Tương Kiến Hoan

Chương 173: Đông chí




Trong phòng không có nơi để ngồi, Đoạn Lĩnh nhìn quanh một hồi chỉ đảnh đứng yên nhìn Lang Tuấn Hiệp, từ đáy lòng dâng lên tư vị phức tạp. Lang Tuấn Hiệp vẫn ngẩng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, tuy rằng tóc của y có chút rối bời thế nhưng ánh mắt vẫn trong suốt như trước.
Hôm đó tuy rằng còn rất nhiều việc chưa hỏi xong, thế nhưng Đoạn Lĩnh đã không muốn tiếp tục theo đuổi nữa.
Từ trong lời nói của Lang Tuấn Hiệp, y đã biết đại khái một việc —— người này nâng đỡ Thái Diêm thượng vị, Thái Diêm lại đáp ứng với Lang Tuấn Hiệp, khi có thời cơ liền khuynh lực bang trợ kế hoạch phục quốc của đối phương.
“Thái Diêm và ngươi, có điều kiện trao đổi gì?” Chỉ là, rốt cục Đoạn Lĩnh vẫn hỏi ra những lời này.
Lang Tuấn Hiệp đáp: “Dùng sự thông minh của ngươi còn không đoán ra sao?”
“Bang trợ Ô Lạc Hầu Mục thị phục quốc, phải không?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Lang Tuấn Hiệp ngầm chấp nhận suy đoán của Đoạn Lĩnh.
“Ngươi…” Đoạn Lĩnh nhắm mắt lại, phảng phất không đành lòng lại nói những việc khác, “Ngươi đã không còn lời gì khác muốn nói với ta sao?”
“Nên nói ta đều đã nói.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Ngươi định lúc nào xử tử ta?”
Đoạn Lĩnh thở dài, mở mắt ra nhìn Lang Tuấn Hiệp.
“Ngươi giúp ta làm chứng.” Đoạn Lĩnh nói, “Ở trước mặt văn võ bá quan, đứng trước triều đình Đại Trần, đối diện với người trong thiên hạ nói rõ những việc ngươi đã làm, đối chất với Thái Diêm. Xong việc ta liền xá tội cho ngươi.”
“Nếu thật làm như vậy, cho dù ngươi có xá tội cho ta, những người khác vị tất đã cảm thấy công bằng.” Lang Tuấn Hiệp mỉm cười, đáp, “Vẫn là giết ta đi.”
Đoạn Lĩnh hít sâu một hơi, nói: “Ngươi đây là không muốn giúp ta phải không.”
Lang Tuấn Hiệp suy nghĩ một chút, đáp: “Không.”
“Vì sao?” Đoạn Lĩnh nhíu hỏi.
Lang Tuấn Hiệp không trả lời, Đoạn Lĩnh nói: “Ngươi sống không nổi nữa, Vũ Độc sẽ không để cho ngươi đi. Dù cho ngươi chết, đến âm ty rồi cũng phải đối mặt với lửa giận của phụ thân ta.”
Lang Tuấn Hiệp chỉ trầm mặc, mà Đoạn Lĩnh trái lại cực kỳ bình tĩnh nói: “Ngươi hận chúng ta, có đúng hay không? Ngươi hận Hán nhân, hận triều đình Đại Trần. Thái Diêm cũng hận chúng ta, vì vậy ngươi liền mong quốc gia này muôn đời không được yên bình.”
Lang Tuấn Hiệp vẫn không lên tiếng.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.” Đoạn Lĩnh nói, “Giúp ta làm chứng.”
Sau một hồi lâu, Lang Tuấn Hiệp vẫn là chậm rãi lắc đầu.
“Trịnh Ngạn đã đã biết.” Đoạn Lĩnh nói, “Tứ thúc của ta một mực hoài nghi, y rất nhanh sẽ đưa ta hồi triều.”
Lúc nghe nói như vậy, lông mày của Lang Tuấn Hiệp hơi nhíu lại.
“Vậy rất tốt.” Lang Tuấn Hiệp nhẹ nhàng đáp, “Chúc mừng ngươi, ta luôn biết sẽ có một ngày như vậy.”
Đoạn Lĩnh quả thực giận đến không có chỗ phát tiết, bình sinh đây vẫn là lần đầu tiên y đụng phải một người cứng mềm không ăn như vậy, trước giờ y thậm chí chưa từng cảm thấy Lang Tuấn Hiệp hóa ra còn khó đối phó đến thế.
“Sở dĩ, ta…” Đoạn Lĩnh thở dài.
