Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 69.11: Đại Kết Cục




Phạm Âm nghe được xưng hô nương tử này, trong lòng càng thêm tức giận, "Hoàng hậu nương nương cũng đừng vội đắc ý, chắc rằng nương nương cũng phát giác có điều không ổn, trong phòng này đúng là đã thả mị dược có thể mê hoặc lòng người, quan trọng hơn là cũng có cả hóa công tán (chắc loại dược làm cho người mất sức lực), mặc cho người có lợi hại hơn nữa nhưng đã dính một chút dược thôi cũng sẽ mất hết sức lực, ngươi nói một lát nữa nếu như sư huynh nhìn thấy Hoàng hậu hắn yêu mến nhất lại cùng nam nhân khác mây mưa, thì sẽ có cảm tưởng gì, chỉ là Hoàng hậu nương nương không cần phải lo lắng, Phạm Âm sẽ giúp Hoàng hậu nương nương chăm sóc tốt sư huynh!" Phạm Âm cười một tiếng, giọng nói kia giống như quỷ mỵ!
Nạp Lan Tĩnh xem xét kỹ lưỡng bốn phía, mắt khẽ híp lại, không nghĩ mình ra ngoài đã lãng phí thời gian lâu như vậy, mắt thấy sắp đến giờ tý, độc của Kiếm Thiếu Niệm sắp phát tác, trong lòng không khỏi có chút tức giận, "Phải xem Phạm Âm nương tử có bản lãnh này hay không, rốt cuộc Bổn cung cũng rất hiếu kỳ!" Nạp Lan Tĩnh không muốn cùng Phạm Âm dây dưa nhiều, tự nhiên ngân châm trong tay đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Phạm Âm cười quỷ dị một tiếng, chẳng biết lúc nào trong tay đã nhiều hơn một thanh nhuyễn kiếm, thẳng tắp đâm về phía Nạp Lan Tĩnh, gần như đồng thời ngân châm cũng bắn đi ra ngoài, đột nhiên, Phạm Âm đi được nửa đường, không có hơi sức, nhuyễn kiếm chỉ có thể rơi xuống đất, lúc này, ngân châm xuyên qua cổ họng của nàng, để cho nàng không còn cơ hội làm loạn, chẳng qua nàng ta đến chết cũng mở to mắt, không có tức giận, có chỉ là mê mang, có lẽ nàng vẫn luôn không hiểu, vì sao nhuyễn kiếm của nàng sẽ rơi xuống!
Không quan tâm đến những thứ khác, Nạp Lan Tĩnh vội vàng cởi bỏ dây trói cho Trạch An Hầu, lấy thứ chặn trong miệng xuống, "Đi nhanh đi!" Nạp Lan Tĩnh gọi một tiếng!
"Nhị muội, không phải Hoàng hậu nương nương!" Đột nhiên Trạch An Hầu khổ sở cười một tiếng, trên mặt nhiễm ra một tia đỏ ửng mất tự nhiên, "Hoàng hậu nương nương vì danh dự của Hoàng hậu nương nương, xin ngài rời đi!" Trạch An Hầu nói xong, không khỏi ho khan vài tiếng, nhưng càng như thế, trên mặt càng thêm đỏ, chắc rằng thuốc của Phạm Âm!
Nạp Lan Tĩnh cắn răng, không biết người sau lưng Phạm Âm còn có thể ra chiêu gì nữa, nhưng bây giờ, đột nhiên Nạp Lan Tĩnh dâng lên một tia sát ý, một mình nàng chắc chắn không cách nào mang Trạch An Hầu trở về, nếu như bị Kiếm Thiếu Niệm phát hiện, mình còn cần Trạch An Hầu làm thí nghiệm, sợ sẽ không dễ dàng như vậy, nghĩ tới đây, Nạp Lan Tĩnh chỉ có thể giết hắn, cứu dân chúng Kinh Thành, chuyện của biểu ca chỉ có thể nghĩ biện pháp khác!
Đột nhiên nhưng, chợt cánh cửa bị đạp vỡ, Nạp Lan Tĩnh cùng Trạch An Hầu đều không khỏi quay đầu lại, cũng thấy đột nhiên Kiếm Thiếu Niệm xuất hiện ở cửa, thấy người bên trong tỉnh táo, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, sát ý trên người cũng không che giấu được, ba thanh chủy thủ bắn thẳng về phía bọn họ, trong lòng Nạp Lan Tĩnh cả kinh, gần như không kịp nghĩ nhiều, theo bản bản năng giơ cánh tay lên, ngân châm vững vàng bắn vào Kiếm Thiếu Niệm!
