Thời tiết càng lúc càng lạnh, đảo mắt đã đến mùa Đông. Thẩm Phủ hết sức tiêu điều, Thẩm Diệu bị cấm túc, Thẩm Thanh đau ốm trên giường, mỗi ngày chỉ có Thẩm Nguyệt đến Quảng Văn Đường. Sau đó là đến Trung Thu yến, cũng chỉ có Trần Nhược Thu mang Thẩm Nguyệt đến dự, Thẩm Nguyệt lại phô diễn tài năng làm ra náo động lớn, bất quá việc này cũng không liên quan đến Thẩm Diệu.
Theo thời gian, chuyện của Thẩm Thanh càng ngày càng khó giấu. Nhiệm Uyển Vân bảo Trần đại phu ra một phương thuốc làm chứng nôn nghén của Thẩm Thanh giảm bớt, người bên ngoài không nhìn ra vấn đề gì. Nếu để them một khoảng thời gian, giấy cuối cùng cũng không gói được lửa.
“Cứ thế này không được” Nhiệm Uyển Vân âu sầu “Phải nghĩ cách để Thanh nhi ra ngoài tránh một thời gian”. Đến khi Thẩm Thanh sinh xong đứa nhỏ thì mang nàng trở về. Còn với bên ngoài thì nói Thẩm Thanh mắc bệnh khó chữa… Sóng gió vừa qua đi có lẽ thiên hạ sẽ thái bình…
“Nhưng thân thể tiểu thư ngày càng nặng nề, chỉ sợ đường xa lại phải chịu khổ” Hương Lan lo lắng “Huống hồ lần này đi tốn rất nhiều thời gian, việc hôn sự của tiểu thư cũng sẽ chậm trễ”.
Nhiệm Uyển Vân nhíu mày, lời này không sai, Thẩm Thanh nay đã mười sáu tuổi, thêm một năm, chính là mười bảy, tuy nói các cô gái ở thành Định kinh, mười sáu mười bảy tuổi xuất giá cũng là vừa vặn, nhưng Thẩm Thanh là tiểu thư nhà quan lại, muốn chọn lựa nhà chồng hợp ý cũng tốn chút thời gian, đợi thêm một năm, chỉ sợ đệ tử huân quý đều đã bị người khác chọn hết.
“Viên nhi đến cuối năm mới có thể trở về, thân thể của Thanh Nhi cứ kéo dài cũng không tốt” Nhiệm Uyển Vân đau đầu nói.
“Phu nhân” Thải Cúc im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng “Nô tỳ nghe nói, Vệ phu nhân của Trung thư thị lang gần đây cùng Tam phu nhân trò chuyện, hình như là đến thay trưởng tử cầu thân, cầu Ngũ Tiểu thư ”.
“Thẩm Diệu!” Nhiệm Uyển Vân cắn chặt răng “Nàng thế mà vận khí thật tốt!”. Trung thư thị lang là chức quan tứ phẩm, tuy rằng họ hướng gia môn Thẩm Tín là võ tướng nhất phẩm để cầu thân thì có vẻ trèo cao. Nhưng trưởng tử Vệ gia là Vệ Khiêm là một thiếu niên tài mạo thượng thừa lại muốn cưới một nữ tử ngu ngốc trong thành Định chí ít vô cùng xứng với Thẩm Diệu*. Huống hồ Vệ Khiêm tuổi còn trẻ đã làm quan, ngày sau tiền đồ vô hạn, hắn chịu đến cầu thân, đối với Thẩm Diệu quả thật là chuyện tốt.
(*Câu này có nghĩa là Vệ Khiêm thông minh, tài mạo song toàn nhưng lại thua về quyền thế còn Thẩm Diệu có quyền có thế (Con gái tướng quân) nhưng lại khiếm khuyết về đầu óc, hai người này bù trừ cho nhau. Vô cùng xứng đôi.)
“Vệ gia cố ý trèo cao*” ( Nguyên văn là phàn phụ, có nghĩa là cậy thế, dựa hơi cũng có nghĩa là trèo cao) Thải Cúc nói “Nên mới nhịn đau dùng hôn sự của trưởng tử đổi lấy cơ hội gia hảo với Thẩm Phủ”. Ý tứ trong lời nói của Thải Cúc, biến Thẩm Diệu trở thành một người hết sức bỉ ổi, hoàn toàn không xứng với trưởng tử Vệ gia.
