Hiện tại chỉ có Vũ Độc là có thể hoàn thành nhiệm vụ này, thế nhưng y phải giao phó với Biên Lệnh Bạch thế nào đây? Dù sao một người đột nhiên rời đi như vậy có nói thế nào cũng không thông, cuối cùng vẫn phải để Vũ Độc tự mình nghĩ biện pháp, còn Đoạn Lĩnh thì trước hết phải viết xong tín hàm cái đã.
Phong tín hàm này đơn giản là khiến Đoạn Lĩnh vận dụng hết sở học bình sinh của mình, còn mô phỏng theo giọng điệu của Mục Khoáng Đạt khi viết tấu chương, rất có cảm giác buồn cười của thiếu niên lão thành, chỉ là y viết rồi lại xé, xé rồi lại viết, thế nào cũng cảm thấy không đúng. Phong tín hàm này, thứ nhất phải báo cho Mục Khoáng Đạt hiểu rõ tình huống Đồng Quan, nhắc nhở y nghìn vạn lần phải cẩn thận nhưng không thể mang theo ngữ điệu uy hiếp. Thứ hai, phải biểu đạt kiến nghị của bản thân nhưng lại không thể để đối phương nhận ra tư tâm của mình, càng không thể để lộ quan hệ cá nhân của y và Hách Liên Bác. Thứ ba, phải phân tích rõ ràng quan hệ của Diêu Phục, Biên Lệnh Bạch và Hách Liên Bác.
Đoạn Lĩnh một bên vừa viết vừa sửa sang lại suy nghĩ, hiện nay Diêu Phục và Biên Lệnh Bạch hẳn đã là một phe, Diêu Phục có thể đem chất nữ của mình giao cho Biên Lệnh Bạch, để hắn thay mặt mình gã Diêu Tĩnh đến Tây Lương, còn chọn phe cánh của Hách Liên Bác. Mà Biên Lệnh Bạch lại âm thầm đạt thành hiệp nghị với bá phụ của Hách Liên Bác, không chỉ phản bội Diêu Phục mà còn chuẩn bị đem Hách Liên Bác thần không biết quỷ không hay giết chết ở quan ngoại.
Nếu không cũng viết cả chuyện Hạ Lan Yết mưu hại Tiên Đế vào đây? Đoạn Lĩnh suy nghĩ một hồi cũng không biết nên viết hay không, theo cách nghĩ của y —— nếu có thể lợi dụng cơ hội lần này kết minh với Hách Liên Bác thì cực tốt, song phương đều có lợi ích để trao đổi, chia cắt quyền lợi trên con đường tơ lụa. Sau khi Biên Lệnh Bạch chết đi, quyền khống chế phía bắc của thương lộ này liền nằm trong tay Hách Liên Bác, phía nam do Mục Khoáng Đạt và triều đình quản chế. Về phần Hách Liên Đạt thì bại lộ âm mưu, Diêu Phục cái gì cũng không lấy được, Biên Lệnh Bạch thậm chí còn mất mạng.
Nhưng chỉ cần Biên Lệnh Bạch vừa chết, sổ nợ trong tay của Hách Liên Đạt liền trở thành giấy trắng đối phương nhất định sẽ lập tức tiến quân Đồng Quan đoạt lấy quyền khống chế, sau đó lại xua binh nam hạ, cho dù không thành công cũng có thể vừa cướp bóc trong quan nội vừa lui quân, không hề thiệt thòi.
Vì lẽ đó, trừ khi bọn họ đã làm tốt chuẩn bị tiếp thu quân quyền, bằng không cái mạng này của Biên Lệnh Bạch vẫn là phải giữ lại, thế nhưng nếu không mau chóng giết chết người này hắn lại muốn tạo phản. Đoạn Lĩnh viết đến cuối cùng đã chuẩn bị xong tinh thần bị Mục Khoáng Đạt xé nát tín hàm, giận dữ hất bàn. Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?! Muốn trong vòng bảy ngày có thể danh chính ngôn thuận tiếp thu quân quyền Đồng Quan? Làm sao có thể?
