Tương Kiến Hoan

Chương 93: Dạ yến




Trịnh Ngạn cưỡi ngựa thẳng đến mã tràng trong cung mới xoay người nhảy xuống, bên ngoài trời đã chạng vạng còn nổi lên một cơn mưa nhỏ. Thái Diêm đang dùng cơm, Lang Tuấn Hiệp thì ngồi bên cạnh.
“Nói như thế nào?” Thái Diêm hỏi.
“Đã hỏi ý kiến của Vũ Độc.” Trịnh Ngạn cũng chọn một cái án ngồi xuống, cầm chung trà nguội lên nhấp, nói: “Theo thần quan sát, Vũ Độc hẳn là không muốn vào Đông cung. Bôn Tiêu cũng đã đưa về.”
Thái Diêm không nói gì, chỉ im lặng nhấm nháp thức ăn.
“Trong phòng Vũ Độc có một thiếu niên.” Trịnh Ngạn lại nói, “Tên gọi Vương Sơn, hẳn là người được Mục tướng gia phái đi Đồng Quan làm đặc sứ. Nếu điện hạ có ý trông nom Vũ Độc, muốn cho hắn cơ hội còn phải hạ công phu lên người kẻ kia.”
Thái Diêm “Ừ” một tiếng, gian ngoài lại có người báo lên: “Điện hạ, người đã dẫn đến.”
“Thỉnh vào đi.” Thái Diêm nói.
Thái Diêm dùng từ ‘thỉnh’ khiến Lang Tuấn Hiệp khẽ cau mày nhìn ra ngoại điện. Chỉ thấy một gã nam tử gầy trơ xương ước chừng ba mươi tuổi, nhãn thần hung ác nham hiểm, làn da thô ráp, trên thân mặc một bộ y phục vải thô sạch sẽ, gương mặt lại tràn ngập vết bầm, bước đi không có tiếng động, như một trận gió thổi vào trong điện.
“Phùng bái kiến điện hạ.” Nam tử kia nói, theo lễ nghi phất hai ống tay áo quỳ xuống trước mặt Thái Diêm.
“Ngươi chưa từng nói cho ta biết hắn cũng được đại xá.” Lang Tuấn Hiệp lạnh lùng nói.
Trịnh Ngạn vốn cũng biết đến, nhìn thấy người tên Phùng kia thì chỉ cười cười không nói lời nào.
“Hiện tại ngươi đã biết, Ô Lạc Hầu Mục.” Trịnh Ngạn nói với Lang Tuấn Hiệp, “Điện hạ vẫn rất nhân từ, sợ ngươi bị tức giận sẽ không tốt cho thân thể.”
Lang Tuấn Hiệp không để ý đến sự trào phúng của Trịnh Ngạn, đưa mắt về phía Thái Diêm. Thái Diêm hết sức khó xử, ho khan vài tiếng nói: “Phùng, đứng lên đi, cái vị trí kia là để cho ngươi.”
Thái Diêm chỉ tay vào vị trí dưới cùng, Phùng lại hành lễ với Trịnh Ngạn và Lang Tuấn Hiệp, trầm giọng nói: “Tội thần Phùng kiến quá nhị vị đại nhân.”
“Là người đều có tội.” Thái Diêm nói, “Bằng không thế gian liền không cần thánh hiền. Đã đến Đông cung ngươi liền thành thực mà sống cho cô.”
Phùng mỉm cười, Thái Diêm thưởng y một chén rượu, Phùng tinh tế uống xuống. Ngoài điện tây phong thổi qua, lá phong bị cuốn lên tung bay loạn vũ, tựa như mãn đình máu đỏ.
Gió thu hiu quạnh, trời sao lấp lánh, trong phủ Thừa tướng đèn đuốc rực rỡ ngũ quang thập sắc chiếu sáng cả yến hội tại Biên các. Còn mời người đến diễn hát bóng, vài con rối, hai câu hát, nhi nhi nha nha, cái bóng không ngừng hoảng động trên màn vải, rõ ràng đang giảng câu chuyện cổ về lang nhân tại Giang Châu. Trên bàn tiệc có bày một con cua đực nặng nửa cân, bảy con cua cái, đều dùng lồng hấp chứa.