“ Cũng còn phải xem vận của nàng.” Sắc mặt của Nhiệm Uyển Vân có chút dữ tợn. Tuy rằng chức quan Thẩm Tín rất to, nhưng nhiều năm như vậy, vẫn không có ai đến Thẩm Phủ cầu hôn Thẩm Diệu, lý do bởi vì bản thân Thẩm Diệu yếu đuối ngu xuẩn. Với thân phận của Thẩm Tín, Thẩm Diệu muốn tìm vị hôn phu, tất nhiên cũng phải môn đăng hộ đối. Có thể có nhà môn đăng hộ đôi nhưng chẳng có nhi tử thế gia nào chịu cưới một người làm trò cười cho cả Minh Tề làm chủ mẫu.
Cho nên dù Thẩm Tín có uy vọng rất cao, cũng không có ai hỏi thăm đến Thẩm Diệu.
Nay đột nhiên Vệ gia đến cầu thân, theo lời Thải Cúc là Vệ gia muốn trèo cao, nhưng người tinh tế có thể nhìn ra, lý do là bởi vì trong đợt kiểm tra vừa qua ở Quảng Văn Đường, biểu hiện của Thẩm Diệu làm người ta phải thay đổi cách nhìn. Bao cỏ ngu xuẩn thay đổi, Vệ gia không nhịn được mà ra tay.
Bình thường Nhiệm Uyển Vân cũng sẽ không dễ dàng để chuyện tốt như vậy đến tay Thẩm Diệu, huống hồ hiện tại Thẩm Thanh gặp nạn, nàng càng không thể nhìn Thẩm Diệu sống tốt.
“Phu nhân đừng lo” Hương Lan nói “Lão phu nhân chắc chắn không đồng ý hôn sự này”.
Nếu nói trong Tướng quân phủ, ai thống hận Đại phòng nhất, thì người đó chính là lão phu nhân, Thẩm lão phu nhân không làm gì được Thẩm Tín, nên vẫn âm thầm đem việc hôn nhân của Thẩm Diệu nắm chặt trong lòng bàn tay. Trước nhờ Nhiệm Uyển Vân thu xếp, danh tiếng bao cỏ của Thẩm Diệu trải rộng Minh Tề. Nay Thẩm Diệu dùng tài năng tự minh oan, có người tới cửa cầu thân, với tâm cơ của lão phu nhân, tất nhiên sẽ tìm cách ngăn cản.
“Mệnh nàng đê tiện như vậy, làm sao nuốt trôi cơ hội bậc này, sợ là có khi chưa kịp gả đã chết ở trong phòng ” Nhiệm Uyển Vân lời nói hết sức ác độc. Nàng nhìn vào buồng trong, cửa phòng đang đóng chặt, Thẩm Thanh ngày ngày trốn ở trong phòng không dám gặp người, trong lòng oán giận “Nhưng lão gia còn muốn mang Thanh Nhi gả cho người như vậy…”. (Ý nói gả cho người như Vệ Khiêm, có thể trợ giúp Thẩm Quý làm quan)
Thẩm Quý còn chưa biết Thẩm Thanh có thai, Nhiệm Uyển Vân cũng không nói cho hắn biết. Thẩm Quý người này vô tình vô nghĩa, biết Thẩm Thanh mất đi trong sạch còn có thể dễ dàng tha thứ, nếu biết Thẩm Thanh mang thai, hắn sẽ không từ thủ đoạn, không kể gì sức khỏe Thẩm Thanh mà sẽ mạnh mẽ loại trừ đứa nhỏ này.
Dù vậy, Thẩm Quý vẫn sợ hãi việc Thẩm Thanh thất thân bại lộ, thúc giục Nhiệm Uyển Vân tìm cho Thẩm Thanh một mối hôn sự, chỉ cần đem Thẩm Thanh gả đi thật sớm, đối phương nhà cao cửa rộng thì hắn đã hài lòng, chọn đến chọn đi, lại chọn trúng tiểu nhi tử Thiếu phủ giám Hoàng Đức Hưng.
Nói đến nhà họ Hoàng, dòng dõi còn cao hơn Vệ gia, tất nhiên hưởng vô số vinh hoa phú quý, nhưng Hoàng lão gia, Hoàng phu nhân đều không phải đèn cạn dầu, mà Hoàng Đức Hưng lại là một nam nhân đoạn tụ (Hủ nữ nghe mùi đam mỹ, mắt lóe sáng, hắc hắc).(Tiểu Vũ: Em cũng là hủ đây =.= Hủ mà đi dịch ngôn nghe có vẻ là lạ:v:v:v)
Vì nguyên nhân này, nhà họ Hoàng chọn con dâu cũng không yêu cầu quá cao, chỉ cần tính tình ôn hòa, đối với chuyện Hoàng Đức Hưng hoang dâm có thể bỏ qua được, những thứ khác đều không quan tâm.
