“Ngươi xác định hữu hiệu?” Thương Lưu Quân nói.
“Chỉ cần uống thuốc này.” Vũ Độc nói, “Một khi vận khí nội tức sẽ hỗn loạn, khiến y tạm thời không có cách động võ, thẳng đến khi uống được giải dược mới thôi.”
Vũ Độc đưa một viên thuốc đến trước mặt Lang Tuấn Hiệp, nói: “Nuốt đi, đừng nên ép ta động võ.”
Lang Tuấn Hiệp tự biết có chống cự cũng vô dụng nên không có bất luận cử chỉ phản kháng gì, một khắc y nuốt viên thuốc nọ vào bụng Đoạn Lĩnh có chút bất an há mồm, nhưng lại không phát ra thanh âm.
Đoạn Lĩnh không hề hoài nghi năng lực phối dược của Vũ Độc, đám thích khách này bình thường phong hoa tuyết nguyệt, làm cái gì cũng có vẻ như không đứng đắn, thế nhưng một khi địch nhân vừa đến, tuyệt đối một người càng ngoan độc hơn một người.
Vũ Độc thấy Lang Tuấn Hiệp uống thuốc xong lại lấy ra một cái bình nhỏ rắc nhẹ xung quanh cổ áo của Lang Tuấn Hiệp. Kim ô ngửi được mùi liền chui ra khỏi áo của y, cuộn thành một đoàn bị Vũ Độc lấy đi.
Vũ Độc đem kim ô đảo tay đưa cho Đoạn Lĩnh, để y cất lại vào ngực như trước.
“Sau đó thì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc nói: “Sau này, có chuyện gì cũng thương lượng cùng ngươi.”
Sắc trời về chiều, tuyết cũng đã ngừng rơi, ánh tà dương chiếu xiên xiên qua hành lang. Vóc người của Vũ Độc thẳng tắp thon dài bước ở phía trước, Đoạn Lĩnh đi theo phía sau đồng hành vượt qua hành lang, đi tới hoa viên trong hậu viện. Địa hình nơi này có chút rộng mở, nếu có người đến nghe trộm chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy.
Đoạn Lĩnh dừng bước, đối mặt cùng Vũ Độc, nhìn biểu tình chăm chú của đối phương lại nhớ tới cuộc tranh cãi đêm qua, liệu Vũ Độc đã có nguôi giận chưa? Trong lòng không khỏi có chút bất an.
Vũ Độc nghiêm túc ngăm sgương mặt của Đoạn Lĩnh, lại nhìn kỹ đôi mắt của y. Đoạn Lĩnh nhìn thấy ánh mắt của đối phương, nhận ra đây chính là động tình.
“Nếu như ngươi không phải Thái tử thì tốt biết bao nhiêu.” Vũ Độc thấp giọng nói, lại giơ tay lên đặt bên vành tai Đoạn Lĩnh, nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve.
Trong lòng Đoạn Lĩnh rung động, cảm giác được cảm xúc đang nhộn nhạo nơi đầu tim, nhịn không được tiến đến ôm chặt Vũ Độc, rúc vào trong lòng hắn, luyến tiếc buông tay.
Hai người cứ ôm nhau như vậy không nói câu nào, trầm mặc một lúc lâu Đoạn Lĩnh lại lên tiếng: “Trái tim của ngươi đập thật nhanh.”
“Ta đang sợ.” Vũ Độc nói, “Trịnh Ngạn đã biết, Mục Khoáng Đạt cũng biết. Sợ rằng sự tình không có cách nào thu thập.”
“Sẽ có biện pháp.” Đoạn Lĩnh lại dụi sâu vào ngực đối phương, biết chỉ cần một ngày Mục Khoáng Đạt phát hiện y là Thái tử nhất định sẽ trăm phương nghìn kế diệt trừ y. Nếu Thái Diêm ngồi ở vị trí kia đối với Mục Khoáng Đạt cũng không cấu thành uy hiếp, nhưng nếu do Đoạn Lĩnh y ngồi lên, Mục Khoáng Đạt sẽ chính thức cần e ngại.
“Ngươi dự định để y ra làm chứng sao?” Đoạn Lĩnh ngẩng đầu hỏi Vũ Độc.
Vũ Độc nói: “Chỉ có nhân chứng cũng không làm được gì, còn cần vật chứng nữa, bằng không chuyện này sẽ bị xé ra càng lúc càng lớn. Một khi đi ra bước đầu tiên liền không thể quay về.”