Đột nhiên một tiếng binh khí vang lên, ba thanh chủy thủ này sát qua vành tai Nạp Lan Tĩnh bắn về phía sau, Nạp Lan Tĩnh không khỏi quay đầu lại, lại thấy môt thanh chủy thủ đánh rớt chủy thủ trên tay Trạch An Hầu, hai thanh chủy thủ còn lại, cũng cố định Trạch An Hầu ở trên tường phía sau, vào thời khắc đó, đột nhiên Nạp Lan Tĩnh hiểu rõ ràng!
Người giật dây Phạm Âm chính là Trạch An Hầu, nàng biết có một loại thuốc có thể khiến cho người ta lập tức trở nên mạnh hơn trong khoảng thời gian ngắn, như thế liền có thể lừa gạt Phạm Âm nói rằng đã khôi phục võ công, đây chính là lý do vì sao Phạm Âm không hiểu bản thân đột nhiên mất đi sức lực, mà Trạch An Hầu lừa gạt mình, là muốn đưa Kiếm Thiếu Niệm tới, chỉ sợ thuốc được hạ ở trong phòng này cũng do hắn hạ!
Mà trước đó hắn đã uống thuốc giải, dĩ nhiên là không sao, trong nháy mắt thân thể Nạp Lan Tĩnh lạnh vô cùng, tất cả cũng đã sáng tỏ, Phạm Âm ở bên trong cung chịu hết khi dễ, tất nhiên cơm thường thường ăn không đủ no, đồ ăn mình đưa tới cho Trạch An Hầu sử dụng đều đặt ở ngoài cửa, tự nhiên Phạm Âm sẽ nghĩ biện pháp đến gần đi lấy ăn chút gì, đã tạo cơ hội tốt cho Trạch An Hầu lợi dụng nàng ta!
Phịch một tiếng, Nạp Lan Tĩnh quay đầu, cũng nhìn Kiếm Thiếu Niệm té quỵ dưới đất, ba cái ngân châm lúc nãy thế nhưng xuyên thấu qua thân thể của hắn bay ra ngoài, vào lúc này máu từ áo của hắn từng giọt rơi trên đất, bởi vì ngửi phải dược ở trong phòng, thân thể càng thêm chống đỡ không nổi, dần dần khuỵu xuống!
"Kiếm Thiếu Niệm!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi kêu một tiếng, nhìn máu chảy ra ngày càng nhiều, tim đau nhói, nước mắt cũng rơi xuống!
"Tĩnh nhi, không khóc!" Kiếm Thiếu Niệm cười một tiếng, nhưng lúc này giờ tý cũng đến, độc của Kiếm Thiếu Niệm phát tác, đột nhiên hắn phun ra một búng máu từ trong miệng, trong nháy mắt sắc mặt tái đi ngay lập tức!
"Không, ngươi phải chống đỡ được, nơi này có thuốc, nơi này có thuốc!" Vào giờ khắc này Nạp Lan Tĩnh mới biết nàng vẫn còn yêu hắn, không thể thấy hắn bị thương tổn, tay run rẩy lấy thuốc ra từ trong lòng ngực!
"Tĩnh nhi!" Kiếm Thiếu Niệm lắc đầu một cái, "Nếu biết như vậy mà có thể lấy được thương tiếc của nàng, ta nhất định không tiếc tất cả! Nhưng Tĩnh nhi khi phát hiện nàng không có ở Khôn Ninh cung nữa, trong lòng ta mới biết ta sợ nàng rời đi như thế nào, Tĩnh nhi, hãy cho ta một cơ hội để cho ta yêu nàng lần nữa có được hay không!" Kiếm Thiếu Niệm ho ra máu ngày càng nhiều, thế nhưng hắn vẫn cố chấp chờ đợi câu trả lời của Nạp Lan Tĩnh!
"Ngươi uống thuốc giải trước có được hay không, dùng trước thuốc có được hay không!" Nạp Lan Tĩnh khóc van xin, lòng của nàng rối loạn, trong mắt chỉ còn lại vệt máu mơ hồ!
