Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 59.2: Hắn là người nước Sở?




"Trái lại rất hữu duyên, một khi đã như vậy, không bằng cùng nhau dùng bữa đi, để Thu Nguyệt gọi thêm chút thức ăn là được!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, ngược lại trong lời nói có mấy phần hào phóng của nam tử!
"Như thế, làm phiền công tử!" Người nọ hành lễ lần nữa, nhưng thấy gương mặt Nạp Lan Tĩnh ửng đỏ, chẳng biết tại sao, hắn thế nhưng không dám nhìn thẳng, chỉ đành phải thấp đầu!
"Khoan đã công tử, hôm nay thật sự là trùng hợp, hay là có người có mục đích khác!" Ngược lại nô bộc (người hầu) của nam tử kia, thấy hắn nói xong liền muốn ngồi xuống, không khỏi ngăn ở đằng trước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Nạp Lan Tĩnh!
Thu Nguyệt nghe xong người này nói, trên mặt mang theo vài phần tức giận, Nạp Lan Tĩnh là Vương phi cao quý, ngồi dùng bữa cùng bàn với bọn họ, vừa không hợp cấp bậc lễ nghĩa, vừa là vinh hạnh của bọn họ, thế nhưng Thu Nguyệt cũng không nói cái gì, ngược lại trong lòng mong đợi, cái ngốc tử này nghe xong lời nô bộc của hắn nói, nhanh rời đi!
"Làm càn, lui ra!" Người nọ không vui nhíu mày một cái, nơi này là Đại Dung, tên nô bộc này của hắn càng ngày càng không biết thân phận, tên nô bộ kia nhìn sắc mặt nam tử, tuy nói không có cam lòng, nhưng lại không dám nói gì nữa, chỉ có thể đứng ở một bên, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, giống như Nạp Lan Tĩnh có thể làm ra chuyện gì hại chủ tử hắn!
"Người làm không hiểu được quy củ, khiến công tử chê cười!" Người nọ lần nữa khom người một cái, Nạp Lan Tĩnh chỉ đành phải cười một tiếng, chỉ có thể đáp lại một tiếng, trong lòng cũng khó hiểu, chẳng lẽ trên đời này thật sự có ngốc tử như vậy, nhưng nhìn nét mặt của tên nô bộc kia, cũng không phải giả, xem ra thân phận của nam tử này, rất không đơn giản!
Nạp Lan Tĩnh lại sai người lấy một ít rượu, lúc mới bắt đầu, hai người chỉ nói vài lời khách sáo, cũng không cởi mở, nhưng tình hình càng về sau dần dần rất có một loại chỉ hận không gặp nhau sớm!
Qua ba lần rượu, nhìn hai người giống như không thắng được rượu, trên mặt đều đã xuất hiện rạng mây hồng, Nạp Lan Tĩnh xách theo một vò rượu, ngồi ở trên bàn bên cửa sổ thuyền hoa, nhìn bầu trời đầy sao, nàng chợt uống một ngụm rượu, "Văn quân hữu lưỡng ý, cố tới tương quyết biệt!" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu lên, chẳng biết tại sao, nhưng trong lòng đau vô cùng, ngay cả rượu ở trong miệng cũng nếm không ra mùi vị khác!
"Xa nhau, xa nhau là tốt!" Nam tử kia không khỏi gãi tai, thân thể mềm nhũn tựa vào trên người của Nạp Lan Tĩnh, tay không ngừng quơ loạn (nguyên văn cv là “khôi phục” mà dịch ra không sát nghĩa lắm nên Yêu để vậy), "Đại trượng phu, lấy hay bỏ cũng chỉ một ý niệm, cho nên chính mình nên phóng khoáng!" Ngược lại người kia nói đầy hào khí!
"Đương nhiên?" Nạp Lan Tĩnh cười khổ một tiếng, "Các ngươi tiêu sái, vậy chúng ta làm thế nào, để cho các ngươi tiêu sái!" Trên mặt Nạp Lan Tĩnh lạnh lẽo, đột nhiên mạnh lẽ cầm ly rượu trong tay đổ xuống mặt người kia!
"Công tử!" Nô bộc bên cạnh ngồi không yên, thấy Nạp Lan Tĩnh lại ra tay bắt nạt chủ tử nhà mình, không khỏi đứng dậy, Thu Nguyệt tay mắt lanh lẹ, chắn trước mặt Nạp Lan Tĩnh, không để cho hắn tổn thương đến Nạp Lan Tĩnh, trong lúc nhất thời, ngược lại hai người đánh nhau tại chỗ!
"Tiêu sái, dĩ nhiên là muốn tiêu sái!" Người nọ giống như không có cảm nhận được Nạp Lan Tĩnh tức giận, trong miệng còn không ngừng nỉ non, chợt Nạp Lan Tĩnh nắm cổ áo của hắn, cảm thấy rất khó chịu, chợt hướng về phía trên mặt hắn ói ra, người nọ cảm thấy cái mùi này rất khó ngửi, muốn cố gắng lấy tay gạt ra, nhưng thân thể không vững, ngược lại cùng Nạp Lan Tĩnh ngã xuống đất, bị Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ đặt ở phía dưới!
