Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 69.9: Đại Kết Cục 9




Nạp Lan Tĩnh gật đầu một cái, vốn Thu Nguyệt đứng ở bên ngoài, thế nhưng một cung nhân đi tới lặng lẽ nói mấy câu cùng Thu Nguyệt, liền thấy vẻ mặt Thu Nguyệt lạnh lùng đi tới, ghé vào bên tai Nạp Lan Tĩnh nhẹ nói mấy câu, Nạp Lan Tĩnh nghe xong, cũng không nhịn được nhíu mày, "Mang tới đây đi!"
Thu Nguyệt nhận lệnh, liền phân phó người nâng một thứ gì đó đi vào, đi vào mới phát hiện lại là một người, Phạm Âm không nhịn được liếc mắt sang, đây không phải là cung nhân mới bị nàng đánh chết sao, Nạp Lan Tĩnh mang thi thể tiện tỳ này tới làm cái gì, "Không biết nương nương đây là có ý gì?" Phạm Âm không nhịn được trầm giọng hỏi!
"Vốn dĩ Nương nương các cung xử trí cung nhân của mình, Bổn cung không nên nhiều lời, nhưng Phạm Âm Quý nhân ngay cả một chủ vị hậu cung cũng không phải (chức vụ trong hậu cung), liền ồn ào gây ra mạng người, Bổn cung cũng không thể không hỏi nhiều mấy câu!" Mắt Nạp Lan Tĩnh khẽ híp lại, đè nén không vui trong lòng!
"Cũng chỉ là một nô tài thôi, nương nương cần gì phải để ý!" Phạm Âm khinh thường đáp một tiếng, trong cung này người chết hoàn toàn không phải là chuyện lớn gì, Nạp Lan Tĩnh như vậy rõ ràng chính là cố ý gây khó khăn cho mình!
"Thu Nguyệt, để cho nàng ghi nhớ thật lâu!" Nạp Lan Tĩnh ngồi ở chủ vị, cũng không muốn nói nhảm cùng Phạm Âm nhiều, Thu Nguyệt đáp một tiếng, liền liếc mắt ra hiệu cho thô sử mama ở bên cạnh, ma ma này hiểu ý giữ Phạm Âm thật chặt, chẳng biết tại sao, toàn thân Phạm Âm đột nhiên mất hết sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thu Nguyệt đánh từng cái vào trên mặt nàng, thấy trên mặt nàng cũng sưng lên, khóe miệng chảy ra vết máu, mới dừng tay!
"Hoàng hậu nương nương đây là ý gì!" Bây giờ mặc dù Phạm Âm nói chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng vẫn là không cam lòng bị Nạp Lan Tĩnh đánh!
"Phạm Âm Quý nhân cũng đã nói, bất quá là một nô tài mà thôi, ngươi ở trước mặt Bổn cung cũng chỉ là một nô tài, tự nhiên Bổn cung có thể tùy ý xử trí nô tài!" Nạp Lan Tĩnh liếc Phạm Âm, "Truyền Bổn cung ý chỉ, Phạm Âm Quý nhân trời sinh tính tàn bạo, cách chức làm nương tử, làm nương tử vừa phải chịu phạt không được sủng ái, vốn nên có một cung nhân hầu hạ, nhưng Phạm Âm nương tử lại chính mình đánh chết cung nhân, sau này Phạm Âm nương tử sẽ tự chăm sóc chính mình, thế nhưng Bổn cung còn sẽ phái thêm ma ma quản sự, dạy Phạm Âm nương tử cung quy thật tốt!"
Phạm Âm tức giận vô cùng, nhưng người ở dưới mái hiên, còn có thể làm gì chứ, trong tim Kiếm Thiếu Niệm không có nàng, thủy chung nàng tranh không hơn được Nạp Lan Tĩnh!
"Tiểu thư buông tha nàng ta dễ dàng như vậy sao?" Nhìn dáng vẻ đó của Phạm Âm, Thu Nguyệt liền không nhịn được muốn dạy dỗ nàng ta!
