Tương Kiến Hoan

Chương 198: Chuông tang




“Có ý gì?” Đoạn Lĩnh run giọng hỏi, “Ngươi đừng làm ta sợ… Vũ Độc, van ngươi.”
“Đây là kế hoạch của Bệ hạ.” Vũ Độc ghé sát vào tai Đoạn Lĩnh, thấp giọng nói, “Bảy ngày trước không phải là lúc ngươi phái người truyền tin về Giang Châu sao? Lá thư này đã bị ta triệt đi.”
“Cái gì? Chờ một chút…” Đoạn Lĩnh lập tức quay đầu, đè cánh tay Vũ Độc xuống lo lắng hỏi, “Ngươi đừng gạt ta, nói cho rõ ràng đã.”
“Bệ hạ đã sớm hoài nghi Mục Khoáng Đạt cấu kết với đại tướng biên quan.” Vũ Độc đáp, “Nếu động đến y tuyệt đối sẽ liên lụy việc tước binh quyền năm đó ở Tướng quân lĩnh, còn có Hàn Tân và Biên Lệnh Bạch mưu hại Tiên đế. Biên Lệnh Bạch đã bị chúng ta diệt trừ, bây giờ chỉ dư lại một Hàn Tân, nếu người này cùng Mục Khoáng Đạt có thư tín vãn lai, vì cầu tự bảo vệ mình, Mục Khoáng Đạt một khi bị sao trảm, người này nhất định sẽ phản.”
“Vậy cho nên?” Đoạn Lĩnh tiếp tục xét hỏi, “Vì sao lại nói Tứ thúc băng hà rồi?”
“Là giả chết.” Vũ Độc giải thích, “Thuốc là do ta phối, chỉ ngất đi mà thôi. Đợi tin tức truyền ra, Hàn Tân sẽ mang binh quay về kinh thành chịu tang, Diêu Phục cũng phải về triều, khi đó liền đem Hàn Tân diệt trừ.”
Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Ngươi phối thuốc gì? Có thể giải sao?”
“Tịch Diệt tán.” Vũ Độc đáp, “Là loại lần trước ngươi trúng khi bị thả trôi sông, Ô Lạc Hầu Mục biết cách giải.”
“Ai giúp Tứ thúc giải độc?” Đoạn Lĩnh vẫn chưa yên tâm, “Nhỡ dâu không ai biết cách giải thì sao?”
“Sẽ không.” Vũ Độc nói, “Trịnh Ngạn cũng biết.”
“Ngươi vì sao không nói sớm?!” Tính tình của Đoạn Lĩnh trong nháy mắt đã trỗi dậy, định đẩy Vũ Độc ra lại bị đối phương ôm chặt lấy.
“Buông!” Trong lòng y còn đang vô cùng hỗn loạn.
“Ta không buông! Ngươi hãy nghe ta nói!” Vũ Độc nhìn chăm chú vào Đoạn Lĩnh.
Lúc này Đoạn Lĩnh mới dần dần bình tĩnh xuống, y quả thực là lòng như lửa đốt, nói: “Tứ thúc sao lại có thể làm như vậy?! Đây là đang đem tính mạng ra dánh cuộc! Ngươi sao lại để thúc ấy tự tiện như thế?!”
“Bệ hạ đều đã sắp xếp tốt!” Vũ Độc nói, “Ta nào có khuyên được y? Vì vậy y mới không nói với ngươi.”
Đoạn Lĩnh là người duy nhất có khả năng ngăn cản Lý Diễn Thu, đến giờ y đã hiểu rồi.
“Không được, ta phải lập tức trở về Giang Châu.” Nghe xong tình huống, Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy bản thân một khắc cũng ngồi không yên.
“Vậy đi thôi.” Vũ Độc bất đắc dĩ nói, “Mọi thứ đều đã thu thập xong.”
“Cái gì?” Đoạn Lĩnh càng khó có thể tin, Vũ Độc cư nhiên không ngăn cản y.
Vũ Độc cả người đều dính nước mơ, xoa xoa tay nhìn Đoạn Lĩnh, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ đã phân phó, đến lúc này cũng không cần ngăn cản ngươi, dù sao cản cũng không được, ngươi tự nhiên sẽ phải trở về. Nhưng sau khi về Giang Châu, mọi việc chi bằng nghe theo sắp xếp của ta, không được tùy tiện hành động.”
Đoạn Lĩnh suýt nữa đã ngất đi, Lý Diễn Thu quả thực hiểu y quá rõ.
“Đi thôi.” Đoạn Lĩnh nói, “Hiện tại liền đi.”
