“Nói cho thúc biết những việc con đã trải qua.” Lý Diễn Thu nắm tay Đoạn Lĩnh, nghiêm túc nói, “Từ lúc con bắt đầu hiểu chuyện.”
Ánh mắt Lý Diễn Thu ngấn lệ, gần như đã không kềm chế được. Đoạn Lĩnh cảm thấy bàn tay của y vẫn còn rất lạnh, liền mang lò sưởi tay đến đặt vào lòng đối phương.
Ngoài cửa bông tuyết tản mạn khắp trời, trong phòng lò than đỏ ửng, thúc chất hai người đối diện.
Đoạn Lĩnh trầm ngâm một lát, chậm rãi hồi ức lại chuyện cũ, bắt đầu từ khi y vừa hiểu chuyện lúc còn ở Đoạn gia, rồi mẫu thân qua đời, ký ức tăm tối thuở thiếu thời… y đều chỉ dùng một câu nhắc qua. Sau đó chính là sự xuất hiện của Lang Tuấn Hiệp, trong một đêm gió tuyết cũng giống hôm nay, bọn họ trằn trọc rời khỏi Nhữ Nam, đi vào Thượng kinh.
Lý Diễn Thu không hề cắt lời, chỉ là chậm rãi lắng nghe, đợi khi Đoạn Lĩnh nhắc đến Thượng kinh chi loạn liền không khỏi nhớ đến phụ thân, Lý Diễn Thu lập tức ôm y vào trong lòng, để thiếu niên tựa vào vai mình.
Những ký ức đó phảng phất đều giống như một giấc mộng, dần dần trở nên không chút chân thật.
–
Mùa đông Giang Châu chỉ có một hồi tiểu tuyết, thậm chí còn chưa phủ được trắng mái nhà, đám lá vàng hiu hắt còn sót lại cũng đều bị gió mạnh thổi cho rơi xuống, những đường phố cùng mái ngói lộ ra khỏi lớp tuyết giống như vết mực đen loan lổ khắp nơi.
Trong cung từ sớm đã thu xếp vải đỏ chuẩn bị mừng năm mới, sinh thần của Thái tử lại gần sát tất niên, dựa vào quy cũ năm ngoái tự nhiên phải làm quy mô rình rang, cả nước cùng vui. Thế nhưng năm nay lại Hoàng thất lại hết sức yên lặng, cư nhiên không thấy Bệ hạ đưa xuống chỉ lệnh gì, mà Lý Diễn Thu khi đột ngột rời khỏi Giang Châu cũng chỉ lưu lại một phong ngự chỉ, bảo là phải đến Hoài Âm, trong lúc bản thân rời khỏi mệnh cho Thái tử giám quốc, thừa tướng Mục Khoáng Đạt chủ chính, Tạ Hựu đôn lên thành Trấn quốc đại tướng quân.
Mà năm nay chính vụ cũng không bận rộn như năm rồi, thế nhưng cho dù là vậy, giám quốc cũng không phải một việc dễ dàng, mà Thái Diêm cũng phải bận rộn đến tận khuya, chỉ là vẫn chống đỡ chưa thể ngủ.
“Lễ quan đến hỏi, sinh thần năm nay của Điện hạ định cử hành thế nào.” Phùng Đạc trước sau vẫn ở bên cạnh, thấy Thái Diêm buông tấu chương liền mở miệng hỏi.
Còn không đến nửa canh giờ thì trời đã sáng, phải rời giường vào triều, Thái Diêm vẫn là sắc mặt uể oải.
“So với quốc sự, sinh thần cũng không tính là gì.” Thái Diêm nói với Phùng Đạc: “Năm nay tạm thời không cử hành.”
Phùng Đạc gật đầu, Đông cung yên tĩnh dị thường, một tòa cung điện lớn như vậy lại trước sau vắng ngắt.
“Tình huống của những người phái ra ngoài như thế nào?” Thái Diêm hỏi.
“Đã thử liên lạc vài lần.” Phùng Đạc nói, “Đều không nhận được hồi đáp.”
“Trước đó là ai bảo đảm có mười thành nắm chắc?” Ngữ điệu của Thái Diêm bình tĩnh dị thường.
Cơ thể của Phùng Đạc run lên nhè nhẹ, không dám nhìn Thái Diêm, nhưng bất ngờ là đối phương cũng không làm ra phản ứng quá khích gì.
“Không giết được y,” Thái Diêm nói: “Người đầu tiên phải chết chính là ngươi, Phùng Đạc. Ngươi cứ tiếp tục kéo dài đi.”
Giữa ngày đông giá rét, trên trán Phùng Đạc lại đổ đầy mồ hôi lạnh, gật đầu nói: “Thần biết tội.”
