Tương Kiến Hoan

Chương 161: Họa tới




Đầu óc Đoạn Lĩnh hoa lên, vừa yên vị trên lưng ngựa liền quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, ruộng cao lương trùng điệp, xung quanh đều là vết tích ập đến của thích khách.
“Không… chờ một chút!” Đoạn Lĩnh lo lắng nói, “Y sẽ chết!”
“Không quản được y!” Trịnh Ngạn lớn tiếng nói.
Một cơn gió thổi tới, Đoạn Lĩnh xoay người, trong mắt phản chiếu hình ảnh trong ruộng cao lương hiện tại.
Cuồng phong thổi qua, cao lương bị ép ngã rạp xuống phía dưới, Lang Tuấn Hiệp cô độc cầm Thanh Phong kiếm, đối mặt thích khách từ bốn phương tám hướng ập tới.
Thời gian lưu động phảng phất trở nên cực kỳ thong thả, ký ức quay lại từ ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, Đoạn Lĩnh tựa hồ chưa từng chân chính quen biết qua người này, trong ấn tượng của y chỉ có một bóng lưng cách mình thật gần mà thôi.
Là bóng lưng xoay người rời đi khỏi học đường, là bóng lưng gian nan đứng dậy đối mặt với thích khách trong đêm phong tuyết ở Thượng kinh, bóng lưng xoay người lên ngựa từ biệt vào cái hôm phụ thân trở lại…
Cho đến hôm nay y vẫn đưa lưng về phía Đoạn Lĩnh đang rời đi, thậm chí chưa từng quay đầu lại.
Đoạn Lĩnh mãi mãi vẫn chỉ thấy được bóng lưng của y, ký ức khắc sâu nhất cũng chỉ có bóng lưng của y.
Đoạn Lĩnh chậm rãi nhắm hai mắt lại, rút mũi tên ra, từng cây từng cây nhắm bắn liên tục.
Ngay sau đó, Trịnh Ngạn một tay khống mã một tay đè Đoạn Lĩnh xuống, cứng rắn bắt y cúi người. Càng ngày càng có nhiều Nguyên quân ập đến từ quan đạo, giống như sóng gầm tràn vào ruộng cao lương. Trịnh Ngạn rút kiếm, kiếm quang chớp động, máu tươi che kín đường nhìn của Đoạn Lĩnh.
Mây đen vọt tới che đậy ánh trăng, thân ảnh đối mặt với một đám thích khách của Lang Tuấn Hiệp bị bóng tối thay thế.
Ngay sau đấy, giữa đêm tối như mực đưa tay không thấy năm ngón, hỏa diễm liên tiếp bị điểm lên, lan tràn.
“Vũ Độc ——!” Đoạn Lĩnh hô lớn.
Vũ Độc phóng hỏa xong, lửa được gió bồi lên nhanh chóng khuếch tán thành từng mảnh lớn, ngùn ngụt toát ra khói đặc, hắn khống chế Bôn Tiêu vọt tới nghiêng người áp sát ngựa của Trịnh Ngạn. Trịnh Ngạn đẩy mạnh Đoạn Lĩnh về phía Bôn Tiêu, Vũ Độc vươn tay bắt lấy y đặt ra sau lưng, nhanh chóng cắt đôi Nguyên quân, xông qua ruộng cao lương hội họp cùng vệ sỹ Liêu quốc, chạy khỏi vòng vây kẻ địch.
Khói đặc cuồn cuộn phóng lên cao, tràn ngập cả bầu trời mờ sáng.
Đoạn Lĩnh uể oải bất kham tựa trên lưng Vũ Độc, không nhịn được quay đầu nhìn xung quanh.
Các vệ sỹ của Gia Luật Tông Chân đều bị hun đến mặt đầy tro bụi, hội họp cùng bọn họ chuyển nhập vào đường nhỏ tiến về phía Hắc Sơn cốc.