Cùng ngày, cả phủ Thái Thú đều loạn thành một đoàn, Đoạn Lĩnh triệu tập mọi người, đem sự việc giải thích sơ lược rồi cùng Vũ Độc hồi kinh chịu tang. Mọi người đều đã quen với việc Thái Thú rời đi, huống này lần này Giang Châu thật sự đã xảy ra chuyện lớn, mọi việc cứ thế lu bù lên.
Lúc Phí Hoành Đức tiễn Đoạn Lĩnh ra khỏi thành đã hiểu được đại khái, y còn đang do dự có nên dẫn Phí Hoành Đức theo hay không. Chỉ là cả hành trình này nhất định phải gấp rút đuổi thời gian, vẫn là để Phí Hoành Đức ở lại khống chế cục diện Hà Bắc, sau đó chậm rãi hội họp.
“Đến lúc đó do ngươi phụ trách hộ tống Phí tiên sinh.” Đoạn Lĩnh nói với Thương Lưu Quân.
Lập trường của Thương Lưu Quân là thứ Đoạn Lĩnh cực kỳ đau đầu —— y không có khả năng đảm bảo Thương Lưu Quân sẽ không phản bội bọn họ, lần nữa đầu quân cho Mục Khoáng Đạt, lại càng không biết nên xử lý đối phương như thế nào. Vũ Độc vốn định hạ độc trên người Thương Lưu Quân, đem hắn chế trụ, chỉ là Phí Hoành Đức lại rất có lòng tin, bảo đảm Đoạn Lĩnh không cần lo lắng vấn đề này
“Thương Lưu Quân đã phản bội Mục tướng gia một lần.” Phí Hoành Đức từng nói riêng với Đoạn Lĩnh, “Mục Khoáng Đạt trời sinh tính tình đa nghi, dù cho Thương Lưu Quân trở lại, y cũng tuyệt đối không thu nạp hắn. việc này chỉ cần giao cho ta, trên đường trở về ta sẽ chọn thời cơ cho hắn biết chân tướng.”
Đoạn Lĩnh lại sợ xảy ra chuyện như Trương Sính, chỉ là Thương Lưu Quân có giết Phí Hoành Đức cũng không có y nghĩa gì, dù sao thứ hắn muốn chỉ là cơ hội sống sót —— là cơ hội của hắn cùng với Mục Khánh.
Đắn đo một hồi, Đoạn Lĩnh cuối cùng vẫn là tin tưởng Phí Hoành Đức, giao việc này cho lão xử lý.
“Tiên sinh nghìn vạn lần bảo trọng.” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói.
Đến chạng vạng, khi Đoạn Lĩnh rời khỏi Nghiệp thành thì không khỏi lưu luyến từ xa quay đầu nhìn lại. Tòa cổ thành đã có nghìn năm lịch sử đắm mình trong ánh nắng chiều, tịch dương giữa hè, không một cơn gió lay động, cả chân trời đỏ rực như bị nhuộm trong máu tươi.
“Đi.” Vũ Độc nói, “Đang suy nghĩ gì?”
“Ta đột nhiên có dự cảm, hẳn là trong năm nay không thể trở về nơi này nữa.” Đoạn Lĩnh biết lần này y trở về Giang Châu sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, trong vài ba năm có lẽ cũng không thể về lại phương bắc.
Dựa theo lời của người đưa tin từ Giang Châu, hôm nay chính là đầu thất của Đế quân. Bảy ngày trước, thời điểm tin tức Lý Diễn Thu băng hà bị truyền ra, trong cung đã từng đại loạn một lần. Lý Diễn Thu chưa lưu lại bất kỳ di chiếu gì, cứ thế vô thanh vô tức chết đi, Thái Diêm nhất thời không khỏi chân tay luống cuống.
Tạ Hựu lập tức phong tỏa toàn bộ Hoàng cung, suốt đêm triệu tập đại thần thương nghị, Thái Diêm khóc đến thiên hôn địa ám gần như phải ngất đi, ngay cả Mục Khoáng Đạt cũng là trở tay không kịp.
Bóng đêm trải rộng, bên cạnh Thái Diêm chỉ còn lại ba gã đại thần: Trấn quốc đại tướng quân Tạ Hựu, Thừa tướng Mục Khoáng Đạt, Hộ bộ Thượng thư Tô Phiệt. Trừ đó ra thì còn có hai gã thích khách, Trịnh Ngạn cùng Ô Lạc Hầu Mục, có thể kể thêm thủ tịch mưu sỹ Đông cung, Phùng Đạc.
