Đêm Đoạn Lĩnh nhận được thư của Vũ Độc lại bất chợt cảm thấy vô cùng tịch mịch, còn may đối phương chỉ rời đi không lâu lắm, chưa đến mức trông chờ mòn mỏi.
Vũ Độc không ở nhà, cho dù y có bận rộn hơn nữa cũng vẫn luôn cảm thấy như thiếu chút gì đó. Quan trọng hơn chính là, theo thời gian trôi qua, Đoạn Lĩnh lại càng có một loại cảm giác trống trãi mãnh liệt, giống như không có Vũ Độc ở đây, tất cả những việc y làm đều không có ai để chia sẻ, không còn bao nhiêu ý nghĩa.
Tuy nói là như vậy, chính sự vẫn cứ phải làm.
Tới ngày cuối cùng trước sinh nhật, toàn bộ lưu dân đều đã được an trí hoàn tất, Phí Hoành Đức đem bản dự thảo tổng kết cuối cùng đến đặt trước mặt Đoạn Lĩnh, nói: “Ngày mai Điện hạ cứ nghỉ ngơi thật tốt, đợi thêm mấy ngày, chờ Giáo Úy tướng quân trở về lại tiếp tục thảo luận.”
Đoạn Lĩnh nói: “Ta lại xem xét từ đầu thêm lần nữa đi.”
Phí Hoành Đức nói: “Ngày mai là sinh thần của ngài, suốt nửa năm qua ngài chưa có ngày nào nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay liền nghỉ một ngày đi.”
Đoạn Lĩnh cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ Phí Hoành Đức vậy mà còn nhớ được sinh thần của y, lại hỏi: “Vậy Phí tiên sinh thì sao? Buổi tối cùng nhau ăn cơm?”
“Lão đi tìm Ô Lạc Hầu Mục uống rượu.” Phí Hoành Đức đáp.
Hiện nay trong phủ cũng chỉ có Phí Hoành Đức là dám giao tiếp cùng Lang Tuấn Hiệp, những người khác đều có chút ánh mắt, biết Vũ Độc không thích người đang bị giam lỏng kia liền không ai đến gần, rất sợ bị liên lụy.
Đoạn Lĩnh sau khi tiễn chân Phí Hoành Đức lại ngây ngô ngồi yên một hồi, mấy hôm nay đầu óc của y chưa từng dừng lại, vừa mới hơi rảnh rỗi trái lại liền có chút suy nghĩ bất an.
Phải đi xem bách tính đã dàn xếp thế nào rồi.
Đoạn Lĩnh gọi Trịnh Ngạn đến, bảo hắn bồi mình đi nhìn tình huống của phế tích trong thành, Trịnh Ngạn cẩn thận thủ hộ y ra ngoài. Hiện tại trong thành đã náo nhiệt hơn không ít, nhưng cũng không đến mức hỗn loạn như trong tưởng tượng.
“Thoáng cái đã nhiều hơn hai vạn người.” Đoạn Lĩnh nói, “Đúng là đủ náo nhiệt, chỉ hy vọng không có mâu thuẫn gì.”
“Có người tiếp nhận đã vạn hạnh.” Trịnh Ngạn nói, “Còn dám làm cái gì?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Quả thực, so với đám lưu dân đói rách ở Lạc Nhạn thành, những người này đã khá hơn rất nhiều.”
“Mấy hôm nay các người cứ bàn luận đến bàn luận đi.” Trịnh Ngạn nói, “Rốt cuộc đã có kết luận gì sao? Làm thế nào mới có thể sắp xếp cho nhiều người như vậy?”
“Còn chưa hoàn toàn xác định.” Đoạn Lĩnh đáp, “Đã có phương án, nhưng vẫn nên chờ Vũ Độc trở về mới xác định lần cuối. Thuận tiện còn triệu tập mọi người đến, đem kế hoạch giảng giải một lần.”
Dù sao muốn khởi động một phương án khổng lồ như vậy vẫn phải dựa vào lực lượng của quân đội, cụ thể có tiến hành được hay không thật sự phải chờ Vũ Độc về xem xét.