"Cũng chỉ là một kẻ không có tiền đồ thôi!" Nạp Lan Tĩnh khinh thường nói một câu, nàng bây giờ muốn xử tử Phạm Âm đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy, nhưng hiện nay Phạm Âm không thể chết được, nàng phải để đại thần trong triều nhìn một chút, nàng là rộng lượng dường nào, ngược lại phân phó ma ma đi qua đó, mỗi ngày không thể thiếu hành hạ nàng ta, để nàng ta sống không bằng chết!
Tuy nhiên Phạm Âm biết võ, trong ngày thường không thể thiếu cùng cung nhân xảy ra cãi vả, lại chống đối với nhóm ma ma, tuy nói cũng không phải chuyện lớn gì, Nạp Lan Tĩnh nghe cũng rất phiền não, định ra lệnh cho người phế đi võ công của Phạm Âm, Phạm Âm bị phế võ công, ngay cả người bình thường cũng không bằng, mỗi ngày đều bị cung nhân khi dễ, chi phí ăn mặc cũng bị cắt xén sạch sẽ, trong ngày thường cũng chỉ có thể ăn thức ăn thừa của người bên cạnh để no bụng!
Mà các nơi cũng bắt đầu tuyển tú, một cài bức họa đã được đưa đến bên trong Khôn Ninh cung, mỗi ngày Kiếm Thiếu Niệm chỉ cần nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh xem bức họa, liền không nhịn được xé các bức họa này, thế nhưng hắn xé bên này, bên kia bức họa lại đưa tới, khiến Kiếm Thiếu Niệm chưa kịp vui mừng, mỗi ngày phải cãi nhau với Nạp Lan Tĩnh mấy câu mới bỏ qua, tới cùng trong lòng hắn cảm thấy đây cũng là một loại niềm vui thú, vô luận lấy hình thức gì, hắn đều muốn sống ở bên cạnh Nạp Lan Tĩnh!
Nhưng mỗi lần lại chỉ có thể đổi lấy sự chế nhạo của Nạp Lan Tĩnh, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nếu như Kiếm Thiếu Niệm thật lòng không muốn tuyển tú, trực tiếp hạ chỉ là được, cần gì đi tìm phiền phức xé những bức họa này, cũng chỉ là vụng về thôi!
Mà biên quan cũng đã bình ổn, Tương Bình vương nhận được tin của Nạp Lan Tĩnh, đã dẫn theo thân tín của mình trở về Bình thành, mà Kiếm Thiếu Niệm cũng không ngừng phái binh, tấn công Sở quốc, nhưng ước chừng mấy tháng ngắn ngủi, hơn phân nửa giang sơn của Sở quốc đã rơi vào trong tay Kiếm Thiếu Niệm, hơn nữa còn truyền đến tin tức Sở Nhị hoàng tử dẫn binh đầu đầu hàng, binh lính Đại Dung càng thêm tinh thần chiến đâu, nhưng khi Sở Hoàng nghe được tin tức này, bị tức đến chết rồi, Sở hoàng tử gần ba tuổi lên ngôi, tự nhiên không có khả năng phản kháng, chỉ có thể cúi đầu xưng thần!
Đối với Sở Nhị hoàng tử, hắn vô tâm với đế vị Nạp Lan Tĩnh biết, nhưng nếu nói Sở Nhị hoàng tử là một người sẽ đầu hàng, Nạp Lan Tĩnh vẫn luôn không tin, chắc chắn Kiếm Thiếu Niệm đã dùng thủ đoạn gì đó, nên Đại Dung có thể ở trong thời gian ngắn như vậy lấy được thắng lợi, có thể thấy được năm năm này Kiếm Thiếu Niệm cố gắng cũng không có uổng phí!
Mà nội loạn ở Quy Tư Quốc càng ngày càng nghiêm trọng, Kiếm Thiếu Niệm ngồi chờ ngư ông đắc lợi, Quy Tư thất thủ, khiến cho tất cả mọi người chung quanh rơi vào khủng hoảng, nhưng địa thế Quy Tư lại hiểm yếu, rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu binh lực của Đại Dung, bọn họ hoàn toàn không biết gì, trong lúc nhất thời bọn họ chỉ có thể không ngừng tiến cống cầu xin Đại Dung che chở, mà bây giờ quốc khố trống rỗng, càng cần những thứ này tới lấp đầy!