Vào lúc giữa trưa, dưới ánh nắng gay gắt mọi người tung người xuống ngựa, sức cường lực kiệt. Vũ Độc thống kê sỉ số một chút, vệ đội của Tông Chân đã hao tốn gần phân nửa.
“Trước khi tiến nhập Hắc Sơn cốc chúng ta vẫn không có cách nào chống lại sự truy sát của người Nguyên.” Gia Luật Tông Chân nói.
“Không cần lo lắng.” Vũ Độc dỡ mũ giáp ra ném xuống đất phát ra một tiếng nặng nề, quỳ gối rửa mặt bên bờ suối, nhiệt độ lạnh băng của nước khiến hắn thanh tỉnh lại, thở dài một hơi, ngẩng đầu, bị ánh mặt trời soi đến thoáng nheo mắt lại.
“Chỉ cần qua được Nhữ Nam.” Vũ Độc nói, “Chúng ta liền an toàn. Bộ hạ của ta đều chờ ở nơi đó, chỉ cần quân Nguyên dám vào Hắc sơn cốc, ta tuyệt đối không để bọn họ sống sót ra ngoài.”
Gia Luật Tông Chân hỏi: “Vậy người bạn đồng hành đã bị bắt của mọi người thì phải làm thế nào?”
Bên cạnh Đoạn Lĩnh cũng chỉ có vài người như vậy, Gia Luật Tông Chân từ lúc ban đầu vẫn chú ý đến Lang Tuấn Hiệp, chỉ là không tiện hỏi mà thôi.
“Sẽ nghĩ biện pháp khác.” Vũ Độc nói, “Các người có bao nhiêu người đã bị bắt?”
“Còn dư lại không được mấy người.” Gia Luật Tông Chân nói, “Vẫn là nên dùng an toàn của mọi người làm mục tiêu chính, nếu như có thể ta cũng không muốn bỏ mặc bọn họ.”
Vũ Độc trầm ngâm một chốc, nói: “Trước hết hội họp cùng đại đội binh mã rồi lại nghĩ biện pháp.”
Vũ Độc uống một ngụm nước, cầm mũ giáp đứng dậy bước về phía Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh đã buồn ngủ tới cực điểm, dựa vào tàng cây bất tri bất giác ngủ mất, Trịnh Ngạn ở một bên coi chừng, Vũ Độc vừa dựa gần vào một chút, vừa ngồi xuống thì Đoạn Lĩnh bỗng nhiên bừng tỉnh lại.
Vũ Độc đặt tay lên bàn tay của Đoạn Lĩnh, thoáng nắm thật chặt.
“Xuất phát sao?” Đoạn Lĩnh không hỏi chuyện của Lang Tuấn Hiệp, chỉ mờ mịt nói.
“Uống nước xong liền đi.” Vũ Độc nói.
Mọi người nghỉ ngơi thoáng chốc, lần nữa bước lên hành trình đào vong. Thuật Luật Đoan đi trinh sát trở về, báo lại Nguyên quân vẫn còn đang theo đuôi, chỉ là tốc độ có chút chậm lại. Thủ hạ của Tông Chân đều cưỡi ngựa tốt, nhưng Vũ Độc và Đoạn Lĩnh lại cưỡi Bôn Tiêu, đã bỏ xa đám người kia khoảng mười lăm dặm đường.
Lúc mọi người lên ngựa, Gia Luật Tông Chân dùng Liêu ngữ nói với Đoạn Lĩnh: “Ta đụng với hắn.”
“Ai?” Đoạn Lĩnh cũng dùng Liêu ngữ đáp lại.
“Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô.” Gia Luật Tông Chân đáp, “Dẫn theo đệ nhất dũng sỹ Nguyên quốc, A Mộc Cổ, bằng hữu của ngươi đã giao thủ với A Mộc Cổ, ngươi không biết sao?”
Đoạn Lĩnh trò chuyện cùng Tông Chân, những người còn lại liền đứng chờ bọn họ.