Mục Khánh rất hào hứng xem hát bóng, Đoạn Lĩnh giúp Mục Khánh lột vỏ cua, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, Vũ Độc lại dùng chiếc đũa lấy gạch cua ra đặt ở một bên giữ lại cho Đoạn Lĩnh, miễn cho y hầu hạ Mục Khánh, bản thân lại không kịp ăn gì.
“Cho ta sao?” Đoạn Lĩnh cười nói.
Vũ Độc ra hiệu bảo ngươi cứ lấy, Đoạn Lĩnh liền cầm qua.
“Đã tới chậm!” Mục Khoáng Đạt cười nói, “Việc dời đô vừa định, còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, vì vậy trì hoãn không ít thời gian.”
Mọi người vội vàng đứng dậy, hai phụ tá đắc lực Thương Lưu Quân, Trương Sính một văn một võ cũng đi theo vào, đủ có thể thấy Mục Khoáng Đạt đã để bao nhiêu mặt mũi cho Vũ Độc.
“Không ngại.” Vũ Độc nói, “Nhìn diễn đến mê mẫn, cũng không biết thời gian.”
Mọi người đều tự tiến lên hành lễ với Mục Khoáng Đạt, Mục Khoáng Đạt lại hướng về phía Trương Sính nói: “Sư thúc của ngươi đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, sớm biết như vậy ta đã bảo Vương Sơn ôm chặt chân của người, có phải kéo cũng nhất định kéo trở về.”
Mọi người đều nở nụ cười, Mục Khoáng Đạt nói: “Ăn đi, đừng để ý lão nhân như ta, vốn cũng chính là làm tiệc tẩy trần cho hai người các ngươi, ta chỉ là ăn chực một bữa ngon.”
Đoạn Lĩnh cười nói: “Tiểu nhân cũng đoán Mục tướng gia là quá bận bịu, đã trở về tự nhiên không cần nói nhiều lời.”
Mục Khoáng Đạt gật đầu tán thưởng nói: “Lần này các ngươi làm được rất tốt, giúp ta xóa đi một mối đại họa. Đồng Quan chí ít trong vòng mười năm nữa cũng sẽ không lại xảy ra chuyện lớn gì, hôm nay lúc bàn luận với bệ hạ, bệ hạ còn rất thưởng thức Vũ Độc ngươi.”
Vũ Độc chỉ nhàn nhạt ‘Vâng’ một tiếng, nói: “Nhờ phúc của Thừa tướng.”
Mấy người trong phòng phảng phất cũng nhận ra biến hóa của Vũ Độc, chỉ nhìn hắn một cái mà không lên tiếng, Trương Sính lại cười nói: “Trước kia Sính thường nghĩ muốn theo bên cạnh sư thúc, ly biệt mười năm bặt vô âm tín, lần này Vương Sơn tiểu huynh đệ có thể gặp gỡ với người, quả nhiên là rất có duyên phận.”
Đoạn Lĩnh nói: “Thân thể của Phí tiên sinh rất tốt.”
Lúc trước Đoạn Lĩnh gởi tin tức về đều là dùng thư, lời lẽ giản lược, hôm nay mới có cơ hội tinh tế miêu tả lại quá trình từ lúc vừa tới Đồng Quan đến trận chiến cuối cùng, thật sự đúng là mạo hiểm vạn phần. Thế nhưng đại thể phần lớn công lao nghĩ kế đều đẩy lên trên người Vũ Độc, để tránh Mục Khoáng Đạt và Trương Sính hoài nghi.
Mục Khoáng Đạt nghe kể thì thường thường gật đầu, Trương Sính chỉ cầm một con cua lên ăn, ánh mắt không đặt ở trên người Đoạn Lĩnh mà nhìn vào màn ảnh hát bóng.
Sau khi Đoạn Lĩnh kể lại mọi chuyện, Vũ Độc cũng thuận miệng bổ sung vài câu, nếu không phải là bố trí của Đồng Quan thì là quân lực của địch nhân. Mục Khoáng Đạt nhân tiện nói: “Vũ Độc, ngươi trên phương diện bày binh bố trận hộ thành công địch này thật ra rất có thiên phú.”
“Là cùng Triệu tướng quân học đi.” Ở một bên Thương Lưu Quân nói, “Hôm nay đều đã trở thành tuyệt học rồi.”