Nhưng bên trong Đại Dung thì các tướng sĩ binh lính cũng hy sinh không ít, cho dù là đội quân của Kiếm Thiếu Niệm, người cũng không đủ dùng, nên chỉ có thể lập tức trưng binh (kêu gọi nhập ngũ), nhưng quốc khố lại trống không, chuyện này chỉ có thể tăng thêm thuế lên dân chúng, trong lúc nhất thời này dân chúng Đại Dung sống cuộc sống trong nước sôi lửa bỏng, Đại Dung kiệt quệ đã không thể chống chọi với những hệ lụy của chiến tranh mang lại, khiến cho Kiếm Thiếu Niệm không thể không buông tha cho ý niệm thống nhất thiên hạ, tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng mà lúc này quốc thổ Đại Dung đã đạt tới chưa từng có!
Mặc dù Sở quốc chỉ còn lại một nửa, tuy nhiên dân chúng vẫn lo sợ không yên, chỉ sợ Kiếm Thiếu Niệm lại phái binh tấn công, đối với yêu cầu của Kiếm Thiếu Niệm càng thêm nói gì nghe nấy, từ đó Sở quốc là nước phụ thuộc Đại Dung, nhiệm vụ của nó chính là tiến cống một lượng lớn, mà áp cống phẩm vào kinh chính là Sở Nhị hoàng tử!
Mà Nạp Lan Tĩnh nhìn những dân chúng đáng thương này, chính là hạ lệnh mở rộng kho lúa giúp nạn thiên tai, nhưng nàng không dám sử dụng danh nghĩa của Kiếm Nghi, sợ Kiếm Nghi bị Kiếm Thiếu Niệm làm hại, cho nên dùng danh nghĩa của Tương Bình vương, lúc này dân chúng cũng biết Đương Kim Hoàng hậu nương nương là nữ nhi của Tương Bình vương, họ kính yêu Tương Bình vương tự nhiên cũng kính yêu Hoàng hậu nương nương, dân chúng đều rất thực tế, ai có thể chân chính trợ giúp cho bọn họ, người đó chính là thần linh, dĩ nhiên hiện tại họ cảm kích Tương Bình vương, cảm kích Nạp Lan Tĩnh, nhất thời danh tiếng Hoàng hậu còn phải vang dội hơn so với Hoàng đế !
Về phần Sở quốc, nếu hắn cam tâm làm thần (thần tử), Sở Nhị hoàng tử tiến cống có công, Kiếm Thiếu Niệm đặc biệt phong làm Đại Dung Trạch An Hầu, về sau liền ở lại kinh thành, ngày hắn mang đồ vào cung, cũng là ngày hắn thụ phong!
Không bao lâu, rốt cuộc Sở Nhị hoàng tử cũng bước chân vào hoàng cung này, tự nhiên Kiếm Thiếu Niệm không thể thiếu chuẩn bị bữa tiệc, Nạp Lan Tĩnh làm quốc mẫu của Đại Dung, dĩ nhiên sẽ tới cùng Kiếm Thiếu Niệm, hai ngày hôm nay Đế Hậu ở trong điện, bách quan hành lễ, mắt Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhìn về phía Sở Nhị hoàng tử đang quỳ gối một bên, nhìn hắn cúi đầu thật thấp, cũng không nhìn thấy dáng vẻ, nghĩ tới bộ dáng trước kia, mặc dù gặp mặt không nhiều lắm, nhưng thật ngốc nghếch và vui vẻ!
Để mọi người miễn lễ, Sở Nhị hoàng tử lại đơn độc đứng dậy, hai tay chắp lại, xuất thần như trước, giống một người thư sinh hành lễ!
"Trạch An Hầu miễn lễ, đã sớm nghe nói Trạch An Hầu dáng vẻ đường đường (kiểu khen đẹp trai đó), hôm nay gặp mặt quả thật danh bất hư truyền!" Kiếm Thiếu Niệm giơ tay như đỡ, gương mặt nụ cười, các đại thần bên cạnh cũng nhanh chóng hùa theo, tuy nói lần trước Sở Nhị hoàng tử đến, trò chuyện với nhau không vui, nhưng hôm nay nhìn Kiếm Thiếu Niệm không nói cái gì, tự nhiên người khác sẽ không nhắc lại!
