Sau khi lượt hát thứ hai kết thúc, trên đầu tường có chút tĩnh lặng.
Ngay tiếp đó là một đợt thanh âm dây đàn run rẩy, tựa như có người đang thử âm, rồi lại có một giọng hát trầm ấm du dương bắt đầu ngâm xướng.
Đoạn Lĩnh đứng dậy, chỉnh lại ngoại bào bước ra ngoài nghênh đón, đây cũng là một lễ tiết trong quá trình ca hát cầu thân này, nếu như thiếu nữ ngượng ngùng không muốn ra mặt có thể do huynh trưởng trong nhà thay mặt đáp lời. Thông thường trong một bộ lạc, những người trẻ tuổi đều quen biết với nhau, ngay cả người cầu hôn thiếu nữ phần lớn đều là người thân thuộc, như bằng hữu của huynh trưởng hoặc thế giao lâu đời.
Lúc này, huynh đệ của thiếu nữ có thể thay thế trả lời, ý tứ chính là ta đáp ứng đem muội muội gả cho ngươi, hôm nào chuẩn bị lễ vật cho tốt hẳn quay lại đây.
Vì thế Đoạn Lĩnh thay mặt Diêu Tĩnh kết thúc cái nghi lễ này cũng coi như phù hợp yêu cầu.
Y cố gắng nhớ lại những ca khúc Tây Lương trước đây mình đã học, tuy chỉ biết được vài câu, thế nhưng cũng đủ ứng đối rồi.
Hiện giờ đã là sau ngọ, thiếu niên kia chậm rãi hát, người ngồi ở bờ tường ôm lấy đàn lute, một chân dẫm lên tường một chân thả xuống đong đưa, mặt nghiêng anh tuấn, ánh dương chênh chếch núp sau lưng hắn rọi ánh sáng vào sân viện, hình thành một cái bóng mông lung.
Thiếu niên mặt một bộ áo cưỡi ngựa của người Đảng Hạng màu lam đậm, trên vạt áo còn thêu đồ đằng chim nhạn tượng trưng cho điềm lành và địa vị, ngón tay đeo bốn chiếc nhẫn khảm đá quý báu, dưới ánh mặt trời lấp lóe quang mang, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua dây đàn ngâm xướng đoạn cuối của ca khúc, Đoạn Lĩnh lập tức hát nối vào cùng đối phương.
Thanh âm của Đoạn Lĩnh ôn hòa trầm ấm, tựa như dòng Kherlen[1] êm đềm chảy dọc thảo nguyên.
Vũ Độc trên mái hiên nghe được thanh âm thoáng nhìn qua, nhất thời ngơ ngẩn.
Ánh dương quang rọi vào người Đoạn Lĩnh, trên mặt y còn mang theo chút nụ cười biếng nhác, ngũ quan thanh tú tinh xảo, môi hồng răng trắng, tựa như một gốc cây xanh um tươi tốt được tắm gió xuân, sinh mệnh lực đầy ắp mà dịu dàng tràn ngập khắp không gian.
Vũ Độc hiện tại đơn giản chỉ là nằm dài trên mái ngói nóc nhà, hai chân bắt chéo phơi nắng, hắn nhắm mắt lại lắng nghe tiếng hát của Đoạn Lĩnh, một lát sau, thiếu niên kia cũng cảm thấy thanh âm rất êm tay, nhẹ nhàng gảy đàn vì y đệm nhạc.
Gảy đàn được một lúc, thiếu niên kia quay đầu nhìn lại, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Đoạn Lĩnh chưa kịp thấy rõ dung mạo của thiếu niên kia, chẳng qua cảm thấy người này rất thú vị liền tiếp tục hát, sau đó thiếu niên liền trực tiếp vượt tường nhảy vào trong viện. Đoạn Lĩnh vốn vẫn chưa hát xong, thầm nghĩ đây lại là chuyện gì, không lẽ kết lễ là nhà trai nhảy vào sân viện của nhà gái sao? Vì sao mình chưa từng nghe vậy!?
Chỉ là thiếu niên kia lại cấp tốc lao thẳng về phía Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh: “…”
Đoạn Lĩnh chỉ đành dở khóc dở cười vừa hát vừa trốn vào trong phòng, đối phương vẫn cứ thẳng tắp đuổi theo.
Các thiếu niên còn lại cảm thấy chuyện này dường như rất thú vị, cũng hùa nhau đuổi theo.
Bên trong hò hét náo loạn, Đoạn Lĩnh vội vàng chạy trốn, Vũ Độc nghe được tiếng bước chân trong nội sảnh cũng không hiểu thế nào, chỉ có thể mở mắt ra nhìn vào sân viện, không còn ai rồi.
Vũ Độc nhíu mày nhảy khỏi mái ngói.