Đoạn Lĩnh nói: “Trước cứ đi Hắc Sơn cốc đã, bọn họ đuổi không kịp chúng ta.”
“Người kia.” Tông Chân dùng Liêu ngữ nói, “Đối với ngươi mà nói, rất trọng yếu sao?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Lần trước lúc giao chiến ta đã nói rõ với Bạt Đô, từ góc độ của ta mà nói, an nguy của chúng ta…”
“Ta là nói người kia.” Tông Chân cắt lời, “Người bị bắt đi, y là người Tiên Ti thì phải?”
Đoạn Lĩnh ngẩn ra, im lặng một chút, quay đầu đi.
“Không có.” Đợi khi y nhìn về phía Tông Chân lần nữa thì nói, “Kẻ đó đã từng phản bội phụ thân ta, cũng từng phản bội ta, chí ít theo ta biết hiện nay chính là như vậy.”
Tông Chân đáp: “Người Tiên Ti vẫn luôn như vậy, khẩu bất đối tâm, lắc lư bất định, đi thôi, chạy trước hẳn nói.”
Tông Chân cùng Đoạn Lĩnh lên ngựa chạy về phía Hắc sơn cốc, ven đường còn lướt qua thành Nhữ Nam. Vũ Độc nghiêng đầu cùng Đoạn Lĩnh nhìn chăm chú vào tòa phế thành này.
Vốn chỉ là một lần đột phát suy nghĩ muốn thăm lại nơi này lại có thể dẫn đến nhiều việc như vậy, Đoạn Lĩnh thực sự không dám tin tưởng, hết thảy cư nhiên chỉ vì một ý niệm trong đầu y mà diễn tiến đến nông nỗi này, mọi chuyện thật giả lẫn lộn xảy ra quá nhanh, đến mức khiến y trở tay không kịp.
Vũ Độc phảng phất biết trong lòng y đang suy nghĩ những gì, nghiêm túc nói: “Có rất nhiều việc đều là định số, mỗi người đều có vận mạng của riêng mình.”
“Giá!” Vũ Độc ra roi thúc ngựa, Bôn Tiêu vọt vào bên trong sơn cốc.
Phong vân tụ tán, Đoạn Lĩnh còn chưa kịp liếc mắt nhìn cố hương đã tiến vào sơn cốc, bọn họ vượt qua trại đóng binh đốn củi lúc trước, chỉ thấy một mảnh đồi trơ trụi, không ít gốc cây bị chém ngang phơi bày dưới ánh mặt trời, phía thượng du Tầm Thủy còn có thể thấy lác đác ít cành nhánh nhỏ bị nước chém gãy vụn.
“Ở nơi nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Sắp tới.” Vũ Độc mang theo bọn họ lướt qua khu đóng quân đã trống rỗng này, tiến sâu về phía nam. Tới nơi đây bọn họ cơ hồ đã hoàn toàn thoát hiểm, chỉ cần hướng về phía nam đi thêm một ngày đêm là có thể đến biên giới Liêu Trần.
Phi điểu trong núi đảo cánh vờn quanh, lúc chớm đông sơn cốc này đã trải qua một hồi tiểu tuyết, từ nơi này đến lãnh thổ của Nam Trần còn không đến hai trăm mười dặm.
Đoạn Lĩnh vừa nhìn thấy quân doanh của quân Trần dưới chân núi liền giống như được đại xá.
Lúc vừa tiến doanh thì tất cả mọi người đều thở dài một hơi, Tần Lang bước ra chào đón, đi theo là hai nhóm quân đội của Nghiệp thành, Hà Giang.
“Giáo Úy, Thái Thú đại nhân.” Tần Lang thấy có nhiều người đến như vậy, bên trong còn có Liêu nhân thì có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hỏi nhiều, nói, “Thám báo truyền tin, đội tiên phong của Nguyên quân đang đến gần Hắc sơn cốc.”
“Đã chuẩn bị tốt trận địa phục kích chưa?” Vũ Độc hỏi.
