Tương Kiến Hoan

Chương 150: Khiếp sợ




Gia Luật Tông Chân! Người này vì sao lại xuất hiện trong Lạc Nhạn thành?!
“Ngươi nhận thức hắn?” Vũ Độc hỏi.
“Ta…” Đoạn Lĩnh trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, bên ngoài lại có người giết đến, Vũ Độc rút kiếm giết hai gã Nguyên quân, trên đường chém giết loạn xạ. Đoạn Lĩnh vội nói: “Đi! Lập tức mang y đi!”
Bọn họ mang theo Gia Luật Tông Chân chạy vào một con phố vắng, xông thẳng đến hậu viện của một tòa nhà, trong nhà vắng vẻ không có bóng người, hẳn là đã đào vong.
Vũ Độc thủ trước cửa, Đoạn Lĩnh lập tức cởi khôi giáp của Gia Luật Tông Chân tỉ mỉ kiểm tra thân thể hắn. Trên người đối phương không có miệng vết thương, lỗ mũi lại rỉ máu, hẳn là do trảm mã đao của Nguyên quân chấn đến phủ tạng, trên áo giáp còn có một đạo dấu vết, đây là do trúng phải lực lượng cương mãnh từ chính diện.
“Có kim châm sao?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Hai cái là được.”
Vũ Độc lấy ra hai mũi ngân châm đưa cho Đoạn Lĩnh, ánh mắt nhìn thẳng vào Gia Luật Tông Chân.
“Hắn là Liêu đế.” Đoạn Lĩnh nói.
Vũ Độc: “…”
Châm đầu tiên Đoạn Lĩnh dùng để bảo trụ kinh mạch của Gia Luật Tông Chân, châm còn lại đâm vào vùng dưới vành tay, vừa đâm vừa chậm rãi xoay tròn, toàn bộ quá trình vô cùng cẩn thận.
“Ngươi đang dùng thủ pháp gì?” Vũ Độc nói, “Cẩn thận một chút, đừng làm loạn.”
Phụ hoàng từng nói với y, lúc hành quân chiến đấu nếu như ngã ngựa, đầu va vào đất rất dễ hôn mê bất tỉnh, lúc này phần đầu bị chấn động xuất huyết, phải lập tức lấy máu từ sau tai, bằng không máu ứ đọng lại sẽ khiến người bị thương nôn mửa, hôn mê kéo dài, còn có thể nguy hiểm tính mạng.
“Không có chuyện gì.” Đoạn Lĩnh đáp, “Đây là cấp cứu.”
Lúc y rút ngân châm ra quả nhiên có máu bầm theo đó thoát đi, Gia Luật Tông Chân vẫn còn hôn mê, Đoạn Lĩnh liền dìu đối phương ngồi tựa lưng vào tường, vỗ vỗ mặt y.
Gia Luật Tông Chân cũng đã cao lớn hơn nhiều, lần trước khi gặp mặt vội vàng ở Thượng kinh cả hai đều còn là thiếu niên, không nghĩ hôm nay lúc cởi khôi giáp đã có thể nhìn thấy đường cong bắp thịt lưu sướng của võ tướng. Có thể thấy được trong hai năm này đối phương vẫn chưa từng hoang phế kỵ xạ, nói không chừng còn dụng công hơn bất kỳ kẻ nào.
“Tông Chân.” Đoạn Lĩnh thấp giọng gọi.
Vùng lông mày nhíu chặt của Gia Luật Tông Chân giản ra, Đoạn Lĩnh lần nữa tái ngộ người này tâm tình không khỏi có chút phức tạp, vừa áy náy vừa có chút không đành lòng, càng cảm tạ đối phương không lâu trước đó đã cho Nghiệp thành mượn lương.
Đoạn Lĩnh rắc ít thuốc bột lên vết thương của y, máu liền dừng lại.
“Liêu binh tìm tới rồi.” Vũ Độc hướng ra ngoài xem, cảnh báo.
“Đi.” Đoạn Lĩnh chỉ đành không tiếp tục quản người này nữa, đang định ra khỏi hẻm nhỏ Vũ Độc lại xua tay tỏ ý hướng này không thể đi, hắn vươn tay ôm lấy Đoạn Lĩnh đồng thời vượt tường. Vũ Độc vác người lên vai, trốn vào góc khuất của lầu hai.
