Tương Kiến Hoan

Chương 178: Kế hoạch




Triều thần lại ồn ào nghị luận một phen, từ lúc dời đô đến giờ triều định đã phân hóa làm hai phái, một bên do Tô Phiệt dẫn đầu, là sỹ tộc bản địa Giang Châu, một bên do Mục Khoáng Đạt dẫn đầu, là thế lực ngoại lai từ phía nam dời đến. Hai phái đều có lợi ích đan xen nhập nhằn, đổi thành bình thường, những việc như đề bạt tân quan thế này Mục Khoáng Đạt sẽ không tùy tiện tán đồng.
Thế nhưng ngày hôm nay, Mục Khoáng Đạt vừa mở miệng đã nói “Giang Đông đệ tử đa tài tuấn”, chính là ngầm đồng ý với đề nghị của Tô Phiệt.
Đêm qua Tô Phiệt đã đặc biệt tiến cung một lần, cảm thấy việc khảo hạch nhân tài tân tấn đã là không sai biệt lắm, cũng đến lúc nên bắt đầu ủy thác trách nhiệm rồi. Hôm nay, Thái Diêm hỏi việc này trước mặt triều đình, ngoài sáng chính là trưng cầu ý tứ của Mục Khoáng Đạt, trong lòng đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, không ngờ đến Mục Khoáng Đạt lại dứt khoát đáp ứng, khiến Thái Diêm có cảm giác vô cùng ngoài ý muốn.
Mà việc này trong mắt triều thần, ngược lại giống như Thái tử dẫn đầu thuyết phục Thừa tướng, khiến cho người sau đồng ý việc huấn luyện nhân tài.
“Vậy chuyện này liền ấn định như thế.” Thái Diêm gật đầu nói: “Chư khanh còn có việc gì trình tấu?”
“Điện hạ, chư vị, Nghiệp thành còn có một phần quân báo.” Tạ Hựu nói: “Sáng nay vừa đến triều đình. Người Nguyên đã lui binh.”
Lời này vừa ra, phần lớn đại thần trong triều đình đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Thái Diêm cũng không khỏi vô cùng kinh ngạc.
“Lui binh?” Thái Diêm nói: “Khanh nói một chút xem, đã có việc gì xảy ra?”
“Giáo Úy Hà Giang, Vũ Độc, không viết rõ tình hình trong quân báo.” Tạ Hựu đáp: “Chỉ nói rằng vào lúc giữa đêm Nguyên quân chợt lui về phương bắc. Theo sự điều tra của bọn họ, đại quân người Nguyên đã rút về phía sau Hắc sơn cốc ở bắc diện, như vậy trước đầu xuân sang năm hẳn cũng sẽ không quay trở lại. Mà Hàn Tân tại Ngọc Bích quan cũng gởi quân báo tới, tin tức đến trước Hà Bắc một ngày, Nguyên quân hiện đang lui qua khỏi Hoàng Hà, hướng về phía bắc.”
Đây thực sự là tin tức tốt nhất trước cuối năm, ngay cả lông mày của Mục Khoáng Đạt cũng theo đó giãn ra.
“Đây là phúc đức của Bệ hạ, phúc đức của Điện hạ, càng là phúc đức của thương sinh thiên hạ.” Tô Phiệt hướng về Thái Diêm tung hô: “Hôm nay nghe được tin này quả thực không còn gì thích hợp hơn.”
Thái Diêm mỉm cười, đáp: “Mau phái người truyền tin đến Hoài Âm, báo cho Tứ hoàng thúc biết.”

Sau khi bãi triều, Mục Khoáng Đạt trở về phủ đệ, Thương Lưu Quân vẫn theo sát bên cạnh.
Hiện tại đã cách một tháng từ sau bức thư cuối cùng Trương Sính gửi về, Mục Khoáng Đạt rõ ràng mang theo tâm sự, nhấp một ngụm trà, chân mày cau lại, mở ra một phong mật thư đặt lên bàn.