Thái Diêm nói: “Ta không phải đang nói đùa với ngươi, ngươi muốn sống tiếp thì liền thừa dịp Bệ hạ không ở trong triều, nhanh chóng chấm dứt việc này. Đừng nên hỏi ta lý do.”
Phùng Đạc cũng không tiếp tục cân nhắc ý tứ của Thái Diêm, vội vàng gật dầu, nói: “Không bằng nhân lúc hiện tại, chúng ta triệu y về kinh báo cáo công tác…”
“Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì.” Thái Diêm nói, “Đây không phải việc bổn Điện hạ cần quan tâm, chuyện ta phải lo liệu đã có quá nhiều rồi. Ô Lạc Hầu Mục một đi không trở lại, cũng không có tin tức gì truyền về, Phùng Đạc, đừng cho rằng ta chỉ biết hăm dọa, tử kỳ của ngươi đã đến gần trước mắt.”
Ban đầu Phùng Đạc nhất thời chưa thấu rõ ý tứ trong lời nói của Thái Diêm, hiện tại càng nghĩ càng sai, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Có một số việc không thể nghiền ngẫm, một khi cân nhắc tỉ mỉ, người như Phùng Đạc y không thể thừa nhận được.
“Dạ.” Phùng Đạc run giọng nói.
“Bổn Điện hạ chỉ nói được đến đây.” Thái Diêm còn nói, “Đừng làm những việc khiến bản thân phải hối hận.” Phùng Đạc gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Thái Diêm nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp, trong mắt nồng đậm bi ai, không biết hắn là đang bi ai cho Phùng Đạc hay là vì chính mình mà bi ai.
“Trong vòng ba năm.” Phùng Đạc tối hậu nói, “Nếu không giải quyết được Vương Sơn, Điện hạ cứ mang thần xử tử.”
“Lấy mạng của ngươi có ích lợi gì?” Thái Diêm nói, “Đừng lập cái thứ quân lệnh trạng nhàm chán nọ. Cứ như vậy đi, đã sắp thượng triều rồi, để ta nghỉ ngơi một lát.”
Thái Diêm tựa vào nhuyễn tháp, hai mắt nhắm lại, hành lang bên ngoài tí tách rơi xuống từng giọt mưa, một giọt lại một giọt. Hắn nhớ khi còn bé, mỗi lúc Thượng kinh đổ mưa hắn vẫn thường chạy ra hành lang ngồi, đợi huynh trưởng trở về, trong tay còn cầm một quyển sách, cũng không từng chăm chú đọc qua.
Nước mưa không ngừng rơi xuống, vừa rơi đã rả rích suốt đêm, thanh âm nước đập vào cửa gỗ có thể trực tiếp ép người ta điên loạn.
“Ta nhớ Bệ hạ.” Thái Diêm đột nhiên nói.
Phùng Đạc không dám lên tiếng đáp lời, Thái Diêm lại nói: “Phái người gởi một phong thư đến Hoài Âm, nhắn Bệ hạ mau trở về một chút.”
Sinh thần của Thái tử, Hoàng đế lại không ở trong cung, triều thần sẽ luôn có chút nghị luận, sớm không đi, trễ không đi, cố tình lại chọn ngay thời điểm này. Thái Diêm luôn cảm thấy không biết từ lúc nào thái độ của Lý Diễn Thu đối với hắn đã có chút đạm mạc, cơ hội gặp mặt càng lúc càng ít,thế nhưng mỗi lần hắn đích thân cầu kiến, Lý Diễn Thu lại vẫn giống như trước kia đối đãi, khiến hắn cảm thấy như tắm gió xuân, chỉ là vừa nói không được vài câu đối phương lại đốc xúc hắn chuyên cần chính sự —— nói rằng hắn đã không còn là tiểu hài nhi nữa, phải học cách gánh vác trách nhiệm.
Thế nhưng, trọng yếu nhất chính là, hắn cảm thấy rất cô độc.
Hắn đã từng cho rằng, Lý Diễn Thu cũng cô độc giống mình. Thế nhưng vị Hoàng đế kia không chỉ không thích Hoàng hậu, lại càng không thích chia sẻ cùng triều thần, thậm chí cũng không có quá nhiều phản ứng với Trịnh Ngạn.
Hắn từng nghe tin tức Phùng Đạc hỏi thăm trở về, triều thần quả thực từng có nghị luận, thế nhưng đối tượng nghị luận lại là Lý Diễn Thu mà không phải hắn, nội dung phần lớn đều là “Người Lý gia trời sinh tính tình lương bạc”, duy chỉ có Thái tử tính cách ôn hòa, đối đãi đại thần thập phần thân thiết.
