người còn lại cũng liền yên tĩnh, chờ đợi hắn mở miệng trước, không ai dám ngắt lời. Hiển nhiên, thiếu niên này hơn phân nửa ở Tây Lương cũng có địa vị không thấp.
“Ta muốn ngươi giúp ta thu thập tin tức, tìm… một người…người tại… quan nội.” Thiếu niên tên Hách Mặc kia lại vươn ngón tay lên cường điệu yêu cầu ‘tìm một người’, sau đó lại phất tay làm một thủ thế chỉ tất cả mọi người trong phòng, lại nói với Biên Lệnh Bạch, “Bảo tất cả bọn họ lui xuống.”
Thường Nhạc Quan vẫn ở lại, Biên Lệnh Bạch không hiểu ra sao nhưng cũng cho đám tùy tùng lui ra, Thường Nhạc Quan liền tiến lên đóng cửa đại sảnh. Biên Lệnh Bạch mơ hồ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
“Xin cứ nói đừng ngại.” Biên Lệnh Bạch vội vàng đon đả.
“Ngươi phải bảo… bảo mật.” Thiếu niên lại dặn dò.
Biên Lệnh Bạch nói, “Tự nhiên.”
“Là người Hán như các… các ngươi… tên ‘Đoạn Lĩnh’. Ngươi từng… từng nghe đến chưa?” Thiếu niên chăm chú nhìn Biên Lệnh Bạch.
“Đoạn Lĩnh?” Biên Lệnh Bạch suy nghĩ một chốc lại đáp: “Không có, Hách công tử tìm y làm gì?”
“Tìm được… rồi thì.” Hách Mặc nói, “Tạ ơn lễ ba trăm dật hoàng kim, ta… ta ra một trăm dật.”
Biên Lệnh Bạch: “…”
Hách Mặc: “Còn có một người, cũng… ra một trăm dật.”
Biên Lệnh Bạch: “…”
Hách Mặc hơi liếc nhìn Thường Nhạc Quan, thấy đối phương gật đầu thì nói: “Lại có một người, cũng… ra một trăm… một trăm dật hoàng kim. Tổng cộng ba trăm dật hoàng.”
Một trăm dật hoàng kim là khái niệm gì? Một dật hai mươi bốn lượng, một trăm dật chính là hai nghìn bốn trăm lượng hoàng kim, ba trăm dật chính là bảy nghìn hai trăm lượng —— cũng chính là tương đương bốn trăm năm mươi cân vàng ròng lấp lánh.
Từ sau khi Thượng Tử bị công phá, hàng năm Đại Trần phải nạp cống phẩm cho người Liêu tương đương tám nghìn lượng hoàng kim, nói cách khác, số tiền lần này Hách Mặc ném ra chỉnh chỉnh ngang bằng với một năm cống phẩm của Đại Trần. Biên Lệnh Bạch nhất thời có loại cảm giác đầu rơi máu chảy, tâm thầm choáng váng.
“Ba trăm dật kim, mua thủ cấp của người này.” Biên Lệnh Bạch đã hiểu.
“Mua thủ cấp của ngươi mới đúng!” Hách Mặc nhất thời rống giận vỗ bàn, ly tách trên bàn nhất thời rung động, trà nước lênh láng, Thường Nhạc Quan lập tức tiến lên trấn an Hách Mặc, Biên Lệnh Bạch cũng vội vàng đính chính: “Đúng! Là muốn người sống! Do bổn tướng hiểu lầm!”
Thiếu niên đến lúc này mới hít thở được bình thường, vừa rồi hắn chỉ hơi nổi giận lại có đủ uy thế của sồ sư[1], Biên Lệnh Bạch bỗng nhiên mơ hồ đoán được thân phận của thiếu niên này.
—————-
1/ Sồ sư: Là sư tử con, nhưng nếu để sư tử con thì hơi không đủ oai phong, vì vậy mình để nguyên từ gốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.