Thẩm Quý thầm nghĩ Thẩm Thanh đã mất đi trong sạch, chi bằng gã vào Hoàng gia, Hoàng Đức Hưng đối với nữ nhân không có hứng thú, sẽ không đụng đến Thẩm Thanh, như vậy bí mật này mãi mãi sẽ không bị phát hiện, Thẩm Thanh chỉ cần làm con dâu Hoàng gia trên danh nghĩa, hưởng thụ vinh hoa phú quý là tốt rồi. Mà hắn, cũng có thể dựa vào quan hệ thông gia với nhà họ Hoàng, làm cho con đường làm quan của hắn nâng cao một bước.
Chủ ý của Thẩm Quý tất nhiên là rất hay, nhưng Nhiệm Uyển Vân lại không nghĩ vậy, cho dù Thẩm Thanh đã thất tiết, Nhiệm Uyển Vân vẫn muốn vì nàng tìm một mối hôn sự tốt. Gả cho Hoàng Đức Hưng, chẳng khác gì cả đời ở góa, việc như vậy Nhiệm Uyển Vân nhất định không làm. Vì chuyện này, Thẩm Quý cùng Nhiệm Uyển Vân nảy sinh tranh chấp, vợ chồng hai người vốn lạnh nhạt nay càng thêm ác liệt, Thẩm Quý càng ít đến Thải Vân Uyển, ngày ngày ở trong phòng tiểu thiếp.
“Nếu hôn sự của Ngũ tiểu thư cùng Đại tiểu thư hoán đổi cho nhau thì tốt rồi” Thải Cúc tức giận nói.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Nhiệm Uyển Vân nghe vậy, mi tâm nhảy dựng, đột nhiên nhìn về phía Thải Cúc “Ngươi vừa nói gì?”.
Thải Cúc hoảng sợ, lắp bắp “Nô tỳ nói nếu Ngũ tiểu thư cùng Đại tiểu đổi…đổi người gả đi thì tốt rồi”.
“Ngươi nói đúng!” Nhiệm Uyển Vân lập tức vỗ bàn đứng dậy, trên mặt là vẻ mừng như điên, nàng nói “Không sai, chỉ cần đem hôn sự của Thanh nhi cùng tiểu tiện nhân kia đổi cho nhau thì mọi chuyện đều được giải quyết, đây cũng là lúc khiến cho tiểu tiện nhân nhận được ác quả ác báo”. Nàng nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói “Đem áo choàng của ta đến đây, chúng ta đi Vinh Cảnh Đường”.
“Phu nhân, đến Vinh Cảnh Đường làm gì?” Thải Cúc cùng Hương Lan đều bị hành động bất thình lình của Nhiệm Uyển Vân làm cho giật mình. Nhiệm Uyển Vân cười nói “Tất nhiên là muốn đến thuyết phục lão phu nhân, nhận lời mối hôn sự với Vệ gia kia rồi”.
…
Ngày Đông, ánh nắng chiếu vào cửa sổ, rọi lên hoa cỏ bên ngoài, không khí dường như cũng bị nhiễm một màu xanh. Nhưng ánh nắng ấy lại thật mỏng manh làm cho người ta có cảm giác chỉ cần không để ý chút, sẽ vỡ…
Thẩm Diệu mặc váy gấm song điệp lập thủy ( Hai con bướm bay trên mặt nước), áo lót bên trên màu tím thêu một đóa tử liên ( Sen tím). Sắc áo tím đậm làm cho làn da trắng nõn của nàng gần như trong suốt, gương mặt như tranh hết sức sạch sẽ, dù chỉ đứng bất động trước cửa sổ, quý khí trên người cũng tự nhiên tản ra.
Bạch Lộ cùng Sương Giáng nhìn đến ngẩn người, các nàng từ nhỏ đã theo hầu hạ bên người Thẩm Diệu, chung đụng nhiều năm như vậy, không biết vì sao gần đây mỗi khi nhìn Thẩm Diệu lại có cảm giác xa lạ. Sự phong nhã gờn gợn kết hợp cùng với vẻ ngoài ngây thơ của thiếu nữ biến sự nhu thuận thành uy nghiêm, nón nớt thành lạnh nhạt.
“Tiểu thư thật thích mặc xiêm y màu xanh” Bạch Lộ nói “Tuy mặc nhìn rất đẹp, nhưng ở tuổi này, các tiểu thư không phải đều thích mặc màu hồng, màu lam sao?”.
Xiêm y màu xanh nhìn thì trang trọng, nhưng ngoại trừ công chúa, quận chúa trong cung, các tiểu thư khuê các rất ít mặc màu này. Thứ nhất là nhìn có vẻ lớn hơn so với tuổi thật, thứ hai là rất khó phô diễn nhan sắc, không cẩn thận lại như tiểu hài tử trộm mặc quần áo người lớn.
