Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 14.1: Tân Khoa Trạng Nguyên 1




Thư gia tàn cừ
Đầu lưỡi truyền đến vị đắng nhàn nhạt, nhưng không sánh bằng một phần vạn trong lòng, mặt của hắn âm trầm lạnh lẽo, nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng rất nhiều, giữa hai lông mày mang theo lo lắng nồng đậm!
"Khụ, khụ!" Khi Nạp Lan Tĩnh đang ngủ ngon, nhưng lại bị sặc, nàng không vui mở mắt, sắc trời vẫn còn sớm, người nào không yên ổn như vậy!
Ánh mắt của Nạp Lan Tĩnh không khỏi mang theo vài phần tức giận, nàng mở mắt lại thấy Kiếm Thiếu Niệm đang cầm một chén thuốc, hơn nữa còn định tiếp tục bón thuốc cho nàng, "Hôm nay sao chàng vẫn còn ở chỗ này, không cần vào triều rồi hả?" Nạp Lan Tĩnh nghiêng thân thể một chút, nhưng không có nhìn thấy Lưu Thúy đứng ở một bên, trong giọng nói mang theo mềm nhũn ngọt ngấy!
"Tĩnh nhi!" Tay Kiếm Thiếu Niệm không khỏi run run, chén thuốc kia chén thế nhưng rơi trên mặt đất, Nạp Lan Tĩnh cả kinh, ngược lại tỉnh táo trong nháy mắt, "Chàng làm sao vậy?" Nàng cho rằng Kiếm Thiếu Niệm giống như đã xảy ra chuyện gì vậy, liền thò tay chống người ngồi dậy!
"Tĩnh nhi, giọng nói của nàng!" Hai mắt Kiếm Thiếu Niệm mở to, biểu tình lại mang theo vài phần ngây ngốc, giọng nói của Nạp Lan Tĩnh đã có chút mạnh mẽ hơn, hoàn toàn không giống như lúc trước có cảm giác suy yếu, nếu không phải nhìn sắc mặt nàng vẫn chưa khôi phục, nếu chỉ nhờ vào giọng nói, hắn còn có thể cho rằng Nạp Lan Tĩnh đã tốt hơn!
Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng cười một tiếng, ngược lại hù sợ nàng, vốn cho là xảy ra chuyện lớn gì rồi, thì ra bởi vì mình tốt hơn, mới kinh ngạc như vậy, "Có lẽ do Tôn thái y mới đổi thuốc, thấy hiệu quả!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng nói một câu, chính mình cũng có thể cảm giác được, lúc này tinh thần thật sự rất tốt!
"Thuốc, là thuốc này sao!" Lúc này Kiếm Thiếu Niệm mới nhớ tới, thuốc tốt như vậy, lại bị hắn không cẩn thận đánh đổ, thật quá đáng tiếc!
"Vương Gia, nô tỳ lại đi nấu thêm một chén cũng được!" Lưu Thúy nén nhịn không cười ra tiếng, trước kia luôn nghĩ người trong hoàng gia cao cao tại thượng, nhưng từ khi biết nhà các nàng cô gia, tại chính mình tiểu thư trước mặt, tay chân vụng về giống như là đứa bé!
*cao cao tại thượng: ngồi tít trên cao, chỉ tay năm ngón,..
Kiếm Thiếu Niệm không tốt cười cười, vội vàng tránh ra để cho Lưu Thúy thu dọn mảnh vụn trên mặt đất, "Tới đây!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi liếc một cái Kiếm Thiếu Niệm đang tay chân luống cuống, chờ Lưu Thúy rời đi, nàng mới kêu một tiếng!
"Nương tử, không biết có chuyện gì?" Nhiều ngày chờ đợi như vậy cuối cùng cũng chờ được, giờ khắc này tim của hắn cuối cùng cũng buông lỏng một chút, ngược lại có tâm tư trêu ghẹo!
"Nhìn chàng kìa, trên tay vẫn còn dính nước thuốc đấy!" Nạp Lan Tĩnh kéo tay của hắn, lại lấy khăn từ bên cạnh, trong ánh mắt mang theo nụ cười thản nhiên, nghiêm túc cẩn thận lau ngón tay dính nước thuốc cho hắn!
