"Đúng rồi, để cho người Hộ bộ lưu ý một chút, tra xem Thượng Quan Tầm ở khách điếm nào, đi đưa tin cho hắn, nói ta hẹn hắn gặp mặt ở Tuyết Đình!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, đối phó Thượng Quan Tầm dĩ nhiên là phải đánh vào tâm là thượng sách, "Đợi chút, cũng không gấp để gặp hắn, truyền tin qua, nói là ba ngày sau!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, nếu Thượng Quan Tầm biết cái Lâm công tử kia, nàng đoán rằng hôm đó Lâm công tử kia sợ là cố ý đụng vào xe ngựa của Tiêu Dao Vương phủ, mặc dù Nạp Lan Tĩnh không biết hắn có mục đích gì, nhưng nếu hắn có thể tìm tới, hiện nay Kiếm Thiếu Niệm đã rời kinh, đoán rằng hắn cũng nhận được tin tức, dĩ nhiên là sẽ có hành động, nếu như mình đột nhiên đi gặp Thượng Quan Tầm, sao có thể cho người nọ thời gian chuẩn bị!
Sáng sớm hôm sau, Nạp Lan Tĩnh dùng bửa xong, liền ngồi ở trong viện, gió thu xào xạc mang theo cảm giác lạnh lẽo vô cùng, Nạp Lan Tĩnh chỉ một bộquần áo mỏng sắc trắng, tại lúc lá rụng xuống kia không duyên cớ khiến người nhìn đau lòng muốn rơi lệ, Nạp Lan Tĩnh rửa sạch tay, thế nhưng ở trong gió chấp bút, tay bị gió thổi đến đỏ lên cũng không để ý!
Thu Nguyệt nhìn cẩn thận, người trong bức họa này của Nạp Lan Tĩnh không phải Kiếm Thiếu Niệm còn có thể là ai, đều nói một ngày không gặp như cách ba thu, nghĩ đến tâm tình hiện tại của Nạp Lan Tĩnh bây giờ, nhìn ánh mắt của Nạp Lan Tĩnh, cho dù có trang điểm đậm cũng không che giấu được đôi mắt sưng đỏ của Nạp Lan Tĩnh, có lẽ đêm qua đã khóc rất lâu, vì chữ tình cũng cực kỳ đả thương người, trong lòng Thu Nguyệt không khỏi nghĩ đến Kiếm Thiếu Huyền người thân thể từ nhỏ đã yếu đuối, cũng không biết tại sao, trong lòng căng thẳng, không biết là đau lòng hay là cảm thán!
"Tiểu thư, bây giờ ngày mùa thu gió hanh khô, tiểu thư dùng một ít nước trà đi!" Thu Nguyệt nhìn tay Nạp Lan Tĩnh đông lạnh vô cùng, không khỏi khuyên một câu, lại nói tính tình Nạp Lan Tĩnh cũng bướng bỉnh, nhất định khuyên không được nàng tạm trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có thể trước khuyên nàng dùng chút nước trà, để cho ấm áp xua tan đi chút lạnh lẽo trên người nàng!
"Tạm thời đặt ở đó đi!" Nạp Lan Tĩnh ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, thế nhưng bút trong tay kia, cũng càng cẩn thận hơn!
Thu Nguyệt thấy đau lòng, nhưng cũng không biết nên nói gì, Lưu Thúy lại đi phòng thu chi, cũng không có một người để thương lượng, "Tiểu thư, nghe Lưu Thúy nói muốn tìm nha bà tử (bà buôn người) chọn một ít nha đầu, nhưng đến bây giờ cũng không có động tĩnh, hay là nha đầu Lưu Thúy kia quên mất, không bằng nô tỳ lại đi tìm kiếm?" Thu Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, nhưng mà chỉ tìm được cớ này, nãy giờ Nạp Lan Tĩnh vẫn không nói gì, dù sao cũng phải tìm đề tài!
"Cũng được, ngươi cũng đi xem một chút!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, thế nhưng gió thổi rơi một chiếc lá cây, rơi xuống trên bức họa, xẹt qua chỗ mực nước vừa hạ xuống kia, ở trên bức họa không duyên cớ nhiều thêm vài điểm nhơ, Nạp Lan Tĩnh không khỏi thở dài, gương mặt Kiếm Thiếu Niệm đó, giống như không duyên cớ mơ hồ! Nạp Lan Tĩnh không khỏi buông bút xuống, một người ngơ ngác nhìn bức họa, nhưng cũng không biết ở đây nghĩ cái gì!
