Tương Kiến Hoan

Chương 147: Cải trang




Vũ Độc nói: “Việc ngày hôm qua vừa nói, hôm nay cư nhiên thành sự thật.” Nói xong lại nở nụ cười.
Đoạn Lĩnh nhớ đến những lời đêm qua Vũ Độc đã nói, hắn muốn gặp y khi còn là hài tử, sau đó mang y về nhà nuôi lớn. Nghĩ nghĩ liền không nhịn được bật cười, một chút khổ sở trong lòng cũng theo đó quét sạch.
” ‘Phụ thân’ trong tiếng Đảng Hạng nói như thế nào?” Vũ Độc lại hỏi.
“Ca ca, phụ thân, bá phụ, thúc phụ.” Đoạn Lĩnh đáp, “Đều gọi là a đạt.”
“Ừ.” Vũ Độc gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói, “Nhưng ta không thể nói chuyện, phải giả câm điếc, chỉ có thể khoa tay múa chân.”
“Không quan hệ, cứ như vậy đi.” Đoạn Lĩnh đáp, y suy nghĩ một chút, Vũ Độc muốn giả vờ câm điếc, hiện tại người Hán đã có một chút ngôn ngữ cử chỉ đơn giản để người tật nguyền giao lưu, mà người Đảng Hạng cũng có một bộ ngôn ngữ câm điếc riêng. Lung tung khoa tay múa chân không phải sẽ khiến người Liêu nhìn ra sao?
Vũ Độc lại giúp Đoạn Lĩnh mặc y phục, lại nói: “Đợi xong việc này, chúng ta phải khiến Mục tướng gia đưa ra một ít chỗ tốt.”
“Ngươi muốn chỗ tốt gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Lấy ít tiền bạc, đem Bạch Hổ Đường dời đi nơi khác.” Vũ Độc nói, “Mua một sơn trang, tương lai rảnh rỗi mang ngươi về nhà chơi.”
Đoạn Lĩnh đối diện cùng Vũ Độc, bên trong một mảnh kiều diễm, bên ngoài lại truyền đến thanh âm của Trương Sính và Thương Lưu Quân trò chuyện. Hai người đồng loạt quay đầu, Vũ Độc giúp Đoạn Lĩnh thắt dây đai phía sườn, đội mũ xong liền bước ra ngoài, Thương Lưu Quân cầm một cái gương cũ nát cao gần ngang người đặt tựa vào tường cho bọn họ chỉnh trang.
Hai người xoay xoay vài vòng, quả thực có chút giống với người Đảng Hạng, Trương Sính lại dùng tiếng Đảng Hạng nói một câu: “Đến lúc đó phải nói như thế nào, ngươi nói trước ta nghe thử.”
Đoạn Lĩnh cũng dùng tiếng Đảng Hạng nói: “Phụ tử chúng ta là từ Thiên Thủy Huyền của Tây Lương đến, tổ tiên là nhân sĩ đất Bồi, mưu sinh bằng việc buôn bán chút da lông, đến vùng Trung Nguyên lại mua ít trà về kiếm lãi. Cha ta vừa câm vừa điếc, ta là miệng lưỡi của hắn, thay hắn nói chuyện, có chỗ nào chiếu cố không chỉnh tề thỉnh các vị thúc bá huynh đệ, nhìn vào phân tình cảm hai ta sống nương tựa vào nhau mà du di tha thứ. Người Hán có câu, ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, đắc tội.”
Nói xong Đoạn Lĩnh liền thực hiện một lễ tiết của người Đảng Hạng, ngón cái lộ ra, hai tay đặt xéo bên sườn, chân trái bước ra nửa bước khom người về phía trước. Vũ Độc vốn đứng bất động, thấy thế cũng học theo Đoạn Lĩnh hành lễ khom người..
Đoạn Lĩnh xoay người, giúp Vũ Độc chỉnh lại động tác, lại dùng Liêu ngữ nói: “Xuất môn tại ngoại vốn cần kết giao nhiều bằng hữu, thêm một người bạn thêm một phần chiếu cố.”
Trương Sính cười to nói: “Tiếng Đảng Hạng của ngươi nói còn rất chính tông.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Đa tạ.”
“Vũ Độc cũng không phải người Đảng Hạng.” Trương Sính nói, “Chỉ sợ hắn lộ sơ hở, như vậy cứ để hắn giả thành một kẻ ngây ngô thì sẽ không có người hoài nghi.”
Vũ Độc lập tức trừng to mắt, vẻ mặt lại thêm nét mờ mịt, Đoạn Lĩnh nhìn đến thiếu chút nửa cười to, vội nói: “Vậy là tốt rồi.”