Tạ Hựu đầu tiên là cho gọi Thái y chẩn đoán tình huống trước mặt mọi người, sau khi xác nhận Lý Diễn Thu đã chết, Tô Phiệt lập tức bắt tay an bày, khởi thảo chiếu thư. Mục Khoáng Đạt thương thảo phải xử lý những việc phát sinh vào ngày mai như thế nào. Đầu tiên là phải xác định nên bí mật phát tang hay chiêu cáo thiên hạ.
Chỉ trong một đêm Mục Khoáng Đạt phảng phất già đi rất nhiều, cả người đều uể oải bất kham, trong mắt dâng đầy lệ nóng.
Ba người có mặt tại đây, trên một loại ý nghĩa nào đó đều là nguyên lão nhìn Lý Diễn Thu lớn lên, trong đó Tạ Hựu trẻ tuổi nhất nhưng bối phận cũng thuộc về trưởng huynh, từ nhỏ quen biết cùng Lý Tiệm Hồng. Lúc này chỉ có hắn là nắm giữ đại quyền sinh sát trong cả Giang Châu.
“Bệ hạ là do nhiệt khí công tâm, tích bệnh lâu ngày cơ thể không chịu nổi.” Đối với nguyên nhân Hoàng đế đột nhiên băng hà, thái y chỉ dùng vài câu ít ỏi để giải đáp.
Lúc nghe được những câu này thì Thái Diêm liền khóc rống lên, nhất thời đám cung nhân cũng theo đó khóc lóc kêu gào, mỗi người bày tỏ sự bi thương. Trịnh Ngạn dựa vào cột trụ run lên, Mục Cẩm Chi nức nở, Mục Khoáng Đạt ẩn nhẫn, Tô Phiệt lão lệ tung hoành. Duy chỉ có Tạ Hựu không nói được một lời, trầm mặc nhìn cảnh tượng chúng sinh bách thái trước mặt.
May mà lúc này Đại Trần còn có Thái tử. Thái Diêm trăm triệu không nghĩ đến, cái ngày thuộc về bản thân hắn lại có thể đến nhanh như vậy. Đợi đến lúc xác nhận nguyên nhân tử vong của Lý Diễn Thu không có gì dị thường, mọi người liền dời bước đến Ngự thư phòng, bắt đầu thương thảo chiếu thư, chuẩn bị ứng phó những việc xảy ra vào ngày mai.
Thanh âm của Mục Khoáng Đạt vô cùng nặng nề, tiều tụy bất kham, y nói: “Trong các vị ngồi đây, chỉ có Mục mỗ là từng vì hai vị Tiên đế phát tang, lần nay nếu không có nghi vấn gì, vẫn để ta đây ra mặt đi.”
Năm đó khi phụ thân của hai huynh đệ Lý Tiệm Hồng, Lý Diễn Thu băng hà cũng là do Mục Khoáng Đạt bồi bên cạnh, lúc đó trong tay Triệu Khuê nắm giữ trọng binh canh gác Tây Xuyên, khoảng thời gian sau khi lão Hoàng đế băng hà là do một tay Mục Khoáng Đạt chu toàn với Triệu Khuê. Mọi người nghe y nói vậy đều tự giác gật đầu, Mục Khoáng Đạt liền lấy một đoạn hoàng cẩm trên án thư xuống, bắt đầu viết ra chiếu.
Thái tử cũng đã đau lòng đến ngơ ngác, Mục Khoáng Đạt dùng thân phận tam triều nguyên lão viết ra chiếu thư, nội dung tự nhiên là Thái tử tiếp nhậm, bắt đầu giám quốc,Tạ Hựu, Mục Khoáng Đạt cùng với Tô Phiệt trở thành phụ tá. Cả thánh chỉ viết đến bi thống đanh thép khiến người đọc không khỏi rơi lệ.
Chiếu thư viết xong, Mục Khoáng Đạt lại giao cho hai người còn lại kiểm tra, Thái Diêm đọc qua một lần không khỏi trào dâng bi ai, tiếp tục gào khóc đến ngất đi. Tạ Hựu vội vàng gọi người tiến đến đưa Thái tử về phòng.
Đêm dài tĩnh mịch, Mục Khoáng Đạt, Tạ Hựu cùng Tô Phiệt thảo luận thẳng đến đêm khuya, sau khi thống nhất xong Mục Khoáng Đạt còn ở lại Ngự thư phòng kiểm kê di vật của Lý Diễn Thu, mãi đến sau nữa đêm mới dọc theo hành lang trở về tẩm điện Hoàng đế.