“Ngày mai ngươi đã mười bảy tuổi.” Trịnh Ngạn nói, “Muốn ăn cái gì?”
“Làm sao ngươi biết?” Đoạn Lĩnh có chút ngoài ý muốn, hỏi, “Vũ Độc nói?”
“Ừ.” Trịnh Ngạn nói, “Vũ Độc nói, nếu như hôm nay hắn chạy về không kịp, ta liên thay hắn nấu cho ngươi một tô mỳ.”
“Ngày mai bảo Lang Tuấn Hiệp cũng đến đi, cùng nhau ăn một bữa cơm.” Đoạn Lĩnh đáp.
Trịnh Ngạn suy nghĩ một chút liền gật đầu, hôm đó sau khi Đoạn Lĩnh đi gặp Lang Tuấn Hiệp, thiếu niên vẫn là phân phó hạ nhân sắp xếp cho y một gian phòng khác, cho phép y hoạt động trong phạm vi phủ Thái Thú, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể lên núi đi dạo.
“Vậy hôm nay thì sao? Muốn gặp Ô Lạc Hầu Mục không?” Trịnh Ngạn hỏi.
“Không được.” Đoạn Lĩnh nói.
“Ta thay ngươi đi tìm Phí tiên sinh?” Trịnh Ngạn lại hỏi.
“Không cần.” Đoạn Lĩnh trở về phủ Thái Thú, mệt mỏi ngồi xuống.
Trịnh Ngạn nói: “Ngâm ôn tuyền?”
Trịnh Ngạn lộ ra nụ cười xấu xa, Đoạn Lĩnh mặc dù biết người này sẽ không làm gì với mình nhưng cũng lười cử động, đáp: “Quên đi, ngày mai hẳn tính, ta muốn yên tĩnh một hồi.”
Trịnh Ngạn liền lui ra ngoài, thuận tay đống cửa lại, cất tiếng: “Ta ở ngay ngoài này.”
Đoạn Lĩnh “Ừ” một tiếng, ngồi một mình trong gian tiền thính trống trãi. Những chuyện bận rộn lẫn lộn khó phân mấy hôm nay bị y lôi ra từng chút một, từ từ suy xét sắp xếp lại đầu óc.
Đến ngày mai, Vũ Độc sẽ có thể trở về đúng hẹn chứ?
Đoạn Lĩnh cực kỳ tưởng niệm đối phương, sau lá thư lần trước, Vũ Độc đã có trọn mười ngày không biết tin tức, hiện tại hắn đang ở phương nào? Nếu như ngày mai có thể về tới, hiện giờ hẳn là đã vào địa phận Hà Bắc rồi đi. Cước trình của Bôn Tiêu rất nhanh, chỉ cần hắn muốn trở về, tự nhiên có thể về kịp.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần chìm xuống, Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, chung quy cũng là không việc có thể làm, liền lấy thư trần tình của Phí Hoành Đức ra nghiên cứu. Chờ đến khi hết năm, tất cả mọi người đều đã định xuống, y sẽ gửi lá thư trần tình này cho triều đình, để Mục Khoáng Đạt tổ chức họp nội các bàn luận, sau đó lại qua tay Lý Diễn Thu suy xét.
Chờ đến khi triều đình đưa ra phúc đáp chính xác, đầu xuân sang năm bọn họ đã có thể tiến hành.
Đêm nay, gió tuyết bên ngoài càng lớn, bắc phong rít gào giận dữ, Đoạn Lĩnh nghe mà không khỏi lo lắng, lại gọi người tới phân phó binh sỹ đến khu phế tích trông nom, miễn cho có người chết cóng. Xoay người còn lệnh Vương Chinh trù bị thêm ít ngân lượng, phân cho bọn lính thủ thành mua thêm ít rượu, uống vào cũng có thể ấm người.
