Tương Kiến Hoan

Chương 170: Ngôn ngữ sắc bén




Lúc hai bên chia tay, Đoạn Lĩnh cưỡi ngựa sóng vai đi cùng Gia Luật Tông Chân, rời khỏi Nghiệp thành từ cửa tây, băng qua đoạn đường đèo mà y cùng Vũ Độc đã đi qua vào ngày đầu đến Nghiệp thành.
Đêm qua đã có một hồi tuyết hạ xuống, đồi núi trùng trùng điệp điệp đều bị tuyết trắng bao trùm, khung cảnh vô cùng đẹp đẽ, phảng phất cả hoang nguyên đều bị đại tuyết che giấu, không thể lộ ra lần nữa.
Đoạn Lĩnh tiễn Gia Luật Tông Chân đi tới tận chân núi, qua dãy đất này đã thấy bình nguyên và sơn cốc thấp thoáng đằng xa, chỉ cần dọc theo quan đạo mà đi, ba ngày sau sẽ có thể tiến vào Sơn Tây quận.
Giữa cánh đồng tuyết gió ào ào thổi, nhánh sông Tầm Thủy đóng lại thành băng, một dòng sông băng trắng bạc kéo dài vạn lý.
“Tống quân thiên lý cuối cùng cũng phải từ biệt.” Đoạn Lĩnh ở dừng chân bên bờ sông, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp.
“Ngươi còn có việc cần làm.” Gia Luật Tông Chân cũng nhắn nhủ với Đoạn Lĩnh.
“Ta minh bạch.” Đoạn Lĩnh đáp.
Y biết chuyện trọng yếu nhất hiện giờ chính là —— phải nghĩ cách thuyết phục Lang Tuấn Hiệp, từ đó mới có thể tranh thủ giành lại ngôi vị Thái tử trong thời gian ngắn nhất.
Mà đây cũng là phần ký ức mà y cực kỳ không muốn đối mặt.
“Nếu như ta không đoán sai.” Gia Luật Tông Chân nói, “Trong khoảng thời gian này ngươi vẫn chưa đi tìm y.”
“Ngươi đoán không sai.” Đoạn Lĩnh bất đắc dĩ nói, “Nếu không phải chúng ta không có nét tương tự nào, ta liền sắp hoài nghi ngươi cũng do phụ thân ta sinh ra.”
Gia Luật Tông Chân lập tức cười to ha hả, tuy rằng lời này của Đoạn Lĩnh nghe có vẻ rất không lễ phép, thế nhưng Gia Luật Tông Chân lại có thể hiểu được tâm ý trong lòng y.
“Nếu không phải ngươi đã kết làm an đáp với Bạt Đô.” Gia Luật Tông Chân có chút ác ý thú vị nói, “Ta đã sớm muốn cùng ngươi bái thiên địa, kết huynh đệ.”
Đoạn Lĩnh nói: “Ta từ nhỏ không có ca ca, nếu có một đại huynh giống ngươi, ta dù mơ cũng không dám nghĩ đến.”
“Ngươi thật giống một khối mỹ ngọc, có một đệ đệ như ngươi vậy cũng là việc ta không dám mơ tưởng.” Gia Luật Tông Chân đặt tay lên vai Đoạn Lĩnh, bóng chiều tà kéo dài thân ảnh của bọn họ trên mặt đất, phản chiếu lên lớp băng trên sông. Hai người cứ thế đối mặt nhìn nhau.
Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, cho dù ta đã là an đáp của Bạt Đô cũng rất muốn cùng ngươi kết bái huynh đệ. Thế nhưng Gia Luật Tông Chân dù sao cũng không phải Bạt Đô, bọn họ chính là đại biểu của hai quốc gia, cảm tình là cảm tình, quốc sự là quốc sự, hai người đều tự hiểu rõ trong lòng. Nếu hai người đều là người thường, thật ra liền không quan trọng.
Chỉ là, Gia Luật Tông Chân không nói ra lời, Đoạn Lĩnh cũng liền thức thời không đề cập đến, chỉ cần trong lòng hai người đều rõ ràng là đủ rồi.
“Ngươi nói, đời này, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau sao?” Đoạn Lĩnh cười hỏi.
“Ta hy vọng là vậy.” Gia Luật Tông Chân đáp.
Kẻ làm Đế quân, tuyệt đối không thể đơn giản ly khai kinh thành, nếu không phải tao ngộ hiểm cảnh chiến bại bị bắt, lý do hợp lý nhất để rời kinh từ xưa đến nay cũng chỉ có một —— ngự giá thân chinh.