"Tĩnh nhi ngốc, chỉ cần nàng vẫn còn lo lắng cho ta, ta liền thỏa mãn, ban đầu lúc nàng bỏ thuốc cho ta, ta còn tưởng rằng Tĩnh nhi không yêu ta nữa rồi!" Nhìn dáng vẻ của Nạp Lan Tĩnh, nụ cười của Kiếm Thiếu Niệm cũng càng phát dày đặc!
"Ngươi...thế nhưng ngươi biết!" Nạp Lan Tĩnh sững sờ, không khỏi có chút tức giận, "Ngươi nếu đẽ biết đó là độc dược ngươi còn ăn, ngươi còn ăn!"
"Chỉ cần Tĩnh nhi có thể tin ta, chết thì có làm sao? Ta chỉ muốn rồi sẽ có một ngày, rốt cuộc nàng không cần phải dùng những mưu mô sinh tồn đó nữa!" Kiếm Thiếu Niệm cười một tiếng, muốn đưa tay lau nước mắt cho Nạp Lan Tĩnh, nhưng cánh tay lại nặng cùng, rốt cuộc hắn nhắm mắt nặng nề ngã xuống!
"Kiếm Thiếu Niệm!" Nạp Lan Tĩnh vừa hô, đau đớn trong lòng bị đè nén vào giờ khắc này bộc phát, nhưng cuối cùng nàng không có quên, giúp Kiếm Thiếu Niệm uống thuốc giải, sau đó chạy ra lãnh cung, kêu thị vệ tới cứu Kiếm Thiếu Niệm!
Bên trong cung đèn đuốc sáng rỡ, mọi người ai cũng trầm mặc, nhưng không người nào dám chất vấn Nạp Lan Tĩnh đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra! Nạp Lan Tĩnh ngồi ở bên giường Kiếm Thiếu Niệm, trong lòng rối rắm thật lâu, nếu như nàng không cứu Kiếm Thiếu Niệm, Kiếm Thiếu Niệm phải chết không thể nghi ngờ, khỏe không tựa như sau khi hắn chết, hắn tướng sĩ nhất định sẽ không dùng nghi nhi , đến lúc đó Đại Dung chính là thật rối loạn!
Đã bỏ lỡ cơ hội lần này, còn có thể xảy ra chuyện gì, Kiếm Thiếu Niệm yêu mình, nhưng một năm sau, năm năm sau thì sao, các đại thần lần lượt góp lời, buộc hắn nạp phi, buộc hắn tìm ra sát tinh, đến lúc đó tình cảm của bọn họ còn có thể kiên định nữa sao, đến lúc đó mình còn có đường lui ư, Nạp Lan Tĩnh lắc đầu, nàng không thể nghĩa vô phản cố đi yêu (bất chấp tất cả để yêu), chỉ vì người nàng yêu là Hoàng đế, nàng không có đường lui, có lẽ, điều nàng có thể làm là để cho hắn vĩnh viễn nhớ mình!
Sau khi hạ quyết tâm, Nạp Lan Tĩnh đứng dậy, đảm bảo Thu Nguyệt đã được thả ra, Nạp Lan Tĩnh phân phó Thu Nguyệt, đưa một phong thư cùng với một chút thuốc giao cho Vận Ninh!
Sau khi Thu Nguyệt rời đi, Nạp Lan Tĩnh một thân một mình trở lại Khôn Ninh cung, lần này Kiếm Thiếu Niệm xảy ra chuyện, những người nhiều chuyện nhất định sẽ lấy chuyện sát tinh làm đề tài, thay vì để cho hắn cùng mình khổ sở, cuối cùng chẳng bằng để cho mình vì Cung gia, vì Nạp Lan Tĩnh làm chút việc!
Khi trời sắp hửng sáng, chính là lúc ý thức con người mệt mỏi nhất, đột nhiên trong Khôn Ninh cung nổi lên hỏa hoạn, thế lửa cực kỳ hung mãnh, lúc mọi người chạy tới dập tắt được lửa, Khôn Ninh cung chỉ còn lại một bãi phế tích, đừng nói tới bóng người rồi !