Thẩm Diệu rõ ràng là một tiểu cô nương phấn nộn, lại mặc một thân xiêm y nhìn như bậc nương nương trong cung, làm bọn nha hoàn khó hiểu.
Tuy Bạch Lộ cùng Sương Giáng đã nhỏ giọng trao đổi nhưng vẫn bị Thẩm Diệu nghe được. Nàng mỉm cười, nàng thích mặc màu xanh là vì trang phục này sẽ luôn luôn nhắc nhở nàng bình tĩnh, thâm trầm, vĩnh viễn không nhân từ, nương tay.
Kiếp trước thời điểm ở trong cung, mỗi ngày mặc triều phục hoàng hậu, sắc vàng rực rỡ có thể uy hiếp bụng dạ đen tối của đám hậu cung phi tần. Có thân phận hoàng hậu, người khác muốn làm gì cũng phải kiêng nể ba phần, nhưng bộ dạng đó kỳ thật cũng không thích hợp với nàng.
Editor: Nhạc Nhạc Hi Hi + Beta: Tiểu Vũ
Nàng còn trẻ đã gả cho Phó Tu Nghi, nếm trải rất nhiều sự việc mà người khác ở tuổi này không thể trải qua. Chính những thăng trầm đó đã tôi luyện nàng, từ một kẻ ngu xuẩn, nhút nhát trở thành một người thâm trầm, tĩnh lặng, gặp chuyện không sợ hãi. Về sau, nàng cùng Mi phu nhân tranh giành thánh sủng, duy trì ngôi vị hoàng hậu là để bảo vệ Phó Minh và Uyển Du, nhưng cuối cùng nàng lại mất hết tất cả.
Rồi sẽ có một ngày nàng đem quyền thế của hoàng thất Minh Tề đoạt lấy, đem những người từng cướp đoạt mọi thứ của nàng giẫm nát dưới chân.
Đột nhiên Thẩm Diệu nhớ tới thiếu niên anh tuấn một thân tử y. Không biết trưởng tử Tạ gia thần bí khó lường kia có cùng ý nghĩ với nàng, mưu đồ soán vị hay không?
“Tiểu thư, không tốt!” Đang lúc nàng trầm ngâm, Kinh Trập vội vàng chạy vào nói “Tiểu thư, Xuân Đào truyền tin cho Mạc Kình, nói là Vệ gia Trung thư thị lang đến nhà cầu hôn, lão phu nhân đã nhận thiếp canh rồi”.
Sương Giáng nhíu mày hỏi “Sao lại vội vã như vậy, Vệ gia muốn cầu hôn ai?”.
“Là… là cầu hôn tiểu thư!” Kinh trập gấp đến dậm chân “Tình hình Vệ gia như thế nào chúng ta còn chưa rõ ràng, lão phu nhân lại không hỏi qua tiểu thư liền nhận thiếp canh. Lão gia và phu nhân còn chưa biết chuyện, như vậy khác nào ép gả chứ”.
Đối với tâm tư Thẩm lão phu nhân, Kinh Trập trước nay hiểu rõ, bà ta chắc chắn không muốn Thẩm Diệu sống tốt. Vệ gia nếu là gia đình trong sạch, Thẩm lão phu nhân sẽ không dễ dàng nhận lời gả Thẩm Diệu.
“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Hay là nhanh chóng viết thư báo tin cho lão gia” Bạch Lộ nghe chuyện cũng lo lắng.
Bọn nha hoàn gấp đến sứt đầu mẻ trán, Thẩm Diệu lại trầm mặc không nói. Một lát sau, các nha hoàn kinh ngạc nhìn Thẩm Diệu nở nụ cười “Thật là kỳ quái, Trung thư thị lang tuy chỉ là quan tứ phẩm, nhưng bối cảnh cũng rất sâu, trưởng tử Vệ gia Vệ Khiêm là người tuấn tú lịch thiệp, chuyện tốt như vậy, tổ mẫu mang đến cho ta, thật làm ta có chút thụ sủng nhược kinh”.
“Tiểu thư” Bạch Lộ ngẩn ra “Tiểu thư nói Vệ gia kia không tồi?”
“Đâu chỉ không tồi” Thẩm Diệu thản nhiên nói “Dù phụ thân trở lại, biết ta có được mối hôn sự này, cũng không có đạo lý nào từ chối. Vệ Khiêm đối với các tiểu thư quan lại mà nói, là một phu quân đáng để phó thác cả đời”.