"Tĩnh nhi!" Kiếm Thiếu Niệm cúi thấp đầu, cũng nhìn trên cánh tay Nạp Lan Tĩnh đang nâng lên vết mủ lở loét đã tốt hơn một chút, hắn gọi nàng một tiếng, cũng vén lên tay áo của nàng, lộ ra cả cánh tay, quả nhiên, không phải hắn nhìn sai, thật sự đã tốt hơn nhiều! "Tĩnh nhi!" Đều nói nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng trải qua đoạn thời gian này, hắn thậm chí đều nghĩ đến Nạp Lan Tĩnh nếu như đi thì nên làm cái gì bây giờ, mỗi ngày đều lo lắng thương tâm, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh có chuyển biến tốt, loại tâm tình đánh mất mà lại có này, cũng không phải người bình thường có thể trải nghiệm!
"Nhìn chàng này, ta bây giờ không phải tốt sao, nếu để cho người phía dưới của chàng nhìn thấy Vương gia tôn quý của bọn họ lúc này lại giống như đứa bé, sẽ làm chuyện cười cho người khác!" Mặc dù Nạp Lan Tĩnh trêu ghẹo Kiếm Thiếu Niệm, nhưng nhìn Kiếm Thiếu Niệm như vậy, trong đầu cũng không biết là tư vị gì, loại sống chết gắn bó này cảm giác thật tốt!
"Nhìn thấy thì nhìn thấy, ngược lại Bổn vương muốn nhìn một chút ai dám chê cười!" Kiếm Thiếu Niệm hừ lạnh một tiếng, mặt nâng thật cao, giống như không ai bì nổi!
"Được, được, Tiêu Dao Vương tôn quý của chúng ta tốt nhất, không người nào dám chê cười, nhưng bẩm báo Vương Gia, ta đói rồi !" Nạp Lan Tĩnh làm bộ đáng thương ngẩng đầu, âm thanh này cũng làm Kiếm Thiếu Niệm xót thương!
"Mau truyền thiện*!" Kiếm Thiếu Niệm vội vàng ngồi ở bên giường Nạp Lan Tĩnh, chợt hắn đột nhiên lại đứng lên, "Nhớ chuẩn bị ít thức ăn thanh đạm!" Kiếm Thiếu Niệm phân phó người ngoài cửa xong rồi, lúc này mới an tâm, chỉ là trên mặt lại giống như có cảm giác không biết làm sao!
*thiện: cơm, truyền cơm
"Được rồi!" Nạp Lan Tĩnh kéo một cái tay của hắn, đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, mặc dù bọn họ mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng cuối cùng thời gian nói chuyện lại rất ít, trải qua những khó khăn như thế này, tình cảm cũng càng thêm nồng hậu!
Cuối cùng Nạp Lan Tĩnh vẫn dùng thuốc trước, đến lúc đồ ăn sáng được đưa lên, Kiếm Thiếu Niệm thấy Nạp Lan Tĩnh muốn đi ra ngoài dùng bữa, không muốn nằm ở trên giường, liền ôm nàng đi ra ngoài, ngược lại khiến Nạp Lan Tĩnh mắc cỡ đến đỏ bừng cả mặt!
"Có thể đi nhìn Tiêm Dạ một chút?" Dùng xong đồ ăn sáng, Kiếm Thiếu Niệm nhìn vẻ mặt Nạp Lan Tĩnh không tệ, suy nghĩ một chút vẫn nói chuyện này ra ngoài, Nạp Lan Tĩnh phân phó Thu Nguyệt để lại mạng sống của Tiêm Dạ, nghĩ đến có chuyện muốn hỏi nàng ta, nếu như không hỏi rõ ràng, trong lòng Kiếm Thiếu Niệm vẫn còn lo lắng, ngộ nhỡ phía sau Tiêm Dạ còn có người, nếu không sớm tra được, tự nhiên hắn sẽ ngày đêm khó yên tâm!
"Chàng biết rồi?" Rốt cuộc Nạp Lan Tĩnh vẫn có một ít kinh ngạc, nàng cũng không cho rằng Thu Nguyệt làm có bao nhiêu thần không biết quỷ không hay, mà là cảm thấy nếu như Tiêm Dạ thật dám xuống tay, chắc chắn có nắm chắc Kiếm Thiếu Niệm sẽ không phát hiện!