Đoạn Lĩnh thở dài buông Vũ Độc ra, Vũ Độc lại nắm lấy tay y, bọn họ đều biết, lần này khi Trịnh Ngạn trở về nhất định sẽ kể lại cho Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu không có khả năng thờ ơ. Mà sau khi Thương Lưu Quân trở về cũng sẽ nói với Mục Khoáng Đạt.
Về phần Thái Diêm, hắn có biết hay không liền không đoán được, bởi vậy tình huống cũng tương đương ba phía đều sẽ động thủ sớm một nhịp. Mà Đoạn Lĩnh vẫn còn phải ở Nghiệp thành chưa thể trở lại.
“Nói không chừng, tình huống này đối với chúng ta mà nói lại là việc tốt.” Đoạn Lĩnh đáp, “Nếu như chúng ta một mực ở Nghiệp thành, đợi Mục tướng gia và Thái Diêm giải quyết xong vụ lằng nhằng này mới trở về, tình thế liền sáng sủa hơn.”
Vũ Độc “Ừ” một tiếng, do dự không nói. Đoạn Lĩnh lại nghĩ tới một việc, nói: “Tông Chân đã đáp ứng ta, lần này sau khi trở về sẽ giúp ta sưu tầm chứng cứ, nói không chừng sẽ phát hiện được những thứ hữu dụng gì đó.”
Vũ Độc cúi đầu nhìn Đoạn Lĩnh, trong mắt mang theo ý vị phức tạp.
“Nếu như ngươi không muốn động thủ.” Đoạn Lĩnh nói, “Chúng ta lập tức rời đi.”
Y đem quyền lựa chọn cuối cùng giao cho Vũ Độc, Vũ Độc ưu thương mỉm cười, tựa hồ đã nguôi giận rồi lại tựa như mang theo một chút bất đắc dĩ.
“Mảnh giang sơn này thật sự có phân nửa của ta sao?” Vũ Độc chăm chú nhìn Đoạn Lĩnh, tựa như đang chăm chú nhìn toàn bộ giang sơn của mình vậy.
Đoạn Lĩnh không trả lời, trong mắt mang theo ý cười, Vũ Độc muốn cúi đầu hôn môi y rồi lại có điểm luyến tiếc chỉ hôn một chút như vậy, trái lại có chút hy vọng cứ thế mà nhìn đối phương.
“Ngươi cứ đến Hắc sơn cốc chờ chúng ta đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Nơi này có Trịnh Ngạn cùng Thương Lưu Quân, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đợi việc này xong xuôi.” Vũ Độc nói, “Ngươi phải cho ta chút chỗ tốt.”
“Ngươi muốn chỗ tốt gì ta đều cho ngươi.” Đoạn Lĩnh đáp, “Cả người ta đều là của ngươi.”
“Phải thật tâm thành ý.” Vũ Độc nói.
“Ta đối với ngươi trước giờ không có nửa điểm lừa gạt.” Đoạn Lĩnh chăm chú nói, “Đơn giản là vì ta biết ngươi từ trước đến nay rất dễ gạt, chỉ cần dụ dỗ ngươi vài câu ngươi liền khăng khăng một mực, nếu như chuyện qua rồi ta không thực hiện lời hứa ngươi cũng không có biện pháp bắt ta làm gì. Thế nhưng ngươi xem, ta nói cái gì chính là cái đó.”
“Ngươi cũng biết ta dễ dụ.” Trong mắt của Vũ Độc đều là hàm ý xâm lược, bàn tay chặn lại ngang hông Đoạn Lĩnh nói: “Cả ngày đều ỷ vào lão gia không rời ngươi được, chuyên sai sử ta đi làm những việc ta không tình nguyện.”
“Vậy ngươi sẽ làm sao?” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng đáp, dùng tay vuốt ve gò má của Vũ Độc, tiện thể nhón chân lên chủ động hôn đối phương.
Hoàng hôn càng lúc càng trầm, tịch dương rãi tia sáng cuối cùng lên người bọn họ, kéo thành cái bóng thật dài.
Bóng cây nghiêng nghiêng, tuyết trắng trên tán chiết xạ một thứ ánh sáng ám hồng mê hoặc.
“Theo suy nghĩ của ta.” Trịnh Ngạn nói, “Ngươi cũng thật không dể dàng, Ô Lạc Hầu Mục điện hạ.”
Hai tay của Lang Tuấn Hiệp vẫn bị bắt chéo sau lưng như trước, tựa vào góc tường.
Trịnh Ngạn ngồi trong góc phòng, uống rượu do người Liêu đưa đến. Thương Lưu Quân lại lấy ra một xấp thẻ nhỏ, một mặt viết chữ, một mặt chính là tranh vẽ màu sắc rực rỡ, có đủ hình ảnh của xe, ngựa, đèn… là đồ dùng nhận chữ của bách tính.