“Ngươi đến đây là muốn chừa cho ta một con đường sống.” Lang Tuấn Hiệp mỉm cười nói, “Ngươi là hài tử tốt bụng, cho dù sự việc đều trở thành kết cục đã định cũng muốn cho ta một cơ hội cuối cùng. Ngươi vẫn luôn tự thuyết phục mình không nên ra tay giết ta.”
“Thế nhưng, ngươi đã phụ rẫy tình nghĩa của chúng ta.” Đoạn Lĩnh xoay người, thở dài, đẩy cửa rời đi.
“Thế nào?” Vũ Độc đứng ngoài sân viện đợi Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh vẻ mặt bất đắc dĩ, đáp: “Không có cách nào, ngươi muốn đi đâu sao?”
Đoạn Lĩnh phát hiện Vũ Độc bên trong đang mặc y phục thích khách, bên ngoài bọc một lớp áo hồ cừu, còn mang bao tay, trên cổ thì quàng một cái khăn dày.
“Đi ra ngoài một chuyến.” Vũ Độc điều chỉnh bao tay, đáp, “Ta đã bàn bạc cùng Trịnh Ngạn, bọn ta đều cho rằng lần này Ảnh đội ít nhất phái ra ba đội nhân mã, Phí tiên sinh kiến nghị ta nên nhanh chóng diệt sạch bọn họ, bằng không ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon”
“Đi bao lâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Rất nhanh.” Vũ Độc đáp, “Trước tháng chạp nhất định sẽ trở về bên cạnh ngươi, lúc ta không có ở đây, Trịnh Ngạn sẽ phụ trách bảo hộ. Ta đã nói việc này cho Phí tiên sinh.”
“Phải đi đâu tìm người?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
“Cái này ngươi cũng không cần phí tâm.” Vũ Độc mỉm cười tràn ngập tà khí, đáp, “Nhặt lên nghề cũ, ta muốn tìm mười mấy người cũng là không thành vấn đề.”
Vũ Độc sửa sang trang bị xong lại khom người hôn môi Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh tiễn hắn ra khỏi phủ, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng đối phương cưỡi Bôn Tiêu rời đi.
Vũ Độc vừa đi, trong lòng Đoạn Lĩnh nhất thời có chút trống rỗng, khi trở vào tiền thính đã thấy Phí Hoành Đức cùng Trịnh Ngạn ngồi trò chuyện với nhau, lúc thấy Đoạn Lĩnh thì đều vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Xin đừng khách sáo.” Đoạn Lĩnh có điểm câu thúc mỉm cười, y vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để tiếp thu tình huống này —— vốn là bằng hữu, nhoáng cái đã trở thành quân thần.
“Lễ tiết cơ bản vẫn là nên có.” Phí Hoành Đức nói, “Bằng không không thể khống chế chúng thần, một loại gạo nuôi trăm loại người, tri nhân tri diện bất tri tâm chính là ý tứ như vậy.”
“Nhưng ta cũng không phải nhất quốc chi quân.” Đoạn Lĩnh bất đắc dĩ cười nói.
“Ngồi tại địa vị Thái tử, lễ tiết đại thể đều cùng cấp với Bệ hạ.” Phí Hoành Đức nói, “Hán nhân từ xưa đến nay đều là như vậy, có đúng hay không?”
Đoạn Lĩnh chỉ phải nói: “Tiên sinh dạy rất đúng.”
Trịnh Ngạn và Phí Hoành Đức lại lần nữa trịnh trọng thi lễ với Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh ngồi lên tháp thở ra một hơi, y cũng là người đọc sách, biết tầm quan trọng của cái ghế Thái tử này. Trong Hoàng thất, Đế quân chính sự không thể chễnh mãng, phải làm gương cho thiên hạ, quốc gia đều vận chuyển dưới sự giám sát của Đế quân. Thái tử sau khi trưởng thành sẽ nắm quyền lực phi thường lớn, lúc Đế quân ngự giá thân chinh sẽ do Thái tử giám quốc, còn có thể nuôi dưỡng mưu sỹ và thuộc hạ tại Đông cung, phần lớn thời gian, Thái tử đã đảm đương xử lý gần phân nửa quốc sự.
Năm đó, khi Lý Tiệm Hồng còn sinh tiền đã nói qua không chỉ một lần, hắn chỉ biết đánh trận, không biết làm Hoàng đế, đợi sau khi mang theo nhi tử quay về phía nam vẫn sẽ chinh chiến khắp nơi như trước, đem tương lai của cả quốc gia này để lại cho Đoạn Lĩnh thống trị.
Tập chính, đọc sách, thể nghiệm và quan sát dân tình, làm quen quân sự… tất cả đều là công khóa bắt buộc của Thái tử. Chỉ là Đoạn Lĩnh không ngờ tới, bản thân lại dùng phương thức lang bạt kỳ hồ thế này mà học hết tất cả mọi thứ.