Bên này, cuối cùng Kiếm Thiếu Niệm cũng tỉnh lại, thương thế của hắn cũng không nặng, phần lớn thương tổn là do độc dược, chuyện hắn làm thứ nhất sau khi mở mắt là tìm Nạp Lan Tĩnh, nhóm cung nhân lại ấp a ấp úng không biết nên trả lời như thế nào!
"Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Chẳng biết tại sao trong lòng Kiếm Thiếu Niệm, luôn có một dự cảm chẳng lành, hắn không khỏi đứng dậy, chợt đạp về phía những cung nhân này!
"Hoàng thượng, bẩm Hoàng thượng canh năm hôm nay, đột nhiên Khôn Ninh cung xảy ra hỏa hoạn, Hoàng hậu nương nương cũng không biết tung tích!" Thân thể cung nhân run rẩy, đầu cúi thấp nhất có thể bẩm báo!
"Cái gì gọi là không biết tung tích?" Kiếm Thiếu Niệm chợt quát to, hắn không tin, không tin trời cao hành hạ mình như vậy, chợt hắn đứng dậy, chạy về phía Khôn Ninh cung, cung nhân vội vàng đi theo!
Đến bên ngoài Khôn Ninh cung, nhìn một mảnh phế tích kia, thân thể hắn không khỏi mềm nhũn xuống, ánh mắt quét qua bốn phía, lại chỉ thấy một người Thu Nguyệt quỳ gối bên ngoài Khôn Ninh cung, thấp giọng nức nở!"Nói, Tĩnh nhi đâu rồi, Tĩnh nhi !" Kiếm Thiếu Niệm giống như nổi điên lắc lắc Thu Nguyệt, giống như muốn từ trong miệng của nàng có thể nghe ra điều gì khác!
"Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ, nô tỳ về trễ!" Nước mắt Thu Nguyệt từng giọt từng giọt rơi xuống, cho dù mắt của nàng đã khóc sưng như hột đào!
Trong nháy mắt trong lòng Kiếm Thiếu Niệm lạnh lẽo, đột nhiên hắn thẳng tắp té xuống, nhóm cung nhân vội vàng đỡ truyền thái y!
Kiếm Thiếu Niệm ngủ một cái liền ngủ suốt cả một ngày, ngày thứ hai tỉnh lại hình như tỉnh táo hơn rất nhiều, mắt nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu, nói gì đây là điều ngươi, ta liền cho ngươi! Hắn tự lẩm bẩm một lát, sau đó xuống một đạo ý chỉ, phong Nạp Lan Hiên là Tả Tướng, thống lĩnh bách quan, phong Cung Ngao là Trấn Quốc Đại tướng quân, thống lĩnh một nửa binh quyền của Đại Dung!
Sau đó, mỗi ngày Kiếm Thiếu Niệm đều bận rộn xử lýquốc sự, đợi đến khi mọi người cho rằng hắn đã quên Nạp Lan Tĩnh, mới kính xin hắn tuyển phi, nhưng đều bị Kiếm Thiếu Niệm một lời từ chối, dưới sự nỗ lực của mọi người, ôn dịch cũng chữa khỏi, cũng giảm bớt hậu quả do thiên tai gây ra, Đại Dung ngày càng vững vàng, dường như cũng không còn người nào nhắc tới chuyện sát tinh nữa !
Thời gian ba năm, dưới sự nỗ lực của Kiếm Thiếu Niệm, rốt cuộc Đại Dung đã dần tốt đẹp hơn, thì đột nhiên Kiếm Thiếu Niệm truyền ngôi vị Hoàng đế lại cho Kiếm Nghi, bản thân không để ý bá quan văn võ ngăn cản, rời đi Kinh Thành!
Kiếm Nghi lên ngôi khi gần tám tuổi, đổi quốc hiệu là Chính Nghi, Tân Đế lên ngôi đại xá thiên hạ, lại miễn thuế ba năm, mà Vận Ninh trở thành Thái hậu trẻ tuổi nhất Đại Dung, Kiếm Nghi lại tôn xưng Kiếm Thiếu Niệm là Đức Chiến Dự Thiện Thái Thượng Hoàng của Đại Dung, sau tám năm hỗn loạn, lúc này Đại Dung mới khôi phục lại những ngày phồn thịnh!
