Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 19.2: Cầu người thì phải có thái độ cầu người 2




"Được, vậy thì tùy nàng!" Kiếm Thiếu Niệm cưng chiều cười khẽ, hắn yêu thích nhất nhìn Nạp Lan Tĩnh có bộ dạng giống như con hồ ly vậy, trong đôi mắt mang theo vài phần tính toán, nhưng lại luôn đối với mình dịu dàng!
     
"Chỉ là, không biết hiện tại biểu ca như thế nào?" Nạp Lan Tĩnh nghĩ đến Cung Ngao, trong đầu luôn nhớ vô cùng, không khỏi hỏi ra tiếng!
Môi Kiếm Thiếu Niệm nặng nề rơi vào trên gò má của Nạp Lan Tĩnh, giống như đang trừng phạt Nạp Lan Tĩnh trong lòng nghĩ đến nam nhân khác, nhưng mà sau khi hắn ngồi lại chỗ cũ, vẫn nói ra, "Yên tâm, xem chừng hắn rất nhanh sẽ trở về!" Kiếm Thiếu Niệm thở dài, hôn nhẹ lên trán Nạp Lan Tĩnh!
Nạp Lan Tĩnh cong khóe miệng, nàng chính là rất thích Kiếm Thiếu Niệm như vậy, có lúc sẽ ăn một ít dấm, có lúc lại vừa giống như đứa bé, tuy nhiên lại có thể cho mình cảm giác an toàn, giống như chỉ cần hắn ở bên cạnh mình, cho dù gặp phải chuyện gì, cũng nhất định sẽ giải quyết tốt, quan trọng nhất là, hắn luôn tôn trọng mình, mọi việc đều theo ý mình!
Ăn trưa xong, dĩ nhiên là muốn nghỉ ngơi, buổi chiều nay, Kiếm Thiếu Niệm muốn đi tới quân doanh nhìn một chút, chờ lúc Nạp Lan Tĩnh tỉnh lại, Kiếm Thiếu Niệm đã rời khỏi, ngược lại nàng thấy rất không thú vị, thế nhưng muốn tự tay thêu một vật!
"Tiểu thư!" Lúc Lưu Thúy tiến vào, chính là thấy Nạp Lan Tĩnh giống như đang giấu thứ gì, nàng hoài nghi đi lên phía trước mấy bước, không hiểu lúc này vừa tỉnh dậy, có chuyện gì quan trọng như vậy, hơn nữa còn khiến Nạp Lan Tĩnh làm lén lén lút lút!
"Tiểu thư, ngươi giấu cái gì?" Lưu Thúy nhìn Nạp Lan Tĩnh có vẻ mặt kỳ quái, không khỏi hỏi một tiếng, trong lòng của nàng ngược lại không nghĩ tới, có thể chọc cho Nạp Lan Tĩnh không vui hay không, dù sao giữa các nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, dường như đã không có gì bí mật nữa!
"Không có gì!" Mặt Nạp Lan Tĩnh ửng hồng lên, vẻ mặt đã sớm không còn lạnh nhạt giống như ngày thường, tay hình như khẩn trương cũng không biết nên để ở nơi đâu!
"Vương Gia!" Lưu Thúy khẽ cười, ánh mắt chớp lóe, nhưng hướng về phía ngoài cửa hành lễ, trong lòng Nạp Lan Tĩnh trong nháy mắt liền nhảy lên, hốt hoảng quay đầu nhìn ra bên ngoài!
Lưu Thúy chộp đúng thời cơ, lấy đồ sau lưng Nạp Lan Tĩnh, tuy nói dáng vẻ vừa rồi, không khó nhìn ra, đây là yếm của một hài tử, hồng hồng, nhìn rất tinh xảo, "Tiểu thư, chẳng lẽ là có?" Ánh mắt Lưu Thúy sáng lên, trên mặt mang theo vui mừng!"Nô tỳ phải đi nói ngay cho Vương Gia!" Lưu Thúy vô cùng mừng rỡ, nói xong liền muốn chạy ra ngoài!
"Chậm đã! Trở lại!" Nạp Lan Tĩnh vội vàng gọi Lưu Thúy lại, "Còn không có đâu, chỉ là cảm thấy nhám chán, thêu đại thôi!" Nạp Lan Tĩnh vội vàng lấy lại đồ, nàng cùng Kiếm Thiếu Niệm thành thân lâu như vậy, ngay cả Vận Ninh cũng có tuy rằng đẻ non rồi, nhưng cũng từng mang thai, trong lòng của nàng, thật ra vẫn hy vọng có thể có hài tử của nàng với Kiếm Thiếu Niệm, thông tuệ giống như hoàng nhi, có thể sống cuộc sống hồn nhiên, tự nhiên nàng cảm thấy rất nhanh sẽ có thai, trong lúc rãnh rỗi, tự tay may vài món y phục của hài tử!