Nếu mỗi người bọn họ đều trở về bảo tọa hai nước Liêu Trần, cả đời không gặp lại cũng có nghĩa là hai quốc gia này từ đó không có việc đao binh tương hướng.
“Vậy…” Đoạn Lĩnh nói, “Đời này nguyện lại không gặp gỡ.”
“… Cách nhau tựa sâm thương.” Gia Luật Tông Chân mỉm cười, nói, “Từ biệt nơi này, nhân sinh dù sao cũng không thể nói quá vẹn toàn, có thể qua vài năm chúng ta lại chạm mặt.”
Đoạn Lĩnh vốn đang thương cảm, lại bị lời này của Gia Luật Tông Chân chọc cho nở nụ cười.
“Ngươi sẽ Hoàng đế tốt.” Đoạn Lĩnh nói, “Chúc ngươi vạn vạn tuế.”
“Ngươi cũng vậy.” Gia Luật Tông Chân phóng người lên ngựa, nói, “Chờ tin tức tốt của ta, giá!”
Gia Luật Tông Chân thống lĩnh chúng vệ sỹ vượt qua sông băng, tiêu thất dưới ánh tà dương. Bên kia bờ sông chính là bình nguyên, Đoạn Lĩnh bọc một lớp áo lông cừu, lông tơ lay động trong gió, y đứng bên bờ sông để lại cái bóng thật dài, trầm mặc không nói. Mãi đến khi ráng chiều dần biến thành sắc ám hồng, mặt trời lại từng chút một lặn xuống phía xa tận cuối dòng sông y mới chậm rãi xoay người, đi về bên cạnh Vũ Độc.
Vũ Độc dắt Bôn Tiêu, thủy chung đứng chờ bên bờ sông, phía sau là đội thân vệ của hắn.
Một khắc kia, Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm giác được, mình mới là chủ nhân chân chính của vạn lý non sông dưới chân.
“Lúc nào hắn mới có thể đến Ngọc Bích Quan?” Vũ Độc hỏi.
“Đổi sang đi Đồng Quan.” Đoạn Lĩnh đáp, “Lúc trước thủ hạ của hắn gởi thư đến, Hách Liên Bác sẽ phái một đội quân đến Đồng Quan đón hắn, chỉ cần đến được Đồng Quan hắn liền an toàn.”
Vũ Độc kéo Đoạn Lĩnh lên ngựa, lúc trở về Nghiệp thành thì tiểu tuyết đã bay tán loạn, sau khi tuyết rơi Hà Bắc quận chính thức tiến vào mùa đông, dưới cơn mưa tuyết, ngọn đèn trong thành càng thêm vẻ ấm áp.
Đoạn Lĩnh thật sự có chút luyến tiếc nơi này.
“Khi nào trở về?” Đoạn Lĩnh hỏi Vũ Độc.
“Phải chờ tin tức từ vị bằng hữu Hoàng đế của ngươi.” Vũ Độc không quá tín nhiệm Tông Chân, thế nhưng ở trước mặt hắn Tông Chân vẫn biểu hiện rất khắc chế, so với ‘Tên người Nguyên mọi rợ’ và ‘Kẻ ngốc Đảng Hạng’ kia, Vũ Độc đối với Gia Luật Tông Chân vẫn chưa sinh ra địch ý rõ ràng.
Hiện tại người ngoài đều đã đi gần hết, còn dư lại phần lớn đều là người nhà.
“Đi ra ngoài đi một chút?” Vũ Độc nói, “Vừa lúc đi phía nam trốn đông.”
Đoạn Lĩnh kêu khổ nói: “Ngươi đùa gì thế? Thái Thú không thủ trong thành, cùng Giáo Úy chạy đi phía nam tránh đông. Cẩn thận bị triều đình bêu đầu.”
“Ai dám bẩm tấu?” Vũ Độc hỏi ngược lại.
“Không phải vấn đề có bị bẩm tấu hay không.” Đoạn Lĩnh nói, “Nguyên quân tuy rằng đã lui nhưng việc cần làm còn rất nhiều, chỉ sợ không đủ thời gian.”
“Ta thay ngươi làm.” Vũ Độc đáp, “Còn bao nhiêu việc?”
Đoạn Lĩnh chỉ ra mấy việc: “Sau khi về phủ trước hết phải bắt đầu kiểm toán, nghe mọi người hồi báo kế hoạch đầu mùa đông, lại phải cùng Thi Thích thương lượng dự toán sổ sách, quy hoạch đầu xuân. Thư trần tình mộ quân của ngươi thì sao? Trước hết cần tính rõ xem phải mộ bao nhiêu người rồi mới báo lên triều đình được. Lại còn chỗ của khâm sai diêm thiết (mu ối sắt), tuy rằng Xương thành được miễn thuế nhưng cũng nên hỏi han qua. Thôn trấn xung quanh phải phái an dân quan đi xem, hồi báo của bọn họ có cần nghe hay không?”