"Đứa ngốc!" Kiếm Thiếu Niệm nhẹ nhàng ôm Nạp Lan Tĩnh ở trong ngực, "Sau này cũng đừng hành động một mình như vậy nữa!" Nói thật trong lòng của hắn vẫn còn lo lắng, Tiêm Dạ là người của hắn, đương nhiên hắn hiểu biết rõ ràng bản lãnh của Tiêm Dạ, Thu Nguyệt hoàn toàn không phải đối thủ của Tiêm Dạ, cho dù Nạp Lan Tĩnh có thủ đoạn gì, Tiêm Dạ chính là ở trong đống người chết ra ngoài, sao có thể chế phục dễ dàng như vậy, lại nói nha đầu Thu Nguyệt này hắn ngược lại chú ý, đối với Nạp Lan Tĩnh có thể nói là quyết một lòng, nếu như không duyên cớ mất đi một người như thế, Nạp Lan Tĩnh nhất định sẽ khổ sở!
*chế phục: chế ngự, bắt phục tùng
"Suy cho cùng nàng ta cũng là thủ hạ đắc lực của chàng!" Nạp Lan Tĩnh nhích lại gần lồng ngực Kiếm Thiếu Niệm, cảm nhận được trái tim của hắn đang đập, trong lòng không khỏi bình tĩnh!
"Nàng đó, một Tiêm Dạ cũng sẽ không đổi được một nàng!" Kiếm Thiếu Niệm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, có lúc hắn thật hy vọng Nạp Lan Tĩnh không cần khéo hiểu lòng người như vậy, hi vọng nàng có thể ích kỷ một chút!
Nạp Lan Tĩnh khẽ gật đầu, tay chủ động vòng qua ôm eo Kiếm Thiếu Niệm, nói thật ở đáy lòng của nàng có lẽ vẫn không tính là hoàn toàn  tin tưởng Kiếm Thiếu Niệm, nàng sợ, nàng mạnh mẽ chống đỡ nghĩ rõ ràng chuyện đã xảy ra, nhưng khiến Kiếm Thiếu Niệm ngăn lại nên như thế nào, Mạnh Vi bọn họ một lần nữa, nàng không nhất định có thể ứng phó được!
Trong lòng Nạp Lan Tĩnh tràn đầy cảm động, người nam nhân này gần như đang cho mình toàn bộ của hắn, về phần thân thể nàng khó chịu, nàng ban đầu cũng không nghĩ nhiều như vậy, y thuật của Tôn thái y nàng chắc chắn sẽ không hoài nghi, người là ăn ngũ cốc hoa màu (ý chỉ con người ăn các loại lương thực rau quả), ai có thể không bệnh không tai họa, đợi đến khi Kiếm Thiếu Niệm nói cho nàng biết sự thật, lòng của nàng mới bắt đầu cảnh giác, sau lại thêm Mạnh Vi đến, lúc này nàng mới suy nghĩ ra, trong viện này đều là người của Kiếm Thiếu Niệm, người ngoài hoàn toàn không có cơ hội ra tay, chỉ cóngười của hắn, lúc này lại còn tiết lộ ra ngoài, càng thêm xác định ý tưởng của nàng, nếu không phải Kiếm Thiếu Niệm lần đó đả thương Tiêm Dạ, làm cái túi thơm rơi ra lá ngải cứu, mới có đầu mối, lá ngải cứu vốn treo ở góc giường hun côn trùng, cũng không có nhiều người chú ý nó, Nạp Lan Tĩnh để Thu Nguyệt cầm đi giao cho Tôn thái y, nếu như Tôn thái y nói lá ngải cứu này có liên quan tới mình, liền khiến Thu Nguyệt dùng một chiêu này!
Bây giờ Tiêm Dạ đang bị người nhốt ở sương phòng bên cạnh, Nạp Lan Tĩnh được Kiếm Thiếu Niệm đỡ, đi vào trong, cũng nhìn thấy Tiêm Dạ nhếch nhác nằm trên mặt đất, đôi tay bị trói ở trên cây cột, trong miệng bị chặn vải trắng, thân thể thỉnh thoảng giật giật một cái, nàng nhắm mắt thật chặt, ngay cả Nạp Lan Tĩnh bọn họ đi tới cũng không có phát hiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.