“Đã mai phục hai bên thung lũng.” Tần Lang nói, “Chỉ cần quân địch đột kích, chúng ta phát động mai phục liền có thể chiến thắng, thế nhưng có một chuyện hạ quan cần phải báo lại cho hai vị đại nhân.”
“Cái gì?” Đoạn Lĩnh đột nhiên có dự cảm bất tường.
“Thám báo của chúng ta trên đường có chặn được một tín sử của người Nguyên, “Trên người kẻ đó có thư do đích thân Oa Khoát Đài viết cho Bố Nhi Xích Kim.”
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc đều trầm mặc nhìn Tần Lang.
Tần Lang: “Oa Khoát Đài cho rằng bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian ở Nhữ Nam, mười ngày trước liền hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ mau chóng chuyển hướng sang tấn công Nghiệp thành. Hơn nữa sau chiến bại đêm thất tịch, Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô đã viết thư cầu viện Thác Lôi, Thác Lôi thuyết phục được Sát Hợp Đài giao năm vạn đại quân cho hắn chỉ huy, còn phái Tra Hãn làm giám quân phụ trợ.”
Đoạn Lĩnh phảng phất tiến vào hầm băng, thầm nghĩ chuyện này không thể nào, vốn tưởng rằng đến năm sau Nguyên quân mới có thể ngóc đầu trở lại, không ngờ bọn họ lại dứt khoát muốn triệt để giải quyết Nghiệp thành trước mùa đông năm nay.
“Mười ngày trước?” Đoạn Lĩnh hỏi lại.
“Đúng vậy, là mười ngày trước.” Tần Lang đáp.
Lúc đó y còn chưa tới Lạc Nhạn thành, nguyên bản kế hoạch của người Nguyên chỉ là đánh Lạc Nhạn thành, tìm kiếm Tông Chân đang ẩn núp bên trong. Mục tiêu chiến lược vì sao lại cải biến nhanh như vậy, chẳng lẽ Oa Khoát Đài đang dự định không hợp tác với Hàn Duy Dung nữa?
“Chúng ta trước hết nên đưa khách nhân đi nghỉ ngơi.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh trầm ngâm, Vũ Độc nghiêm túc nhìn y, Đoạn Lĩnh chỉ đành gật đầu hướng về phía Gia Luật Tông Chân làm một động tác mời, dẫn đối phương đi vào lều của giám quân nghỉ ngơi, lại phân phó người tìm chỗ an bày cho đội cận vệ. Lúc Đoạn Lĩnh về lều chuẩn bị ngồi xuống thì Gia Luật Tông Chân lại bước vào, trong lều chỉ có hai người bọn họ.
“Nơi này vẫn chưa an toàn.” Đoạn Lĩnh nói, “Tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta cho người hộ tống các ngươi xuôi nam, đến Nghiệp thành rồi lại chuyển về phía tây, các người có thể từ Ngọc Bích Quan hoặc Đồng Quan rời khỏi Trần quốc.”
“Không.” Gia Luật Tông Chân đặt một tay lên vai Đoạn Lĩnh, nghiêm túc nói, “Ta với ngươi cùng tiến cùng thoái.”
Đoạn Lĩnh nói: “Tính mạng của Bệ hạ vô cùng trọng yếu.”
“Tính mạng của người cũng rất trọng yếu, Điện hạ.” Gia Luật Tông Chân cười nói.
Đoạn Lĩnh thở dài không nói gì nữa.
“Nguyên quân vẫn kiên nhẫn đuổi sát phía sau.” Đoạn Lĩnh nói với Gia Luật Tông Chân, “Dựa vào tác phong của Bạt Đô, hắn sẽ không rời khỏi đội quân của mình quá xa, thế nhưng hiện tại hắn đã gần như thoát ly đại doanh, ngươi cảm thấy đây là vì sao?”