Thư trần tình đưa lên, nếu Lý Diễn Thu trực tiếp xem xét hẳn là sẽ không có vấn đề gì, sợ nhất chính là sẽ bị đưa đến chỗ Thái Diêm. Chỉ cần kéo dài qua thời gian gieo hạt của vụ xuân, mọi tính toán của bọn họ đều là phí công.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, Đoạn Lĩnh đã có chút buồn ngủ, chợt nghe thanh âm của Trịnh Ngạn cất lên ngoài phòng, tinh thần của y lập tức nâng cao.
“Cái gì?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Là Vũ Độc đã về?”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một trận gió tuyết thổi vào, theo đó là một nam nhân thân cao tám xích, khoác áo choàng màu đen nhanh chân bước đến.
Bên ngoài, Trịnh Ngạn rất thức thời đóng cửa lại.
“Ngươi rốt cục đã trở về!” Đoạn Lĩnh kích động nói, “Thế nào lại trễ…”
Nam nhân kia cởi áo choàng xuống, là Lý Diễn Thu, hơi thở của y còn mang theo sương trắng, yên lặng mà chăm chú nhìn thẳng vào Đoạn Lĩnh.
Trong đầu Đoạn Lĩnh giống như bị sét đánh ngang qua, trái tim lại giống như vạn trượng cô sơn chim nhạn bay về, tựa hồ quần sơn đổ nát, biển xanh chảy ngược. Một khắc kia, Đoạn Lĩnh không biết mình nên nói gì, cả thân thể cứ thế mà run rẩy.
“Hoàng nhi.” Đôi môi Lý Diễn Thu giật giật.
Đoạn Lĩnh lảo đảo bước lên phía trước, cả người đều không ngừng run rẩy, y muốn gọi nhưng trong cổ họng phảng phất như có gì đó nghẹn lại, muốn khóc, nước mắt lại không biết đã đi nơi nào, đôi mắt chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.
“Bệ… Bệ hạ, Tứ thúc.” Đoạn Lĩnh run giọng gọi.
Đoạn Lĩnh lại loạng choạng xông lên, ôm chặt Lý Diễn Thu, cả người gần như cạn kiệt sức lực. Lý Diễn Thu ôm y, chậm rãi quỳ một gối xuống, siết chặt thiếu niên vào lòng.
“Tứ thúc…” Đoạn Lĩnh nói, “Là người, là người… Tứ thúc!”
Ngoài cửa, đại tuyết nhỏ dần, trong gió chỉ còn bông tuyết phất phơ.
Vũ Độc một thân mặc xiêm y thích khách, người khoác áo choàng, trên đầu trên vai đều là tuyết đứng ở bên ngoài, nhịn không được thoáng liếc nhìn vào phòng.
“Ngươi quá mạo hiểm rồi.” Trịnh Ngạn trách cứ Vũ Độc, “Sao lại đưa Bệ hạ đến đây? Vạn nhất xảy ra sơ xuất gì thì phải làm thế nào?”
“Vì sao không thể đưa đến?” Vũ Độc nói, “Y đã khổ cực lâu như vậy, cũng nên đến phiên người khác vì y mà cực khổ.”
Trịnh Ngạn quả thực không còn lời gì để nói, chỉ có thể cùng Vũ Độc đứng ở hai bên canh cửa.
Lý Diễn Thu dìu Đoạn Lĩnh ngồi lên tháp, hai người đối diện. Lý Diễn Thu trầm ngâm không nói, trong mắt mang theo một mạt bi thương, vươn tay xoa nhẹ gò má Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh lại là vui đến chảy nước mắt, ngượng ngùng cúi đầu, Lý Diễn Thu giơ tay lên xoa xoa mặt y.
Tuy rằng lúc tới Lý Diễn Thu có mang bao tay, thế nhưng những ngón tay này cũng mang theo một tia hơi lạnh.
“Là ngày hôm nay sao?” Lý Diễn Thu lấy một mảnh giấy chứng sinh từ trong ngực ra.
Đoạn Lĩnh: “…”
Đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy giấy chứng sinh của mình, nhìn qua một chút, sinh nhật chính là hôm nay.
“Dạ, là hôm nay.” Đoạn Lĩnh nói.
“Vũ Độc mang theo ta một đường đi tới.” Lý Diễn Thu nói, “Cuối cùng cũng đuổi kịp.”