Trời sinh lương bạc, Thái Diêm cũng đã từng cảm nhận sự lương bạc của Lý Tiệm Hồng, năm đó lúc còn ở Thượng kinh, trong mắt Lý Tiệm Hồng chỉ có nhi tử của mình. Trước đó, mặc kệ là hắn đến nhà ai làm khách, gia trưởng dù sao cũng sẽ quan tâm hỏi han hắn vài câu, thế nhưng chỉ có Lý Tiệm Hồng là chưa từng tỏ ra bất kỳ hành động khách sáo nào, giống như hắn có thể bước vào nhà bọn họ cũng là vì Đoạn Lĩnh nguyện ý làm bằng hữu với hắn, chỉ cần một ngày nào đó Đoạn Lĩnh không thích hắn nữa, công tử Thái gia như hắn ngay cả cửa của căn nhà này cũng không có tư cách tiếp cận.
Lý Diễn Thu thật sựrất lương bạc, có đôi khi Thái Diêm thậm chí không cảm giác được sự ân cần của đối phương với mình là thật lòng hay chỉ vì hắn là ‘nhi tử của huynh trưởng’. Trong mắt Lý Tiệm Hồng tốt xấu còn có một người, mà trong mắt của Lý Diễn Thu lại không có gì cả.
–
Mưa mang theo tuyết khiến đất đai Giang Châu thêm mấy phần lầy lội, mà tại Nghiệp thành ngoài nghìn dặm, toàn thành chỉ trong một đêm đã bị màu trắng bạc bao phủ, nhìn qua hệt như tiên cảnh.
Nghiệp thành lúc này vẫn chưa hừng đông, canh lậu[1] đã nhỏ xuống giọt cuối cùng, phát ra một tiếng vang thanh thoát, bấc đèn đốt đến tận cùng, vô thanh vô tức tắt lịm, chỉ để lại một làn khói xanh.
Đoạn Lĩnh đang nằm trong lòng Lý Diễn Thu, vẫn chìm vào giấc ngủ.
Vũ Độc cùng Trịnh Ngạn vừa đổi ca, nghe thấy bên trong không có thanh âm, sợ rằng sẽ đánh thức Đoạn Lĩnh, chỉ đành rón rén đẩy cửa tiến vào. Lý Diễn Thu nửa nằm trên tháp, một tay ôm Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh đang tựa vào lòng y ngủ say sưa, lý Diễn Thu nhẹ nhàng nâng tay lên, làm một động tác ‘suỵt’.
“Cứ ngủ ở nơi này đi.” Lý Diễn Thu cực thấp thanh nói, “Đừng đánh thức y.”
Vũ Độc gật đầu, Đoạn Lĩnh hơi trở mình, chỉ là chưa tỉnh hẳn, có chút buồn ngủ ngẩng lên.
“Có chuyện gì?” Đoạn Lĩnh mơ mơ màng màng hỏi.
“Cả hành trình ngươi cũng mệt mỏi rồi.” Lý Diễn Thu nói, “Trước nghỉ ngơi đi.”
Vũ Độc gật đầu, đang định ra ngoài thì lại bị Lý Diễn Thu gọi về: “Vũ khanh.”
Đoạn Lĩnh hơi dịu mắt, Lý Diễn Thu suy nghĩ một chút cũng không nói thêm gì, lại ra hiệu cho Vũ Độc rời đi. Bản thân y thì xoay người dìu Đoạn Lĩnh nằm xuống, tự mình cởi áo ngoài ra, cùng Đoạn Lĩnh ngủ trên một cái giường.
Một giấc này ngủ đến lâu dài mà an ổn, khi Tôn Đình đến châm than củi còn cho rằng người nằm trên giường là Vũ Độc, nhỏ giọng gọi một tiếng Giáo Úy, không nghe thấy trả lời liền nhanh chóng thêm than rồi lập tức lui ra.
Lý Diễn Thu vẫn chưa tỉnh, Đoạn Lĩnh lại thức dậy trước.
Đoạn Lĩnh nghe được tiếng động liền dụi đầu vào vai Lý Diễn Thu, theo bản năng đặt tay lên lồng ngực đối phương, lại chạm vào nửa miếng ngọc hoàn Lý Diễn Thu đang đeo trên cổ.
Đây là một cảm giác rất quen thuộc từ tận thuở xa xưa, khi y còn nhỏ vẫn thích gối đầu lên vai Lý Tiệm Hồng đi ngủ, lúc chạm vào mảnh ngọc hoàn trước ngực phụ thân, cho dù trong mộng cũng có thể nhận ra thân phận đối phương.
Lúc chạm vào mảnh ngọc, Đoạn Lĩnh nhẹ nhàng cách một lớp áo vuốt ve, cảm nhận chất ngọc cứng rắn và hoa văn bên trên, cùng với độ ấm của cơ thể người bên cạnh, hai mắt chậm rãi mở ra.
Lý Diễn Thu giơ tay lên, phủ lên bàn tay của Đoạn Lĩnh, khẽ siết.