“Bọn họ rất có thể sẽ bỏ rơi Lạc Nhạn thành, lướt qua Tầm Thủy xâm lấn địa giới Trần quốc.” Gia Luật Tông Chân hiển nhiên cũng thập phần lý giải Bạt Đô, đáp, “Phía sau có đại quân chi trì.”
“Vì vậy ta vô pháp bảo chứng an toàn của ngươi.” Đoạn Lĩnh nói, “Phương pháp ổn thỏa nhất chính là, ngươi nên mau chóng trở về.”
“Đợi về rồi ta cũng không thể lập tức điều động quân đội tới cứu ngươi.” Gia Luật Tông Chân nói, “Ngay đêm chúng ta bỏ chạy, Nguyên quân nhất định đã cải biến sách lược, trên đường đuổi theo ta thuận tiện xuôi nam, xâm lấn Nghiệp thành.”
Đây cũng là chỗ Đoạn Lĩnh lo lắng nhất, vốn y chỉ định cứu Gia Luật Tông Chân, không ngờ Bạt Đô lại muốn nương thanh thế to lớn hiện tại của Nguyên quân, rửa lại sỉ nhục chiến bại. Hiện tại chỉ mong đây là hành động cảm tính của Bạt Đô, vẫn chưa hoàn thiện trù tính.
Năm vạn Nguyên quân, lần này bọn họ vượt qua Tầm Thủy cũng không đơn giản như quy mô năm nghìn người lần trước, Nghiệp thành và Hà Giang tuyệt đối sẽ bị san thành bình địa.
“Ngày mai rồi hãy nói.” Đoạn Lĩnh còn cần hảo hảo suy nghĩ một chút.
Gia Luật Tông Chân gật đầu, xoay người ra ngoài. Đoạn Lĩnh trước giờ cùng hắn cũng không quá quen thuộc, sau khi gặp lại mới có lý giải sâu hơn, từ đó ý thức được Tông Chân vẫn giống như ấn tượng trong đầu y từ nhiều năm trước, đều là người hợp ý. Nếu như hắn không phải Liêu đế, y không phải Thái tử Nam Trần, Đoạn Lĩnh càng hy vọng có thể kết giao một vị bằng hữu như hắn mà không bị bất cứ quan hệ lợi ích nào vấy bẩn.
“Vũ Độc bảo ngươi cứ đi ngủ trước.” Trịnh Ngạn vén màn trướng lên, bưng một mâm điểm tâm bước vào, nói.
Tinh thần và thể xác Đoạn Lĩnh đều đã kiệt quệ, Lang Tuấn Hiệp sống chết không rõ, Bạt Đô đang tiến gần Hắc sơn cốc, mọi việc đều đang phát triển theo phương hướng không thể khống chế.
“Cái đám tiểu tử người Nguyên này.” Trịnh Ngạn nói, “Đúng là chơi không theo quy củ.”
“Binh quý ở khó lòng phòng bị.” Đoạn Lĩnh đáp, “Đây là thói quen tác chiến của Oa Khoát Đài, chỉ là ta không nghĩ tới bọn họ lại quyết đoán như vậy, muốn công hạ Nghiệp thành.”
“Những thứ nên tới đều sẽ tới.” Trịnh Ngạn đáp, “Ngươi cũng đừng quá quan tâm, việc này cũng không phải do ngươi tạo ra.”
Trịnh Ngạn nói như vậy là do hắn không biết nội tình, chỉ có Đoạn Lĩnh biết rõ vì sao Bạt Đô lại chấp nhất muốn công phá chỗ của bọn họ như vậy. Ngoại trừ thiên tính hổ lang của người Nguyên vẫn còn một lý do nữa.
Đơn giản là do quá ngu xuẩn, tựa như một hài tử vẫn luôn chưa trưởng thành —— Đoạn Lĩnh không khỏi nghĩ thầm, ngày nào đó nếu đối phương thật sự bắt được y, nói không chừng sẽ buộc dây dắt chó vào cổ Thái tử Nam Trần, kiêu ngạo vênh váo dẫn đi khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.