Một ngày cứ thế trôi qua, sau khi Trịnh Ngạn xác nhận thân phận của y xong cũng không dám lại tùy tiện đùa giỡn, lúc nào cũng quy quy củ củ. Đoạn Lĩnh cũng dần dần quen với thực trạng hiện tại, tựa như lúc nghị sự trong triều, bên cạnh luôn có một văn một võ phụ tá đắc lực.
Phí Hoành Đức đang giúp y đề ra quy hoạch cho khu vực phụ cận Nghiệp thành, thiết lập dự toán của năm sau. Không bao lâu chợt có tín báo đưa tới, Gia Luật Tông Chân đã đến Đồng Quan, còn thuận lợi xuất quan trở về Trung Kinh.
“Hai vị thấy thế nào?” Đoạn Lĩnh đưa thư cho Phí Hoành Đức cùng Trịnh Ngạn xem xét.
“Trong vòng ba năm, hẳn sẽ không có chiến sự nổi lên.” Phí Hoành Đức nói, “Nhưng thế lực của Hàn Duy Dung ở Liêu quốc có thể xem như đâm sâu lan rộng, muốn nhổ tận gốc của hắn không thể không chờ đợi một thời gian. Một năm tiếp theo, chúng ta không nên trông cậy Gia Luật Bệ hạ có thể hổ trợ.”
Trịnh Ngạn lại nói: “Phe phái võ lâm tại Liêu quốc cũng không nhiều lắm, Gia Luật Tông Chân lại có Hổ Bí vệ tùy thị, mấy năm nay chỉ cần nắm chặt quân quyền liền sẽ không xảy ra sơ xuất gì quá lớn.”
Đoạn Lĩnh nghĩ cũng thấy đúng, đám người Gia Luật Tông Chân, Gia Luật Đại Thạch đều rất coi trọng binh quyền, từ sau khi Gia Luật thị lập quốc, quân quyền thủy chung vẫn nằm trong tay Hoàng tộc. Vì vậy, lúc đó khi Hàn Duy Dung muốn giết Tông Chân cũng không có can đảm lợi dung Liêu quân, chỉ có thể âm thầm tìm Nguyên quân hỗ trợ xuất thủ.
“Ừ.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta… đại khái đã hiểu.”
Lông mi hoặc Phí Hoành Đức giương lên, giống như còn đang chờ câu hỏi của Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh thấy hai người đều giương mắt nhìn mình thì có chút kỳ quái, hỏi: “Thế nào?”
Trịnh Ngạn nở nụ cười, Phí Hoành Đức cũng hơi mỉm cười. Trịnh Ngạn lại nói: “Điện hạ không muốn hỏi gì thêm?”
“Hỏi việc gì?” Đoạn Lĩnh ngẩn ra.
Phí Hoành Đức trêu ghẹo: “Lão còn tưởng rằng Điện hạ sẽ muốn nghe kết luận.”
“Kết luận? Không không.” Đoạn Lĩnh từ trước đến nay vẫn có phán đoán riêng của mình, “Ta chỉ muốn biết quá trình, kết luận tự mình sẽ có.”
“Sự khác biệt lớn nhất của Điện hạ với vị đang ở Đông cung hiện nay, chính là chỗ này.” Trịnh Ngạn nói, “Lúc đầu khi hắn vừa trở về, ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó thua kém. Sau này tỉ mỉ nghĩ lại, hẳn là vì nguyên nhân này.”
Phí Hoành Đức nói: “Cả nhà họ Thái đều là người đọc sách, nghiên cứu học vấn đều không tệ, nhưng về mưu lược cùng quyết đoán lại chẳng phải sở trường, rất dễ rơi vào giáo điều.”
“Kỳ thực, ta cũng chưa từng xem Thái Diêm là đối thủ.” Đoạn Lĩnh thuận miệng nói, lại thở dài: “Chuyện này, sớm muộn cũng phải giải quyết, chỉ là người khiến ta lo lắng là kẻ khác.”
Đoạn Lĩnh không nói ‘kẻ khác’ là ai, nhưng Phí Hoành Đức và Trịnh Ngạn đều hiểu, rõ, uy hiếp lớn nhất hiện tại đơn giản chính là Mục gia. Giữa Lý Diễn Thu và Mục Khoáng Đạt lúc này đang tồn tại một loại cân bằng vi diệu, mà Diêu Phục cũng vì biết điểm này nên mới chủ động đưa Trịnh Ngạn đến bên cạnh Lý Diễn Thu.