Trong thư chính là bút tích của Đoạn Lĩnh, báo cho y biết những công việc mình đã làm sau khi từ Lạc Nhạn thành trở về. Chỉ là phong thư này viết quá có kỹ xảo, bên trong không hề đề cập đến nguyên nhân, chỉ nói kết quả, mà từ những lời Thương Lưu Quân mang về y cũng chỉ có đại thể —— Đoạn Lĩnh cùng Gia Luật Tông Chân đã trốn khỏi Lạc Nhạn thành.
“Vương Sơn nhận thức Liêu đế từ lúc nào?” Mục Khoáng Đạt hời hợt hỏi.
“Cái gì?” Thương Lưu Quân trong sát na lập tức chấn kinh, nói: “Liêu đế có mặt tại Lạc Nhạn thành sao?”
Thương Lưu Quân vốn cũng có chút hoài nghi, vị thanh niên mặc ngân giáp kia khí vũ phi phàm, bên người lại có không ít cao thủ, hắn vốn chỉ cho rằng là vương công quý tộc nào đó của Liêu quốc, không ngờ cư nhiên lại là Liêu đế!
“Ta là đang hỏi ngươi.” Mục Khoáng Đạt nói.
Thương Lưu Quân vội nói: “Bẩm, thuộc hạ cũng không biết bọn họ đã nhận thức thế nào, đêm đó Vương Sơn giống như chỉ là tình cờ cứu người nọ một mạng. Không bao lâu sau đối phương lại đưa thư đến, bảo ta cùng Vũ Độc đi phủ thành chủ gặp Vương Sơn..”
Trong thư, Đoạn Lĩnh cũng không trực tiếp biểu đạt quan hệ của mình cùng Gia Luật Tông Chân, nếu để Mục Khoáng Đạt hỏi từ miệng của Thương Lưu Quân hiển nhiên lại càng có vẻ đáng tin.
Trong thư còn nói, đợi sau khi rời khỏi Lạc Nhạn thành, Gia Luật Tông Chân đã theo bọn họ chạy đến Nghiệp thành, người Nguyên vẫn đuổi theo không ngừng. Sau khi chạy tới Hắc Sơn cốc, Oa Khoát Đài lại gởi một phong mật thư đến, tiếp đó đối phương liền rút quân rồi.
Về phần Trương Sính, đến nay vẫn không biết tung tích.
Hiện tại, việc Đoạn Lĩnh muốn xin chỉ thị chính là, có nên để Vũ Độc áp giải Ô Lạc Hầu Mục về kinh hay không? Hoặc là nên đợi hành động tiếp theo rồi mới tính toán.
Chỗ thông minh của Đoạn Lĩnh là ở việc, y không trực tiếp đưa ra cách xử trí Ô Lạc Hầu Mục, mà giao cái quyền đó lại cho Mục Khoáng Đạt.
“Người truyền tin đâu?” Mục Khoáng Đạt hỏi: “Gọi gã đến đây, ta có việc muốn hỏi.”
Người đến là bộ hạ của Tôn Đình, một trong những thủ vệ tại phủ thành chủ. Mục Khoáng Đạt hỏi thăm hành động bình thường của Giáo Úy và Thái Thú, đối phương đều nhất nhất đáp lại, Mục Khoáng Đạt liền để cho gã dùng phương thức truyền lời báo với Đoạn Lĩnh ‘Tạm thời giam giữ ng ười kia tại Nghiệp thành, nhưng phải cực kỳ cẩn mật, tránh để lộ phong thanh.’
Phái người truyền tin xong, Mục Khoáng Đạt tựa lưng vào tháp, nhìn cảnh sắc mùa đông hiu quạnh ngoài vườn, thở dài một hơi.
Đây là thời khắc hung hiểm nhất trong đời của y, chỉ cần sơ sảy một bước, kết quả tiếp theo đợi y tuyệt đối chính là tan xương nát thịt.
“Cái tên Trương Sính này, rốt cuộc đã đi đâu rồi?” Mục Khoáng Đạt lẩm bẩm.