Đoạn Lĩnh bất chợt giật mình, cả người đều tỉnh táo lại, đêm qua tâm tình của y quá mức kích động, nhất thời không kịp nghĩ nhiều. Hiện tại vừa tỉnh dậy, quả thực cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ, lập tức cũng theo đó mà khẩn trương lên.
Nhưng Lý Diễn Thu cũng không cử động gì thêm, cứ thế nắm tay của Đoạn Lĩnh tiếp tục ngủ mất.
Đoạn Lĩnh cẩn thận rút tay ra, chậm rãi xuống giường, bầu trời bên ngoài đã hơi mờ sáng, Hoàng đế một nước cứ thế ngủ lại nơi này cả đêm, quả thực bất khả tư nghị! Mọi thứ đều tới quá đột nhiên, khiến y hoàn toàn vô pháp tiếp thu.
Đoạn Lĩnh cực lực tránh cho phát ra bất cứ thanh âm gì, khẽ trèo qua người thúc phụ, nhẹ nhàng chạm chân xuống đất, khoác ngoại bào vào, mở hé cửa, lắc mình rời đi.
Trịnh Ngạn đang ngủ gà ngủ gật canh gác bên ngoài, nhìn thấy Đoạn Lĩnh thì liếc mắt cười cười.
Đoạn Lĩnh cũng hướng về phía hắn mỉm cười.
Tuyết đã ngừng, ánh dương vạn trượng chiếu sáng cả tòa Nghiệp thành đã bị phủ lên một lớp màu ngân bạch, giống như đang tuyên bố nhân sinh của Đoạn Lĩnh vừa được bắt đầu một lần nữa.
Y bước nhanh qua hành lang, đi tìm Vũ Độc. Vũ Độc đang ngủ say trong phòng mình, Đoạn Lĩnh lập tức nhào lên người hắn, Vũ Độc bất chợt bị đánh thức, lông mày cũng theo đó nhếch lên.
“Thật quá bám người.” Vũ Độc không nhịn được nói.
Đoạn Lĩnh lại lủi vào trong chăn, Vũ Độc liền vươn tay ôm lấy y, xoay người đè nặng, chỉ là cũng không tiếp tục làm gì, hiển nhiên là đã quá mệt nhọc, chỉ muốn ngủ.
Đoạn Lĩnh làm ổ trong chăn, bàn tay sờ tới sờ lui, còn cởi áo trong của đối phương ra ngửi ngửi cổ và ngực Vũ Độc, có mùi mồ hôi. Lại dự định tiếp tục một đường ngửi đi xuống.
Thanh âm của Trịnh Ngạn vang lên ngay trước cửa: “Điện hạ, Bệ hạ tỉnh, vẫn đang tìm người đấy.”
Vũ Độc liền đẩy nhẹ Đoạn Lĩnh, bảo y nhanh chóng chạy qua hầu hạ, Đoạn Lĩnh đành phải ngoan ngoãn chui ra ngoài, Vũ Độc nửa ngủ nửa tỉnh nói: “Hôm nay ta dậy trễ, cơm trưa không cần đợi.”
Lý Diễn Thu vừa thức dậy liền tìm Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh chỉ đành hối hả chạy về, tự mình hầu hạ Lý Diễn Thu rửa mặt.
Một đêm qua đi, Đoạn Lĩnh còn có chút lo sợ, không biết phải nên mở miệng thế nào mới tốt, ngược lại Lý Diễn Thu sau khi súc miệng xong lại lên tiếng: “Từ nay về sau, con đối đãi ta như đối đãi phụ thân, ta cũng xem con là nhi tử của mình mà chăm sóc. Cái này là của phụ thân con, con cứ cất lại trước.”
Nói xong, Lý Diễn Thu đưa qua một khối ngọc hoàn, trái tim của Đoạn Lĩnh trong nháy mắt hẩng đi một nhịp, y không dám nhận lấy, chỉ dùng mắt trân trối nhìn Lý Diễn Thu.
“Tứ thúc.” Đoạn Lĩnh run giọng gọi.
Lý Diễn Thu vẫn cầm ngọc hoàn, nhìn thẳng vào mắt Đoạn Lĩnh.
“Đeo ở trên người.” Lý Diễn Thu đáp, “Liệt tổ liệt tông Đại Trần sẽ phù hộ con.”
“Dạ.” Đoạn Lĩnh vươn hai tay tiếp nhận.
Lý Diễn Thu còn nói: “Phụ thân con cũng sẽ độ trì cho con.”
Đoạn Lĩnh cầm ngọc hoàn trên tay, siết chặt, lần nữa đeo lên cổ, mà mối dây đeo cũng giấu sâu vào tận lớp áo trong cùng.
—————
1/ Canh lậu ‘更漏’: Đồng hồ báo giờ bằng nước của người xưa.