Bất chợt, Đoạn Lĩnh linh cơ khẽ động —— y không phải là ứng cử viên tốt nhất sao?
Đối ngoại Biên Lệnh Bạch xưng y là ‘Biên Dung’, có quan hệ tông tộc, cũng liền có ý nghĩa, nếu như Biên Lệnh Bạch chết không minh bạch, y hoàn toàn có thể dùng ấn tính của vị thúc phụ tiện nghi này hiệu triệu cận vệ Đồng Quan báo thù cho Biên Lệnh Bạch!
Nhưng đây là cách làm khi không còn đường khác, Đoạn Lĩnh vẫn viết ra để Mục Khoáng Đạt tự phán đoán, sau khi niêm tính hàm lại y liền giao cho Vũ Độc. Vũ Độc cầm theo sổ sách, nhìn cũng không nhìn đã mang theo Đoạn Lĩnh đến từ biệt Biên Lệnh Bạch.
Biên Lệnh Bạch bị giằng co suốt một đêm, hiện tại mới sáng sớm lại bị Vũ Độc gọi dậy, cả gương mặt đều ngập tràn vẻ thống khổ.
“Ta phải ly khai một chuyến.” Vũ Độc nói với Biên Lệnh Bạch.
Biên Lệnh Bạch mang theo nét buồn ngủ quan sát hai người bọn họ, Vũ Độc lại nói: “Triệu Dung giao phó cho ngươi, nếu có bất kỳ sơ suất nào liền dùng cái mạng chó của ngươi bồi thường..”
Ngay sau đó Vũ Độc lắc mình tiêu thất.
Biên Lệnh Bạch: “…”
Biểu tình của Đoạn Lĩnh cũng thập phần xấu hổ, đến bây giờ Biên Lệnh Bạch mới giật mình tỉnh ra, hỏi: “Hắn đi chỗ nào?”
“Hắn muốn đi tìm một thứ.” Đoạn Lĩnh nói, “Gọi là Trấn Sơn Hà.”
Biên Lệnh Bạch có chút nghi hoặc nhìn Đoạn Lĩnh, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
“Muốn đi đâu tìm?” Biên Lệnh Bạch nói, “Thứ kia cũng đã thất tung một năm.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Có thể là thích khách hôm qua khiến hắn nhìn ra manh mối gì chăng?”
Biên Lệnh Bạch bước đi vài bước, tự mình lắc đầu nói: “Không, khả năng không lớn.”
Đoạn Lĩnh giả vờ hỏi: “Trấn Sơn Hà là cái gì?”
“Bội kiếm của tiên đế.” Biên Lệnh Bạch nói, “Lúc người Nguyên công phá Thượng kinh, Tiên Đế băng hà…”
Đoạn Lĩnh vốn đã biết đoạn cố sự này, thế nhưng vừa nghe Biên Lệnh Bạch nhắc đến trong ngực không tránh khỏi nhói lên.
“… Trấn Sơn Hà chẳng biết hạ lạc nơi nào.” Biên Lệnh Bạch còn nói, “Chẳng lẽ đêm qua thích khách là người Nguyên? Ôi chao…”
Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Tiên đế chết như thế nào? Ai giết người?”
“Ngươi không biết?” Biên Lệnh Bạch kinh ngạc quan sát Đoạn Lĩnh, nếu đã bị gọi dậy hắn cũng thuận tiện phân phó hạ nhân dọn điểm tâm lên, cùng Đoạn Lĩnh ngồi xuống uống cháo.
Biên Lệnh Bạch đối với đứa ‘chất nhi’ này vẫn tương đối có hảo cảm, dù sao y là xa xôi nghìn dặm đến đây nương tựa, còn thuận tiện giúp hắn giải quyết nguy cơ nợ nần. Lúc trước hắn chỉ là bất mãn với Vũ Độc, hiện tại cái gai trong mắt đã rời đi, cũng thuận tiện tâm sự với nhau một chút.