Thương Lưu Quân vô cùng bất an, nói cho cùng cũng là do hắn thất trách mới khiến Trương Sính mất tích giữa đường.
Thương Lưu Quân nói: “Có lẽ là lúc trở về, đụng phải Nguyên nhân…”
Mục Khoáng Đạt nói: “Cái này không quá có khả năng, hẳn là đã bị người bắt đi.”
Đây chính là vấn đề vẫn luôn làm phiền Mục Khoáng Đạt trong mấy ngày gần đây.
“Chỉ có hai khả năng, hoặc là rơi vào tay Diêu Phục.” Mục Khoáng Đạt nói: “Hoặc giả, là rơi vào tay Thái tử. Lúc đó các ngươi đã gặp Trịnh Ngạn, hắn vẫn ở trong thành.”
“Dạ.” Thương Lưu Quân lập tức đáp: “Nhưng không nhất định sẽ giao cho Hoài Âm hầu, cũng có thể là Bệ hạ.”
Mục Khoáng Đạt xuất thần một lát, nói: “Người nọ trước giờ vẫn nghe lệnh Diêu Phục, Diêu Phục trước giờ lại luôn hoài nghi Thái tử. Năm đó ở Tây Xuyên, khi Thái tử vừa hồi triều, Diêu Phục cũng không ít lần phái người đến thử.”
Thương Lưu Quân không dám hé răng, Mục Khoáng Đạt lại nói: “Việc này đúng là có khả năng, nhưng lại không lớn, chuyện có thể nhất chính là đã bị Thái tử bắt đi. Ảnh đội đột ngột bị phái ra, những người chấp hành đều là thủ hạ cũ của Phùng Đạc, nếu bọn họ thực sự theo dõi Trương Sính, đó hiển nhiên là thời cơ tốt để phát động tập kích.”
“Trong tay chúng ta có Ô Lạc Hầu Mục.” Mục Khoáng Đạt uể oải nói: “Diêu Phục lại bắt giữ Trương Sính. Hừ.”
Mục Khoáng Đạt lại tự mình lắc đầu, chân mày gần như xoắn lại với nhau.
Thương Lưu Quân nói: “Trương Sính tiên sinh túc trí đa mưu, nhất định có thể ứng phó.”
“Sự tình luôn phải lo lắng về phương hướng xấu nhất.” Mục Khoáng Đạt nói: “Nhỡ đâu Trương Sính đem mọi việc đều khai ra, sẽ lại càng phiền toái. Thương Lưu Quân, ngươi mau đi tìm gã.”
Thương Lưu Quân nói: “Vậy còn tướng gia…”
Mục Khoáng Đạt nói: “Không cần lo lắng cho ta, chỉ cần nhanh chóng tìm được nơi hạ lạc của Trương Sính. Nếu cứu không được người liền dứt khoát giết đi, coi như chết không đối chứng.”
Thương Lưu Quân chỉ phải gật đầu, Mục Khoáng Đạt lại nói: “Quân tình của Nghiệp thành hôm nay vừa đưa đến, Bệ hạ lại rời đi từ sớm, hẳn là đã nhận được tin tức sớm hơn. Về phần người đưa tin, hẳn không có ai ngoài Trịnh Ngạn.”
Thương Lưu Quân cau mày, nói: “Như vậy, việc này Bệ hạ cũng biết?”
Mục Khoáng Đạt không nói gì, trầm mặc một lúc lâu. Dựa theo hồi báo của Thương Lưu Quân, ngày đó khi Ô Lạc Hầu Mục bị bắt thì Trịnh Ngạn cũng có mặt, một khi có dấu vết lộ ra, hắn chắc chắn sẽ báo về cho Lý Diễn Thu.
“Ta đoán lần này Lý Diễn Thu cũng không phải thực sự đi Hoài Âm.” Mục Khoáng Đạt trầm ngâm một chốc, sau đó nói: “Mà là Nghiệp thành. Hơn phân nửa là hướng về Ô Lạc Hầu Mục..”