Biểu tình của Vũ Độc chính là nói thu liền thu, lập tức khôi phục gương mặt lạnh lùng, nói: “Trương Sính tiên sinh, chuyện này cũng không quá dễ dàng.”
Trương Sính vái chào, nói: “Quả thực đã làm phiền hai vị, nếu có thể hoàn thành, vi huynh sẽ vì hai người nói tốt trước mặt Mục tướng gia.”
Vũ Độc chỉ tùy ý đứng, thế nhưng khi hắn không giả vờ ngây ngô thì trên người lại có một cỗ khsi thế tự nhiên, thuận miệng nói: “Ta có một việc, không bằng tiên sinh trước cho ta một lời hứa hẹn.”
“Cứ nói đừng ngại.” Trương Sính nói.
“Việc của ta cùng Sơn nhi ngươi tự nhiên đã biết.” Vũ Độc nói, “Ta không muốn nghe thấy việc Tướng gia tương thân cho Sơn nhi.”
Trương Sính ngẩn ra, Đoạn Lĩnh cũng đờ người, sau đó gương mặt lập tức đỏ bừng, không ngờ đến chuyện Vũ Độc muốn nói cư nhiên là như vậy.
Trương Sính cũng là một người hiểu chuyện, đáp: “Thừa tướng cũng là hảo tâm, nếu đã nói như vậy, chuyện này cứ đặt lên người ta. Hai vị, xin mời.”
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc ngồi lên lưng Bôn Tiêu, Thương Lưu Quân cùng Trương Sính cũng cùng cưỡi một con ngựa rời khỏi Nhữ Nam, hướng về phía Lạc Nhạn thành. Hoàng hôn cùng ngày, bọn họ trước hết đến An Tây, nơi này cũng đã xem như một tòa phế thành, sáng hôm sau, Vũ Độc tìm một chiếc xe ngựa cũ nát mắc vào trên người Bôn Tiêu, bản thân tự mình đánh xe, Đoạn Lĩnh mới xem như tranh thủ ngủ được một lát.
Đến khi mặt trời lặn lần thứ ba, bọn họ đã đến ngoại vi Lạc Nhạn thành.
“Trương Sính tiên sinh, hiện tại đã có thể nói ngài định vào thành bằng cách nào chưa?” Đoạn Lĩnh đứng ở lưng chừng Nhạn Đãng sơn phóng mắt mình về phía xa, hướng bắc Lạc Nhạn thành chính là bình nguyên vô tận, nếu lại đi sâu về phía bắc thì sẽ gặp Trường thành. Dọc theo hướng tây nam đi hơn bốn trăm dặm chính là Ngọc Bích quan, vượt qua đó chỉ còn Đồng Quan.
Lạc Nhạn thành ba mặt được núi vây quanh, duy chỉ có phương bắc là không bị che chắn, đó cũng là lý do khiến mùa đông mỗi năm tòa đại thành vùng biên tái này liền trở nên phi thường lạnh lẽo.
Mà hôm nay, bình nguyên phía bắc đang bị đại đội nhân mã của người Nguyên hùng hổ chiếm đóng, thoạt nhìn có gần năm vạn người, gió đêm thổi quân kỳ tung bay phất phới, chiến sự phảng phất cực kỳ căng thẳng.
Trương Sính nói: “Ta liền dừng lại ở đây, chỉ cần các người có thể nhập thành, Thương Lưu Quân cũng sẽ trà trộn vào tiếp ứng. Ta sẽ trở về Nghiệp thành một chuyến, nếu ngươi có thư tín gì có thể để ta đồng loạt mang về.”
Đoạn Lĩnh nhớ đến Phí Hoành Đức đang ở Nghiệp thành, đang định nói gì với Trương Sính thì Thương Lưu Quân đã cưới lời: “Tiên sinh, người không thể đơn độc hành động.”
“Ngươi mang theo ta sẽ không vào thành được.” Trương Sính nói, “Ta lưu lại ở đây hay quay về Nghiệp thành cũng không quá khác biệt, thậm chí lưu lại ở Nghiệp thành có thể còn an toàn hơn một ít.”
Trịnh Ngạn hiện tại đang thủ ở Nghiệp thành, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ việc này cũng không quá nguy hiểm, trái lại để Trương Sính lưu ở chỗ này, ẩn thân vào Nhạn Đãng sơn lại có chút quá gần với Nguyên quân, rất dễ bị thám báo phát hiện.
Ngay khi Thương Lưu Quân còn đang do dự, Trương Sính lại nói: “Tướng gia cần nhất là mang lão nhân kia về. Thương Lưu Quân, ngươi cần biết nặng nhẹ.”