“Tiên Đế là một hán tử anh hùng.” Biên Lệnh Bạch nói, “Người vì trả ơn Gia Luật Đại Thạch cho mươn binh mà một đường giết đến Thượng kinh, lại trúng phải mai phục của Hạ Lan Yết kia, kiệt sức hy sinh. Đời này Biên thúc của ngươi không kính trời không nể đất, chỉ tôn kính một người là hắn.”
“Hạ Lan Yết… chính là…”
“Ừ.” Biên Lệnh Bạch có chút thất lạc nhìn ra ngoài nói, “Bảy ngày nữa vừa đúng lễ Thất tịch. Vì vậy ngươi cũng hiểu, Biên thúc ngay cả tên thích khách kia cũng đã chứa chấp liền biểu thị không còn đường lui. Ta từ sớm đã theo Triệu tướng quân đối phó Mục gia, Mục gia sớm muộn cũng phải diệt trừ ta.”
Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, Mục tướng gia bây giờ cũng đã đối phó ngươi rồi, kẻ biết chuyện sau cùng quả nhiên không có kết cục tốt. Thế nhưng ngoài miệng lại nói: “Thúc, người không cần sợ y, đợi chúng ta khai quật bảo tàng xong liền có tiền, cũng không lo lắng quân lương nữa.”
“Chuyện nào dễ như vậy…”
Biên Lệnh Bạch uống cháo, lắc đầu cười khổ.
Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Hạ Lan Yết tại sao muốn ám sát tiên đế chứ?”
Biên Lệnh Bạch nói: “Cũng không phải chuyện khó lường gì, tên đầy tớ kia vốn là…” Nghe đến đây trái tim của Đoạn Lĩnh cũng đã nhấc lên, thế nhưng Biên Lệnh Bạch tựa hồ cũng ý thức được mình thiếu chút nữa đã lỡ lời, sửa miệng nói: “… một tên liều mạng. Sau khi ám sát Tiên Đế xong hắn trước hết chạy đến Tây Lương, Tây Lương không dám dung hắn nên mới chạy về quan nội Đồng Quan. Ôi —— “
Biên Lệnh Bạch liên tục thổn thức khiến Đoạn Lĩnh cũng cảm thấy tang thương thay hắn, y rất muốn hỏi thêm nữa chỉ sợ khiến đối phương sinh lòng ngờ vực.
Dùng điểm tâm xong, Biên Lệnh Bạch lại nói với Đoạn Lĩnh: “Nào, trong phủ chỉ còn hai thúc chất ta, ngươi về trước thu dọn một chút, hôm nay ta đưa ngươi ra ngoài đạp thanh.”
Đoạn Lĩnh biết Biên Lệnh Bạch là muốn đi xem bảo tàng của hắn đã bị ai đào lên chưa, vì vậy cũng ngoan ngoãn đáp ứng, đang muốn rời đi Biên Lệnh Bạch lại gọi y về hỏi: “Ngươi còn thúc bá gì không?”
Đoạn Lĩnh lắc đầu, nói: “Triệu gia đều bị tru diệt sạch.”
Biên Lệnh Bạch lại nói: “Sau này ta chính là thúc thúc ruột thịt của ngươi, với người bên ngoài chúng ta cũng nói như vậy, ngươi liền là nhi tử của đại huynh ta, đến Đồng Quan tìm thúc thúc nương tựa.”
Đoạn Lĩnh tỏ vẻ cảm kích gật đầu, nghĩ thầm thúc thúc thật của ta đang ở Tây Xuyên, ngươi cẩn thận lúc làm quỷ bị gia gia của ta đánh chết. Đoạn Lĩnh một đêm không ngủ đủ thật sự đã mệt đến không chịu được, vừa về đến phòng liền ngã xuống giường. Chỉ là vừa ngủ được một giấc dậy đầu óc bỗng nhiên lại hỗn loạn, chẳng qua trong lúc mộng mị tựa hồ không ngừng nghe được thủ khúc Tương Kiến Hoan.