Nghiệp thành liên tục đổ tuyết suốt ba ngày, cả thế giới đều hóa thành màu trắng bạc.
Hôm nay cũng là ngày thứ ba Lý Diễn Thu đến Nghiệp thành.
Lúc sáng sớm, Vũ Độc ôm lấy Đoạn Lĩnh, hai người toàn thân xích lõa, tay chân Đoạn Lĩnh quấn chặt trên thân Vũ Độc, vùi vào mùi hương cơ thể đối phương ngủ say.
“Vương đại nhân.” Thuật Luật Đoan ở ngoài cửa truyền lời: “Khách nhân hỏi người đã thức dậy chưa.”
Đoạn Lĩnh vẫn còn hơi buồn ngủ, nhập nhèm nói: “Đã dậy, mời người chờ thêm chốc lát.”
Vũ Độc cau mày càng đem Đoạn Lĩnh siết chặt, Thuật Luật Đoan chờ ngoài cửa, Vũ Độc nhân tiện nói: “Lát nữa sẽ tự đến, ngươi cứ trở về trước.”
Thuật Luật Đoan đành phải rời đi, Đoạn Lĩnh lại không an phận nhích tới nhích lui trong lòng Vũ Độc, Vũ Độc liền bị thiếu niên cọ đến cả người nóng nên, lập tức đè y xuống dưới, bắt đầu công thành đoạt đất xâm chiếm. Đoạn Lĩnh vừa mới thức dậy, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẫn nắm chặt tay của Vũ Độc, không ngừng van hắn nương tay.
Chờ đến khi Vũ Độc thỏa mãn xong mới ôm Đoạn Lĩnh rời giường, giúp y rửa mặt.
Đoạn Lĩnh có chút gấp gáp rửa ráy, Vũ Độc lại nói: “Cứ để y đợi một lát, có gì cần nóng ruột.”
Cả thiên hạ này hẳn cũng chỉ có một mình Vũ Độc dám để Hoàng đế chờ đợi, Đoạn Lĩnh nói: “Bất quá là vừa nhận lại, còn luyến tiếc rời khỏi ta, qua một thời gian liền tốt rồi.”
Đêm qua Vũ Độc có uống mấy ly rượu, hiện tại còn có chút đau đầu choáng váng, ngáp dài đứng dậy, bồi Đoạn Lĩnh đến tiền thính. Mà Lý Diễn Thu đã đợi ở đó từ lâu.
“Vốn tưởng rằng đêm qua Hoàng nhi về phòng sớm.” Lý Diễn Thu nói với Đoạn Lĩnh: “Buổi sáng hẳn cũng nên dậy sớm.”
Về phòng sớm không có nghĩa là sẽ ngủ sớm, tối qua Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc cửu biệt trùng phùng, giằng co đến tận nửa đêm, buổi sáng lại đến một lần, lúc này liền hết sức khó xử, nói: “Đêm qua quá hưng phấn, có chút ngủ không được.”
Dùng điểm tâm xong, Đoạn Lĩnh thuận miệng nói về việc của Nghiệp thành, Lý Diễn Thu đối với tình huống của Nghiệp thành tựa hồ không quá quan tâm, nhưng đối với việc Đoạn Lĩnh làm sao thống trị nơi này thì rất để ý. Mỗi một quyết sách Lý Diễn Thu đều không hỏi kết quả, chỉ hỏi động cơ trong đầu Đoạn Lĩnh.
“Vì sao lại nghĩ tới những thứ này?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Này…” Đoạn Lĩnh đáp: “Không biết, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, dù sao Hắc sơn cốc cũng là đất hoang.”
Sau khi dùng điểm tâm xong, Đoạn Lĩnh lại dẫn Lý Diễn Thu đi dạo xung quanh một chút, Lý Diễn Thu tự nhiên đồng ý. Hai người liền đi dọc theo sơn đạo phía sau phủ Thái Thú, chậm rãi lên núi.