“Chờ một chút! Chờ!” Đoạn Lĩnh chạy từ ngoài sân vào đến đại sảnh lại lách người vào sương phòng, thiếu niên kia một đường đuổi theo, cất tiếng hô: “Chờ! Dừng!”
Vừa nghe được thanh âm này, trong nháy mắt Đoạn Lĩnh cũng như bị sét đánh! Y lập tức quay người lại, đúng là Hách Liên Bác!
Đoạn Lĩnh: “…”
Biểu tình của Hách Liên Bác giống như đang mơ vậy, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, Đoạn Lĩnh cũng thét to một tiếng lao về phía hắn ôm chặt lấy nhau, đồng thời y cũng ý thức được nguy hiểm, lập tức tách ra nhìn quanh, may mà xung quanh không có người.
“Đoạn… Lĩnh!” Môi của Hách Liên Bác không kềm được mà run rẩy, lại muốn tiến lên ôm lấy Đoạn Lĩnh.
Trong mắt Đoạn Lĩnh đều là nước mắt, không ngờ lưu lạc đến thời khắc này còn có thể gặp được Hách Liên Bác, chỉ là y vẫn cố giữ bình tĩnh, nói: “Không nên hỏi! Ta sẽ giải thích cho ngươi sau!”
Hách Liên Bác kinh ngạc đến cực điểm nắm chặt tay Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại nói: “Nhanh, quay về! Ta sẽ đi tìm ngươi!”
Hách Liên Bác không nói gì, Đoạn Lĩnh nắm lấy tay hắn vỗ vỗ, nói: “Mau trở về đi!”
Bên ngoài đã bắt đầu có người ồn ào vây lấy Diêu Tĩnh, Đoạn Lĩnh cố sức đẩy tay của Hách Liên Bác ra, nói “Hách Liên! Nghe ta!”
Hách Liên Bác vẫn lôi kéo tay áo của Đoạn Lĩnh, nói: “Đi… đi qua… qua bên kia nói…nói…”
Đoạn Lĩnh: “Không được, hiện tại không được, tối nay ta đi tìm ngươi!”
Đoạn Lĩnh ngoắc ngoắc, Hách Liên Bác lại nghiêng đầu qua, lúc ở Thượng kinh Hách Liên Bác vốn đã cao to hơn bọn họ, hiện tại vóc người lại phát triển không ít, hắn cúi đầu mặt hướng về phía Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn: “Hiện tại ta tên Triệu Dung, nghìn vạn lần không được gọi loạn cái tên trước kia…”
Lúc này Vũ Độc đã đuổi vào, vì vậy ở góc độ của hắn liền nhìn thấy Hách Liên Bác ôm chặt Đoạn Lĩnh, còn ghé mặt vào mặt đối phương. Vũ Độc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột ngột lửa giận dâng lên, quát: “Làm gì! Buông y ra!”
Hách Liên Bác buông Đoạn Lĩnh, xoay người nhìn Vũ Độc, cũng cả giận gào lên “Cút!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vũ Độc lập tức tiến lên một bước nắm lấy cổ áo của Hách Liên Bác, giáng một quyền vào mặt hắn.
Ý niệm duy nhất của Đoạn Lĩnh chính là: Để ta chết luôn đi.
Hách Liên Bác gào lên một tiếng, bên ngoài lập tức yên tĩnh, ngay sau đó đám hộ vệ hỏa tốc vọt vào hậu viện, vừa thấy Vũ Độc đang đánh Hách Liên Bác nhất thời đều rút đao xông lên.
“Đừng đánh ——!” Đoạn Lĩnh quát.
Đoạn Lĩnh vội vàng ngăn cản Vũ Độc, kéo hắn lui ra sau, Hách Liên Bác bị đánh đến thập phần chật vật, may mà bản thân cũng có chút căn cơ võ công, Vũ Độc lại chỉ có ý định giáo huấn chứ không hạ độc thủ, vì vậy vẫn không bị thương nặng lắm.
Đoạn Lĩnh ôm chặt Vũ Độc, kéo hắn qua một bên.
Vũ Độc phách lối chỉ thẳng vào Hách Liên Bác: “Ngươi có ý gì? Lôi lôi kéo kéo làm cái gì? Nếu còn làm phiền y nữa ta liền để ngươi chết không toàn thây!”
“Đó là Thái tử Tây Lương!” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói.
“Hoàng đế tới ta cũng đánh.” Vũ Độc cười lạnh.
Đoạn Lĩnh: “…”
Hách Liên Bác lảo đảo đứng lên, nhìn thấy sự khẩn cầu trong mắt Đoạn Lĩnh cũng có chút ngộ ra, lại không tiện nổi giận với đối phương, chỉ đành liếc nhìn Vũ Độc một chút rồi đứng dậy rời đi.