“Tiểu thư làm sao mà biết được?” Kinh Trập nghi hoặc. Thẩm Diệu suốt ngày đều ở trong phủ, nếu ra ngoài cũng chỉ đi đến Quảng Văn Đường. Làm sao biết được gia cảnh các quan lại, hay là tính tình con trai trưởng của họ. Nhưng giờ tiểu thư nói đến, lại giống như rất quen thuộc, làm Kinh Trập mơ hồ.
Đối với một tiểu thư khuê các như Thẩm Diệu mà nói, con cháu nhà ai như thế nào nàng tất nhiên không biết. Nhưng đời trước nàng là hoàng hậu, đệ tử nhà quan có tài có đức, nàng nắm rõ trong lòng bàn tay. Vệ Khiêm thật đúng là một nhân tài, tính tình đoan chính. Nay Vệ gia đền cầu hôn, Thẩm lão phu nhân lại đáp ứng, chuyện này dù nói thế nào nàng cũng không tin tưởng.
Vừa lúc này, Cốc Vũ ở bên ngoài tiến vào, có vẻ nghi hoặc nói “Tiểu thư, nha hoàn Hỉ Nhi của Vinh Cảnh Đường đến truyền lời lão phu nhân, gọi tiểu thư đi Vinh Cảnh Đường một chuyến”.
“Động tác thật đúng là nhanh” Thẩm Diệu nở nụ cười “Chúng ta đi nhìn một cái đi”.
Tại Vinh Cảnh Đường.
Thẩm Nguyên Bách rúc vào lòng Thẩm lão phu nhân, mấy ngày nay Nhiệm Uyển Vân vội vàng chăm sóc Thẩm Thanh, để Thẩm Nguyên Bách lại ở Vinh Cảnh Đường. Thẩm lão phu nhân vốn yêu thương tôn tử này, tự nhiên xem như bảo bối. Đối với Nhiệm Uyển Vân sắc mặt ôn hoà hơn rất nhiều.
Trần Nhược Thu cùng Thẩm Nguyệt lại không có mặt, từ khi Nhiệm Uyển Vân ở trong phủ chăm sóc Thẩm Thanh, việc đối ngoại ở Thẩm gia tạm thời giao cho Trần Nhược Thu xử lý, phu nhân các quý phủ có chuyện sẽ liên hệ với nàng, cơ hội tốt như vậy, Trần Nhược Thu tự nhiên sẽ không bỏ qua, mỗi ngày đều mang Thẩm Nguyệt xuất môn xã giao, gặp gỡ các vị phu nhân, như vậy đối với hôn sự của Thẩm Nguyệt sau này rất có lợi.
Nhiệm Uyển Vân đứng ở một bên đại sảnh, ánh mắt nặng nề không biết suy nghĩ cái gì.
Thẩm Diệu đến, thỉnh an Thẩm lão phu nhân.
Mấy ngày nay, nàng bị cấm túc, mỗi ngày đều phải ở từ đường Thẩm gia chép kinh Phật, quỳ trước bài vị tổ tiên. Thẩm lão phu nhân cũng không muốn nhìn thấy nàng, miễn cho nàng tới đây vấn an. Lần gặp cuối cùng là trước khi cấm túc.
“Ngũ nha đầu, gần đây ở từ đường chép kinh, lòng ngươi đã yên tĩnh chưa?” Thẩm lão phu nhân hỏi.
Nghe Thẩm lão phu nhân học đòi văn nhã nói chuyện, Thẩm Diệu suýt nữa bật cười. Ở Thẩm Phủ, nếu nói ai già mà vẫn hay so đo, trước hết phải nói đến Thẩm lão phu nhân. Lúc này ngược lại hỏi người khác trong lòng có hay không tĩnh lặng, nàng mỉm cười “Như tổ mẫu mong muốn”.
“Tốt lắm” Thẩm lão phu nhân làm bộ làm tịch ho nhẹ một tiếng, nha hoàn Phúc Nhi vội vàng dâng trà nóng, nàng dùng nắp gạt lá trà nhấp một ngụm, mới nhìn Thẩm Diệu nói “Chuyện mấy hôm trước, mặc dù ngươi không sai, nhưng ngươi lại cứng rắn, tính tình nóng nảy, ta mới phạt ngươi cấm túc chép kinh để giúp ngươi bình tĩnh, ngươi có trách ta không?”.
“Thẩm Diệu không dám!”.
“Ta biết ngươi là người hiểu chuyện” Thẩm lão phu nhân hài lòng nhìn nàng “Ngươi là con cháu trong nhà, nếu ngoan ngoãn nghe lời, ta tất nhiên sẽ thương ngươi. Ta thấy ngươi cũng đến tuổi lập gia thất, hôm nay Vệ gia Trung thư thị lang đến cầu hôn, cầu ngươi cho con trai trưởng Vệ gia, ngươi cảm thấy không tồi chứ?”.