Mục Khánh nghe được ý tứ trong lời Thương Lưu Quân ‘Phụt’ một tiếng liền cười phun cả thức ăn. Đoạn Lĩnh liếc nhìn Vũ Độc, Vũ Độc lại hoàn toàn không để khiêu khích của Thương Lưu Quân vào trong mắt, chỉ khiêm tốn gật đầu, nói: “Vẫn tốt hơn đi theo cao nhân nhiều năm lại cái gì cũng chưa từng học được. Đa tạ.”
Lần này là Đoạn Lĩnh suýt nữa cười phun, Vũ Độc lại đem một con cua đã được lột vỏ đưa qua cho y, hướng về phía Mục Khoáng Đạt nói: “Cũng đã sắp đến ân khoa, sợ làm trễ nãi Sơn nhi đọc sách nên liền vội vàng trở về.”
“Đã thành người biết gánh vác gia đình rồi.” Mục Khoáng Đạt nói với Vũ Độc, “Thái tử thật ra rất thưởng thức ngươi, đã trở về, có nhiều chuyện nên suy nghĩ thật kỹ.”
Vũ Độc liền im lặng.
“Nói đến đây.” Trường Sính rất có hứng thú nói, “Phủ của chúng ta cũng đã viết một tấm danh thiếp chuẩn bị cho ân khoa đầu xuân năm sau, người của phủ ta có thể miễn thi hương, dựa theo văn tài của Vương Sơn tiểu huynh đệ, tự nhiên cũng không cần chờ thêm ba năm nữa, cứ trực tiếp tham gia thi hộ cũng đủ. Chỉ là về mục xuất thân còn phải mời Vũ tiên sinh chỉ giáo, sau đó mới có thể phân phó hạ nhân phong danh thiếp, dùng để bái phu tử.”
Trong ngực Đoạn Lĩnh ‘Lộp bộp’ một tiếng, không ngờ Trương Sính còn có chiêu này, Đoạn Lĩnh cảm thấy đây là đối phương muốn thăm dò y, chỉ là rốt cục bọn họ có bao nhiêu hoài nghi lại không nói rõ được.
Vũ Độc từ lâu đã nghĩ ra đối sách, hướng về phía Đoạn Lĩnh hỏi: “Phụ thân ngươi tên gì, ta suốt ngày chỉ gọi đại ca, nhất thời cũng không nhớ rõ danh tự.”
“Vương Thịnh.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Vương Thịnh.” Vũ Độc thở dài, suy nghĩ một chút nói: “Vương Sơn từ nhỏ mất mẹ, phụ thân là một dược thương, thỉnh thoảng cũng giúp người khác xem bệnh, coi như nửa cái đại phu. Lúc ở Tầm Bắc cùng ta quen biết, còn thường giúp ta tìm không ít thảo dược quý hiếm. Tiểu tử này đi đủ đại giang nam bắc, kiến thức vốn so với những hài tử bình thường nhiều hơn không ít, lúc trước đại ca cũng đã từng muốn ký thác cho ta, coi như miễn được bôn ba thiên nhai. Thế nhưng lúc ấy cũng chỉ là phận ăn nhờ ở đậu, ngay cả mình còn không thể tự chiếu cố, không quản được hai phụ tử bọn họ.”
Đoạn Lĩnh nhớ đến Lý Tiệm Hồng, Vũ Độc tuy chỉ tùy tiện bịa ra một bộ thân thế cho y, thế nhưng ít ít nhiều nhiều cũng có chỗ tương tự với những chuyện từng trải, khiến y không khỏi nhớ lại chuyện cũ, nhất thời trăm mối ngổn ngang.
“Người hành y tế thế chính là hành thiện tích đức, che chở tử tôn.” Trương Sính nói, “Phụ thân ngươi nhất định là người tốt.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Vũ Độc nở nụ cười vỗ vỗ vai y, lại nắm lấy bàn tay dưới bàn dùng ngón tay vuốt ve. Trong lòng Đoạn Lĩnh dâng lên một cỗ ôn nhu, y biết Vũ Độc cũng không phải đang diễn kịch mà thật sự đang khích lệ y.
“Tiểu tử này từ nhỏ liền khiến người ta yêu mến.” Vũ Độc lại nói với mọi người, “Tam giáo cửu lưu, làm binh làm được không tồi, đá xúc cúc cũng coi như thành thạo, diễn trò không thua hí tử, ta cảm niệm tình nghĩa của phụ thân y, dự định đem tài nghệ của mình truyền lại, về phần có thể học được mấy thành cũng không nói chắc. Bát tự của y lớn, có người nói không tiện đón dâu, năm đó Vương đại ca từng nói để y đi theo ta, về phần tương lai phải làm sao cứ theo ta chuẩn bị là được.”