“Người không nên…” Đoạn Lĩnh nói.
“Đây là sinh thần đầu tiên Tứ thúc trải qua cùng chất nhi.” Lý Diễn Thu nói, “Sau này, mỗi một năm, Tứ thúc đều sẽ bồi bên cạnh chất nhi.”
Nước mắt của Đoạn Lĩnh rốt cục cũng ứa ra, tựa vào vai Lý Diễn Thu im lặng thổn thức.
Hai người cứ lặng yên tựa vào nhau như vậy, tiếng gió rốt cục dịu đi, chỉ là tuyết lại lớn hơn, từng hạt tuyết dày tựa lông ngỗng bay lả tả bao phủ cả thiên địa.
Đoạn Lĩnh kéo Lý Diễn Thu ngồi dậy, bản thân lại bước ra mở cửa. Vũ Độc đang chờ bên ngoài, Đoạn Lĩnh vừa muốn gọi hắn tiến vào đã nghe đối phương nói nhỏ vào tai mình: “Trước hết không cần quản ta, cứ ở cùng tứ thúc của ngươi đã.”
Đoạn Lĩnh ôm cổ đối phương, lại vươn môi lên hôn nhẹ, y biết đây là lễ vật sinh thần tốt nhất mà Vũ Độc chuẩn bị cho mình, lại nói: “Ngươi cũng đi nghỉ một chút đi, ít nhất đổi bộ quần áo.”
Vũ Độc biết nếu mình cứ đứng ngoài cửa Đoạn Lĩnh vẫn sẽ không an lòng, liền gật đầu, nói: “Tối nay ta cùng Trịnh Ngạn thay phiên canh gác, ngươi không cần quản bọn ta.”
Đoạn Lĩnh đóng cửa lại, quay về phòng, hầu hạ Lý Diễn Thu cởi ngoại bào, lấy chậu than đến để đối phương hơ khô quần áo. Ánh mắt của Lý Diễn Thu vẫn dõi theo nhất cử nhất động của y, đôi môi cứ run nhè nhẹ, tựa hồ còn chưa thoát khỏi khẩn trương.
Đoạn Lĩnh vô tình nhìn thoáng qua thần thái này của đối phương, đột nhiên nhớ lại năm đó ở Thượng kinh, khi hai phụ tử bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, Lý Tiệm Hồng cũng có bộ dạng giống hệt như vậy.
Chỉ là, Đoạn Lĩnh vẫn có chút câu thúc, dù sao Lý Diễn Thu cũng không phải phụ thân, mỗi lần nhìn thấy đối phương, y đều cảm nhận được khí thế Đế vương cao cao tại thượng, cùng cảm giác gần gũi năm đó khi ở bên cạnh phụ thân thì không giống lắm.
“Hoàng nhi.” Lý Diễn Thu vẫy tay gọi Đoạn Lĩnh, nói, “Qua đây, để ta nhìn kỹ một chút.”
Đoạn Lĩnh liền ngồi vào bên cạnh Lý Diễn Thu, tâm tình cực kỳ khẩn trương, chỉ là y cũng cảm giác được người bên cạnh tựa hồ còn khẩn trương hơn mình gấp nhiều lần.
Trong mắt Lý Diễn Thu ánh lên dòng lệ, cánh môi lại vẽ ra một nụ cười.
“Ngày đầu tiên nhìn thấy ngươi.” Lý Diễn Thu nói, “Ta đã cảm thấy loáng thoáng có cái gì không đúng, đêm đó phụ thân ngươi còn báo mộng cho ta, nói ngươi đã trở về.”
“Vậy sao?” Trong mắt Đoạn Lĩnh trong cũng dâng lên hơi nước, kinh ngạc hỏi, “Phụ thân đã nói gì?”
Lý Diễn Thu lắc đầu, nói: “Không nhớ rõ được.”
Thúc chất hai người lần đầu gặp mặt, việc đầu tiên lại là nhắc đến một giấc mộng hoang đường, bản thân Đoạn Lĩnh cũng cảm thấy buồn cười, nhịn không được cười ra tiếng.