Nếu không phải không đúng lúc, Thẩm Diệu thật sự sắp cười ra tiếng. Người như Thẩm lão phu nhân, kiến thức cả đời cũng chỉ dừng lại ở chốn phong trần. Trưởng bối nhà ai mà lại lớn tiếng hỏi cháu gái “Chuẩn bị gả ngươi đấy, ngươi cảm thấy không tồi chứ?” cũng không biết bà ta nghĩ như thế nào mà thốt ra được như vậy.
“Chuyện hôn nhân là lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối” Thẩm Diệu cười nói “Hôn sự của tôn nữ, tự nhiên có cha mẹ quan tâm”.
“Ngươi cái nha đầu kia!” Thẩm lão phu nhân đụng phải đinh sắt, suýt nữa tức giận, nghe Nhiệm Uyển Vân ho nhẹ nhắc nhở mới điều chỉnh lại vẻ mặt hòa nhã, nói “Nha đầu này, thật sự là quá mức tùy hứng. Ngươi lúc đầu ái mộ…thì cũng thôi đi. Nhìn ngươi mấy ngày nay đã thanh tỉnh rất nhiều, ta nghĩ ngươi cũng biết chừng mực. Trung thư thị lang với nhà chúng ta mà nói cũng xem như môn đăng hộ đối, thiếu gia Vệ gia - Vệ Khiêm, dáng vẻ đường đường, văn võ song toàn. Hôn sự này, phụ thân ngươi mà biết cũng sẽ tán thành, ngươi đã lớn như vậy, lần đầu tiên có người đến cửa cầu hôn, nếu không nắm chắc cơ hội, thiếu gia Vệ gia kia sẽ bị người khác đoạt mất”.
Tuy Thẩm lão phu nhân không phải là trưởng bối tốt, nhưng về phương diện mai mối phải nói là một thân công phu. Có thể vì xuất thân ca kỹ, biết rõ sở thích các thiếu nữ, liền đem Vệ Khiêm nói thành một phu quân lý tưởng. Thẩm Diệu cũng rõ ràng, Thẩm lão phu nhân không nói dối, Vệ Khiêm quả thật là một lang quân như ý.
Thẩm Diệu thản nhiên nói “Vệ thiếu gia quả thật không tệ, bất quá ta cũng không muốn, tổ mẫu hay là quên đi. Việc hôn nhân của ta, tự nhiên có phụ mẫu ta làm chủ.”
“Ngươi…” Nhiều lần bị chống đối, Thẩm lão phu nhân cũng không phải người kiên nhẫn, rốt cuộc nổi giận nói “Ngươi đây là nói cánh tay ta quá dài, can thiệp việc hôn nhân của ngươi sao?”.
“Thẩm Diệu chưa từng nói vậy!” Đây là tự ngươi nói thôi.
Thẩm lão phu nhân tức giận sắp phát điên, Thẩm Diệu cương quyết ngồi đó, động cũng không động, làm cho bà ta tức đến không thở nổi. Thẩm lão phu nhân hận Đại phòng, nhưng cũng kiêng kị Thẩm Tín, nhiều năm như vậy, tuy rằng trong lòng tức giận, cũng chỉ có thể nén lại để diễn vai một tổ mẫu công chính nghiêm minh. Nàng không thể đánh Thẩm Diệu, vì như vậy Thẩm Tín sẽ phát hiện, nhiều nhất chỉ có thể trách cứ vài câu, trước nay nàng vẫn luôn thản nhiên nhìn Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu nuôi Thẩm Diệu thành một phế vật, mặc dù che giấu tốt, cũng bị một vài người có tâm nhãn nhìn ra.
Kết quả không biết tại sao, có một ngày, phế vật này đột nhiên thông minh lên, không chỉ thông minh, tính tình còn trở nên dầu muối không ăn, nàng cả giận nói “Ngươi còn biết tôn ti lễ nghĩa hay không!”
Thẩm Diệu cảm thấy không thú vị, với sự kiên nhẫn cùng tầm nhìn hạn hẹp của Thẩm lão phu nhân, ở trong cung, chắc chắn sống không quá hai ngày. Kiếp trước nàng gặp qua rất nhiều nữ nhân lợi hại, Thẩm lão phu nhân này không biết trời cao đất rộng, nàng còn chưa để vào mắt.
“Ta hỏi ngươi lần cuối” Thẩm lão phu nhân vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay, nhìn Thẩm Diệu âm u nói “Cửa hôn nhân này, ngươi nghĩ thế nào?”
“Ta không đồng ý” Thẩm Diệu đáp.