“Vậy cứ làm theo ngươi nói.” Mục Khoáng Đạt nói, lại bảo Trương Sính: “Dùng danh nghĩa y thương thế gia Vương thị, nguyên quán Tầm Bắc cùng y báo lên một lượt. Hành y cũng là một nghề chính kinh, những việc còn lại cũng không cần nhiều lời.”
Trương Sính cười nói: “Cũng là không sai, dù chưa có công phu diệu thủ hồi xuân, thế nhưng dốc sức cứu đời ngược lại cũng không sai.”
Lời này thật sự là quá đề cao Đoạn Lĩnh rồi, Đoạn Lĩnh vội vàng hướng về phía Trương Sính và Mục Khoáng Đạt tạ ơn. Mục Khoáng Đạt tiện tay rót một chén rượu đưa cho Vũ Độc, nói: “Uống chút hoàng tửu có thể giải hàn. Ta biết ngươi có thương tích trong người, mấy hôm nay cứ ở lại trong phủ điều dưỡng đi, nghĩ cho rõ chuyện sau này, ta còn nhiều việc cần ngươi đi làm.”
Vũ Độc biết Thái tử đã từng đề cập với Mục Khoáng Đạt muốn đưa hắn đi, chuyện này đúng là có lợi với Mục gia, đối phương nhất định muốn hắn tiến vào Đông cung. Sau này vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần hắn nguyện ý tiết lộ tin tức cho Mục gia thì tương đương với Mục Khoáng Đạt chiếm được tiên cơ, nắm rõ hướng đi của Đông cung. Huống chi, sở trường của hắn còn là độc dược.
Đoạn Lĩnh lại nghĩ đến một việc khác, lúc trước Thái tử đã từng mời chào Vũ Độc một lần, nếu người kia thật sự tin tưởng sự trung thành của Vũ Độc làm sao lại không để yên cho hắn ở tướng phủ, làm gia thần của Mục Khoáng Đạt hiển nhiên sẽ càng có nhiều lợi ích, thế nhưng hiện tại lại đổi ý rồi?
“Không thể uống nữa.” Vũ Độc khoát khoát tay, nói, “Rượu này chậm say nhưng đủ phân lượng.”
Vũ Độc đem nửa chung rượu còn lại tiện tay đưa cho Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh liền uống cạn.
Đêm đó Mục Khoáng Đạt giữ Trương Sính lại muốn nghị sự, hai người liền về trước nghỉ ngơi, lúc Đoạn Lĩnh và Vũ Độc men theo hành lang ra khỏi phủ Thừa tướng thì Vũ Độc đột nhiên nói: “Xem.”
Một dãy ngân hà vắt ngang phía chân trời, vừa vặn xuất hiện ngay phía trên con ngõ nhỏ, hai người dừng bước lại, đều nhớ đến đêm thất tịch đó.
“Ta lại quên mất cho ngươi qua một ngày sinh thần trọn vẹn.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh, “Hôm đó lo đánh lo giết, thoáng cái liền quên mất.”
“Sinh thần của ta là tháng chạp.” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói, “Đến lúc đó hẳn kỷ niệm.”
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc về phòng, hai người đều uống qua không ít rượu, Vũ Độc nặng nề nằm trên giường, mở to đôi mắt say lờ đờ nhìn Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh cũng lười thu dọn, liền tiến đến nằm bên cạnh Vũ Độc.
“Ngươi có muốn tiến vào Đông cung không?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc trầm mặc không nói, một lát sau nói: “Nếu cố gắng có thể tìm được một ít chứng cứ từ chỗ của Ô Lạc Hầu Mục và Thái tử.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Ta tình nguyện ngươi lưu ở bên cạnh ta, cũng không muốn hai ta xa nhau.”
“Vậy thì không đi được rồi” Vũ Độc giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh xoay người, cả hai mặt đối mặt nằm nghiêng trên giường chăm chú nhìn nhau.
“Còn có thời gian.” Đoạn Lĩnh nói, “Sau ân khoa, Mục tướng gia sẽ hỏi ý tứ của ngươi một lần nữa.”
Vũ Độc khẽ nhíu mày, hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Y phải xác nhận lòng trung thành của ngươi, vì vậy sẽ giữ ta lại phủ Thừa tướng, dùng để kềm chế ngươi.”