"Công tử!" Lưu Thúy ở bên cạnh cả kinh, vội vàng đỡ Nạp Lan Tĩnh dậy, thật vất vả đỡ Nạp Lan Tĩnh dậy, lại thấy Nạp Lan Tĩnh vẫn còn lôi kéo y phục của người ta, khẽ dùng lực, thế nhưng lại xé rách y phục của nam tử này, Lưu Thúy thở dài, vội vàng muốn đỡ Nạp Lan Tĩnh đến một bên!
Nạp Lan Tĩnh bị ngã như vậy, không khỏi mở mắt, nhưng thấy trước mắt là Lưu Thúy, trong lòng thả lỏng, thế nhưng nước mắt cũng cứ thế chảy ra, "Lưu Thúy, ngươi nói hắn thật sự để ý đứa bé như vậy ư, ngươi nói hắn thật sự bởi vì muốn có đứa bé mới rời khỏi sao?" Nạp Lan Tĩnh không khỏi lôi kéo Lưu Thúy, năm năm rồi, có lẽ cái vấn đề này vẫn quanh quẩn trong lòng nàng năm năm rồi, nàng vẫn luôn không bỏ được ý nghĩ đó!
"Công tử!" Trong lòng Lưu Thúy căng thẳng, nàng biết, thật ra thì trong lòng Nạp Lan Tĩnh vẫn nhớ tới Kiếm Thiếu Niệm, hai người cùng nhau trải qua đau khổ, sống chết có nhau, nhưng vì sao Kiếm Thiếu Niệm lại rời đi như vậy, đã từng thề non hẹn biển rồi đấy, sao hắn lại dễ dàng bỏ qua như vậy, Lưu Thúy thở dài một cái, chỉ lẳng lặng ôm Nạp Lan Tĩnh vào trong ngực, giờ khắc này, Nạp Lan Tĩnh rất yếu ớt, giờ khắc này là thời gian bộc phát sau năm năm, có lẽ hôm nay nàng phải đối mặt quá nhiều, cái loại cảm xúc muốn phát tiết đó, chung quy là áp chế không nổi!
Đến ngày thứ hai, Nạp Lan Tĩnh rất nhức đầu, khẽ mở mắt, lại nhìn bên ngoài đã sáng rồi, "Thu Nguyệt!" Nàng không nhịn được gọi một tiếng, nhưng không nghĩ gióng nói khàn khàn vô cùng!
"Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi hả ?" Thu Nguyệt nghe tiếng động, nhanh đi vào, trong tay bưng một chậu nước, trái lại trên mặt không có nửa phần nụ cười, hôm qua nàng cùng tên nô bộc kia đánh nhau, ngược lại công phu người nọ rất lợi hại, nếu không phải có Vương Gia phái người tới, sợ rằng chính mình cũng không có cách nào thoát thân, chứ đừng nói là mang Nạp Lan Tĩnh về!
"Ta đây làm sao vậy?" Nạp Lan Tĩnh nhẹ day mi tâm, lúc này mới cảm thấy thoải mái chút!
"Dĩ nhiên là ngài rất lợi hại, anh hùng say rượu!" Thu Nguyệt không vui đáp một tiếng, may mắn khi đó là ban đêm, nếu như giữa ban ngày, để cho người ta nhìn thấy đường đường là Tiêu Dao Vương phi, uống say như chết, chẳng phải khiến người toàn kinh thành chê cười sao!
Nạp Lan Tĩnh gượng cười, sau khi Thu Nguyệt nhắc tới như vậy, ngược lại trong đầu cũng nhớ ra, nhưng vẫn không nhớ hết được toàn bộ!
"Tiểu thư, chờ một lát nữa, dùng một ít cháo, tuy nói hôm qua ói ra chút, sẽ đói bụng, nhưng vẫn nên ăn chút đồ nhẹ thôi!" Lưu Thúy từ bên ngoài bưng vào một chén cháo, nhưng cháo này vẫn còn rất nóng, chờ Nạp Lan Tĩnh rửa mặt xong, cũng vừa đúng lúc có thể dùng!
Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, mất tự nhiên cười khan một tiếng, hôm nay tỉnh lại, ngược lại chỉ có thể nhìn sắc mặt hai nha đầu này, "Vậy, hôm qua cũng không có xảy ra chuyện gì chứ?" Nạp Lan Tĩnh hỏi cẩn thận, nàng còn chưa bao giờ uống say như vậy, cũng không biết được có gây ra chuyện cười gì không!