Lưu Thúy suy nghĩ một chút, cũng phải, trước đó vài ngày vừa tới quỳ thủy, sao có thể có nhanh vậy, chỉ là Nạp Lan Tĩnh thành thân lâu như vậy, xem chừng cũng sắp!
"Nhìn ngươi đi vào hào hứng như vậy, có chuyện gì sao?" Nạp Lan Tĩnh hơi trừng mí mắt lên, cũng không cảm thấy quẫn bách như vừa rồi!
"Thưa tiểu thư, thân thể Bình Thái phi khó chịu, nghe nói chứng bệnh giống như Hoàng hậu!" Giọng của Lưu Thúy không giấu nổi sự vui mừng, người đầu độc Hoàng hậu chính là ma ma của Bình Thái phi, hôm nay thân thể Bình Thái phi khó chịu, chắc chắn liên quan đến vị ma ma này, hôm nay xảy ra chuyện, người khác cũng chỉ thương mà không giúp gì được, chỉ trách bà ta quản người không nghiêm!
"Tiểu thư, chủ tử các cung, đi thăm đều tặng đồ, chỉ có một ít chủ tử phân vị cao, tới nhìn xem, tiểu thư tính thế nào?" Lưu Thúy nói xong, chuẩn bị đi lấy áo choàng, cảm giác theo tính tình Nạp Lan Tĩnh, hẳn là sẽ muốn nhìn một chút!
"Không vội!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nói một câu, bận chuyện của mình, "Chờ trời tối, tự nhiên có sẽ người tới!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng thật thấp, Bình Thái phi ngậm bồ hòn làm ngọt, nói cũng không được, độc kia, chính là bà ta khiến Kiếm Thiếu Niệm thả, hắn sợ người phía dưới làm việc không lưu loát, tự mình đi, sợ cũng chỉ có hắn mới có thể có năng lực này, cho dù người của Kiếm Thiếu Phong nhìn thấy, hắn cũng sẽ không nói ra, về phần thuốc kia, thực sự nặng hơn rất nhiều, mặc dù mặt ngoài giống hệt triệu chứng của Mạnh Vi, nhưng độc này càng thêm khó giải, mà Tôn thái y, Vận Ninh đã phân phó, cho dù Kiếm Thiếu Huyền nói gì, đều nhất định nói hắn vô năng vô lực (không có cách)!
"Lưu Thúy, mang cầm của ta tới!" Nạp Lan Tĩnh ngồi một lát, cách thời gian Kiếm Thiếu Niệm trở lại, vẫn còn vài canh giờ, muốn tìm chuyện gì giết thời gian!
Mặc dù Nạp Lan Tĩnh gảy đàn rất nhỏ, nhưng Lưu Thúy cũng biết, tiếng đàn của Nạp Lan Tĩnh uyển chuyển êm tai, kiếp này Nạp Lan Tĩnh chỉ là khẽ múa cũng khuynh thành (chỉ múa thôi đã nổi tiếng), không ai biết rằng trình độ đánh đàn của nàng cũng là cực cao, Nạp Lan Tĩnh gẩy dây đàn, cảm thấy cực kỳ thân thiết!
Tiếng đàn du dương, ngón tay Nạp Lan Tĩnh nhanh chóng lướt trên dây đàn, trong phút chốc, chỉ nhìn thấy tư thế hào hùng, xông tới mặt, tiếng chém giết, tiếng reo hò, chiến hỏa liên thiên, giống như nhìn thấy các tướng sĩ chém giết, khí thế hào hùng!
Một khúc đi, lại nhìn thấy Kiếm Thiếu Niệm chẳng biết lúc nào đã tiến vào, hắn nở nụ cười, "Nhìn nương tử của ta, đúng là kì tài!" Hắn nhẹ nhàng than một tiếng, thành thân lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe Nạp Lan Tĩnh gảy đàn!
"Cũng chỉ là tùy ý luyện tay thôi!" Nạp Lan Tĩnh cười nhạt một tiếng, đầu ngón tay từ từ chuyển động, khói thuốc súng tràn ngập chiến trường, thoáng qua là non xanh nước biếc chốn thần tiên!
Kiếm Thiếu Niệm sai người lấy tiêu của hắn đến, thật thấp thổi ngâm, Nạp Lan Tĩnh ngón tay hơi dừng lại, âm điệu này không phải do nàng gảy đàn, chỉ là trong nháy mắt, nàng khẽ nhắm hai mắt, động tác trên tay cũng chậm chạp, trong lúc nhất thời, ý tứ triền miên, đàn tiêu cùng reo vang, sầu triền miên, một khúc Phượng Cầu Hoàng, khiến hai người tâm ý tương thông!