“Tốt, tốt lắm…” Thẩm lão phu nhân tức giận, ngực phập phồng, hai nha hoàn Phúc Nhi và Hỉ Nhi tiến lên vỗ về miễn cho nàng ngất xỉu tại chỗ. Thẩm lão phu nhân giận quá hóa cười “Ta thấy ngươi rõ ràng không biết ăn năn, một khi đã như vậy, kể từ hôm nay, ngươi liền dọn đến ở trong từ đường, ngày ngày niệm kinh, để ta xem có mài giũa được sự kiêu ngạo của ngươi hay không?”.
Dọn đến từ đường, mỗi ngày đối diện bài vị tổ tiên, một tiểu cô nương nũng nịu nghe vậy sợ là bị dọa cho vỡ mật. Huống hồ từ đường chỗ âm hàn, ở lâu nói không chừng có thể sinh bệnh. Thẩm lão phu nhân vừa thở vừa nói, sau khi nói xong ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý, nhìn Thẩm Diệu, chờ đợi Thẩm Diệu cầu xin tha thứ.
Nhưng Thẩm Diệu mày cũng chưa nhăn một chút, nói “Vâng, vậy tôn nữ trở về thu dọn đồ đạc, lập tức dọn qua”.
Nhẹ nói một câu, làm Thẩm lão phu nhân nghẹn thiếu chút nữa tắt thở.
Mà Thẩm Diệu nói xong, liền hướng Thẩm lão phu nhân hành lễ, sau đó rời đi.
“Đúng là nghiệt nữ! Trong mắt thật không coi ai ra gì!” Thẩm lão phu nhân khó thở, bởi vì xuất thân đê tiện lại không nói được từ nào nho nhã, thô bỉ mắng một tiếng “Tiểu tiện nhân! Không hổ là mang dòng máu của lão tiện nhân kia!”.
Nàng nói “Lão tiện nhân”, chính là mẹ ruột Thẩm Tín, thân tổ mẫu của Thẩm Diệu.
Nhiệm Uyển Vân ngẩng đầu, âm hiểm nhìn về phía cửa, bóng dáng Thẩm Diệu đã không còn.
“Ngươi không phải nói nàng nhất định đồng ý việc này sao?” Thẩm lão phu nhân đem mũi nhọn nhắm ngay Nhiệm Uyển Vân “Thái độ nàng như vậy, sao có thể đồng ý? Tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?”.
Không chỉ mình Thẩm lão phu nhân khó hiểu, trong lòng Nhiệm Uyển Vân cũng rất kỳ quái. Điều kiện Vệ Khiêm tốt như vậy, cho dù là Thẩm Thanh cũng khó có thể bỏ qua, Thẩm Diệu một chút cũng không cân nhắc liền từ chối. Nàng trầm ngâm nói “Có lẽ nàng còn ái mộ Định vương, ngoài mặt làm bộ như không cần, kì thực vẫn chưa hết hy vọng. Bằng không một gia đình tốt như vậy, sao nàng lại cự tuyệt. Thậm chí nghe bàn chuyện hôn sự của mình nàng cũng không chút thẹn thùng.
“Trước mắt làm sao bây giờ?” Thẩm lão phu nhân tức giận “Nàng không đồng ý, sao có thể viết thư báo cho Thẩm Tín?”.
Theo kế hoạch của hai người, chỉ cần dỗ tốt Thẩm Diệu, làm cho Thẩm Diệu trong lúc viết thư cho Thẩm Tín để lộ ý tứ mình đã có ý trung nhân. Về sau Thẩm Tín hồi kinh lo liệu hôn sự, bọn họ lại dùng kế ly miêu tráo chúa, hoán đổi tân nương. Sau đó đem tất cả sai lầm đổ lên người Thẩm Diệu, đã gả cho người, còn có thể làm gì, Thẩm Diệu trong lòng sợ hãi, sẽ không nói lung tung. Thẩm Tín lại không biết Thẩm Diệu cùng Thẩm Thanh thay đổi việc hôn nhân, sẽ nghĩ người Thẩm Diệu ái mộ chính là thiếu gia Hoàng gia. Việc Hoàng Đức Hưng chuộng nam phong, trừ bỏ những người cùng Hoàng gia qua lại thân cận thì người khác không biết. Như vậy bề ngoài mà nói Hoàng Đức Hưng vẫn là một phu quân không tồi.
Nhưng hôm nay Thẩm Diệu tỏ thái độ bất mãn đối với hôn sự này, chắn chắn sẽ không đề cập với Thẩm Tín. Thẩm Diệu không đồng ý, cả kế hoạch liền thất bại, phiền toái rất nhiều.