Bên bờ Sông Hoài, dân chúng cũng tranh nhau nhìn Hoàng bảng*, một nữ tử áo trắng lại đột nhiên rơi lệ, nàng cuống quít lau, muốn xoay người rời đi, không để cho người khác nhìn ra sự khác thường của nàng, nhưng bởi vì trong lòng hốt hoảng, thế nhưng đụng phải một người!
*Hoàng bảng: Bảng danh sách được Hoàng đế thông qua. Thường là thông báo danh sách cách thí sinh đỗ khoa cử
"Thật xin lỗi!" Nữ tử nhanh chóng xin lỗi!
"Không khách khí!" Nam tử nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng hai bên lại cảm thấy giọng nói của nhau rất quen thuộc, nữ tử hơi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng không khỏi lộ ra chút ý cười!
"Không biết cô nương phương danh như thế, đã có hôn phối hay chưa?" Nam tử cười một tiếng, đối với người khác nhìn thấy, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, chẳng biết tại sao ánh mắt nam tử nhìn nữ tử kia, mang theo tình yêu sâu đậm!
"Ta đã lập gia đình!" Nữ tử nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng không có ý rời đi!
"Vậy sao? Thật là đáng tiếc!" Nam tử cau mày, giống như có chút phiền não, lúc lâu sau ánh mắt hắn sáng lên, "Đừng sợ đừng sợ, hôm nay đã gặp ta, chính là người của ta!" Lời của nam tử khiến những người bên cạnh không khỏi nhíu mày, nhưng lại trêu chọc nữ tử kia cười không ngừng!
Đến cuối cùng hai người thế nhưng tay cầm tay rời đi trước tầm mắt của mọi người, "Tĩnh nhi, ta biết rõ nhất định nàng sẽ không rời bỏ ta!" Nam tử lặng lẽ thì thầm!
"Thiếu Niệm, thế nhưng chưa bao giờ ta nghĩ tới, chàng sẽ bỏ xuống giang sơn này!" Đôi mắt nữ tử trong suốt ngấn lệ, mang theo vô hạn quyến luyến!
"Giang sơn không có nàng, cũng chỉ là một tòa nhà giam thôi!"
"Nhưng mà, nếu như sau khi chàng rời đi không tìm được ta thì làm thế nào?"
"Ta liền tìm cả đời, nhớ cả đời!"
Hai người chậm rãi đi, nói tới đây, dường như tất cả oán cùng hiểu lầm cũng đã hóa giải, hắn bỏ qua chấp niệm của hắn, rốt cuộc chỉ thích giang sơn không thích mỹ nhân, nàng tin tưởng hắn, hiện tại chỉ mong ở bên cạnh hắn!
"Ta có chuyện xưa phải nói cho chàng nghe có được hay không?" Đột nhiên, Nạp Lan Tĩnh xoay mặt Kiếm Thiếu Niệm qua, nghiêm túc nhìn hắn, có lẽ bởi vì đời trước bị tổn thương, để cho nàng không dám tin tưởng tình yêu của Đế vương, có lẽ bởi vì tổn thương đời trước, mới dẫn đến lợi dụng Kiếm Thiếu Niệm một lần, nàng không dám tin tưởng hắn lần thứ hai!
Nhưng ai ngờ sau khi nghe xong Nạp Lan Tĩnh nói, Kiếm Thiếu Niệm lại ôm Nạp Lan Tĩnh chặt hơn, hắn thật thấp cười một tiếng, "Ta thì biết rõ nàng cùng hoàng cung này có sâu xa, nếu không một Quận chúa như nàng chưa từng vào cung mấy lần, làm sao biết được trong Khôn Ninh cung có mật đạo!" Từ lần trước bọn họ bị vây ở Khôn Ninh cung sau đó Nạp Lan Tĩnh dùng mật đạo cứu bọn họ, trong lòng Kiếm Thiếu Niệm đã mơ hồ đoán được cái gì, chỉ là, Nạp Lan Tĩnh không nói, hắn cũng sẽ không hỏi!
Hiện tại hắn chỉ cảm thấy cảm tạ trời cao, cho nàng cơ hội sống lại, cũng cho chính mình một ái thê!
Quanh đi quẩn lại lâu như vậy, được giang sơn, lại mất đi giang sơn, vào giờ khắc này hình như cũng không có quan trọng như vậy, bởi vì có lẫn nhau làm bạn!
------HOÀN------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.