Tiếng reo hò bên ngoài dần dần lịm xuống, Nguyên quân rút lui, Liêu quân đoạt lại chiến cuộc. Có lẽ bởi vì Hoàng đế tự mình đốc chiến, mỗi binh sỹ người Liêu đều liều chết chứ không chịu khuất phục, dùng một đấu trăm đem Nguyên quân ép lui ra khỏi thành, chiến tuyến cũng đang không ngừng thu hẹp lại.
Đoạn Lĩnh nhìn thấy đội thân vệ cầm đuốc tiến đến, phát hiện Gia Luật Tông Chân bị thương liền thất kinh, vội vàng mang cáng cứu thương nâng người đi. Rạng đông sơ hiện, Đoạn Lĩnh tái kiến cố nhân, trong nhất thời phảng phất như đã là chuyện của kiếp trước.
“Các người đã từng là bạn tốt?” Vũ Độc hỏi.
“Chỉ gặp qua vài lần.” Đoạn Lĩnh đáp.
Thương Lưu Quân đã đuổi tới, đứng trên nóc nhà đối diện huýt sáo một tiếng dài, Vũ Độc vội nói: “Đi thôi, đừng làm cho Thương Lưu Quân nghi ngờ.”
Trong lòng Đoạn Lĩnh run lên, cũng không nghĩ được nhiều nữa mà lập tức cùng Vũ Độc chạy đi miếu nhỏ tìm người.
Lúc bọn họ đuổi tới, gian miếu đổ đã bị đốt thành một mảnh phế tích, mái ngói đè nặng không ít thi thể. Thương Lưu Quân nhanh chóng hội họp cùng bọn họ, ba người quanh quất ngó khắp nơi, Đoạn Lĩnh lại là tâm sự nặng nề.
Khắp nơi đều là tiếng khóc, Thương Lưu Quân cùng Vũ Độc hợp lực nhấc cột trụ lên, còn cứu được không ít người.
“Không có.” Thương Lưu Quân nói, “Trời sáng quá nhanh, làm sao bây giờ?”
Đoạn Lĩnh ý thức được thân phận của mình cùng Vũ Độc hiện tại là đôi phụ tử người Đảng Hạng, mà bây giờ Vũ Độc lại mặc một thân y phục dạ hành, bên cạnh còn có Thương Lưu Quân lai lịch không rõ, chỉ sợ sẽ khiến người Liêu chú ý. Lúc này Liêu Nguyên vừa giao chiến xong, ngẫu nhiên sẽ có từng đoàn Liêu binh đi qua thanh lý chiến trường, tìm kiếm Nguyên quân bị kẹt trong thành, qua không được bao lâu nhất định sẽ kiểm kê toàn thành, đến lúc đó vạn nhất bị người khác để mắt tới liền không thể tiếp tục dối gạt qua cửa.
“Trở về thôi.” Đoạn Lĩnh nói, “Thay quần áo khác, sau đó từ từ suy nghĩ biện pháp.”
Thương Lưu Quân lắc mình vào hẻm nhỏ, Vũ Độc do dự một chút, Đoạn Lĩnh nói: “Ngươi tìm địa phương bí mật một chút, ẩn tàng tung tích, đi theo sau lưng ta.”
Vũ Độc gật đầu, Đoạn Lĩnh liền xoay người rời khỏi nơi này, men theo đường cái cất bước.
Trong đầu y không ngừng hiện lên gương mặt thiếu niên bồng bột lại mang theo anh khí của Gia Luật Tông Chân. Năm ấy đối phương vốn có lòng đưa y đến Trung Kinh, sau lại nhân thành phá mà thất tán, người kia hiện tại vẫn khỏe chứ?
Không biết bọn họ bất chợt tương ngộ như vậy, người kia có nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, hoặc giả sẽ cho rằng chỉ là ảo giác?
Mà Gia Luật Tông Chân, vì sao lại có mặt ở nơi đầy?
Đoạn Lĩnh trong lòng tràn ngập nghi vấn đi đường, bất tri bất giác dừng lại ở cửa sau của một căn dược đường. Y ngẩng đầu nhìn, phát hiện đây đúng là nơi trước kia y từng ngụ lại, tuy rằng con đường này đã cách biệt hai năm, thế nhưng hiện tại y lại theo bản năng quay về lần nữa.
“Thương Lưu Quân!” Đoạn Lĩnh cất tiếng gọi.
“Đã trở về.” Vũ Độc đáp lời. Hắn không biết từ đâu xuất hiện, đang ngồi xổm trên mái hiên nhìn xuống.
Đoạn Lĩnh vốn muốn thử xem Thương Lưu Quân có đang còn ở bên cạnh hay không, hiện tại vừa vặn, liền suy tư một lát rồi nói với Vũ Độc: “Ta muốn tiến vào nơi này nhìn một chút.”