Sắc trời có chút tối, Kiếm Thiếu Huyền một thân một mình đi tới ngoài cung điện, hắn nhìn thấy cảnh tượng hai người bọn họ ân ái, ở bên trong đàn tiêu cùng reo vang, tình ý gảy một khúc Phượng Cầu Hoàng, nhìn lại mình, cô quạnh một mình, tim của hắn hơi nhói đau, hắn chỉ có thể ở nơi xa nhìn bóng lưng của nàng! Hắn hít một hơi thật sâu, sai cung nhân giữ cửa vào thông báo!
Cung nhân vừa mới xoay người, thấy Thu Nguyệt vừa đúng lúc ra ngoài, "Thu Nguyệt tỷ tỷ, Bác Hàn Vương cầu kiến Vương Gia, làm phiền tỷ tỷ thông truyền!" Ai mà không biết Kiếm Thiếu Niệm sủng ái Nạp Lan Tĩnh như thế nào, đối đãi với cung nhân bên cạnh Nạp Lan Tĩnh, một mực cung kính, kêu một tiếng tỷ tỷ!
"Nhìn ngươi đúng là không có nhãn lực (ánh mắt), lúc này Vương Gia Vương phi đang bận, nếu quấy rầy Vương Gia, cẩn thận da của ngươi!" Thu Nguyệt không vui nhíu mày, khiến sắc mặt Kiếm Thiếu Huyền trắng nhợt, cái gì gọi là đang bận, giữa phu thê có chuyện vội vàng, cũng chỉ có những thứ kia!"Làm phiền Vương Gia tạm thời chờ đợi, nghĩ rằng Vương Gia chắc sẽ không so đo!" Thu Nguyệt nhíu mày, ngoài miệng xưng Kiếm Thiếu Huyền là Vương gia, nhưng trong ánh mắt mang theo không vui, thế nhưng sau khi nhìn thấy, lễ nghi cũng không sai!
"Dĩ nhiên sẽ không ngại!" Kiếm Thiếu Huyền cười khan một tiếng, liền lui sang một bên không lên tiếng!
Thu Nguyệt cười lạnh một tiếng, Nạp Lan Tĩnh chính là biết Kiếm Thiếu Huyền đến, mới phân phó Thu Nguyệt chờ đợi ở chỗ này, lần này hắn đi cầu người, dĩ nhiên phải bày ra thái độ cầu người, ngược lại trước kia, nàng còn từng thấy Kiếm Thiếu Huyền có mấy phần đáng thương, nhưng bây giờ nhìn một chút, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, nếu không phải ban đầu lòng hắn tư bất chính, thì sao có thể rơi vào kết quả hôm nay, Bình Thái phi cũng là tự chuốc phiền, Nạp Lan Tĩnh đã cho bà ta cơ hội, chính bà ta không quý trọng, không oán được người khác!
Trên mặt Kiếm Thiếu Huyền không có vẻ mặt gì, nghe tiếng đàn kia càng phát ra triền miên, tâm loạn như ma, mỗi một tiếng cũng làm cho tim của hắn như đao xoắn, thì ra hắn vẫn luôn không quên được vội vàng dằn phần tình cảm này xuống đáy lòng! Trong lòng Kiếm Thiếu Huyền khó chịu, thế nhưng hắn càng đè ép không để cho mình biểu hiện ra, thân thể hắn vốn đã không tốt,tiếp tục như vậy, cũng chợt phun một búng máu ra ngoài!
Thu Nguyệt không hiểu được nỗi khổ của tình yêu, nhưng nhìn Kiếm Thiếu Huyền như vậy, cuối cùng động lòng trắc ẩn, "Thân thể Vương Gia khó chịu, mời ngài vào, nô tỳ đi trước bẩm báo Vương Gia Vương phi!" Thu Nguyệt khẽ nhún người, liền để ngừơi đỡ Kiếm Thiếu Huyền vào trong sân đình!
Tiếng đàn dừng lại, Thu Nguyệt cũng khéo đi vào, Nạp Lan Tĩnh định cùng Kiếm Thiếu Niệm ra bên ngoài nhìn Kiếm Thiếu Huyền một chút!
"Gặp qua Hoàng huynh!" Kiếm Thiếu Huyền nghe tiếng động, nhìn thấy Kiếm Thiếu Niệm cùng Nạp Lan Tĩnh chắp tay tới, nhìn gò má của Nạp Lan Tĩnh mang theo nụ cười thản nhiên, càng xứng đôi, trong lòng chua xót, nghĩ gọi một tiếng Hoàng tẩu, càng khó khăn!
Kiếm Thiếu Niệm nhíu mày, chỉ lo đỡ Nạp Lan Tĩnh ngồi xuống, cũng không trả lời, nhưng mà trên mặt lại lạnh lẽo, "Gặp qua Hoàng tẩu!" Cuối cùng Kiếm Thiếu Huyền cũng gọi ra thành tiếng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.