"Hoàng thượng khen lầm rồi!" Sở Nhị hoàng tử cười một tiếng, giống như càng thêm có chút xin lỗi, thế nhưng, khi hắn nghe được ba chữ An Trạch Hầu, thân thể không khỏi run lên, khẽ ngẩng đầu lên, khi ánh mắt đụng phải Nạp Lan Tĩnh thời, vội vàng rũ xuống!
Tuy nói cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng để Nạp Lan Tĩnh nhìn rõ ràng, sắc mặt Sở Nhị hoàng tử tái nhợt, vẻ mặt cực kỳ tiều tụy!
Kiếm Thiếu Niệm nói mấy câu, liền để Sở Nhị hoàng tử trở lại vị trí của mình, lúc này bữa tiệc cũng bắt đầu, ngược lại ánh mắt của Nạp Lan Tĩnh vẫn luôn rơi vào trên người của Sở Nhị hoàng tử, thấy hắn vẫn luôn dùng khăn che miệng, giông như đang nhẹ nhàng ho khan, ngay cả động tác đưa thức ăn tới bờ môi, cũng chỉ làm dáng một chút, một chút cũng không dùng được, Nạp Lan Tĩnh không khỏi cau mày, chẳng lẽ là hắn sợ có độc, cho nên không dám dùng bữa!
Kiếm Thiếu Niệm vẫn nhìn Nạp Lan Tĩnh, thấy Nạp Lan Tĩnh vẫn nhìn chằm chằm Sở Nhị hoàng tử không ngừng, sắc mặt của hắn càng thêm nặng nề!
Đột nhiên, tay Sở Nhị hoàng tử run một cái, cả người thẳng tắp té lên trên bàn trước mặt, hất đổ những món ngon phía trước, phát ra tiếng vang thanh thúy, đại điện vốn huyên náo, trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người của Sở Nhị hoàng tử !
"Vương, Hầu Gia!" Người hầu sau lưng hắn hốt hoảng gọi ra tiếng, nhưng cho dù hét như thế nào, Sở Nhị hoàng tử cũng không nhúc nhích, người nọ hung hăng nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm, có lẽ nghĩ tới dặn dò của Sở Nhị hoàng tử, đè nén lửa giận, cũng không lên tiếng!
"Nhanh chóng đưa Trạch An Hầu vào Thiên Điện, truyền thái y!" Kiếm Thiếu Niệm trầm mặt, nhưng lại cũng không có ý định cùng hạ nhân so đo, rốt cuộc Sở Nhị hoàng tử vừa rồi còn thật tốt, thế nhưng chỉ trong chốc lát liền ngã xuống, chắc chắn sẽ bị người hoài nghi, chuyện này nếu không tra rõ ràng, sợ rằng sẽ truyền ra hắn khắt khe với các nước đầu hàng, đối với hắn cũng cực kỳ bất lợi!
Chỉ chốc lát sau nhóm thái y đều tới, bởi vì Kiếm Thiếu Niệm đối với chuyện này cực kỳ coi trọng, cố ý tuyên nhiều mấy thái y, đi vào kiểm tra cho Sở Nhị hoàng tử!
Mọi người ngồi ở trên đại điện, thấy sắc mặt Kiếm Thiếu Niệm không tốt, cũng không dám nhiều lời, sợ rước họa vào thân, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi!
"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Hầu Gia là bị gió rét, thể chất suy nhược, chúng thần kê chút phương thuốc, Hầu Gia điều dưỡng mấy ngày liền không có gì đáng ngại rồi!" Cuối cùng, nhóm thái y đi ra đáp lời, lúc này mọi người mới an tâm, chỉ sợ tra ra là bị trúng độc, đến lúc đó lại không tránh khỏi tốn ít công sức rồi!
"Nếu như thế, để Trạch An Hầu an trí ở trong cung, điều dưỡng mấy ngày!" Kiếm Thiếu Niệm gật đầu một cái, vì biểu hiện hắn hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, liền để cho Sở Nhị hoàng tử ở lại không cần rời hoàng cung!