“Được rồi.” Vũ Độc lập tức sửa lời, “Xem như ta chưa nói.”
“Phía Diêu hầu đã viết thư cảm tạ chưa?” Đoạn Lĩnh còn nói, “Còn có Thừa tướng…”
“Ta thay ngươi viết.” Trịnh Ngạn đứng ở cửa, thấy Đoạn Lĩnh trở về liền ngẩng đầu lên nói.
“Cảm tạ.” Đoạn Lĩnh thở dài một hơi, cùng Trịnh Ngạn sóng vài ngồi trên bậu cửa, Vũ Độc trực tiếp lách người bước qua hành lang, trở về phòng thay quần áo.
“Không cần tạ ơn.” Trịnh Ngạn nhìn Đoạn Lĩnh, lộ ra nụ cười xấu xa, nói, “Người ngoài đều đã đưa đi?”
“Cuối cùng cũng đưa đi.” Đoạn Lĩnh đáp, “Phải chuẩn bị cho mùa đông rồi.”
Trịnh Ngạn còn nói: “Vậy cũng đến phiên ta, thấy ngươi không ngừng ưu tư quốc sự, chính sự, ngay cả ngủ cũng không được ngon giấc.”
Đoạn Lĩnh nghĩ tới mấy hôm nay hầu như chưa từng chiêu đãi qua Trịnh Ngạn, trong lòng cũng không khỏi hỗ thẹn, nói: “Binh của Diêu hầu chưa tới sao?”
“Ta đã phái người khuyên về.” Trịnh Ngạn nói, “Thư đã gởi từ sớm, nhưng phía kia hơn phân nửa cũng đã xuất binh, hẳn là vừa vặn gặp được lính truyền tin trên đường, sẽ theo đó trở về. Ngươi cứ lo việc của ta đã.”
Đoạn Lĩnh cười ha khoác vai Trịnh Ngạn, nói: “Trấn Sơn Hà của ngươi còn chưa có.”
“Đang muốn muốn nói với ngươi việc này.” Trịnh Ngạn thờ ơ nói, đứng dậy ra hiệu cho Đoạn Lĩnh đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Đoạn Lĩnh dự cảm rằng chuyện Trịnh Ngạn muốn nói rất trọng yếu, trái tim không khỏi lơ lửng lên một chút.
Phong tuyết bị che bên ngoài, Đoạn Lĩnh quan sát Trịnh Ngạn một hồi, đột nhiên thay đổi chủ ý, nói: “Ngồi đi.”
Nói xong Đoạn Lĩnh còn xoay người, tự nhiên ngồi xuống tháp, một chiêu chuyển từ bị động sang chủ động này khiến Trịnh Ngạn không khỏi hơi ngẩn ra, sau đó ánh mắt cũng hiện lên một tia thưởng thức.
“Vương đại nhân.” Trịnh Ngạn nói, “Trong mấy hôm nay ta đã cân nhắc nhiều lần, có vài chuyện dù sao cũng phải hỏi.”
“Thỉnh Trịnh đại nhân cứ nói đừng ngại.” Đoạn Lĩnh đáp, hiểu rõ nếu Trịnh Ngạn đã sửa miệng xưng hô như vậy, chính là đang ám chỉ bản thân muốn nói việc công, không chừng còn có thể lấy ra ngự chỉ gì đó.
Ngoài cửa sổ hiện ra một thân ảnh cao to, là Vũ Độc đã thay y phục xong. Đoạn Lĩnh nhìn thoáng qua một chốc, Vũ Độc cũng không có bước vào mà chỉ tựa người canh giữ bên ngoài.
“Làm phiền ngài.” Trịnh Ngạn khó được một lần dùng kính xưng với Vũ Độc.
“Không cần khách khí.” Thanh âm của Vũ Độc truyền đến, ý tứ là giúp bọn họ trông cửa, đồng thời cũng nhắc nhở Đoạn Lĩnh, hắn vẫn đang ở nơi này.
Trong phòng chìm vào một trận im lặng, giữa không gian yên tĩnh này Đoạn Lĩnh đột nhiên cảm nhận được một tia kỳ quái. Trịnh Ngạn mở đầu đề tài một cách nghiêm túc như vậy, có lẽ cũng không phải chỉ vì một thanh kiếm, y có dự cảm, đồng thời cũng phỏng đoán được suy nghĩ của Trịnh Ngạn.
“Vũ Độc nói cho ta biết, ngươi biết nơi hạ lạc của Trấn Sơn Hà.” Trịnh Ngạn nói.