Lý Diễn Thu nắm chặt tay y, cúi đầu nhìn bàn tay rồi lại nhìn gương mặt của Đoạn Lĩnh, một tay kia nhẹ nhàng xoa xoa tóc y.
“Chất nhi lớn lên không giống phụ thân.” Đoạn Lĩnh đáp, “Phụ thân nói con giống nương.”
“Ta chưa từng gặp tẩu tẩu.” Lý Diễn Thu nói, “Nhưng nếu nói vậy, tẩu tẩu hẳn là một mỹ nhân.”
“Ngày đó ở trong cung.” Đoạn Lĩnh nói, “Tứ thúc cũng cảm giác được sao?”
“Không, sớm hơn.” Lý Diễn Thu nói, “Có lẽ con đã quên, lúc con vừa đến Giang Châu, cách một tấm mành xe chúng ta đã thoáng gặp nhau, khi ấy trong lòng ta đã mơ hồ có chút thấp thỏm.”
Đoạn Lĩnh hỏi: “Hôm đó người đã biết… xin lỗi, là nhi thần không thủ lễ…”
“Đừng lo.” Lý Diễn Thu cười nói, “Con làm vậy, ta rất vui vẻ.”
“Thúc vẫn biết Thái… Thái Diêm là giả mạo sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Ban đầu ta đã mơ hồ cảm thấy không đúng.” Lý Diễn Thu nhàn nhạt đáp, “Nhưng người nọ lại là do Ô Lạc Hầu Mục mang về, lại có Vũ Độc xác nhận, tất cả chi tiết đều ăn khớp với nhau. Khi ấy tình thế cấp bánh, không cho phép mọi người đề ra nghi vấn, nếu vạn nhất người kia thật sự là con, chỉ sợ cả đời đều quên không được mình đã từng bị Tứ thúc hoài nghi.”
“Cho đến khi ta năm lần bảy lượt nhìn thấy y viết thư phúc đáp, vấn đề nằm ở một chữ ‘Lý’.” Lý Diễn Thu nói, “Nét khởi bút của hắn có chút gượng gao, không giống như đang viế chữ ‘Lý’, mà là đang viết một bộ thảo.”
Đoạn Lĩnh trong nháy mắt liền khiếp sợ, không ngờ đến Lý Diễn Thu lại là từ một chi tiết nhỏ như vậy nhìn thấy Thái Diêm là giả mạo! Khởi bút chữ ‘Thái’ là hai chữ thập nhỏ giăng ngang, cũng chính là một nét hoành dài. Mà chữ “Lý” lại là tứ bình bát ổn, một nét hoành dài, một nét dựng ngắn.[1]
Thái Diêm đã quen viết tên của mình, lúc viết chữ ‘Lý’ cũng sẽ theo bản năng viết nét dựng ngắn trước, sau đó mới từ từ sửa bút viết tiếp, chỉ là cái hành động này trong mắt Lý Diễn Thu vẫn là có điều nghi ngại!
—————————-
1/ Đây là vấn đề nét chữ và thứ tự chữ của tiếng Trung. Chữ Thái (蔡)có bộ thảo ở trên đầu, cũng chính là hai chữ thập nhỏ giăng ngang đã từng đề cập, khi viết đúng thứ tự sẽ phải viết nét ngang dài trên đầu trước. Còn chữ Lý (李), đúng thứ tự sẽ viết một nét gạch dọc ngắn trước, sau đó là chữ bát, rồi mới tới nét ngang dài.
Vì vậy, tứ tự nét bút của Thái Diêm là sai, nhưng sai không nghiêm trọng lắm, có thể cứu chữa được, nếu không nhìn thấy quá trình viết thì không ai biết là sai. Nhưng Lý Diễn Thu lại nhìn thấy, từ đó bắt đầu nghi ngờ. Bởi vì người cổ đại đối với tên họ của mình rất coi trọng, người biết chữ tuyệt đối sẽ không viết sai tên của mình, cho dù chỉ là sai thứ tự nét bút cũng là việc rất hiếm gặp.