Thái Diêm không thể tạo ra tác dụng mang tính quyết định, chỉ cần Đoạn Lĩnh hồi triều, cán cân quyền lực nhất định sẽ nghiêng về phía Hoàng thất, Mục Khoáng Đạt phải lần nữa quy hoạch kế sách của mình, thận trọng an bày từng bước lại từ đầu.
Trong lúc Đoạn Lĩnh đang suy tư, Vương Chinh đã đến cầu kiến trước cửa.
“Chuyện gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Đại nhân.” Vương Chinh bất an nói, “Ngài vẫn nên tự lên tường thành xem thôi.”
Đoạn Lĩnh nhíu mày, lẽ nào Nguyên quân lại tới nữa rồi?
“Ta đi cùng ngươi.” Trịnh Ngạn đứng lên nói.
“Chúng ta cùng đi.” Phí Hoành Đức nói, “Vừa lúc hoạt động một chút.”
Trịnh Ngạn cũng giống như Vũ Độc trước kia, vô cùng cẩn thận để Đoạn Lĩnh cưỡi cùng một con ngựa với mình. Tuy rằng Đoạn Lĩnh không ngừng nói không có chuyện gì, bảo hắn cứ yên tâm, Vũ Độc đều đã ra ngoài săn người, trong thành hẳn là không có nguy hiểm. Nhưng Trịnh Ngạn chỉ trả lời một câu: “Ta tuyệt không động thủ động cước với ngươi.”
“Ta biết.” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười, đáp, “Không cần phải lo lắng, ta cũng biết chút võ nghệ. Trên đường gặp nhiều việc như vậy, không phải ta cũng không xảy ra chuyện gì sao.”
Trịnh Ngạn chỉ đành phải thôi, ba người dưới sự bảo vệ của thân binh đi tới cửa thành, đất trời bị bao phủ trong làn mưa tuyết tinh mịn, mà ngoài cửa thành lại là từng đoàn người đông đúc đen kịt.
“Giáo Úy đâu?” Tỳ tướng đang phái người nghĩ cách ngăn cản lưu dân nơi cửa thành, lớn tiếng nói, “Nhanh đi thỉnh Giáo Úy!”
Đoạn Lĩnh kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Người đều là từ đâu tới?”
“Đều là lưu dân từ phía bắ tràn xuống!” TỲ tướng đáp, “Thái Thú, làm sao bây giờ?”
Lông mày Đoạn Lĩnh nhíu chặt, bên ngoài đã loạn thành một đoàn, thỉnh thoảng còn có tiếng thét chói tai truyền đến, hẳn là quân thủ thành đã tuốt đao uy hiếp.
“Đều lui ra phía sau!” Có người quát, “Bằng không giết không tha!”
Sau một tiếng quát này, phần lớn mọi người đều cuống quýt thoái lui.
“Không thể xuất thành.” Trịnh Ngạn nói, “Quá đông người, đề phòng không hết được.”
Đoạn Lĩnh biết Trịnh Ngạn là lo người của Ảnh đội sẽ xen lẫn trong nạn dân tìm cơ hội ám sát mình, liền gật đầu phân phó: “Phái người ra ngoài thí cháo cứu tế, đem hộ tịch của từng người kiểm tra nghiêm ngặt, chia thành từng đợt nhập thành. Vương Chinh, ngươi phải tự mình phái người nhìn chằm chằm, nếu có thành vệ nhận hối lộ tuyệt đối không được bao che.”
Vương Chinh lĩnh mệnh ra ngoài, Đoạn Lĩnh lại phân phó hai gã Tỳ tướng làm việc, nói cho bọn hắn Vũ Độc đã xuất thành, chỉ là không thể để lộ tin tức ra ngoài.
“Đại nhân định tiếp nhận hết nạn dân?” Tỳ tướng hỏi.
“Năm ngoái xử lý thế nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Tỳ tướng đáp: “Năm rồi chỉ lấy một, hai nghìn, đều là chọn tráng đinh, phần còn lại liền để mặc bọn họ xuôi nam. Có một ít đên Hoài Âm, có một ít lại vào Giang Nam, sau đó thế nào liền không biết được.”
“Cứ tận lực mà nhận người.” Đoạn Lĩnh đáp.
Dù sao Tông Chân đã cho y mượn hai vạn thạch lương thực, lại có đủ than củi, muốn vượt qua mùa đông cũng không phải vấn đề quá lớn. Đoạn Lĩnh lại gọi Phí Hoành Đức đến, nói: “Làm phiền Phí tiên sinh giúp ta nghĩ cách an trí.”
“Đại nhân trách trời thương dân.” Phí Hoành Đức nói, “Ông trời tự nhiên sẽ chiếu cố chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.