“Đây là địa phương nào?” Vũ Độc hỏi.
“Nơi ta từng lưu lại.” Đoạn Lĩnh nói, “Năm đó trên đường về Tây Xuyên, đã từng ngụ lại trong gian dược đường này không ít thời gian.”
“Vào đi thôi.” Vũ Độc nói, “Ta ở bên ngoài canh chừng cho ngươi.”
Đoạn Lĩnh liền vòng qua sau hẻm nhỏ, vươn tay gõ cửa, lại phát hiện cửa cũng không khóa liền đẩy ra bước vào. Bên trong đã là người đi nhà trống, chỉ còn lại giấy vụn và vật dụng linh tinh ngã đổ ngổn ngang.
Một nhà chưởng quầy nơi này cũng không biết đã dời đi từ lúc nào, quả nhiên là vật đổi sao dời, Đoạn Lĩnh lại bước đến nhìn thoáng qua sài phòng năm đó mình từng ở, nửa điểm cũng không có biến hóa.
Vũ Độc cũng bước vào nhìn ngó khắp nơi, Đoạn Lĩnh mỉm cười với hắn: “Nơi này trước kia là ổ của ta.”
Vũ Độc nói: “Mùa đông năm ấy?”
“Ừ.” Đoạn Lĩnh đối tòa thành này hoặc nhiều hoặc ít vẫn mang theo cảm kích, y cùng Vũ Độc bước qua sân viện, định đi ra bằng cửa chính, quầy hàng trong dược đường đã bị hủy đi mấy chỗ, mà thuốc trong tủ đứng dựa tường hầu như đã bị vét sạch.
“Chưởng quầy hơn phân nửa đã chạy thoát.” Đoạn Lĩnh nói.
Vũ Độc nói: “Không nhất thiết, ngươi xem.”
Đoạn Lĩnh đang trò chuyện cùng Vũ Độc lại bị một thứ gì đó trên mặt đất làm cho vấp ngã, có chút hoang mang dừng bước lại. Sau quầy hàng loạn thất bát tao, tựa hồ còn có người đang nằm.
Vũ Độc ha ha nở nụ cười, tựa hồ biết Đoạn Lĩnh sẽ bị làm cho hoảng sợ.
Hẳn là một lưu dân, Đoạn Lĩnh không muốn đánh thức người nọ, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”
Thế nhưng đối phương vẫn là bị đấnh thức, lập tức run rẩy đứng lên, mò lấy một cái chén mẻ giơ ra phía trước cầu xin.
Đoạn Lĩnh lấy từ trong ngực ra một đồng tiền, ném vào bát của lão khất cái, leng keng va chạm.
“Đa tạ…”
Đây là một lão nhân, khi lão nghe được thanh âm đồng tiền va vào thành chén liền rối rít cảm ơn.
Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm thấy thanh âm này phảng phất như đã từng quen biết, lại nhất thời nhớ không ra mình nghe qua ở nơi nào.
“Lão nhân gia.” Đoạn Lĩnh ướm lời.
“Ông đi qua bà đi lại, làm phúc được phúc, xin thương xót cưu mang cho lão già không nơi nương tựa này —— “
“Hoành thánh đêy —— “
Một thanh âm khàn khàn nháy mắt kéo tọt Đoạn Lĩnh về cái đêm phong tuyết trong thành Nhữ Nam.
Y cứ đứng đờ ra như vậy, không nhịn được run rẩy.
“Làm sao vậy.” Vũ Độc hỏi.
“Mở cửa ra…” Đoạn Lĩnh rung giọng nói.
Vũ Độc lập tức nhảy lên quầy hàng, phi thân lên xà nhà trích xuống mấy miếng ngói, thanh âm va chạm lách cách, ánh nắng chiếu vào, bụi bặm tung bay cuồn cuộn.
Đoạn Lĩnh chậm rãi quỳ một chân trên đất, kinh ngạc nhìn lão nhân kia.
Lão nhân hai mắt đã mù, ngẩng đầu, cảm giác được cái gì đó, trên người của lão mang theo một cỗ mùi thối, bên cạnh còn có cái đệm bông rách nát. Đây hiển nhiên là chỗ ở của lão, đêm qua Nguyên quân hỗn chiến cùng Liêu quân chỉ cách nơi này một con đường, cư nhiên chưa từng có ai tiến đến.