"Dĩ nhiên là không có!" Lưu Thúy hơi liếc Nạp Lan Tĩnh một cái, Nạp Lan Tĩnh mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Lưu Thúy lại giơ lên một tiếng, "Cũng chỉ là xé rách y phục của người ta, phun người ta đầy người, sau đó không duyên cớ nhận một nghĩa huynh!" Lưu Thúy cố ý dùng giọng điệu chói tai nói xong, mang theo vài phần châm chọc, ngược lại chỉ tiện nghi người kia, nhiều hơn một nghĩa muội Vương phi!
Nạp Lan Tĩnh vội cúi thấp đầu, cái này gọi là không có gì, trong lòng không khỏi cảm thán, ngày sau, cho dù không thoải mái thế nào, cũng không nên động đến thứ rượu này!
"Vương phi nương nương, Lưu Thúy tỷ tỷ, trong phủ bắt một tặc nhân, không biết xử trí như thế nào!" Nạp Lan Tĩnh mới vừa được Lưu Thúy đỡ dậy, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng của nha đầu!
"Ta không phải tặc nhân!" Người nọ mới vừa nói xong, liền nghe thấy có tiếng người giải bày, giọng nói này non nớt, thân thể Nạp Lan Tĩnh ngẩn ra, giống như cảm giác mình có nghe lầm hay không!
"Ngươi còn dám nói!" Người nọ không nghĩ tới người này còn dám mạnh miệng, nếu không phải thấy hắn là đứa bé, đã sớm đánh ra!
Túy nói Nạp Lan Tĩnh cũng không xác định, vừa vặn tử nhưng không có dừng lại, cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, chỉ mặc áo trong, liền nhanh đi ra, vừa lúc thấy người làm đang muốn nhét đồ vào trong miệng đứa bé, chặn miệng của hắn!
"Dừng tay!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi kêu một tiếng, thấy đứa bé kia ngẩng đầu lên, khẽ nghiêng bên mặt, "Nghi nhi!" Nàng kêu một tiếng, lại ngừng lại, "Tất cả lui ra!" Nạp Lan Tĩnh bắt buộc mình không có biểu hiện gì, mau chóng cho mọi người lui xuống!
Thấy người làm đều lui ra ngoài, Nạp Lan Tĩnh nhanh ngồi xổm xuống, "Nghi nhi, làm sao ngươi tới được đây, sao lại mặc thành dáng vẻ như vậy?" Nạp Lan Tĩnh không khỏi mở miệng hỏi thăm, nhìn trên mặt Kiếm Nghi đều là bụi, trong lòng đau dữ dội!
"Gặp qua Đại hoàng tử!" Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt khẽ chào một cái, vội cởi ra sợi dây thừng trên người Kiếm Nghi, lần này mọi người không nhận biết Kiếm Nghi, thật may là không có xảy ra chuyện gì, nếu không bên Hiền phi cuối cùng không tiện báo cáo đấy!
"Nạp Lan Tĩnh, ai cho ngươi mặc thành dáng vẻ như vậy đã đi ra ngoài!" Kiếm Nghi nhìn dáng vẻ Nạp Lan Tĩnh, không khỏi nhíu mày một cái!
"Cái đứa bé này, ta là dì ngươi, còn thật sự không biết lớn nhỏ!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi gõ trán Kiếm Nghi một cái, nhưng mà trong nội tâm lại vì Kiếm Nghi lo lắng, lần này người xuống tay không nặng không nhẹ, nếu thật sự thương tổn đứa nhỏ này nên làm cái gì bây giờ!
"Mẫu phi nói qua, nữ tử phải phải xem trọng dung nhan, người rối bù như vậy, thì không cách nào đi ra gặp khách!" Ngược lại Kiếm Nghi nghiêm trang nói, không chút nào cảm giác mình có chút không ổn!
"Cái đứa bé này!" Nạp Lan Tĩnh liếc hắn một cái, nắm tay Kiếm Nghi có chút lạnh, vội để cho Thu Nguyệt cũng lấy cho Kiếm Nghi một chén cháo, mình lại lau chùi bụi bậm trên mặt Kiếm Nghi, Lưu Thúy cũng từ bên trong lấy ra áo khoác, phủ thêm cho Nạp Lan Tĩnh!
"Sao ngươi xuất cung sớm vậy, Mẫu phi ngươi có biết không?" Nạp Lan Tĩnh dùng khăn tỉ mỉ lau cho Kiếm Nghi, cũng không biết đứa bé này làm thế nào xuất cung đấy!
Nhắc tới Hiền phi, sắc mặt của Kiếm Nghi buồn bã, "Mẫu phi bị Hoàng hậu gặp phải, ở Chung Túy cung cùng Nhiếp Các gặp mặt riêng tư, lúc này Thái hoàng Thái hậu cùng Nhiếp Chính vương đều đi qua, ngoài cửa đều là người của Thái hoàng Thái hậu, ta không có cách nào đi vào, liền tìm cách tới đây!" Kiếm Nghi nhỏ giọng nói, nhưng cái loại kinh sợ khiến cho người ta cảm thấy rõ ràng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.