Thu Nguyệt âm thầm thở dài, cũng lặng lẽ lui xuống, tạm thời đi trước tìm nha bà tử, đợi lát nữa đến khi chọn nha đầu, tất nhiên là muốn Nạp Lan Tĩnh tới nhìn một chút, đến lúc đó người càng nhiều, cũng có thể náo nhiệt một chút đấy!
"Tiểu thư!" Nạp Lan Tĩnh mới nhắm mắt một lát, trong lòng vừa chợt khá hơn, lại thấy Thu Nguyệt mặt giận dữ đi vào!
"Đây là thế nào?" Nạp Lan Tĩnh có chút kinh ngạc, Thu Nguyệt mới vừa rời đi một lát, chẳng lẽ gặp được chuyện gì!
"Còn không phải là cái cô Ngữ Yên đó, lúc nô tỳ đi ra, thế nhưng nhìn thấy phu nhân cùng thiếu phu nhân ở bên ngoài, nô tỳ vốn định đưa phu nhân vào, nhưng bọn thị vệ nói là hôm nay Ngữ Yên cô nương sớm ra lệnh, nói rằng những người không có nhiệm vụ không cho quấy rầy tiểu thư, nô tỳ tức không nhịn nổi, vốn là phu nhân đã tới bên ngoài, lại bị bọn họ ngăn lại ở cửa, hơn nữa bọn họ lại cứ nói trừ phi tiểu thư tự mình đi qua, nếu không, người nào ra lệnh cũng không được!" Thu Nguyệt càng nói càng tức, đây rốt cuộc là Tiêu Dao Vương phủ, không phải hoàng cung, ở trong lòng Thu Nguyệt vẫn xem bọn họ là người của mình, tuy nói tức giận nhưng còn không có kích động đến muốn trừ đi tánh mạng của bọn họ!
Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, đây là Ngữ Yên cùng mình thị uy sao, nàng ra lệnh, thế nhưng muốn mình đích thân ra mặt, ngược lại nàng ta có tâm tư, thế nhưng còn làm cho người ta tìm không ra lỗi, dù sao nàng lại không coi là khi dễ chủ!
"Đi mang một ít người ra ngoài, đưa mẫu thân bọn họ mang vào, nếu như có người dám ngăn trở, giết không tha!" Âm thanh Nạp Lan Tĩnh rất lạnh, nàng biết, ám vệ của Kiếm Thiếu Niệm nhận thức Thu Nguyệt, dĩ nhiên sẽ nghe lời Thu Nguyệt nói, ngược lại chính mình cũng để cho Thu Nguyệt lập uy, làm cho bọn họ biết, mỗi một câu Thu Nguyệt nói đều đại biểu mình, ngày sau nếu như làm cái chuyện gì cũng dễ dàng hơn, nhưng mà cách làm này cũng cực kỳ mạo hiểm, nếu như Thu Nguyệt có lòng khác, xử lý công việc cũng cực kỳ dễ dàng!
Thu Nguyệt đi ra ngoài, Nạp Lan Tĩnh cũng thu dọn bức họa, nàng không muốn làm cho Cung thị biết mình đau lòng, thu dọn thỏa đáng, nàng liền đứng ở trong sân bên ngoài, chờ đợi Cung thị cùng Vũ Nhi đến!
"Nương!" Xa xa liền thấy Thu Nguyệt mang theo Cung thị cùng Vũ Nhi đi vào, chân không khỏi tăng nhanh bước chân, "Nữ nhi bất hiếu, nên đi ra ngoài nghênh đón mẫu thân!" Nạp Lan Tĩnh nhanh chóng đi tới trước mặt Cung thị, cũng không biết là vì sao, nhìn thấy Cung thị ủy khuất trong lòng cũng trào ra!
"Tĩnh nhi, Tĩnh nhi của ta, con lại gầy đi không ít rồi!" Cung thị nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh, trong mắt không khỏi hiện lên chút nước mắt, tay của bà đặt ở trên mặt Nạp Lan Tĩnh, bà nhớ lần trước khi bà thấy Nạp Lan Tĩnh, gương mặt này vẫn còn mượt mà, lại không ngờ hôm nay thế nhưng hao gầy đến bộ dáng này rồi!