Trong nháy mắt Vũ Độc đã hiểu, chuyện này thật sự rất có khả năng, nếu Mục Khoáng Đạt cảm giác được tình cảm của hai người bọn họ đủ sâu nhất định sẽ dìu dắt Đoạn Lĩnh, trợ giúp y, xem y như môn sinh. Mà để làm điều kiện trao đổi, Vũ Độc ắt phải trở thành môn khách ở Đông cung, coi như một viên ám kỳ mai phục tại bên người Thái tử.
“Chỉ là ta vẫn chưa nghĩ rõ ràng.” Đoạn Lĩnh cũng có chút men say, dùng hai tay đặt lên trên mặt Vũ Độc, nói, “Thái tử vì sao lại gấp gáp mời chào ngươi như vậy? Không giống với thái độ trước kia của hắn.”
Vũ Độc đã không nghe được lời nói của Đoạn Lĩnh, trên mặt hắn mang theo men say, trong đầu tất cả đều là gương mặt của Đoạn Lĩnh. Ánh mắt của Đoạn Lĩnh bắt đầu long lánh ánh nước, thật giống như thu hết cả sao trời vào trong.
“Đoạn Lĩnh.” Vũ Độc nói.
“Ừ?” Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm thấy, có một người như Vũ Độc vĩnh viễn bầu bạn chính mình quả thực là một cảm giác rất tốt. Tựa như ngày hôm nay, Vũ Độc ở trước mặt Mục Khoáng Đạt nói y không thể thành gia, trên thực tế Đoạn Lĩnh cũng không muốn thành gia, bọn họ có quá nhiều bí mật, thêm người sẽ càng thêm phần nguy hiểm.
“Sau này ngươi sẽ làm Hoàng đế. ” Vũ Độc nói, “Ngày hôm nay những lời ta nói với Mục tướng gia, ngươi đừng nên tưởng thật. Tương lai ngươi sẽ thú một Thái tử phi vô cùng xinh đẹp, nàng sẽ trở thành Hoàng hậu của ngươi, ngươi sẽ có Hoàng tử, Hoàng tôn…”
Đoạn Lĩnh đáp: “Ta sẽ không thú.”
“Ngươi phải nhớ kỹ Vũ Độc ta.” Vũ Độc mang theo men say nói, “Nhớ kỹ tối hôm nay, ta và ngươi cùng nằm trên một cái giường trong phủ Thừa tướng…”
Đoạn Lĩnh lại nói: “Sẽ không.”
Y đã rất mệt nhọc, trong cơn buồn ngủ này mơ hồ nghĩ ra một ý niệm, có thể Thái tử lo ngại Mục Khoáng Đạt sẽ hạ độc mình, phát hiện tình huống rất không an toàn, cả ngày phải sống trong đề phòng lo lắng, lại nghĩ đến những lời Lý Tiệm Hồng đã nói, sẽ có rất nhiều người, kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên vì y nỗ lực trả giá tất cả. Thế nhưng y vẫn còn chấp nhất, nếu người kia đã vì y nỗ lực tất cả, như vậy y tự nhiên cũng nên vì người nọ giao phó ra tất cả của bản thân…
Y vùi trong lòng Vũ Độc say ngủ.
Vũ Độc chậm rãi nhắm hai mắt lại, giữa môi mang theo hương hoàng tửu quế hoa, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chóp mũi Đoạn Lĩnh.
——————-
Edtior: Mặc dù cho đến tận bây giờ mình vẫn chưa hiểu được mạch tình cảm của hai anh, chưa hiểu được vì sao hai anh lại yêu nhau (Dù sao tương tác giữa Đoạn Lĩnh và Lang Tuấn Hiệp vẫn nhiều quá, sâu đậm quá, việc Đoạn Lĩnh gởi lòng cho một người khác sau khi bị phản bội nhanh chóng và dễ dàng như thế vẫn khiến mình hơi hẫng.). Thế nhưng khi làm đến đoạn này, mình cảm thấy lời tâm tình của Vũ Độc và cái hôn nhẹ nhàng kia sao mà buồn đến nao lòng.
Chuyện bất lực nhất trên đời nào ngoài yêu phải một người chắc chắn không thể thuộc về mình. Đã hiểu mà vẫn yêu, vẫn không thể buông bỏ, vẫn nguyện vì người đó trả giá tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.