Nếu Trạch An Hầu cũng đã ngã bệnh, bữa tiệc này cũng không còn ý nghĩa gì, mọi người liền giải tán, nhưng Nạp Lan Tĩnh trên đường trở về, cũng không nói một lời, giống như đang suy nghĩ cái gì!
"Thu Nguyệt, ngươi đi gọi Tôn thái y tới đây!" Vừa về tới Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh cho lui hết cung nhân, liền phân phó Thu Nguyệt một tiếng!
"Dạ!" Thu Nguyệt đáp một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài, không đến chốc lát, Thu Nguyệt liền dẫn Tôn thái y vào!
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương!" Tôn thái y vừa muốn quỳ xuống, liền bị Nạp Lan Tĩnh cản lại!
"Tôn thái y không cần đa lễ, Bổn cung có thể có hôm nay rốt cuộc may mắn được thái y giúp đỡ, chỉ là, hôm nay thấy Tôn thái y sau khi xem cho Trạch An Hầu, liền nhíu mày, không nói lời nào, nhưng có chỗ nào không ổn sao?" Nạp Lan Tĩnh không khỏi hỏi thăm, trong lòng luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản!
"Cái này, không dối gạt Hoàng hậu nương nương, Trạch An Hầu cũng không phải giống cảm mạo thông thường, nhưng thời gian xem bệnh quá ngắn, cựu thần cũng không dám xác định, hơn nữa những đồng liêu khác một mực chắc chắn Trạch An Hầu chỉ là cảm mạo gió rét, cựu thần không có chứng cớ, nhất thời cũng không dám nói bừa!" Tôn thái y không khỏi gật đầu một cái, nhưng khi nhắc tới Trạch An Hầu, mặt của ông không khỏi nặng nề!
Nếu đúng như vậy, lòng của Nạp Lan Tĩnh không bỏ xuống được, hơn nữa nếu Tôn thái y đã nói như thế, nàng liền phí tâm đi một chuyến, dù sao Trạch An Hầu vẫn còn ở trong cung, để Tôn thái y có thêm canh giờ chuẩn đoán cũng dễ dàng!
Đến bên trong cung điện nơi Trạch An Hầu ở, Nạp Lan Tĩnh viện cớ cho cung nhân lui xuống, để Tôn thái y đi nội thất xem bênh cho Trạch An Hầu, mà Tôn thái y vừa đi, sau một nén nhang mới từ bên trong đi ra, thấy trên trán của ông đều là mồ hôi, hình như hết sức vất vả!
"Tôn thái y có chuyện không ổn sao?" Nạp Lan Tĩnh không khỏi hỏi thăm, nhìn dáng vẻ Tôn thái y như vậy, tự giác cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản!
"Cái này, khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, nếu như cựu thần đoán không sai, Trạch An Hầu bị bệnh không phải là cảm mạo bình thường, mà là ôn dịch!" Tôn thái y mỗi một chữ giống như nói rất cẩn thận, và hết sức rõ ràng!
"Cái gì?" Mặt Nạp Lan Tĩnh không khỏi biến sắc, ôn dịch là thứ gì trong lòng nàng rất rõ ràng, may mà nàng đã trải qua mưa gió, nhưng nói tới ôn dịch sắc mặt cũng không khỏi biến đổi!
"Nhưng mà nương nương tạm thời yên tâm, hình như bên cạnh Trạch An Hầu có một ngươi y thuật cao siêu đi theo, đã dùng dược vật tạm thời áp chế, ít nhất bây giờ đối với bên ngoài thì sẽ không có tổn thương gì, nhưng, thứ này có thể áp chế trong thời gian bao lâu, bất luận kẻ nào cũng không nói chính xác, hơn nữa ôn dịch của Trạch An Hầu hình như  khác với những phát hiện trước kia, dù là dùng phương thuốc Tương Bình vương gia lưu lại trước kia, cũng không thể chữa trị!" Lời của Tôn thái y nói khiến Nạp Lan Tĩnh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ tới không giống đợt ôn dịch trước kia, điều này chính là còn không có phương pháp chữa trị, ngược lại trong lòng có chút nóng nảy!