Mục Cẩm Chi đã thay y phục trắng, còn bảo cung nhân phân phát khăn trắng, chuẩn bị đến canh năm thì rung chuông tang thông tri toàn thành.
“Đã có ai tới?” Mục Khoáng Đạt thấp giọng hỏi.
“Người trước người sau, đều đã đến.” Mục Cẩm Chi nói.
“Có Trịnh Ngạn không?” Mục Khoáng Đạt lại hỏi.
“Cũng không biết đi nơi nào.” Mục Cẩm Chi nhỏ giọng đáp, “Lão Tô tới trước, không bao lâu chính là Tạ Hựu. Muội thấy sau khi Trịnh Ngạn từ Ngự thư phòng trở về đã vội vàng xuất cung một lần, hẳn là báo tang cho phía Hoài Âm.”
“Phùng Đạc có tới không?” Mục Khoáng Đạt hỏi.
“Phùng Đạc cũng tới.” Mục Cẩm Chi đáp, “Cùng Ô Lạc Hầu Mục thì thầm, cũng không biết thương lượng những gì.”
“Thật sự đã băng hà?” Mục Khoáng Đạt lại hỏi.
“Thi thể đều lạnh.” Mục Cẩm Chi không nhịn được nói, “Tự huynh đi xem.”
“Tối ngày hôm qua y đã ăn những gì?” Mục Khoáng Đạt hỏi.
“Đã có hai ngày hai đêm không ăn được gì.” Mục Cẩm Chi đáp, “Chỉ trông vào nước ô mai giải nhiệt. Muội đã nói y sắp không được chỉ là huynh không tin, y chính là nhiệt khí công tâm, ăn uống không thuận.”
Mục Khoáng Đạt đẩy cửa bước vào, y trăm triệu lần cũng không ngờ đến, Lý Diễn Thu cư nhiên còn chưa kịp đối phó y đã chết đi như vậy.
Tam nhậm Hoàng đế của Lý gia, một người lại một người nối đuôi nhau từ thế trong bốn năm ngắn ngủi.
Nhưng cái tốc độ thay triều đổi đại này vẫn chưa tính nhanh nhất, chỉ có thể nói Lý gia truyền thừa đến nay, khí vận sắp tận.
Mục Khoáng Đạt bước đến bên giường Lý Diễn Thu, chỉ thấy sắc mặt đối phương xám như tro tàn, nguyên bản là một quỷ nhiều bệnh, hôm nay đã chết trên người càng tản ra khí chất tử vong bất tường. Mục Khoáng Đạt nắm lấy bàn tay của Lý Diễn Thu, chỉ cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, thật sự đã chết đến triệt để.
Mục Cẩm Chi cũng bước theo bên cạnh.
“Thái tử có từng đến đây?” Mục Khoáng Đạt hỏi.
“Chưa từng tới.” Mục Cẩm Chi đáp, “Chuẩn bị xong?”
Mục Khoáng Đạt thở dài, xoay người lui ra đến ngoại điện. Nhóm cung nữ nhanh chóng mở cửa điện, trời tờ mờ sáng, chấp sự trong cung cầm một đoạn gấm vàng giao cho Mục Cẩm Chi, Mục Cẩm Chi phất gấm vàng lên, đất trời ảm đạm.
Thời gian đã đến, thái dương vừa nhú đem mái ngói lưu ly trong Hoàng cung chiết xạ vàng son rực rỡ, dọc theo đại điện trải dài vạn đạo kim quang, chiếu lên thi thể người chết cùng những kẻ còn sống, cả thiên địa đều được phủ thêm một tầng ánh vàng.
Mà một thớt gấm vàng nọ sau khi được phất lên đủ lễ, cuối cùng lại được đắp lên người Lý Diễn Thu.
“Tiên đế ——” Ngữ điệu của Mục Cẩm Chi mang theo bi thương vô hạn, từ giờ khắc này nàng đã là Thái hậu rồi.
Thanh âm truyền ra, quanh quẩn dưới tầng mây xanh lam không dứt, ngay sau đó, chuông tang trong Hoàng cung gióng vang.
“Booong —— “
Cả Giang Châu nhất thời bị kinh động, một tiếng chuông tang trầm thấp này, từ ba năm trước sau khi Lý Tiệm Hồng băng hà lần thứ hai được gióng lên, mỗi nhà đều mở rộng cửa.
“Booong —— “
Từ bốn cổng lớn của Hoàng cung, tín báo dọc theo tứ phía rời đi Hoàng thành, lan đến mỗi ngõ ngách của mảnh giang sơn cẩm tú này, chiếu cáo thiên hạ, Đế quân Nam Trần băng hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.