“Thương Lưu Quân, ngươi đang làm gì thế?” Trịnh Ngạn mạc danh kỳ diệu nói.
“Mắc mớ gì tới ngươi.” Thương Lưu Quân nói, “Uống rượu của ngươi, hỏi lời của ngươi.”
Trịnh Ngạn có chút men say, ợ lên một hơi rượu, quan sát Lang Tuấn Hiệp rồi nói: “Ngươi rốt cuộc theo đuổi thứ gì chứ? Không uống rượu, không tầm hoan tác nhạc, không thích vàng bạc tài bảo, không ham quyền thế.”
“Đúng vậy.” Thương Lưu Quân nói, “Ngươi cần rốt cuộc là gì? Nếu không phải ngươi mù quáng lăn qua lăn lại, mọi người cần gì phải chạy một chuyến thiên lý xa xôi đến đây chịu khổ cùng ngươi?”
Lang Tuấn Hiệp không trả lời, giữ vững sự trầm mặc nhất quán của mình, y nghiêng đầu tựa vào cửa, nhìn lên một mảnh thiên không.
“Là thật sao?” Trịnh Ngạn lại hỏi Lang Tuấn Hiệp, “Ngươi yên tâm, ngươi ở đây nói rõ ràng, quay đầu lại chỉ cần ngươi không thưa nhận chúng ta cũng không thể vạch trần, càng không thể mang ngươi ra đối chất. Dù sao cứ cho chúng ta một lời chắc chắn có được không?”
Thương Lưu Quân cảnh giác thoáng nhìn Trịnh Ngạn. Lang Tuấn Hiệp cũng tùy ý liếc qua, chỉ là vẫn im lặng không trả lời.
Y từ trước đến giờ rất ít nói, vùng quanh lông mày vẫn hơi nhíu lại nhìn ra ngoài hành lang như trước, tựa hồ đang đợi ai đó.
Đoạn Lĩnh đã trở về, cũng là đơn độc trở về.
“Các vị.” Đoạn Lĩnh nói với ba người, “Chúng ta còn phải cố gắng ở lại Lạc Nhạn thành thêm năm ngày..”
Trịnh Ngạn cùng Thương Lưu Quân không có ý kiến gì, Thương Lưu Quân lại hỏi: “Vũ Độc đâu?”
“Đã trở về.” Đoạn Lĩnh nói, cởi giày để ra ngoài, bước vào phòng đóng cửa lại, nhìn về phía Lang Tuấn Hiệp —— tay đối phương vẫn bị trói.
“Trở về dẫn binh.” Đoạn Lĩnh nói, “Nghĩ biện pháp đưa Gia Luật Tông Chân về Trung kinh.”
“Các ngươi thật sự giúp người Liêu đánh trận?” Thương Lưu Quân kinh ngạc nói.
“Có chuyện gì sao?” Đoạn Lĩnh ngồi xuống trước án, cầm giấy bút lên bắt đầu viết thư, lá thư này là viết cho đại tướng trấn thủ Ngọc Bích quan, Hàn Tân.
“Liêu Trần hai nước.” Đoạn Lĩnh nói, “Môi hở răng lạnh, Tông Chân bị nhốt tại Lạc Nhạn thành, vạn nhất triều đình Liêu quốc chính biến, thế cục thay đổi, Đại Trần nhất định bị liên lụy. Trước lúc nhập thu, Liêu đế nhân sự gắn bó của lưỡng quốc cho ta mượn hai vạn thạch lương thực, chuyện này không thể không trả lại.”
Nếu Bệ hạ biết chuyện ngươi lại phải ăn nói thế nào?” Trịnh Ngạn hỏi.
“Tướng dẫn binh bên ngoài, có thể không tuân thượng lệnh.” Đoạn Lĩnh nói, “Một chuyến thỉnh lệnh từ Nghiệp thành đến Giang Châu, cho dù người đưa tin bôn ba ngày đêm ít nhất cũng mất nửa tháng, chúng ta hiện tại không thể đợi lệnh của triều đình. Trước khi ta đi nhận nhiệm Bệ hạ đã có thủ dụ, tùy cơ ứng biến, không cần quan tâm đại thần trong triều.”
Đoạn Lĩnh vừa nói như vậy, Trịnh Ngạn và Thương Lưu Quân cũng không tiện nói thêm gì.
“Việc quốc sự, ngươi rõ ràng hơn đám võ phu chúng ta.” Trịnh Ngạn nói, “Ngươi nói được là được rồi.”