Thương Lưu Quân suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nặng nề gật đầu.
Trương Sính nói: “Một khi tìm được người liền trực tiếp đưa về Giang Châu, một khắc cũng không thể đình lại.”
Thương Lưu Quân ừ hử một tiếng, Trương Sính lại gọi Đoạn Lĩnh sang một bên, thấp giọng phân phó: “Người nọ là một người mù, năm nay tám mươi ba tuổi, không có tử nữ, họ Tiền, là người Hán, ngươi nghìn vạn lần phải nhớ cho rõ.”
Đoạn Lĩnh vẻ mặt nghi hoặc, y thực sự không nhớ được người nào như vậy, chẳng lẽ là dùng tên giả? Thế nhưng hắn đồng thời cũng hiểu vì sao Trương Sính không để Thương Lưu Quân đi tìm người, chỉ có một cái họ như vậy làm sao tìm được? Cách duy nhất là dùng danh sách từ từ tra xét.
“Tốt.” Đoạn Lĩnh kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, chỉ cần tìm được người, y muốn tìm hiểu thân phận của đối phương cũng không khó.
Trương Sính: “Còn có vấn đề gì?”
“Thỉnh tiên sinh dạy ta.” Đoạn Lĩnh nói, “Một tòa thành trì canh phòng cẩn mật như vậy, ta phải làm thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận trà trộn vào?”
Trương Sính nhìn quân doanh dưới chân núi, nở nụ cười nói: “Tự nhiên là có biện pháp, ngươi có nhìn thấy mấy trại tù binh bên dưới không?”
Trước mặt một mảnh bóng tối, Đoạn Lĩnh cái gì cũng không nhìn thấy, Trương Sính bắt đầu an bày kế hoạch, một lát sau liền nói lời từ biệt, Đoạn Lĩnh lại thấp giọng trò chuyện cùng Bôn Tiêu, dặn nó phải theo Trương Sính trở về. Ấn tính tình của Bôn Tiêu, nó sẽ không dễ dàng đễ người khác cưỡi, chỉ có thể dặn dò nó chạy theo phía sau con ngựa của Trương Sính về tới Nghiệp thành.
Giữa bóng đêm đen kịt, Vũ Độc dẫn theo Đoạn Lĩnh chậm rãi tiếp cận trại tù binh. Một lát sau bọn họ liền xuống ngựa bên ngoài doanh trại, nhìn ngó dáo dát tiến vào bên trong.
“Người nào!” Nguyên quân trên ngựa phat shiện Vũ Độc, Vũ Độc liền quơ quào hai tay kêu ‘A a’ mấy tiếng. Đoạn Lĩnh liền kéo hắn rời đi, chỉ là nguyên Quân đã vây quanh hai người.
Đoạn Lĩnh lập tức dùng tiếng Đảng Hạng giải thích với người Nguyên, y và cha mình tới đây buôn bán, có chuyện gì cứ từ từ nói. Thế nhưng vừa mới mở lời hành trang đã bị đoạt mất, lại chịu cảnh soát người, rồi còn bị dây thừng trói chặt hai tay áp giải vào doanh trại tù binh.
Lúc soát người, Vũ Độc còn rất cảnh giác nhìn tên Nguyên quân lục soát Đoạn Lĩnh, rất sợ bề ngoài xinh đẹp của thiếu niên khiến đám người kia không chịu nổi, trực tiếp lột y phục.
Dây trói bình thường căn bản không vây khốn được Vũ Độc, chỉ cần hắn muốn động thủ liền tùy thời có thể làm dây đứt đoạn. Thế nhưng may mắn hiện tại là buổi tối, mọi người đều nhìn không rõ lắm, ở trong mắt Nguyên binh bọn họ chỉ là hai con dê béo vừa bị bắt được.
Vào tới tây doanh, thập phu trưởng hỏi bọn họ vài câu, Vũ Độc trước sau giữ nguyên bộ dạng thất kinh, Đoạn Lĩnh lại liên tục dập đầu lắp ba lắp bắp, dùng Nguyên ngữ câu chột câu què cầu xin tha thứ, cuối cùng thập phu trưởng cũng không nhịn được, phất tay ý bảo thuộc hạ dẫn người đi.
Tiếp đó, hàng rào trại tù binh liền mở ra, Đoạn Lĩnh và Vũ Độc bị một cước đạp vào.
Tù binh bên trong đại để để đã ngủ, nghe thanh âm cũng không có động tĩnh, chỉ có vài người ngẩn đầu nhìn bọn họ. Vũ Độc làm bộ sợ hãi trốn vào góc phòng, dựa vào hàng rào gỗ hơi đã nghiêng ngã, còn kéo Đoạn Lĩnh tựa lên người mình.