Nói ra cũng kỳ quái, Đoạn Lĩnh đã từng nghe bốn người thổi thủ khúc này, Lang Tuấn Hiệp, Tầm Xuân, Lý Tiệm Hồng và Vũ Độc. Ấn tượng sâu sắc nhất là lúc còn ở học đường, khi đó y vừa tới Tây Xuyên, giữa lúc cô đơn đến vạn vật đều không còn âm sắc, tịch mịch như tuyết, thẩn thờ tựa cửa thì nghe được Lang Tuấn Hiệp thổi thủ khúc này.
Lang Tuấn Hiệp.
Mỗi lần nhớ tới ba chữ ấy cơ thể Đoạn Lĩnh đều bất giác run lên, y thậm chí không muốn nhớ lại tướng mạo của người đó, càng không tình nguyện nhắc đến cái tên kia. Đoạn Lĩnh theo bản năng trở mình vươn tay ra, chỉ là không ôm được Vũ Độc, y mở choàng mắt, cảm giác tiếng địch kia tựa hồ thật sự tồn tại, thế nhưng bản thân vừa tỉnh lại thanh âm cũng liền im bặt.
Vũ Độc đã rời đi.
Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua y rời khỏi Vũ Độc, trước đây khi y tỉnh ngủ Vũ Độc vẫn luôn nằm bên cạnh, hoặc là ở ngoài sân luyện quyền, tưới hoa, cũng có thể đang thu dọn phòng ốc.
Hiện tại vừa mở mắt trước mặt liền trống rỗng, nhất là hình ảnh thái dương ngã về tây kia khiến y không hiểu sao có chút hoảng hốt. Chỉ là hôm nay mới là ngày đầu tiên, còn có sáu ngày nữa.
Đoạn Lĩnh ngơ ngác nhìn ra ngoài sân, trời thu cao vút, mùa thu ở Đồng Quan có vị đạo hiu quạnh tiêu điều, lá cây trong gió không ngừng khu động, sau đó từng chiếc từng chiếc rơi xuống.
“Vũ Độc…” Đoạn Lĩnh lẩm bẩm.
“Nghĩ gì thế.” Vũ Độc ngồi xổm nơi chân giường, đột nhiên mở miệng nói.
Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ, quát lên: “Ngươi thế nào còn chưa đi?!”
“Xuỵt.”
Vũ Độc mặc một thân quần áo dạ hành, ngón trỏ thon dài dựng thẳng trên môi, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh.
“Ta vẫn là không yên lòng.” Vũ Độc nói, “Cùng đi thôi.”
Đoạn Lĩnh nói: “Không, không được.”
“Quá nguy hiểm.” Vũ Độc cau mày nói, “Thực sự không yên lòng.”
Đoạn Lĩnh nói: “Nếu chúng ta cùng bỏ đi như vậy, ai sẽ giám sát Biên Lệnh Bạch?”
Vũ Độc đáp: “Ta đã hạ vào cháo của hắn ‘Thất nhật phong’, bảy ngày sau hắn liền phát bệnh phong cuồng, miệng sùi bọt mép, thất khiếu đổ máu mà chết. Lúc đó chúng ta cũng vừa kịp lúc quay về.”
Đoạn Lĩnh nói: “Vạn nhất Mục tướng gia có an bài khác thì sao? Hạ Lan Yết sẽ còn trở lại.”
Vũ Độc nói: “Vạn nhất ngươi bị hắn phát hiện, đã chết, ta lại phải làm sao bây giờ?”
Đoạn Lĩnh vừa nghe hắn nói như thế trong lòng không hiểu vì sao dâng lên một trận rung động. Chỉ là biểu tình của Vũ Độc lại hết sức lãnh tĩnh không có chút do dự nào, Đoạn Lĩnh biết hắn thật sự là đang đắn đo việc này, mỗi khi Vũ Độc nghiêm túc đều bày ra biểu tình như vậy.