“Nếu nhẹ nhàng không ăn, vậy thì dùng biện pháp cứng rắn” Nhiệm Uyển Vân hung tợn nói “Nương đã đem nàng cấm túc ở từ đường, vậy chuyện kia còn không phải tùy chúng ta nói thế nào cũng được sao. Tóm lại phải đem hôn sự này nhanh chóng định xuống, lại tổ chức hôn lễ thật sớm, đổi cho Thanh nhi đi”. Nếu không, mặc dù đêm tân hôn có thể lừa gạt được, nhưng cái thai trong bụng Thẩm Thanh cũng không thể giấu diếm. Thừa dịp Thẩm Thanh còn mơ mơ hồ hồ, nhanh chóng xong việc.
Thẩm lão phu nhân nhìn thoáng qua Nhiệm Uyển Vân, vẫn chưa nói chuyện. Tuy rằng nàng cũng rất muốn đại phòng không tốt, nhưng nếu thật sự làm vậy, một khi bị Thẩm Tín phát hiện, liên lụy đến nàng, nàng cũng không gánh nổi.
Nhiệm Uyển Vân vừa nhìn liền biết Thẩm lão phu nhân trong lòng suy nghĩ điều gì, nàng cắn răng nói “Nương yên tâm, ta tự có an bày. Tóm lại sẽ không tra đến trên người nương”.
Nói đến nước này, Thẩm lão phu nhân cũng phải đồng ý, nàng nói “Vậy thì làm theo lời ngươi đi”.
......
Trên tầng thượng Bách Hoa lâu, mành trúc bay lượn, một thiếu niên tuấn mỹ một thân tử y tùy ý ngồi đó, tựa như thiên tiên. Lông mi hắn thật dài ôm lấy đôi mắt hoa đào tinh mỹ, cố tình khi nhìn người lại như có như không lộ ra vẻ lãnh khốc.
“Khụ”, một tiếng ho nhẹ, đánh vỡ sự yên lặng, một công tử mặc hoa phục cầm quạt giấy đặt ngang trước ngực, khoan dung thủ thế “Xin lỗi, đến chậm”.
“Ngươi mà cũng đến muộn, thật mới mẻ” Thiếu niên tử y liếc mắt nhìn hắn.
Tô Minh Phong sờ sờ cái mũi của mình, người bạn tốt này của hắn chán ghét nhất là trễ hẹn, cũng may chính mình cùng hắn giao tình sâu đậm, nếu là người khác, chỉ sợ Tạ Cảnh Hành đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, làm sao ngồi đợi đến một nén nhang.
“Thật sự là hôm nay thái độ Vệ Khiêm có chút khác thường” Tô Minh Phong cười khổ “Thiếu gia Trung thư Thị lang gia, ngươi cũng biết đó, hắn thật đáng thương, vốn đã có cô nương hợp ý, trong nhà lại cố tình chọn một vị tiểu thư khác để nói chuyện hôn nhân, đối phương cũng đã nhận thiếp canh, chỉ sợ việc hôn nhân này không biết sẽ về đâu. Vệ khiêm trong lòng khó chịu, liền kéo ta uống rượu, bất quá…” Tô Minh Phong chỉ chỉ chính mình “Ta nay ‘Bệnh nặng trong người’, rượu không thể uống, chỉ ngồi khuyên hắn nửa canh giờ”.
“Nhàm chán!” Tạ Cảnh Hành lãnh nghiêm mặt nói. Tô Minh Phong vì chuyện vô vị như vậy mà trễ hẹn với hắn, hắn tất nhiên cảm thấy bực mình.
Tô Minh Phong trong lòng bất đắc dĩ, Tạ Cảnh Hành nhìn qua thì bất cần đời, luôn lộ vẻ tươi cười, kì thực là người thù dai, lại đặc biệt xoi mói. Nhiều này nay không biết có chuyện gì không thuận lợi, gương mặt lúc nào cũng đạm nhạt. Chỉ cần Tạ Cảnh Hành thản nhiên nhìn hắn, hắn cũng thấy toàn thân sợ hãi.
“Kỳ thật Vệ Khiêm cũng thật là xui xẻo, hắn muốn chọn thê tử loại người nào mà không có, gia đình hắn lại cố tình chọn một phế vật, ngày trước đeo đuổi Định vương cả Minh Tề mọi người đều biết, Vệ Khiêm thú nàng, cũng là bất đắc dĩ” Hắn vội vàng gợi chuyện hy vọng gợi lên hứng thú của Tạ Cảnh Hành “Ngươi hẳn là biết nàng là ai đi? Chính là đích nữ của Thẩm Tín, Thẩm Diệu, nàng có thể gả cho Vệ Khiêm, xem như là đại vận rồi”.
“Ngươi nói” Tạ Cảnh Hành đột nhiên mở miệng, chậm rãi hỏi lại “Là Thẩm Diệu?”.