Bọn hộ vệ vứt cho Vũ Độc một ánh mắt khiêu khích, Vũ Độc lại xoay người kiểm tra Đoạn Lĩnh, hỏi: “Lúc nãy hắn đã làm gì với ngươi?”
“Cả hai đều là nam nhân!” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười, “Còn có thể làm gì?”
Vũ Độc không lên tiếng, lại nâng cằm Đoạn Lĩnh lên quét mắt nhìn y, thấy không có gì khác biệt, quả thực không giống như bị Hách Liên Bác cưỡng ép làm gì, chỉ là ánh mắt bất giác dừng lại trên môi y. Đoạn Lĩnh lúc nãy vừa gặp lại Hách Liên Bác, tâm thần còn có chút bất định viền mắt ửng đỏ, chỉ là lúc này bất chợt đối mắt với Vũ Độc hai má cũng không khỏi nóng lên, có chút mất tự nhiên đẩy đối phương ra.
“Hắn lại dám động tay động chân với ngươi.” Vũ Độc nói, “Lão tử liền cho hắn đẹp mặt.”
Vũ Độc tới quá nhanh, Đoạn Lĩnh lúc này mới phát hiện tay áo của mình vừa rồi bị Hách Liên Bác xé mất, tìm khắp nơi cũng không thấy, hẳn là bị đối phương vô ý kéo xuống mang đi, lúc này cũng không khỏi dở khóc dở cười.
“Tây Lương đều là người man rợ.” Vũ Độc lấy khăn tay ra cho Đoạn Lĩnh lau mặt, lại nói, “Ngay cả ngựa đều làm ( ấ y ấ y đ ấ y ạ), ngươi trông cậy bọn họ biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ sao?”
Đoạn Lĩnh ậm ừ trả lời, thế nhưng tâm tư lại hoàn toàn không đặt ở đây. Hách Liên Bác đã xuất hiện, có phải cũng đồng nghĩa với việc đã có người có thể chứng minh thân phận của y?! Thế nhưng triều đình Đại Trần sẽ tin lời của người ngoại tộc sao?! Lúc này trong lòng y chỉ thầm nghĩ làm thế nào không để cho Biên Lệnh Bạch phát hiện, tránh khỏi dẫn họa sát thân. Thế cục hiện giờ đã loạn đến mức y không nhìn rõ được gì, vạn nhất bị Biên Lệnh Bạch phát hiện thân phận thật… ngẫm lại đã thấy kinh khủng.
Hách Liên Bác sau khi trở về sẽ có phản ứng gì đây? Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, người này từ trước đến nay đều hành xử thẳng thắng không có tâm kế gì, vạn nhất bị người khác hỏi thăm thì nguy rồi. Đoạn Lĩnh cũng không lo lắng cho mình, chỉ sợ Hách Liên Bác cũng bị cuốn vào.
“Hắn dẫn theo bao nhiêu người đến?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Không được mười người.” Vũ Độc nói, “Buổi tối ta đi giáo huấn bọn họ.”
“Đừng!” Đoạn Lĩnh vội nói, “Chuyện cũng không phải như ngươi nghĩ.”
Vũ Độc: “Vậy là như thế nào? Giải thích đi?”
Đoạn Lĩnh: “…”
Ngươi muốn ta giải thích thế nào đây! Đoạn Lĩnh thầm rống giận trong lòng.
Cùng lúc đó, Hách Liên Bác cũng đi tới đi lui trong phòng mình vô cùng kích động, trên bàn còn vẽ một bức họa mới hoàn thành được phân nửa. Thường Nhạc Quan gõ cửa tiến vào, Hách Liên Bác liền theo đối phương ra ngoài gặp Biên Lệnh Bạch.
Đoạn Lĩnh trong lòng bất ổn muốn đi gặp Hách Liên Bác để giải thích rõ, nhưng lại không thể tách khỏi Vũ Độc, nhất thời không biết làm thế nào mới tốt. Bất chợt nghĩ đến một cứu tinh.
“Ta đi gặp Phí tiên sinh.” Đoạn Lĩnh nói.
Vũ Độc vốn vẫn đang tức giận, nghe y nói như vậy thì cũng đứng dậy đổi áo choàng, cầm kiếm lên tay muốn cùng Đoạn Lĩnh ra ngoài.
“Ngươi cũng không cần như vậy..” Đoạn Lĩnh bất đắc dĩ.
Vũ Độc: “Bớt dài dòng, đi thôi.”
