Bình vương tại trong chúng chư vương trước giờ vẫn bị người ta đánh giá thấp – đã bởi ‘vụ án’ cưới vợ mà thanh danh bỗng chốc nổi như cồn,
nay sau khi thành thân lại vì Bình vương phi tiếp lầm tú cầu mà tiếng
‘lành’ truyền xa….
Bách tính kinh thành được dịp tán dóc say
sưa, đối với Bình vương phi ra sức suy đoán đủ kiểu, người người đều
cho rằng phiên bản của mình mới là chân thực nhất, đáng tin cậy nhất!
“Tất cả đều là nói bậy!” Nghe xong thiếp thân nha hoàn thuật lại sinh động y như thật, Ôn Nhược Thủy chỉ có thể ‘phát ngôn’ một câu lại như thế.
“Vậy rốt cuộc tình huống lúc đó là thế nào?” Hạnh nhi hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm chủ tử, lỗ tai dựng thẳng lên cơ hồ phải so sánh với con thỏ
nha.
“Tiểu thư nhà ngươi quyết chí đảm đương, can trường phụ
trách, hi sinh cam chịu bị thiên hạ chê cười mà chấp nhận cưới Trương thị nữ nhi để dẹp an phẫn nộ của nàng, kết quả là nàng lại bỏ chạy trối chết, cho nên tiểu thư ngươi là vô tội nhất!”
“Nếu như nàng ta thực sự chịu gả cho tiểu thư thì người sẽ cưới thật sao?!” Hạnh nhi cực kì không tin.
“Đương nhiên.”
Hạnh nhi nhìn vương tử đang ngồi một bên nói không nên lời.
“Cưới xong lấy thất xuất chi điều (*) ra hưu nàng.” Ôn Nhược Thủy bổ sung làm rõ.
(*bảy điều mà nếu nàng dâu phạm phải sẽ bị chồng bỏ)
“Tiểu thư. . .”
“Nàng nếu nhất định gả cho ta, thất xuất chi điều ắt hẳn sẽ có chỗ mà sử dụng.” Nàng vẫn như cũ vẻ mặt thản nhiên.
“Điều gì?”
“Không con nối dõi!”
Hạnh nhi thật nghĩ chủ tử mình rất có khả năng sẽ bị sét đánh a!
“Nếu như gả cho ta, như vậy một điều khác nữa…cũng sẽ áp dụng được.” Nàng càng thêm vô tình nói.
“Dâm loạn?” Hạnh nhi nghi ngờ đoán thử.
“Không sai!”
Lão thiên gia a! Nếu ông ta mà không phái thiên lôi ban cho chủ tử nhà nàng vài búa thì quả thật không thể hiểu nổi nga!
“Cô gia, ngài nghe xong có cảm tưởng gì không ạ?” Hỏi một đương sự khác, Hạnh nhi quyết định phải tìm kiếm đồng minh.
Lý Dật Phong ưu nhã gõ nhẹ nắp trà, mí mắt cũng chưa từng giật một cái,
thanh âm lộ ra mỉm cười, “Bản vương cũng cho rằng Vương phi rất có trách nhiệm.”
“Cô gia ngài như vậy là sai a.” Hạnh nhi nghĩ Vương gia hẳn là nên uốn nắn tiểu thư một chút mới đúng.
“Cánh tay thì luôn luôn hướng vào bên trong mà (*)!” Mỗ Vương gia nói rất
hiển nhiên. (*chắc ý nói người nhà bênh nhau là đương nhiên áh)
“Tiểu thư trước giờ đã đủ vô pháp vô thiên rồi, ngài cứ như thế sủng nàng
làm sao được?” Hạnh nhi xuất ra một bộ “vô cùng đau đớn” biểu tình.
Lý Dật Phong bị ngữ khí cùng bộ dạng vừa sinh động vừa khoa trương của Hạnh nhi khiến cho nở nụ cười.
“Hạnh nhi.” Ôn Nhược Thủy khẽ gọi một tiếng, không giận mà vô cùng nghiêm túc.
Hạnh nhi thức thời không lên tiếng.
“Xuống phía dưới đi.”
Hạnh nhi len lén liếc nhìn sắc mặt chủ tử, bộ dạng phục tùng cụp mắt xuống lui ra ngoài.
“Thế nào, sinh khí sao?” Hắn dựa sát vào nàng.
Ôn Nhược Thủy hé miệng cười, “Không có chi, chỉ là nha đầu kia nếu không đe doạ một chút, sớm muộn cũng gặp phải tai ương.”
Hắn liếc nhìn nàng một cái, ý vị thâm trường nói: “Thật là lao tâm khổ tứ a.”
“Nha đầu của mình so với người bên ngoài cần dụng tâm một chút, tựa như
Vương gia mới vừa nói, cánh tay luôn luôn hướng vào bên trong.” Nàng
hời hợt nói.
Gõ nhẹ mép bàn, hắn dường như có chút suy nghĩ.
Nàng giống như lơ đãng liếc hắn một cái, sau đó đứng dậy từ trên giá sách rút ra một quyển tiện tay lật xem.
“Không muốn cùng ta nói chuyện đến thế sao?!” Hắn thở dài.
Nàng nhếch môi không nói chuyện, tiếp tục đọc sách.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy nàng, mùi hương quen thuộc thoang thoảng, nàng cụp mắt, do dự một chút không tránh né hắn.
“Chúng ta cùng ngao du thiên hạ có được hay không?”
“Hảo.”
“Nàng một điểm cũng không kỳ quái vì sao ta đột nhiên nói như vậy ư?”
“Thần thiếp nhớ kỹ cùng Vương gia lần đầu gặp nhau đó là tại trên đường hồi kinh.”
“Đúng vậy, kinh thành vốn là chốn thị phi.”
Nàng cúi đầu đọc sách, phảng phất tựa như cái gì cũng không có nghe thấy.
“Nương tử, ” hắn xiết chặt hai tay, “Nàng không thừa nhận rằng chính mình đối xử với ta quá lãnh đạm sao?”
“Vương gia buông tay, ta sắp thở không nổi rồi.” Nàng không trả lời hắn.
“Ta phát hiện nàng càng khách khí càng lễ độ tức là đối với ta càng xa lạ,
ta trong lúc vô ý lại chọc nàng tức giận có phải hay không?”
“Không có.”
“Nàng nói dối.”
“Ta trở về phòng đọc sách, Vương gia tự tiện.”
Lý Dật Phong ôm chân ở phía sau nhảy tưng tưng, “Nhược Thủy, nàng có thể không cần giẫm chân ta được hay không. . . rất đau a!”
“Làm ngươi buông tay chỉ có biện pháp này là hiệu quả nhanh nhất mà thôi.”
Đi tới cửa nàng quay đầu lại hướng hắn thản nhiên cười, sau đó tiêu sái
rời đi.
Hắn thừa biết nàng là cố ý mà!