“Ngủ một lát đi.” Vũ Độc nhỏ giọng nói, “Đợi Thương Lưu Quân tới, tay bị trói có khó chịu không?”
“Thành công rồi.” Đoạn Lĩnh cũng thấp giọng nói vào tay Vũ Độc, “Không khó chịu.”
Trời dần sáng lên, bọn tù binh bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện với nhau, tất cả mọi người ở đây đều là nam nhân, than thở oán trách không ngừng. Đoạn Lĩnh lại dùng tiếng Liêu nói chuyện với bọn họ, biết được có rất nhiều người đều từ Lạc Nhạn thành trốn ra.
Có người hỏi Đoạn Lĩnh và Vũ Độc là từ đâu đến, Vũ Độc trước sau vẫn không lên tiếng, Đoạn Lĩnh liền nói mình và phụ thân muốn đến Lạc Nhạn thành buôn bán, nào ngờ chưa vào thành đã bị quân Nguyên bắt được.
Mọi người tự nhiên tin tưởng, Đoạn Lĩnh lại chú ý tới một nam nhân người Liêu mình đầy thương tích, tựa hồ có chút quen mắt, thế nhưng lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
“Hắn làm sao vậy?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Một nam nhân trung niên đáp: “Hắn ngã bệnh.”
“Ngươi tên là gì?” Đoạn Lĩnh bước qua đẩy đẩy nam nhân nọ.
Đối phương đang phát sốt cao, hôn mê bất tỉnh, tóc tai bù xù, trên người mặc trang phục Liêu nhân. Đoạn Lĩnh càng nhìn càng cảm thấy giống như đã từng quen biết, lại hỏi thăm một vòng những tù binh xung quanh, thế nhưng không ai nhận ra người nọ.
Người trung niên ai thán nói: “Đều đã sắp chết, ngươi cũng đừng phí khí lực.”
Nam nhân trung niên kia họ Thẩm, tên gọi Thẩm Trùng, chính là quan viên trong Lạc Nhạn thành, hắn là nhóm người đầu tiên nhận được tin tức người Nguyên áp sát, lập tức dẫn theo cả nhà muốn nhân cơ hội chạy trốn, nào ngờ ở nửa đường lại đụng phải Nguyên quân, lập tức bị bắt. Nguyên nhân muốn hắn viết thư, gọi người trong thành đưa tiền đến chuộc, thế nhưng Thẩm Trùng nào còn tiền? Chỉ đành vẫn bị giam giữ như thế.
Đoạn Lĩnh lại trở về chỗ ngồi, Vũ Độc lật bàn tay y lên, dùng ngón tay viết vào: ‘Nh ận th ức?’
Đoạn Lĩnh liếc nhìn Vũ Độc, trong ánh mắt mang theo do dự, nhíu mày, lắc đầu.
‘Th ương L ưu Qu ân sao c òn ch ưa t ới. Đoạn Lĩnh viết.
‘Ch ờ tr ời t ối.’ Ngón tay dày rộng của Vũ Độc viết lên lòng bàn tay Đoạn Lĩnh, còn khẽ nhéo nhéo.
Đoạn Lĩnh tựa vào ngực Vũ Độc, bụng đã đói đến kêu vang ầm ỹ, thế nhưng cũng không còn cách nào. Chờ đến chạng vạng, quân Nguyên rốt cục cũng ném một sọt hạt đậu vào, đậu văng ra đầy đất, giống như đang cho gà ăn vậy.
Bọn tù binh nhìn thấy có thức ăn đều vội vàng phủ phục trên mặt đất, dùng miệng nhặt đậu ăn.
Đoạn Lĩnh và Vũ Độc chỉ nhìn bọn họ, một lát sau người Nguyên lại mang thùng nước tới, hướng bên trong hất vào, cả bọn tù binh đều mở to miệng, hy vọng có thể uống được nhiều thêm chút nước.
Đoạn Lĩnh khát đến cổ họng bốc khó, thầm nghĩ việc này thật sự không phải để cho người làm, nếu tối nay Thương Lưu Quân không đến, khi trở về y nhất định phải dùng thước bản khẽ tay hắn.
Một ngày cứ thế trôi qua, bọn tù binh cũng dần an tĩnh lại.
Đến đêm, lúc Đoạn Lĩnh đang buồn ngủ liền cảm thấy một ngón tay chọt chọt vào sau lưng y, giúp y cắt dây thừng trên cổ tay. Thương Lưu Quân rốt cục đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.