"Chuyện này còn phải làm phiền Tôn thái y đều qua xem cho nhóm người của Trạch An Hầu một chút, nói rằng thấy cảm mạo này cực kỳ nghiêm trọng, để mỗi người cũng xem một chút!" May là Nạp trong lòng Lan Tĩnh lo lắng, trong thời gian ngắn nhất phân phó xuống!
Dĩ nhiên Tôn thái y hiểu ý của Nạp Lan Tĩnh, nhanh chóng đi ra ngoài!
Nạp Lan Tĩnh ngồi ở trên ghế, chân mày nhíu thật chặt, những năm này chiến sự quanh năm, dẫn phát ôn dịch nàng cũng đã nghĩ tới, thế nhưng khẳng định Kinh Thành không có, trên người Trạch An Hầu được áp chế, nhưng nếu như đoàn tùy tùng của hắn cũng mắc phải ôn dịch, chẳng phải là muốn liên lụy dân chúng kinh thành , hơn nữa bọn họ đã đi qua nhiều địa phương như vậy, có thể có đã mang dịch bệnh đến cho nhiều thôn làng hay không, đến tột cùng là hắn chứa tâm tư gì, nhưng thấy hắn hôm nay cũng không có dùng đồ ăn, đoán rằng hắn lo lắng truyền bệnh cho người khác, sợ là có cung nhân nào tham ăn, dùng phải đồ của hắn, hậu quả này không thể tưởng tượng nổi, như thế xem ra hắn cũng không phải là người ác độc!
Nạp Lan Tĩnh suy nghĩ kỹ càng, biết Tôn thái y đi vào bẩm báo những tùy tùng này cũng không có lây ôn dịch, trái tim mới hạ xuống an tâm!
"Thu Nguyệt, ngươi truyền ý chỉ của Bổn cung, Trạch An Hầu tạm thời ở lại trong cung, nhưng trong điện này không cho bất luận kẻ nào tùy ý ra vào, tất cả đồ ăn đều đặt ở ngoài cửa, do người phụ trách đi lấy, sau khi sử dụng xong, tiêu hủy toàn bộ, một cái cũng không được giữ, ngươi tìm một vài người có thể tin được, theo như Bổn cung  phân phó mà làm, nếu như có người trái lệnh, không cần bẩm báo, trực tiếp chém đầu!" Nạp Lan Tĩnh khẽ híp mắt lại, suy cho cùng biết chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện không may!
Phân phó Thu Nguyệt xong, ánh mắt của nàng rơi vào trên người Tôn thái y, "Mấy ngày nay liền làm phiền Tôn thái y thường xuyên tới đây xem Trạch An Hầu rồi, nhưng là, nếu như vẫn không tìm ra thuốc giải, hơn nữa thời gian hắn bị bệnh càng ngày càng lâu, cũng không cần phải bẩm báo, trực tiếp hỏa thiêu là được!" Nạp Lan Tĩnh nói xong, ánh mắt cũng càng phát ra lạnh lẽo!
Tôn thái y vội vàng đáp ứng, trong lòng không khỏi bội phục từng cái quyết định Nạp Lan Tĩnh làm đều có suy tính của nàng, hiện nay Trạch An Hầu còn có chút thời gian, liền có thể sử dụng để ông làm thí nghiệm, chỉ cần trị khỏi cho hắn, thì sẽ có phương thuốc trị ôn dịch, nếu như chữa trị không được, trực tiếp trừ bỏ, tránh cho gieo họa người khác!
Hơn nữa, để Trạch An Hầu ở lại trong cung cũng cực kỳ thỏa đáng, dù sao chuyện trong cung bên ngoài muốn biết cũng không phải chuyện dễ, nhưng nếu như bố trí để Trạch An Hầu ở bên ngoài, xảy ra chuyện gì sợ dân chúng toàn bộ kinh thành cũng sẽ truyền ra, đến lúc đó lòng người hoảng sợ, ngược lại bất lợi!
Trở lại Khôn Ninh cung, Nạp Lan Tĩnh liền nhìn thấy Kiếm Thiếu Niệm ngồi ở ghế chủ vị, trầm mặt, giống như rất không vui, Nạp Lan Tĩnh để cung nhân bên cạnh đều lui xuống, mình đi về phía trước mấy bước, yêu kiều hành lễ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.