Lời này Trịnh Ngạn vốn không cần phải nói, dù sao cũng không ai quan tâm ý kiến của hắn, thế nhưng Đoạn Lĩnh nghe được liền giương mắt nhìn đối phương, mỉm cười: “Cảm tạ.”
Trịnh Ngạn uống một hớp rượu, cà lơ phất phơ cười cười.
Đoạn Lĩnh biết nếu Trịnh Ngạn đã nói như vậy, tương lai khi Lý Diễn Thu muốn trách tội hắn sẽ giúp y cầu tình. Dù sao lần này cũng là xuất binh qua biên giới, triều thần muốn nhân đó luận tội vẫn có không ít phiền phức.
Chỉ là y không quản được nhiều như vậy, chỉ cần Vũ Độc đáp ứng, những người khác y không coi vào đâu.
“Ta thật là có chút không ngờ, Vũ Độc cư nhiên sẽ cứu đám người Liêu này.” Trịnh Ngạn nói.
“Bởi vì quốc thù gia hận sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Trịnh Ngạn không nói nữa, Đoạn Lĩnh viết thư xong đặt sang một bên,Thương Lưu Quân liền cầm lên xem.
“Ngươi không hiểu.” Đoạn Lĩnh nói, “Nếu dùng quốc gia đại nghĩa, an nguy thương sinh ra thuyết phục hắn, hắn cũng sẽ không làm. Thế nhưng nếu ta nói đây là vì ta, hắn sẽ làm.”
Trịnh Ngạn nở nụ cười, nói: “Nếu ngươi chịu mở miệng, ta cũng vì ngươi làm việc. Tối nay ngủ cùng ta một đêm, sáng mai ta liền đi mang đầu Oa Khoát Đài về, ngược lại cũng không cần Vũ Độc vất vả.”
“Cứ uống rượu của ngươi đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Chủ nhân nơi này chính là nhìn mặt mũi của ta, nếu ngươi còn nói mê sảng như vậy, liền không có rượu uống nữa.”
“Ngươi có bản lãnh này?” Thương Lưu Quân quan sát Trịnh Ngạn, nói, “Hay là lại trở thành con tin, bắt người khác phải đi cứu về.”
“Nói không chừng.” Trịnh Ngạn nói, “Liền chết ở bên trong, cũng không uổng là việc phong lưu lúc bình sinh. Sơn nhi, hoặc là nói, ngươi thích kẻ thô tục như Thương Lưu Quân vậy?”
Thương Lưu Quân còn đeo tấm che mặt, nhìn không ra có đỏ mặt hay không, thế nhưng lại mỉa mai đáp lại: “Nếu không ngươi và vị nhân huynh kia chơi đùa mấy loại, để hai chúng ta tham quan học tập? Nếu có xuân dược, thật ra lại có thể vì ngươi trợ hứng.”
“Ô Lạc Hầu Mục điện hạ nếu nhỏ đi chừng mười tuổi, ta nhất định sẽ vì y nguyện ý lên núi đao xuống biển lửa.” Trịnh Ngạn nói, “Chơi một mực ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề, chỉ tiếc…”
“Được rồi!” Đoạn Lĩnh nói.
Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, hai người này thực sự quá ồn ào, không thể học Lang Tuấn Hiệp im lặng ngồi trong góc tường không lên tiếng sao?
Cuối cùng Trịnh Ngạn cũng đứng dậy, say khướt bước ra ngoài, suýt nữa đã tông thẳng vào cửa, chỉ là lại dùng nhất thức túy quyền chỉnh lại tư thế, đứng vững vỗ vỗ võ bào, lười biếng lướt qua hành lang.
“Đi đâu vậy?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Nấu cơm.” Thanh âm của Trịnh Ngạn từ bên ngoài truyền vào, “Đã mấy hôm chưa được ăn một bữa đàng hoàng.”
Đoạn Lĩnh nhất thời tâm hoa nộ phóng, quả nhiên có Trịnh Ngạn vẫn rất tốt.
Y còn định gọi Thuật Luật Đoan đến, bảo hắn giúp mình chào hỏi với Tông Chân, mấy hôm nay trong viện của y sẽ có vài khách nhân hành tung quái dị, bảo đối phương không cần phiền lòng, còn phải tận lực thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.
Một lát sau, Thuật Luật Đoan báo lại Trịnh Ngạn đang ở trong trù phòng nấu cơm, Đoạn Lĩnh liền yên tâm. Dù sao hiện tại trong tứ đại thích khách, người duy nhất có cơ số nguy hiểm đã bị hạ độc, còn có hai người khác ở bên cạnh bảo vệ y, nơi an toàn nhất trên đời cũng không ngoài cái viện tử này.