“Người là Thất… Thất công…?” Đoạn Lĩnh run rẩy, ngay cả thanh âm phảng phất cũng không thuộc về y.
Y rốt cục đã nhớ ra, thế nhưng Vũ Độc lập tức bịt kín miệng Đoạn Lĩnh, kéo hắn ra xa.
“Ai… ai gọi ta?” Lão nhân mù lập cập xoay quanh, tìm kiếm một tia quen thuộc.
“Chớ gọi ra!” Vũ Độc thấp giọng nói vào tay Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh đã triệt để mờ mịt rồi, lão nhân trước mặt ngày xưa khi còn ở Nhữ Nam đã từng bán hoành thánh ở trong con đường nhỏ bên ngoài Đoạn gia, Tiền Thất! Y nhất thời thậm chí không nhớ nổi họ của lão nhân này, năm đó bọn nhỏ chỉ gọi lão là ‘Thất công! Thất công’, nghe nói lão đã bán hoành thánh ở Nhữ Nam cả đời, mà Đoạn Lĩnh cũng theo đó gọi lão là ‘Thất công’. Giờ khắc này y bỗng nhiên nghĩ tới lời Trương Sính đã phân phó, lại nhớ đến cái họ Tiền kia, như vậy người y cần tìm bây giờ hẳn chính là Tiền Thất bán hoành thánh năm đó!
“Lão… lão là…”
“Suỵt.”
Vũ Độc kéo Đoạn Lĩnh nhanh chóng bước ra khỏi dược đường, đợi đến khi đã đứng ngoài phố lớn Vũ Độc mới ghé tai vào sát bên môi Đoạn Lĩnh, ý bảo y đừng lớn tiếng, miễn cho bị lão nhân kia nghe được. Dù sao lỗ tai của người mù đều rất thính.
Đoạn Lĩnh thấp giọng nói tiền căn hậu quả cho Vũ Độc, lúc trước y chỉ nghĩ là người muốn tìm thuộc Đoạn gia, chưa từng đặt nghi vấn lên người Tiền Thất. Mà một khi xác minh, Mục Khoáng Đạt quả nhiên có lòng khả nghi! Nói không chừng là vì những lời A Mộc Cổ nói ầm ỹ đêm đó khiến người nọ động lòng muốn điều tra thân thế của Thái tử, liền phái Trương Sính đến đây tìm kiếm.
Đến đây, Đoạn Lĩnh toàn bộ đều đã hiểu.
“Làm sao bây giờ?” Đoạn Lĩnh khẩn trương đến toàn thân đều run rẩy.
“Để Thương Lưu Quân đưa lão về.” Vũ Độc nói, “Không cần tiếp xúc với lão.”
Đoạn Lĩnh nhớ đến tình huống vừa rồi, mồ hôi lạnh liền tuôn ra ướt đẫm cả người. Nếu Vũ Độc không kéo y lại, thiếu chút nữa y đã thốt ra câu ‘Ta là Đoạn Lĩnh’ rồi.
Mà một khi Thương Lưu Quân, Mục Khoáng Đạt, Trương Sính tiếp xúc với lão nhân này, nói không chừng lão nhân sẽ lẩm cẩm nói ra những kể những chuyện vừa gặp cứu binh ở dược đường, lúc đó Đoạn Lĩnh liền triệt để vô pháp thoát thân.
Vũ Độc trầm ngâm một chốc rồi nói: “Giao cho bọn họ.”
“Giao cho ai?” Trong đầu Đoạn Lĩnh hiện giờ đã hoàn thành trống rỗng.
“Giao cho Mục Khoáng Đạt.” Vũ Độc đáp, “Chờ thời cơ, thừa dịp hai bên đối chất ngươi mới đứng ra.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Y căn bản không rảnh suy tư, đêm nay đã có quá nhiều việc xảy ra khiến y đầu óc rối nùi, tâm loạn như ma.
“Được.” Đoạn Lĩnh cố gắng tự trấn định, sau đó nói: “Ngươi nói đúng.”
“Ta về khách điếm tìm Thương Lưu Quân.” Vũ Độc nói, “Giữ nguyên kế hoạch, để Thương Lưu Quân đưa lão rời đi.”
“Lúc nãy ta đã gọi tên của lão.” Đoạn Lĩnh hỏi, “Vạn nhất lão nhắc chuyện này phải làm thế nào?”
“Đừng quá lo.” Vũ Độc đáp, “Cứ nói lúc chúng ta đi tìm thì vô tình nghe ngóng được.”
Đoạn Lĩnh miễn cưỡng gật đầu, thở dốc không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.