“Không tính là vậy.” Đoạn Lĩnh cũng không chần chờ nhiều mà lập tức trả lời, “Chỉ là Gia Luật Tông Chân nói cho ta biết, hắn hẳn là có thể tìm được thanh kiếm này, sau đó sẽ giao lại cho ta.”
“Sau khi nhận lại, ngươi định giao cho ai?” Trịnh Ngạn lại hỏi.
Đoạn Lĩnh đáp: “Ai đến lấy trước liền giao cho người đó.”
Trịnh Ngạn: “Bệ hạ muốn thanh kiếm này, ngươi nên nghĩ cho rõ ràng.”
“Bệ hạ muốn nó để làm gì?” Đoạn Lĩnh đáp, “Trấn Sơn Hà là kiếm của Bạch Hổ Đường, người được kiếm này sẽ nhận sứ mệnh cùng một nhịp thở với giang sơn Đại Trần. Thân phận của bệ hạ đã là Đế quân, theo đạo lý cũng không cần Trấn Sơn Hà, cho dù là Tiên đế cũng chỉ kềm giữ nó trước lúc đăng vị.”
Trịnh Ngạn trầm ngâm một chút, lại nói: “Ta có một việc không rõ, chi bằng thỉnh giáo ngươi, Vương đại nhân.”
Lông mi Đoạn Lĩnh hơi nhấc lên, ý bảo y có việc cứ nói, Trịnh Ngạn chậm rãi bước vài bước trong phòng, cất tiếng: “Nếu Vũ Độc sở hữu nó, dựa theo nguyên tắc người cầm được Trấn Sơn Hà sẽ thống lĩnh tứ đại thích khách của Bạch Hổ Đường, hắn tuyệt đối sẽ là Trấn quốc tướng quân.”
“Trấn quốc Tướng quân không phải chỉ bằng một thanh kiếm liền định ra, Trịnh đại nhân.” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười.
“Ta biết.” Trịnh Ngạn đáp, “Ngoại trừ nguyên tắc truyền thừa cũng phải có thực lực tương ứng, thế nhưng giữ được thanh kiếm này cũng là một trong những biểu hiện của thực lực. Vô luận thế nào, Vũ Độc chỉ cần giữ nó sẽ phải thủ hộ triều đình, mà thủ hộ triều đình cũng chính là thủ hộ Bệ hạ, thủ hộ Thái tử. Thế nhưng dựa vào lời nói trước đây của hắn, Thái tử muốn hắn tiến Đông cung, thậm chí dùng chức Thái tử Thiếu bảo hứa hẹn hắn cũng không tiếp thu. Ngươi đừng nói cho ta biết, hắn là muốn đường đường chính chính, đợi lấy được Trấn Sơn Hà mới gia nhập Đông cung làm phụ tá. Ta không phải hài tử.”
Vũ Độc đứng bên ngoài đáp: “Trịnh Ngạn, phương hướng phỏng đoán của ngươi sai rồi. Nguồn gốc sâu xa của Trấn Sơn Hà mặc dù có liên quan đến triều đình, thế nhưng tác dụng của nó cũng không chỉ riêng có thủ hộ Đế quân, mà là phụ trách tu chỉnh Đế quân phạm vào lệch lạc.”
Trịnh Ngạn: “…”
“Đương nhiên cũng bao quát ở vài tình huống đặc biệt, có thể vì an nguy quốc gia mà hành thích Đế quân.” Vũ Độc hời hợt nói, “Triều đình bất chính, liền để Bạch Hổ Đường xuất thủ tu chỉnh. Có Trấn Sơn Hà trong tay, ngay cả Bệ hạ cũng có thể giết, Thái tử thì lại là thế nào? Trịnh Ngạn, ngươi xem có đúng hay không?”
Đoạn Lĩnh nhất thời cảm nhận được khí thế hùng hổ của Vũ Độc bên ngoài, phảng phất ở phía kia của cánh cửa thật sự có một con bạch hổ oai hùng đang chễm chệ canh giữ.
“Hóa ra Vũ Độc đại nhân là đánh chủ ý này.” Trịnh Ngạn thản nhiên nói, “Như vậy, coi như ta chưa nói gì cả.”
“Tiên đế cũng minh bạch đạo lý này.” Vũ Độc nói, “Năm đó khi cầm Trấn Sơn Hà trong tay, ngài đã nói thế nào? Muốn truyền quốc kiếm đều có thể thử động thủ. Tứ đại thích khách, ngoại trừ Thương Lưu Quân tất cả đều đã thử so chiêu cùng ngài, đều là tâm phục khẩu phục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.