Đoạn Lĩnh chỉ đành đi gặp Phí Hoành Đức, báo lại chuyện Diêu Tĩnh chỉ biết mình gả cho Thường Nhạc Quan, sau khi Phí Hoành Đức nghe xong liền gật đầu nói với Đoạn Lĩnh: “Còn phải tiếp xúc cùng đối phương nhiều thêm nữa, thăm dò xem trong sự kiện mã tặc lần trước có uẩn khúc gì không. Biên tướng quân đã thanh trừng mã tặc ắt sẽ thu được không ít vật phẩm, để bọn họ đi nhận diện một chút, nếu như có chứng cứ cũng thuận tiện giao lại cho Thường Nhạc Quan, để bọn họ trở về xử lý chuyện nội bộ.”
Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút liền gật đầu, không khỏi bội phục sự đa mưu túc trí của Phí Hoành Đức, nếu Tây Lương đã có người muốn cản trở mối hôn sự này của Hách Liên Bác, y liền đem chứng cứ giao cho hắn liền thuận tiện nhất.
Lúc này, Biên Lệnh Bạch cũng vừa vặn xuất hiện.
“Tại sao lại ở chỗ này?” Biên Lệnh Bạch nói.
Biểu tình của Đoạn Lĩnh có chút mất tự nhiên, y không biết Biên Lệnh Bạch có nhận được tin tức Vũ Độc và Hách Liên Bác đánh nhau hay chưa.
Biên Lệnh Bạch nhìn lướt qua Đoạn Lĩnh, lại dõi mắt nhìn Vũ Độc, hiển nhiên hắn đã biết.
“Vũ Độc, ta kính ngươi là khách, cũng nể trọng việc ngươi thời thời khắc khắc bảo vệ Triệu Dung, thế nhưng ngươi cũng không cần gây sự trong phủ của ta.” Biên Lệnh Bạch uy hiếp.
Vũ Độc cười lạnh: “Ta không chỉ gây sự ở chỗ của ngươi mà còn muốn giết ngươi nữa! Ngươi làm gì được ta? Chẳng lẽ ngươi sẽ ra lệnh cho tên thích khách ngay cả tay cũng không có dưới trướng mình dùng chân giết ta sao?”
Đoạn Lĩnh: “…”
“Vũ Độc!” Biên Lệnh Bạch giận dữ hét, “Không nên khinh người quá đáng!”
“Đừng nói nữa!” Đoạn Lĩnh điều đình.
“Ngày hôm nay là chuyện gì xảy ra?!” Biên Lệnh Bạch chất vấn.
“Chất nhi ở trong hậu viện giúp muội muội đáp lễ nghi thức ca hát cầu hôn.” Đoạn Lĩnh nghĩ thầm quả nhiên là tai bay vạ gió, châm chước giải thích, “Hắn lại đột nhiên xuất hiện, sau đó liền… liền…”
“Liền cái gì?” Biên Lệnh Bạch mở to hai mắt.
Đoạn Lĩnh: “…”
Vũ Độc: “Biên Lệnh Bạch!!!!”
Đoạn Lĩnh phất tay ý bảo Vũ Độc không nên vọng động, lại nói với Biên Lệnh Bạch: “Người Tây Lương nhiệt tình như lửa, ách… người kia, hẳn là chỉ muốn kết giao bằng hữu.”
Biên Lệnh Bạch lại nói: “Vừa rồi hắn cũng có đi tìm ta, đặc biệt yêu cầu muốn hiền chất đến làm bạn cùng hắn, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mới cố ý đến đây hỏi một chút.”
Vũ Độc: “…”
Ánh mắt đang nhìn Biên Lệnh Bạch của Vũ Độc, chỉ đơn giản là đang nói muốn kết liễu đối phương..
Biên Lệnh Bạch lập tức sửa lời: “Ta không phải là đến hỏi ý kiến hai người sao?”
“Y không đi.” Vũ Độc lạnh lùng đáp.
“Ta muốn đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Vừa lúc thay Phí tiên sinh hỏi thăm chút chuyện… Có thể chứ?”
Vũ Độc liền đứng dậy bỏ đi, Đoạn Lĩnh gấp gáp đuổi theo, trong lòng đắn đo có nên nói thật cho hắn biết hay không?
——————–
1/ ông Kherlen (hay gòn gọi là Kerulen) là con sông dài 1.254 km chảy trên lãnh thổ Mông Cổ và Trung Quốc.
Con sông này bắt nguồn từ sườn phía nam của dãy núi Khentii, trong Vùng bảo tồn nghiêm ngặt Khan Khentii, cách Ulan Bator 180 km về phía đông bắc. Từ đấy, Kherlen chảy gần như theo hướng đông qua tỉnh Khentii, qua Ulaan Ereg và Choibalsan, và vào lãnh thổ Trung Quốc tại 48°3′B 115°36′Đ, chảy thêm 164 km thì chảy vào hồ Hulun Nuur.
Đây là dòng sông được dân du mục coi như sông mẹ, sản sinh mọi sinh mệnh trên thảo nguyên bao la.