“Sau này cứ để Trịnh Ngạn đi theo con.” Lý Diễn Thu nói: “Như vậy khi Vũ Độc có việc bận bên cạnh con cũng có người trông nom.”
Mà Trịnh Ngạn và Vũ Độc đều đang đi theo phía sau lại không hề lên tiếng.
“Không.” Đoạn Lĩnh đáp: “Hoàng nhi lo lắng cho người.”
Lý Diễn Thu đáp: “Hồi cung rồi thật ra cũng không có vấn đề gì, có Tạ Hựu coi chừng liền không sai biệt lắm.”
Đoạn Lĩnh luôn mãi kiên trì, Lý Diễn Thu chỉ phải tạm thời nghe y nói, lúc đi tới bên cạnh ôn tuyền Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Tứ thúc, người có muốn ngâm ôn tuyền một chút không?”
Lý Diễn Thu vui vẻ đáp ứng, Vũ Độc cùng Trịnh Ngạn liền đứng ở bên ngoài trông chừng, Đoạn Lĩnh hầu hạ Lý Diễn Thu cởi áo, ngâm mình vào làn nước.
Làn da của Lý Diễn Thu trắng nõn, lúc cùng Đoạn Lĩnh ngâm mình trong ôn tuyền lại khiến Đoạn Lĩnh nhớ đến năm đó ở Thượng kinh, khi y cùng phụ thân đi nhà tắm công cộng. Thúc phụ của y cũng thuộc loại lưng dài vai rộng, bóng dáng có chút tương tự với phụ thân, chỉ là không cơ cơ bắp chắc nịch của người quanh năm luyện võ, cảm giác mang đến càng thêm thanh nhã một ít.
“Lúc ở Nghiệp thành, nếu có thời gian.” Đoạn Lĩnh nói: “Hoàng nhi vẫn thường đến đây ngâm mình, thuận tiện xem cảnh sắc bên dưới.”
“Ta chỉ cần có Hoàng nhi bên cạnh, không có nơi nào là không thể ở lâu.” Lý Diễn Thu tùy ý nhìn về phía Nghiệp thành dưới chân núi.
Đoạn Lĩnh ngượng ngùng nở nụ cười.
Lý Diễn Thu lại nói: “Ta đưa con hồi cung, có phải lại thành ước thúc con?”
“Vậy cũng sẽ không.” Đoạn Lĩnh nói: “Nếu Tứ thúc đã nhận ra con, làm sao con lại không quay về?”
Câu này chính là lời thật lòng của Đoạn Lĩnh —— Lý Diễn Thu là thân nhân duy nhất còn lại của y trên đời này, ngoại trừ Vũ Độc, người quan trọng nhất trong lòng Đoạn Lĩnh chính là vị thúc phụ trước mặt. Cho dù phải chịu đựng sự tịch mịch trong chốn cung vi, y cũng nhất định phải trở về.
Dù sao, chỉ cần có Vũ Độc ở bên cạnh, bọn họ thỉnh thoảng cũng có thể ra ngoài chơi đùa một chút, như vậy những thứ còn lại liền không quan trọng.
“Vậy thì cứ ở đây thêm một vài ngày.” Lý Diễn Thu nói: “Sau đó con liền theo ta trở về Giang Châu trước, những việc còn lại chúng ta sẽ tính toán sau.”
“Bệ hạ.”
Từ rừng cây bên cạnh ôn tuyền, Trịnh Ngạn lên tiếng nhắc nhở.
Đoạn Lĩnh hơi liếc nhìn về phía rừng cây rồi lại nhìn Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu chỉ hời hợt nói: “Ta đã quyết định rồi, mang theo Nhược nhi hồi triều, cũng mang cả Ô Lạc Hầu Mục trở về.”
“Đợi một chút.” Đoạn Lĩnh nói: “Tứ thúc, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Không có gì đáng để bàn bạc thêm.” Lý Diễn Thu đáp: “Cái kẻ giả mạo kia tung hoành khắp nơi, còn không phải do ỷ vào một cái thân phân Thái tử giả sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.