Vũ Độc hơi cau mày, nói: “Ta lúc rời khỏi liền trước tiên hạ độc vào cháo của hắn, còn xem hắn uống cạn. Ta sợ ta vừa đi hắn liền đối phó ngươi.
“Ngươi xem, hiện tại cũng không có chuyện.” Đoạn Lĩnh nhìn về phía cửa, lại hỏi Vũ Độc, “Hắn hiện tại đang làm gì?”
Vũ Độc đáp: “Đang thương lượng với Phí tiên sinh, rất nhanh sẽ đến tìm ngươi.”
Đoạn Lĩnh nói: “Ngươi còn nhớ rõ lời Tiên Đế nói với ngươi sao? Người nói, có một số việc cho dù biết rõ sẽ mất mạng cũng phải đi làm.”
Vũ Độc trầm mặc, ánh mắt của hắn phi thường thâm thúy, lông mi hơi nâng lên nhìn Đoạn Lĩnh.
“Lá gan của ngươi rất lớn.” Vũ Độc cười nói, “Thế nhưng ngươi cẩn thận mấy cũng có sơ sót, còn có một chuyện, ngươi nghĩ ra không?”
“Chuyện gì?” Đoạn Lĩnh mờ mịt nói.
Vũ Độc: “Nếu Biên Lệnh Bạch phát hiện sổ sách mất rồi thì phải làm sao?”
Đoạn Lĩnh như chợt tỉnh từ trong mộng, nói: “Quả là thất sách, đáng ra ta nên làm giả một quyển trả về mới đúng. Chỉ là hiện tại đã không còn kịp nữa, nếu như hắn hỏi cũng chỉ đành giả ngu, để hắn chết không đối chứng thôi.”
Vũ Độc đáp: “Phí tiên sinh đã thay ngươi ngụy tạo một quyển, buổi chiều ta để lại chỗ cũ.”
Cảm tạ trời đất, Đoạn Lĩnh tuôn mồ hôi lạnh ướt áo. Vũ Độc lại nói: “Ta đều đã chạy đến ngoài thành rồi mới nhớ ra việc này, vì vậy đặc biệt trở lại một chuyến, xong việc cũng muốn nhắc ngươi mấy lời.”
Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh nở nụ cười.
“…” Vũ Độc muốn nói lại thôi.
Đoạn Lĩnh còn mơ hồ ngồi ở trên giường, cả người áo đơn trắng nõn, Vũ Độc liếc mắt nhìn y, lại nói: “Ta liền đi.”
“Ngươi… đi đường cẩn thận.” Đoạn Lĩnh nói.
Vũ Độc đáp: “Ta nhớ ngươi biết bắn tên, nếu gặp nguy hiểm liền bỏ chạy, phải bảo vệ tốt chính mình. Ngươi cũng… nghìn vạn lần phải cẩn thận.”
Vũ Độc vóc người cao to, cho dù đang ngồi xổm trên đất cũng đối diện được với Đoạn Lĩnh, giữa hai người chỉ nghe được tiếng hô hấp và tiếng lá cây nhẹ nhàng lìa cành bên ngoài, chiếc lá nọ chao đảo không ngừng trên không trung rồi mới đáp xuống bụi hoa, có một con ong mật bị phiến lá làm cho giật mình, đập cánh bay đi.
Vũ Độc xoay người phi thân ra khỏi phòng, lại nương theo mái hiên ẩn người biến mất.
Đoạn Lĩnh có chút thất thố, chỉ vì lúc bọn họ biệt ly trong lòng y lại vang lên một câu nói đã nghe từ rất lâu, thanh âm kia tựa như thủy triều ồ ạt mang theo vô tận bi thương nhấn chìm lấy y, thế nhưng cũng tựa như thủy triều lên xuống, ngay sát na trước khi nhấn chìm trái tim của y, cơn sóng kia trong nháy mắt đã ôn nhu lui ra ngoài.