Cung thị càng nghĩ càng sốt ruột, nếu như không phải trong kinh thành truyền ra chuyện Tiêu Dao Vương rời kinh, bà còn sẽ ép hỏi Nạp Lan Hiên rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể biết như thế nào, chỉ có thể vì nàng lo lắng, lại không thể nào giúp đỡ gì cho Tĩnh nhi!
"Nương, đại tẩu, bên ngoài đang lạnh, còn không mau vào nhà!" Trên mặt Nạp Lan Tĩnh cố làm cho kiên cường, giống như không có gì phát sinh chuyện gì, tự nhiên đón Cung thị vào!
"Tiêu Dao Vương đâu rồi, sao hắn không cùng một chỗ với con!" Cung thị đi vào, giống như nhìn trong phòng trống không, không khỏi trầm một cái mặt, dường như tức giận Tiêu Dao Vương không hiểu lễ nghĩa!
"Hắn đi quân doanh, mấy ngày nay cũng rất bận rộn!" Nạp Lan Tĩnh cười khan một tiếng, nàng từng sai người nói cho Nạp Lan Hiên, không để cho chuyện này truyền tới tai Cung thị, nhìn dáng vẻ Cung thị, đoán rằng vẫn không rõ ràng lắm, nhưng nàng lại không có nhìn thấy Vũ Nhi đang không ngừng lau nước mắt !
"Đến tột cùng con muốn lừa gạt ta tới khi nào!" Cung thị vốn còn muốn nghiêm mặt, nhưng vừa nghĩ tới Nạp Lan Tĩnh số khổ như vậy, nói ra cũng không khỏi mang theo vài phần nức nở!
"Nương!" Nạp Lan Tĩnh đúng là vẫn không nhịn được, nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng nhào vào trong ngực Cung thị lớn tiếng khóc thút thít, hình như muốn khóc cho hết những ngày bị uất ức này, trước kia, mặc dù nàng mỗi ngày tính toán, cũng sẽ không cảm thấy uất ức như vậy, nhưng lại cứ tới khi nàng cho là khổ tẫn cam lai, Thái Hoàng Thái hậu lại nói cho bọn họ biết bí mật này, Kiếm Thiếu Niệm lại đột nhiên rời đi, đến cùng thì trong lòng Nạp Lan Tĩnh đang rất loạn!
"Khóc đi, khóc đi, khóc lên có lẽ khá hơn chút!" Cung thị đau lòng ôm Nạp Lan Tĩnh, nhưng lại không có một chút biện pháp nào, nhưng nhìn Nạp Lan Tĩnh khổ sở như vậy, trong lòng cũng thấy khổ sở theo, đời này của bà đã bất hạnh, có mắt không tròng tìm người như Nạp Lan Diệp Hoa vậy, vốn tưởng rằng hai đứa con của bà sẽ hạnh phúc, nhưng không ngờ con gái của mình cũng khổ như vậy, nếu như, nếu như ngày sau Kiếm Thiếu Niệm vẫn không trở lại, vậy nữ nhi của bà chẳng phải là muốn sống như quả phụ cả đời sao, cô đơn qua một đời sao!
Vũ Nhi ở bên cạnh không tiếng động thở dài, nàng đã ở Nạp Lan gia nhiều ngày như vậy rồi, từ khi hào quang, đến cô đơn, rồi đến vinh quang, có lẽ bây giờ người đời sẽ hâm mộ Nạp Lan Tĩnh có thân phận tôn quý, nhưng cực khổ trong đó cũng không phải người thường có thể thấy được!
"Nương, viện tử này lớn như vậy, Tĩnh nhi ở chỗ này cũng rất cô đơn, nương lưu lại cùng Tĩnh nhi mấy ngày được không!" Vừa rồi khóc lên, trong lòng Nạp Lan Tĩnh cũng thấy dễ chịu hơn chút, nàng từ trong ngực Cung thị đứng dậy, nháy mắt một cái, ngược lại giống như vẫn còn chưa xuất giá, chỉ lo cùng mẫu thân mình làm nũng!
"Được, tất nhiên là được!" Cung thị cười một tiếng, tuy nói ở tại nhà của nữ nhi không phải là chuyện hay, nhưng Nạp Lan Tĩnh nói cũng không sai, viện này to như vậy, suy cho cùng nàng rất cô đơn!
------ lời ngoài mặt ------
Tương Bình vương muốn trở về a, thích đứa con của Tương Bình vương, ủng hộ một chút hạ á!